… van xin mẹ, Mẹ à, mẹ PHẢI trừng phạt Daphne.

Thật KHÔNG CÔNG BẰNG

khi con là người duy nhất đi ngủ

mà không có bánh pudding.

Và cho một tuần. Một tuần thì quá dài.

Đặc biệt vì tất cả phần lớn là ý Daphne.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến mẹ cô,

bị bỏ lại vào buổi tối trên bàn Violet Bridgerton

trong quãng thời gian Eloise mười tuổi.

Thật là lạ, Eloise nghĩ, chỉ một ngày lại có thể thay đổi nhiều như thế.

Chỉ vì giờ đây, khi Ngài Phillip đang hộ tống cô đi xung quanh nhà anh, bề ngoài là để ngắm phòng trưng bày tranh chân dung, nhưng sự thật chỉ là để kéo dài thời gian bên nhau của họ, cô nghĩ–

Sau cùng, anh có thể là người chồng tốt một cách hoàn hảo.

Khái niệm đó không phải được diễn đạt theo một cách thi vị nhất, với đầy lãng mạn cùng tình cảm nồng nàn, nhưng mối quan hệ của họ không phải là một thời gian tìm hiểu thông thường, và chỉ với hai năm nữa là đến sinh nhật lần thứ ba mươi, Eloise thực sự không thể đủ sức để mơ tưởng.

Nhưng dù vậy, vẫn có cái gì đó…

Trong ánh nến, bằng cách nào đó Ngài Phillip trở nên đẹp trai hơn, thậm chí có lẽ nguy hiểm hơn một chút. Những vẻ thô ráp trên gương mặt anh như góc cạnh và mờ đi dưới ánh sáng lập lòe, làm anh trông cứ như được chạm khắc, gần giống bức tượng ở Bảo Tàng Nước Anh. Và khi anh ngồi cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy khủy tay cô, toàn bộ vóc dáng nơi anh dường như bao phủ lấy.

Cảm giác ấy thật lạ kỳ, xúc động, và có một chút sợ hãi.

Nhưng cũng thật hài lòng. Cô đã làm một việc điên rồ, chạy trốn vào giữa đêm, hy vọng tìm được hạnh phúc với người đàn ông cô chưa từng gặp mặt. Như một sự khuây khỏa khi nghĩ rằng đây có lẽ không phải hoàn toàn là một sai lầm, có lẽ cô đã đánh cược với tương lai và chiến thắng.

Không việc gì có thể tệ hơn lén chuồn trở lại London, thú nhận thất bại và giải bày với toàn bộ gia đình cô đã làm gì.

Cô không muốn thừa nhận cô đã sai, với chính bản thân cô hay bất kỳ ai khác.

Nhưng phần lớn là với chính bản thân cô.

Ngài Phillip đã chứng minh một sự bầu bạn thú vị vào buổi tối, dù ngay cả khi anh không liến thoắng hay chuyện trò như cô đã quen.

Nhưng anh rõ ràng sở hữu tính cách chơi đẹp, điều khiến Eloise nghĩ rằng là yếu tố cần thiết cho bất kỳ người bạn đời nào. Anh đã chấp nhận – thậm chí ngưỡng mộ – kỹ xảo con-cá-trên-giường-ngủ của cô với Amanda. Nhiều người đàn ông Eloise đã gặp ở London sẽ kinh hãi, khi một người phụ nữ dịu dàng gia giáo thậm chí có thể nghĩ đến kế sách mưu mẹo lén lút như thế.

Và có lẽ, chỉ có lẽ, việc này sẽ có kết quả. Cưới Ngài Phillip có vẻ như là một kế hoạch nông nổi khi cô cho phép bản thân mình nghĩ về nó theo một cách lý trí, nhưng không giống như anh hoàn toàn là một người lạ – cuối cùng thì, họ đã qua lại thư từ với nhau hơn một năm.

“Ông tôi.” Phillip nhẹ nhàng nói, ra dấu về phía bức chân dung lớn.

“Ông ấy khá đẹp trai.” Eloise lên tiếng, dù cô chỉ có thể thấy hình ảnh trong mờ ảo ánh đèn. Cô ra hiệu về phía bức tranh bên phải. “Có phải cha anh không?”

Phillip gật đầu một cái cụt ngủn, khóe môi anh siết chặt.

“Và anh ở đâu?” Cô hỏi, nhận ra anh không có mong ước chuyện trò về người cha.

“Ở đằng kia, tôi e là thế.”

Eloise dõi theo chỉ dẫn của anh đến một bức chân dung cậu bé trai nhỏ tuổi Phillip, có thể khoảng mười hai tuổi, chụp chung với một người chỉ có thể là anh trai anh.

Anh trai anh.

“Chuyện gì xảy ra với anh ấy?” Cô hỏi, vì anh ấy hẳn phải mất rồi. Nếu anh ấy còn sống, Phillip không thể thừa kế ngôi nhà hay là một tòng Nam tước.

“Waterloo. ” Anh trả lời ngắn gọn.

Bốc đồng, cô đặt tay mình vào tay anh. “Tôi rất tiếc.”

