Song Ngư từ trong cơn mê man tỉnh dậy. Cảm giác đầu đau như muốn xé cô ra. Cô nhíu mày rồi chống tay ngồi dậy, đỡ lấy cái trán rồi nhìn xung quanh.

"Phòng y tế?"

Mùi thuốc sát trùng đặc trưng xộc vào mũi khiến Song Ngư cảm thấy hơi choáng váng. Trần đời cô ghét nhất là đi bệnh viện đó.

"Tỉnh rồi sao?" Bỗng dưng, một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía bên cạnh khiến cô giật bắn mình.

Quay người lại thì phát hiện tên học bá Lâm Tử Hạo đang ngồi ngay bên cạnh đọc sách. Song Ngư hết hồn, nhìn chằm chằm anh hồi lâu rồi lên tiếng," Cậu...cậu ngồi đây từ khi nào vậy?"

Lâm Tử Hạo không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp đưa tới một viên thuốc màu trắng và một cốc nước,"Lần sau nhớ ăn uống đầy đủ, đừng có nhịn đói."

Song Ngư từ nhỏ sức khỏe đã không tốt cho lắm, tuy không phải đi bệnh viện thường xuyên nhưng cứ mỗi lần vận động quá sức hay nhịn đói lâu một chút là sẽ dẫn đến tình trạng suy kiệt. Ban nãy khi cô ngã vào lòng anh, Lâm Tử Hạo đã rất lo lắng cho cô. Cô ngốc này thế mà từ lúc đó đến bây giờ không chịu ăn một cái gì. Đã yếu lại còn thích ra vẻ anh hùng.

"Tôi không thích uống thuốc." Song Ngư vội vàng chùm chăn kín người, để lộ ra đôi mắt to tròn như con nai con nhìn anh.

Lâm Tử Hạo cũng không tức giận, anh cầm chăn kéo ra rồi ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng dụ dỗ,"Ngoan, uống hết thuốc này tôi đưa cậu đi ăn kem."

Song Ngư sửng sốt, tên mặt lạnh này hôm nay sao lại dịu dàng đến như vậy?

"T..tôi không thích ăn kem...", Song Ngư vội dịch ra xa, cách anh một khoảng cách an toàn, yếu ớt nói.

"Vậy cậu muốn cái gì mới chịu uống?", Lâm Tử Hạo thở dài, sao con mèo con này lại khó dỗ đến thế cơ chứ?

"Tôi muốn đi công viên giải trí Tropical Land.", Song Ngư mắt sáng lên nhìn anh.

"Được, cậu uống thuốc rồi tôi đưa cậu đi."

Nghe vậy Song Ngư không chần chừ một chút nào mà cho cả viên thuốc đắng ngắt kia vào mồm. Thực chất thì cô cũng không phải ghét uống thuốc đến độ nhất định có chết cũng không uống. Chẳng qua là nghe thấy tên mặt lạnh kia nói vậy nên cô mới thừa cơ một chút xíu mà thôi.

"Được rồi, cậu còn nhớ chuyện cô Hoa vừa mới nói chứ?", đợi cô uống xong viên thuốc, Lâm Tử Hạo mới nói.

"Cô nói cái gì?", Song Ngư ngơ ngác nhìn anh, hiển nhiên là đã quên mất vụ dạy kèm rồi.

"Cậu muốn tới nhà tôi học hay tôi tới nhà cậu dạy?" Lâm Tử Hạo cũng chẳng rảnh mà nhắc lại cho cô, anh đi thẳng vào vấn đề chính.

"A~" Nói đến đây thì Song Ngư mới nhớ ra chuyện điểm số của mình. Cô ngao ngán thở dài.

"Đến nhà cậu có được không? Học bá.", Song Ngư uể oải nói.

"Được, mai là chủ nhật, cậu muốn học trước hay đi chơi về rồi học?" Lâm Tử Hạo nói.

"Đương nhiên là đi chơi rồi." Nhắc đến đi chơi, Song Ngư vô cùng hào hứng. Đâu còn cái dáng vẻ ủ rũ ban nãy nữa.