Trong một thoáng, cô không nghĩ anh sẽ nói bất cứ gì, nhưng cuối cùng, anh lẳng lặng nói. “Không ai tiếc điều đó hơn tôi.”

“Tên anh ấy là gì?”

“George.”

“Anh hẳn phải còn trẻ.” Cô nói, đến ngược lại thời gian đến năm 1815 và thầm tính toán.

“Hai mươi mốt. Cha tôi mất hai tuần sau đó.”

Cô nghĩ về điều ấy. Ở cái tuổi hai mươi mốt, cô được cho là đã phải kết hôn. Tất cả các quý cô trẻ tuổi ở địa vị cô đều được hy vọng kết hôn sau đó. Một người sẽ nghĩ đấy là một cách được trao tặng để đo sự trưởng thành, nhưng giờ đây hai mươi mốt dường như không thể là non trẻ và đầy sức sống, cũng như quá đỗi thơ ngây để có thể thừa kế một gánh nặng mà một người không bao giờ nghĩ sẽ nhận lấy.

“Marina là vợ chưa cưới của anh ấy.” Anh nói.

Hơi thở gấp gáp khỏi môi, và cô quay sang, tay trượt khỏi tay anh. “Tôi đã không biết.” Cô nói.

Anh nhún vai. “Chẳng sao cả. Đây, cô có muốn thấy chân dung cô ấy không?”

“Vâng.” Eloise trả lời, khám phá ra cô thật sự ao ước trông thấy Marina. Họ đã là chị em họ, nhưng xa cách nhau, và đã nhiều năm kể từ lần người này đến thăm kẻ còn lại. Eloise vẫn nhớ mái tóc đen huyền, đôi mắt sáng – có lẽ, màu xanh biếc – nhưng đó là tất cả.

Cô và Mairna cùng tuổi, và vì vậy cả hai bị nhét chung với nhau vào các buổi họp mặt gia đình, nhưng Eloise không thể nhớ họ có bao giờ chơi chung nhiều với nhau. Ngay cả khi chỉ hơi lớn hơn so với Amanda và Oliver, sự khác nhau giữa họ quá sức rõ ràng. Eloise là một đứa trẻ náo nhiệt, leo trèo lên cây và trượt xuống thành cầu thang, luôn lẽo đẽo theo sau các anh trai, van nài họ cho phép cô góp phần vào bất cứ việc gì họ đang làm.

Marina là một người trầm lặng, gần như thích suy tư. Eloise nhớ khi cô giật mạnh tay chị ấy, cố gắng kéo chị ra ngoài và đùa chơi. Nhưng Marina chỉ muốn ngồi đó với một cuốn sách.

Tuy nhiên, Eloise đã chú ý tới những trang giấy, và cô khá tin là Marina không bao giờ lật quá trang ba mươi hai.

Đó là một việc lạ lùng khi nhớ lại, cô cho là thế, ngoại trừ việc cô bé chín tuổi khi ấy đã quá sửng sốt – tại sao một người có thể chọn ở cùng với một quyển sách khi mặt trời đang tỏa sáng, và rồi thậm chí không cả bao giờ đọc nó? Cô đã dành quãng thời gian còn lại trong cuộc viếng thăm để thì thào với em gái cô, Francesca, cố gắng tìm hiểu xem Marina đã làm gì với quyển sách.

“Cô nhớ cô ấy không?” Phillip hỏi.

“Chỉ một chút thôi.” Eloise trả lời, không chắc tại sao cô không mong muốn chia sẻ hồi ức của mình với anh. Và dù sao đi nữa, đó là sự thật. Toàn bộ những ký ức về Marina – là một tuần trong tháng Tư hai mươi năm trước, thầm thì với Francesca khi Marina chăm chú nhìn vào quyển sách.

Eloise cho phép Phillip dẫn cô về phía bức chân dung của Marina. Chị ấy được vẽ khi đang ngồi, trên một loại ghế đệm dài, với những nếp gấp màu đỏ thẫm nơi chiếc váy sắp xung quanh hết sức khéo léo. Một hình ảnh trẻ con của Amanda trong lòng chị, cùng Oliver đứng cạnh bên, với một trong những kiểu dáng mà các cậu bé trai thường ép bản thân khoác vào – nghiêm túc và lạnh lùng, cứ như chúng là những người trưởng thành thu nhỏ.

“Chị ấy thật đáng yêu.” Eloise nói.

Phillip chỉ chăm chăm nhìn hình ảnh người vợ đã chết của anh, rồi, gần như việc ấy đòi hỏi mức độ sẵn lòng quá nhiều, anh quay đầu và sải bước bước đi.

Có phải anh đã yêu chị ấy? Có phải anh vẫn còn yêu chị ấy?

Marina đáng lẽ ra là cô dâu của anh trai anh; mọi thứ dường như đều gợi ý rằng Phillip có được chị, chẳng qua là do anh trai anh mất đi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu chị. Có lẽ anh đã có một tình yêu bí mật chôn kín, khi chị đã đính hôn với anh trai anh.

Hoặc có lẽ, anh đã yêu sau khi kết hôn.

Eloise trộm nhìn vào vẻ mặt nghiêng nghiêng nơi anh, khi anh thẫn thờ lom lom nhìn vào bức họa trên tường. Đó là cảm xúc anh có khi nhìn vào bức chân dung của Marina. Cô không chắc anh đã cảm thấy gì với chị ấy, nhưng hoàn toàn chắc chắc là vẫn còn gì đó. Chỉ mới một năm, cô thầm nhắc bản thân. Một năm có thể hoàn thành thời kỳ để tang chính thức, nhưng không đủ dài để lãng quên sự mất mát của một người ta đã từng rất yêu thương.

Rồi anh quay lại. Đôi mắt anh vấp phải ánh mắt cô, và cô nhận ra cô đang chăm chăm nhìn anh, bị mê hoặc bởi vẻ mặt phẳng lặng đó. Môi cô hé ra ngạc nhiên, và cô muốn ngoảnh mặt đi, cảm giác như cô có thể đỏ bừng và lắp bắp khi bị bắt gặp, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không thể. Cô chỉ đứng đó, sững sờ, nín thở, cảm giác như có hơi nóng lạ lùng bao phủ lấy làn da.

Anh cách cô đến cả ba mét, ít nhất là thế, vậy mà cảm giác như họ đang chạm vào nhau.

“Eloise?” Anh thều thào, hay ít nhất cô nghĩ anh làm thế. Cô trông thấy môi anh tạo thành từ ấy, hơn là cô thực sự nghe thấy giọng nói anh.

Và rồi, bằng cách nào đó, khoảnh khắc ấy vỡ tan. Có thể đó là lời anh thì thầm, có thể là tiếng cơn gió thoảng qua xào xạc trên những ngọn cây ngoài ấy. Nhưng cuối cùng Eloise có thể di chuyển – để suy nghĩ – và cô nhanh chóng quay lại phía bức chân dung Marina, kiên quyết hướng cái nhìn chú tâm của cô vào gương mặt thanh bình nơi người chị họ lúc trước. “Bọn trẻ hẳn phải nhớ chị ấy.” Eloise lên tiếng, cần phải nói gì đó, bất cứ thứ gì có thể bắt đầu lại cuộc trò chuyện – và trả lại sự bình tĩnh nơi cô.

Trong thoáng chốc, Phillip chẳng nói gì. Và rồi, cuối cùng, “Phải, chúng đã nhớ cô ấy từ rất lâu.”

Có vẻ là khá kỳ lạ với Eloise khi phát biểu, “Tôi biết chúng cảm thấy thế nào.” Cô nói. “Tôi còn khá nhỏ khi cha tôi qua đời.”

Anh xem xét nhìn cô. “Tôi không nhận ra.”

Cô nhún vai. “Đó không phải là chuyện tôi có thể nói nhiều. Đã cách đây rất lâu.”

Anh bước tới cạnh cô, những bước chân chầm chậm và cẩn thận. “Cô có mất nhiều thời gian để vượt qua chuyện đó không?”

“Tôi không chắc đó là thứ anh mãi không vượt qua được.” Cô nói. “Rõ ràng, nó là như thế. Nhưng không, tôi không nghĩ về ông mỗi ngày, nếu đó là những gì anh muốn biết.”

Cô quay đi khỏi bức họa của Marina; cô đã ép bản thân nhìn vào nó quá lâu và bắt đầu cảm thấy xâm phạm kỳ lạ.

“Tôi nghĩ khó khăn hơn với các anh trai tôi.” Cô nói. “Anthony – anh ấy lớn nhất và hãy còn rất trẻ khi chuyện ấy xảy ra – thực sự có một khoảng thời gian đầy khó khăn. Họ rất gần gũi. Và mẹ tôi, dĩ nhiên.” Cô nhìn qua anh. “Cha mẹ tôi rất thương yêu nhau.”

“Bà ấy phản ứng lại việc ra đi của ông thế nào?”

“À, lúc đầu bà khóc nhiều lắm.” Eloise nói. “Tôi chắc rằng chúng tôi tỏ vẻ không biết. Bà luôn khóc trong phòng vào đêm tối, sau khi nghĩ rằng tất cả chúng tôi đã ngủ. Nhưng bà nhớ ông đến đau đớn, và thật không dễ dàng với bảy đứa con.”

“Tôi nghĩ gia đình cô có tám người con.”

“Hyacinth vẫn chưa sinh ra. Tôi tin rằng lúc ấy mẹ tôi đang mang thai được tám tháng.”

“Lạy Chúa.” Cô nghĩ cô nghe anh lầm bầm.

Lạy Chúa thật chính xác. Eloise không có bất kỳ ý tưởng mẹ cô đã xoay sở ra sao.

“Điều đó thật bất ngờ.” Cô nói với anh. “Ông bị một con ong đốt. Một con ong. Anh có thể tưởng tượng ra không? Ông bị một con ong đốt, và rồi – À, tôi không cần làm phiền anh với những tiểu tiết. Đây,” cô mạnh mẽ nói, “chúng ta đi thôi. Dù sao đi nữa, ở đây quá tối để có thể thấy những bức chân dung rõ ràng.”