"Vậy được, tám giờ sáng mai gặp nhau ở công viên Con Cá. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi xin phép nghỉ học cho cậu tiết cuối rồi." Lâm Tử Hạo nói xong liền quay người đi mất.

Sáng ngày hôm sau, Song Ngư dậy rất sớm. Cô hào hứng đi tắm rửa rồi ngồi trong phòng chọn quần áo. Chọn đi chọn lại vẫn chẳng thấy ưng bộ nào. Bộ kia thì già quá, bộ kia thì tiểu bạch thỏ quá, bộ kia thì hở quá, bộ kia lại kín đáo quá,...

Mất gần một tiếng mà vẫn chẳng chọn được cái nào, đang nghĩ thì bỗng dưng có tiếng nói lười biếng từ ngoài vọng vào,"Mới sáng sớm mà mày làm cái gì đấy?"

"A, anh hai." Song Ngư nhìn anh, "Anh, anh thấy em mặc bộ nào thì hợp?"

Nói rồi lấy mấy cái váy ướm thử lên người xoay xoay trước mặt Song Minh Triết.

"Mày mặc cái nào chả như nhau. Ba vòng như một vậy." Song Minh Triết ngáp ngắn ngáp dài, đi thẳng vào bên trong nằm xuống chiếc giường êm ái của cô.

"Anh dám nói em lép hả?" Song Ngư giơ chân đạp một phát vào mông người kia. Cô đâu có lép. Chẳng qua là so với những đứa con gái tuổi 17 khác thì cô có hơi khiêm tốn một chút thôi mà.

"Sao? Đi hẹn hò hả?" Song Minh Triết cười đến lưu manh, chui hẳn vào trong chăn tránh đi cái móng vuốt sắc nhọn của cô.

"Còn phải nói sao? Ai như anh, hai mươi mốt tuổi đầu rồi mà đến mảnh tình vắt vai còn chưa có."

Bị đụng chạm vào nỗi đau khó lành của mình, Song Minh Triết hừ lạnh, giận dỗi nói,"Để xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu."

"Anh, anh thấy em mặc cái nào thì được?" Song Ngư đẩy đẩy anh.

"Thằng đó là loại người như thế nào?" Song Minh Triết nhìn cô, lười biếng hỏi.

"Người đó hả..." Tưởng tượng lại vẻ lạnh lùng đẹp trai của Lâm Tử Hạo, cô mỉm cười kể,"Đẹp trai, lạnh lùng, học giỏi, chơi thể thao tốt, biết quan tâm người khác..." Kể một hồi mới thấy, Lâm tử Hạo tại sao lại toàn là ưu điểm không thế này, "À, kiểu mẫu người lạnh lùng cấm dục ấy."

"Ồ~" Song Minh Triết ồ một tiếng, "Vậy thì mặc cái váy hồng đó đi."

Nói rồi chỉ chỉ vào cái váy hồng bồng bềnh được vắt trên thành ghế đằng kia.

"Cái này ấy hả?" Song Ngư lấy chiếc váy công chúa đó ngắm nghía một hồi, "Sao lại mặc cái này? Em thấy khó vận động muốn chết."

"Dốt, mày cứ mặc đi, trang điểm cho nữ tính một chút." Song Minh Triết lườm cô.

Một lúc sau, Song Ngư từ trong phòng tắm đi ra. Trên người là bộ váy công chúa màu hồng nhạt dài đến đầu gối, hai dây váy vắt qua vai để lộ ra đôi vai cùng xương quai xanh gợi cảm. Khuôn mặt trắng hồng đánh thêm một ít son môi lên trông thật xinh xắn dễ thương. Mái tóc đen được xõa ra, cặp một cái kẹp tóc màu hồng có in hình con thỏ ở trên. Nhìn cô thế này thì ai mà biết được cô chính là đại tỷ của lớp 11A1 cơ chứ.

Quá là động lòng người rồi đi.