Đó là một lời nói dối, dĩ nhiên. Đúng là rất tối, nhưng Eloise không bận tậm nhiều về việc ấy. Nói về cái chết của cha luôn khiến cô cảm giác có hơi lạ lùng, và cô chỉ không thích cảm giác đứng đó, bị bao vây bởi các bức họa về những người đã chết.

“Tôi sẽ thích được trông thấy nhà kính của anh.” Cô nói.

“Bây giờ?”

Bỏ nó đi, nghe thật giống một đề nghị kỳ quặc. “Vậy, ngày mai.” Cô lên tiếng. “Khi trời sáng.”

Môi anh cong lại như gợi ý về một nụ cười. “Chúng ta có thể đi bây giờ.”

“Nhưng sẽ không thể thấy gì hết.”

“Sẽ không thể thấy mọi thứ.” Anh sửa lại. “Nhưng có ánh trăng ngoài kia, và chúng ra sẽ mang theo đèn lồng.”

Cô khẽ liếc đầy nghi ngờ về cửa sổ. “Trời lạnh.”

“Cô có thể mang áo khoác.” Anh chồm tới với tia sáng lóe lên trong mắt. “Cô không sợ đâu, đúng chứ?”

“Tất nhiên là không!” Cô trả miếng, biết rằng anh đang giăng bẫy, nhưng dù sao cũng mắc vào.

Anh cong một bên mày theo cách khiêu khích nhất.

“Tôi sẽ cho anh biết tôi là người phụ nữ gan dạ nhất anh có cơ hội gặp gỡ.”

“Tôi chắc chắn cô như thế.” Anh lầm bầm.

“Giờ anh đang ra vẻ kẻ cả đấy.”

Anh không thể làm gì hơn là cười khoái chí.

“Tốt thôi.” Cô liều lĩnh nói. “Dẫn đường đi.”

“Thật ấm áp!” Eloise hét lên khi Phillip đóng cánh cửa nhà kính lại phía sau cô.

“Thực ra nơi đây thường ấm áp hơn thế này.” Anh nói với cô. “Tấm kính cho phép mặt trời sưởi ấm không khí, nhưng chỉ vào buổi sáng, trời đã khá u ám vào vài ngày trước kia.”

Phillip thường đến nhà kính vào buổi tối, cặm cụi làm việc dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng khi anh không thể ngủ. Hay, trước khi anh là một người góa vợ, để giữ bản thân anh bận rộn, vì thế không nghĩ đến việc bước vào phòng ngủ của Marina.

Nhưng anh chưa bao giờ hỏi bất cứ ai làm bạn cùng trong bóng tối; ngay cả trong quãng thời gian ban ngày, anh gần như luôn làm việc một mình. Hiện giờ anh đang trông thấy tất cả qua đôi mắt Eloise – ma thuật trong cách từng giọt nơi ánh trăng quẳng những bóng tối xuyên qua những chiếc lá và nhánh cây dương xỉ. Suốt quãng thời gian trong ngày, một cuộc đi dạo qua nhà kính thường không khác nhiều so với một cuộc đi dạo nào qua bất kỳ vùng cây cối trong nước Anh, ngoại trừ cây dương xỉ kỳ lạ hiếm có hay cây họ dứa được nhập khẩu.

Nhưng giờ đây, với vẻ ngoài của buổi đêm trêu đùa trong đôi mắt, cứ như đôi mắt ấy đang trong vài khu rừng nhiệt đới bí mật, giấu kín, cùng vẻ mê mải, ngạc nhiên lẩn khuất đến từng khóe mi.

“Đây là cái gì?” Eloise hỏi, chăm chú ngó xuống tám chậu cây đất sét nhỏ, sắp xếp thành một hàng dọc chiếc ghế dài làm việc của anh.

Phillip đến cạnh bên, hài lòng một cách vô lý khi cô có vẻ thật sự hiếu kỳ. Hầu hết mọi người chỉ vờ hứng thú, hay thậm chí chẳng thèm ngụy tạo và nhanh chóng lẩn đi. “Đó là một cuộc thí nghiệm tôi đang tiến hành,” anh nói, “với những hạt đậu.”

“Loại đậu chúng ta ăn?”

“Phải. Tôi đang cố phát triển một một dòng sẽ trở nên tốt hơn trong vỏ đậu.”

Cô săm soi những vỏ đậu. Vẫn chưa có chồi nào; anh chỉ mới trồng những hạt giống vào một tuần trước. “Thật tò mò làm sao.” Cô lầm bầm. “Tôi không có ý tưởng gì một người có thể làm việc đó.”

“Tôi không có ý tưởng nếu ai đó có thể làm được.” Anh thừa nhận. “Tôi đã cố gắng trong một năm.”

“Mà không thành công? Thật nản lòng.”

“Tôi có vài thành công.” Anh thú thật. “Chỉ là không nhiều như tôi mong đợi.”

“Tôi đã cố trồng hoa hồng vào một năm.” Cô kể với anh. “Tất cả chúng đều chết.”

“Hoa hồng thường khó trồng hơn phần lớn mọi người nghĩ.” Anh nói.

Môi cô khẽ xoắn lại. “Tôi chú ý anh có dư dả hoa hồng.”

“Tôi là một người làm vườn.”

“Một nhà thực vật học với một người làm vườn?”

Anh đã nghe câu hỏi ấy trước đây, rất nhiều lần. “Không có gì khác biệt giữa một người may trang phục cho phụ nữ với một cô thợ may cả.”

Cô suy nghĩ về nó trong một lúc, rồi bước sâu hơn vào nhà kính, dừng lại để quan sát vài giống cây khác nhau, và trừng mắt với anh khi không để chiếc đèn lồng theo kịp cô.

“Cô khá hống hách vào tối nay.” Anh nói.

Cô quay lại, bắt gặp anh đang cười – cười nửa miệng, ít nhất là thế – và trao cho anh một nụ cười toe toét xấu xa. “Tôi thích được gọi là ‘khéo quản lý’ hơn.”

“Kiểu phụ nữ khéo quản lý, hử?”

“Tôi ngạc nhiên anh không suy ra điều đó từ những lá thư của tôi.”

“Tại sao cô nghĩ tôi mời cô?” Anh phản lại.

“Anh muốn ai đó quản lý đời anh?” Cô hỏi, quăng những lời ấy qua vai, khi di chuyển vờ ve vãn xung quanh anh.

Anh muốn một ai đó trông nom các con anh, nhưng giờ có vẻ như không phải là thời gian tốt nhất để mang chúng vào câu chuyện. Không khi cô đang nhìn anh cứ như…

Cứ như cô muốn được hôn.

Phillip bước hai bước chậm rãi, trấn áp về ngay hướng cô thậm chí trước khi anh nhận ra mình đang làm gì.

“Cái gì đây?” Cô hỏi, chỉ vào cái gì đó.

“Một giống cây.”

“Tôi biết đó là một giống cây.” Cô cười phá ra, nói. “Nếu tôi–” Nhưng rồi cô ngước nhìn lên, bắt gặp tia sáng lóe lên trong đôi mắt anh, và lặng đi.

“Tôi có thể hôn cô không?” Anh hỏi. Anh sẽ dừng lại nếu cô nói không, anh cho là thế, nhưng anh không cho cô nhiều cơ hội, thu ngắn khoảng cách giữa họ trước khi cô có thể trả lời.

“Tôi có thể không?” Anh lặp lại, gần đến mức những lời anh thầm thì dọc theo môi cô.

Cô gật đầu, rất khẽ khàng nhưng chắc chắn, và anh chà môi mình vào môi cô, dịu dàng, nhẹ nhàng, như một người hôn người phụ nữ mình có thể cưới.

Nhưng khi tay cô thoát ra và chạm vào cổ anh, Chúa phù hộ, nhưng anh muốn hơn nữa.

Hơn nữa.

Anh ấn sâu vào nụ hôn, lờ đi tiếng hổn hển ngạc nhiên khi tách môi cô bằng lưỡi anh. Nhưng ngay cả thế, đó không phải là những gì anh muốn. Anh muốn cảm thấy cô, sự ấm áp nơi cô, sức sống ở cô, trên và dưới chiều dài của anh, xung quanh anh, xuyên suốt anh, ngấm vào anh.

Anh trượt hai bàn tay xung quanh cô, một bàn tay dừng trên phía trên lưng cô, dù tay kia cả gan tìm đến đường cong đầy đặn nơi mông cô. Anh ấn cô vào anh, mạnh mẽ, mặc xác khi để cô cảm giác bằng chứng anh khát khao. Đã quá lâu. Chết tiệt là quá lâu, và cô rất mềm mại, ngọt ngào trong vòng tay anh.

Anh muốn cô.

Anh muốn tất cả của cô, nhưng ngay cả trong cơn đam mê mơ hồ này, tâm trí anh biết không thể là tối nay, và anh quyết định làm điều tốt nhất tiếp theo, chỉ đơn giản là cảm giác nơi cô, sự xúc động ở cô khi trong vòng tay anh, sức nóng của cô dạy dọc theo toàn bộ chiều dài hơi thở anh.

Và cô đang đáp trả lại anh. Lúc đầu, là do dự, như thể cô không chắc cô đang làm gì, nhưng rồi với sự sôi nổi lớn hơn, tạo nên những thanh âm nhỏ nhỏ quyến rũ ngây thơ từ nơi nào đó trong cổ họng.

Điều ấy dồn anh vào hoang dã. Cô dồn anh vào hoang dã.

“Eloise, Eloise.” Anh thầm thì, giọng khản đặc và cáu gắt bởi nhu cầu. Anh lùa một tay vào mái tóc cô, giật mạnh nó cho đến khi kiểu tóc cô bung ra, và một lọn tóc dày màu hạt dẻ trượt xuống, tạo nên một vòng xoắn quyến rũ trên xương ức cô. Môi anh chuyển đến nơi cổ, nếm làn da cô, hớn hở khi cô cong người lại và ra hiệu cho anh sự tiến vào tuyệt đối.

Nhưng rồi, chỉ vừa khi anh bắt đầu khụy xuống, hai đầu gối anh cong lại khi môi anh kéo lê qua xương đòn cô, cô giật mạnh ra khỏi anh.

“Tôi xin lỗi.” Cô buột miệng, tay bay đến đườn viền cổ áo nơi bộ váy, dù cho nó không lệch đi tẹo nào.

“Tôi thì không.” Anh xấu xa nói.

Đôi mắt cô mở to trước sự thẳng thừng ở anh. Anh cóc quan tâm. Anh chưa bao giờ đặc biệt khéo léo với từ ngữ, và gần như chắc chắn tốt khi cô học được điều đó bây giờ, trước khi họ làm bất cứ thứ gì gắn kết nhau vĩnh viễn.

Và rồi cô làm anh ngạc nhiên.

“Đó là một dạng của lời nói.” Cô lên tiếng.

“Cô nói gì cơ?”

“Tôi nói tôi xin lỗi. Thực sự, không phải thế. Đó là một dạng của lời nói.”

Cô nghe có vẻ điềm tĩnh rõ ràng, và gần như có vẻ cô giáo, đối với một người phụ nữ chỉ mới vừa được hôn đắm say.

“Mọi người nói như thế hầu hết thời gian,” cô tiếp tục, “chỉ để lắp đầy im lặng.”

Phillip bắt đầu nhận ra cô không phải loại người thích lặng im.

“Nó khá giống khi một người–”

Anh hôn cô lần nữa.

“Ngài Phillip!”

“Có đôi lúc,” anh nói với nụ cười hài lòng, “im lặng là một việc tốt.”

Môi cô trễ xuống. “Có phải ý anh tôi nói quá nhiều?”

Anh nhún vai, có nhiều niềm vui trêu chọc cô hơn là làm bất cứ gì khác.

“Tôi phải cho anh biết rằng tôi lặng lẽ hơn nhiều khi ở nhà.”

“Thật khó để tưởng tượng ra.”

“Ngài Phillip!”

“Shhh.” Anh nói, với tới và nắm lấy tay cô, rồi nắm lấy lần nữa, quả quyết hơn khi cô hất ra. “Chúng ta cần một vài tiếng ồn quanh đây.”

---o0o---

Sáng hôm sau, Eloise thức giấc, nhưng cứ ngỡ cô hãy còn bị bao bọc bởi giấc mơ. Cô đã không mong đợi anh hôn cô.

Và cô càng không mong đợi thích nụ hôn đó nhiều như thế.

Bao tử kêu điên cuồng, nên cô quyết định đi xuống phòng ăn. Cô không có bất kỳ ý tưởng nào về việc liệu Ngài Phillip có ở đó hay chưa. Anh có phải là một người dậy sớm? Hay anh thích ở trên giường đến tận trưa? Có vẻ như cô thật là ngốc khi không biết những điều đó về anh, trong khi cô suy ngẫm nghiêm túc về hôn nhân.

Và nếu anh ở đó, chờ đợi cô với một đĩa trứng, cô sẽ nói gì với anh? Một người sẽ nói gì với người đàn ông sau khi anh ấy chạm lưỡi nơi tai người đó?

Không bận tâm đến việc đó là một cú chạm lưỡi hấp dẫn, thật thế. Nó vẫn hoàn toàn vượt ra ngoài scandal.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô đến đấy, và chỉ có thể xoay sở câu. “Xin chào?” Anh sẽ hoàn toàn thấy thú vị, sau khi trêu chọc cô về thói ba hoa vào đêm trước.

Việc ấy luôn khiến cô bật cười. Cô, người có thể tiếp tục một cuộc chuyện trò về chuyện lặt vặt cụ thể, và thường xuyên làm thế, không chắc sẽ nói điều gì khi việc tiếp theo là thấy Ngài Phillip Crane.

Dĩ nhiên, anh đã hôn cô. Điều ấy thay đổi mọi thứ.

Băng qua phòng, cô kiểm tra để đảm bảo cánh cửa đóng chặt trước khi mở nó. Cô không nghĩ là Oliver và Amanda sẽ thử cùng một mách tới lần thứ hai, nhưng chẳng ai biết được. Cô không thích thú một cách đặc biệt với ý nghĩ về một lần tắm bột mì lần nữa. Hay tệ hơn. Sau vụ rắc rối mang tên con cá, chúng có thể nghĩ tới giới hạn về thứ chất lỏng nào đó. Thứ chất lỏng nào đó và bốc mùi.

Rón rén nhẹ nhàng, cô bước về phía đại sảnh và quay sang phải để đến những bậc cầu thang. Ngày mới thật hứa hẹn; mặt trời đã thực sự lẻn ra khỏi những cụm mây vào sáng này, khi cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ, và–

“Ố!”

Tiếng gào thét xé toạc ra khỏi cổ họng khi cô té nhào tới trước, chân vấp phải đằng sau thứ gì đang căng ra dọc đại sảnh. Cô thậm chí không có một cơ hội để lấy lại thăng bằng; cô đang đi quá nhanh, như thói quen thường lệ, và khi ngã, cô ngã không phải nhẹ.

Và thậm chí không lúc nào cô dùng tay để chống lại cho khỏi ngã.

Những giọt nước mắt cô trào ra. Ngực cô – lạy Chúa, ngực cô cảm thấy như đang cháy. Trên bề mặt, ít nhất là thế. Cô đã chỉ xoay sở để khẽ xoay đầu lại về một bên trước khi ngã.

Cô rên rỉ vài lời không mạch lạc, thứ âm thanh một người thường lảm nhảm tệ hại khi họ đơn giản không thể giữ nó bên trong. Và cô tiếp tục chờ đợi cho cơn đau lắng xuống, nghĩ về việc này sẽ chỉ giống như vấp một ngón chân vào thứ gì đó, khiến cho mạch đập liên hồi trong vài giây và sau cùng, một khi sự ngạc nhiên kết thúc, nó chẳng là gì hơn ngoài cơn đau ngốc nghếch.

Nhưng cơn đau vẫn bừng lên. Trên ngực cô, phía bên đầu cô, trên đầu gối, và cả ở hông.

Cô cảm thấy nản lòng.

Chậm chạp, với cố gắng lớn lao, cô ép bản thân nâng người lên trên hai bàn tay và đầu gối, rồi ngồi dậy. Cô tự cho phép bản thân dựa vào tường và nhấc tay lên xoa dịu má, nhanh chóng giữ lấy những hơi thở đau đớn ở mũi để cố điều khiển cơn đau.

“Eloise!”

Phillip. Cô không quan tâm ngước nhìn lên, không muốn di chuyển khỏi vị trí co tròn lại.

“Eloise, Chúa tôi.” Anh nói, nhảy một lúc ba bậc ở những nấc thang cuối cùng, khi gấp gáp đến bên cô. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi ngã.” Cô không có ý thì thầm, nhưng dù sao đi nữa, những lời phát ra vẫn cứ là những lời thầm thì.

Với vẻ dịu dàng dường như thiếu chỗ cho một người đàn ông với kích thước như anh, anh nắm lấy tay cô, và đặt lên má cô.

Những lời tiếp theo anh nói không phải là những lời thường nói tra trước sự hiện diện của Eloise.

“Cô cần một miếng thịt lên chỗ đó.” Anh nói.

Cô ngước nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm. “Tôi bị thâm tím?”

Anh gật đầu dứt khoát. “Cô có thể có một mắt thâm tím. Vẫn còn quá sớm để có thể nói.”

Cô cố gắng mỉm cười, thử khoác lên một vẻ mặt trêu chọc, nhưng chỉ không thể làm thế.

“Đau nhiều không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Cô gật đầu, tự hỏi tại sao thanh âm nơi giọng anh khiến cô muốn òa khóc hơn nữa. Nó khiến cô nhớ lại khi cô còn bé vã ngã khỏi ngọn cây. Cô trặc mắt cá, khá nặng, nhưng bằng cách nào đó, cô đã xoay sở để không khóc cho đến khi về tới nhà.

Chỉ nhìn một lần vào mẹ, thế là cô bắt đầu òa lên.

Phillip cẩn thận chạm vào má cô, giận dữ mỗi khi cô nhăn mặt.

“Tôi sẽ ổn.” Cô cam đoan với anh. Và cô sẽ thế. Trong vài ngày nữa.

“Chuyện gì đã xảy ra.”

Và tất nhiên cô biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Cái gì đó đã được căng ra dọc đại sảnh, đặt ở nơi cô đi qua và ngã. Không đòi hòi nhiều trí thông minh lắm để đoán ai là người đã làm việc ấy.

Nhưng Eloise không muốn đặt hai đứa sinh đôi vào rắc rối. Ít nhất không phải là loại rắc rối chúng gần như sẽ tự chuốc lấy cho bản thân khi bị Ngài Phillip trừng phạt. Cô không nghĩ chúng có ý gây nhiều tổn hại đến mức ấy.

Nhưng Phillip đã dò ra được sợi dây bện mỏng dài, kéo căng ngang qua đại sảnh và cột quanh những cái chân nơi hai cái bàn, cả hai đều được kéo về hướng giữa sảnh khi Eloise mắc vào.

Eloise quan sát anh khụy gối xuống, chạm vào sợi dây và xoắn nó lại giữa những ngón tay. Anh nhìn sang cô, không phải với câu hỏi trong ánh mắt, mà là lời tuyên bố dữ tợn của sự thật.

“Tôi đã không thấy.” Cô nói, dù điều đó khá rõ ràng.

Phillip không rời mắt khỏi cô, nhưng những ngón tay anh tiếp tục kéo sợi dây cho đến khi nó căng ra và đứt phụt.

Eloise giữ chặt hơi thở. Lúc này có gì đó gần như kinh hãi. Phillip đã không nhận ra anh bứt đứt sợi dây, không nhận rõ về sức mạnh nơi anh.

Hay sức mạnh cơn điên tiết ở anh.

“Ngài Phillip” Cô thầm thì, nhưng anh chẳng nghe.

“Oliver!” Anh rống. “Amanda!”

“Tôi chắc là chúng không có ý làm hại tôi.” Eloise bắt đầu, không chắc tại sao cô đang bảo vệ chúng. Chúng làm đau cô, điều đó đúng, nhưng cô có cảm giác sự trừng phạt nơi cô sẽ ít đau đớn hơn bất cứ gì đến từ cha chúng.

“Tôi không quan tâm hai đứa nó có ý gì.” Phillip tức khí. “Xem cô gần các nấc thang đến mức nào. Sẽ ra sao nếu cô ngã?”

Eloise hướng mắt nhìn về phía những bậc thang. Chúng khá gần, nhưng không gần đến mức để cô bất thình lình ngã nhào xuống. “Tôi không nghĩ…”

“Chúng phải trả lời cho chuyện này.” Anh nói, giọng thấp một cách nguy hiểm và run lên vì điên tiết.

“Tôi sẽ ổn thôi.” Eloise lên tiếng. Cơn đau nhức nhối đang dần trở nên âm ỉ. Nhưng vẫn còn đau lắm, đủ để khi Ngài Phillip nhấc cô vào vòng tay anh, cô khẽ nấc lên.

Và cơn thịnh nộ của anh gia tăng.

“Tôi sẽ đặt cô vào giường.” Anh nói, giọng thô ráp và cụt ngủn.

Eloise không đưa ra lời phản đối nào.

Một cô hầu gái xuất hiện nơi đầu cầu thang, hổn hển khi trông thấy dấu thâm tím sẫm lại trên gương mặt Eloise.

“Lấy cho ta vài thứ cho chuyện này.” Phillip ra lệnh. “Một miếng thịt. Bất cứ gì.”

Cô hầu gật đầu và lỉnh đi, khi Phillip bế Eloise vào phòng. “Cô còn đau chỗ nào không?” Anh hỏi.

“Hông.” Eloise thú nhận khi anh đặt cô trên những tấm khăn trải giường. “Và khủy tay.”

Anh gật đầu mạnh mẽ. “Cô có nghĩ cô bị gãy bất cứ gì không?”

“Không!” Cô nhanh chóng nói. “Không, tôi–”

“Dù sao thì, tôi cần kiểm tra.” Anh nói, đặt những lời cô phản đối qua một bên khi khẽ khàng khám tay cô.

“Ngài Phillip, tôi–”

“Các con tôi gần như giết cô.” Anh nói, không có sự hài hước nào trong mắt. “Tôi nghĩ cô có thể bỏ qua từ ngài.”

Eloise nuốt khan khi cô quan sát anh băng qua phòng đến cánh cửa, những sải chân dài và mạnh mẽ. “Đưa hai đứa sinh đôi đến đây ngay.” Anh nói, đoán chừng là với vài người hầu đang lảng vảng ngoài đại sảnh. Eloise không thể tưởng tượng được bọn trẻ không nghe tiếng rống của anh ban nãy, nhưng cô cũng không muốn trách chúng vì cố gắng làm chậm trễ sự trừng phạt trong ngày từ người cha.

“Phillip.” Cô nói, thử dỗ ngọt anh trở lại trong phòng bằng thanh âm giọng cô. “Để chúng cho tôi. Tôi là người bị thiệt hại, và–”

“Chúng là con tôi,” Anh nói, giọng lỗ mãng, “và tôi sẽ trừng phạt chúng. Chúa biết điều đó lẽ ra cần lâu rồi.”

Eloise chăm chăm nhìn anh thảng thốt. Anh gần như run lên với cơn cáu giận, và trong khi cô có thể sung sướng tự mình phét vào mông chúng, cô không nghĩ anh có thể đưa ra lệnh trừng phạt trong tình trạng này.

“Chúng làm đau cô.” Phillip nói bằng một giọng thấp. “Việc ấy không thể chấp nhận được.”

“Tôi sẽ ổn.” Cô đảm bảo với anh lần nữa. “Trong vài ngày tôi thậm chí sẽ không–”

“Đó không phải vấn đề.” Anh đanh giọng nói. “Nếu tôi…” Anh dừng lại, thử cách khác với, “Nếu tôi không…” Anh dừng tiếp, từ ngữ rơi rạc, và dựa vào tường, đầu ngửa ra sau khi đôi mắt nghiên cứu trần nhà – vì cái gì, cô không biết. Cho những câu trả lời, cô cho là thế. Cứ như ai đó có thể tìm được những câu trả lời với việc đơn giản đảo mắt hướng lên.

Anh quay lại, nhìn vào cô, đôi mắt dữ dội, và Eloise thấy vẻ gì đó trên gương mặt anh cô không mong được nhìn thấy.

Và đó là khi cô nhận ra – tất cả sự giận dữ trong giọng anh, trong cơ thể anh run rẩy – nó không nhắm vào các con anh.

Không thực sự thế, và rõ ràng không phải thế.

Nét mặt anh, vẻ trống trải trong đôi mắt anh – là tự căm ghét bản thân.

Anh không đổ lỗi cho hai đứa sinh đôi.

Anh đổ lỗi cho chính bản thân mình.