… và vì vậy, em chắc anh sẽ không ngạc nhiên khi nghe,

em nói quá nhiều. Em đơn giản là không thể ngừng nói được,

nhưng em cho rằng điều đó xảy ra khi em lo lắng.

Một người chỉ có thể hy vọng có ít lý do cho những âu lo lộ ra

trong phần còn lại của đời mình.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến anh trai cô, Colin,

vào mùa ra mắt của Eloise trong xã hội London.

Và rồi cô mở miệng ra.

“Ngài Phillip?” Cô hỏi, và trước khi anh thậm chí có một cơ hội gật đầu để khẳng định, cô nói tiếp, với vận tốc của ánh sáng. “Tôi vô cùng xin lỗi khi đến mà không báo trước, nhưng tôi thực sự không có lựa chọn nào khác, và thật lòng thì, nếu tôi gửi thư, nó gần như chắc chắn sẽ đến sau tôi, khiến cho lá thư thực sự chẳng đáng quan tâm, khi tôi chắc rằng anh sẽ đồng ý, và…”

Phillip chớp mắt, anh chắc hẳn được cho là phải theo kịp những gì cô đang nói, nhưng anh còn thể không tìm ra tý manh mối nào cho việc khi nào một từ kết thúc, và từ mới bắt đầu.

“… một cuộc hành trình dài, và tôi e rằng tôi không ngủ được, vậy nên tôi phải xin anh tha thứ cho sự hiện diện của tôi, và…”

Cô khiến anh cảm thấy hoa mắt. Có phải là sẽ thô lỗ không, nếu anh ngồi bệt xuống?

“… không mang theo gì nhiều, nhưng tôi không có lựa chọn, và…”

Đây rõ ràng còn hơn cả kéo dài lê thê, với không có dấu hiệu nào, sự thật, là nó sẽ có khi nào đó chấm dứt. Nếu anh cho phép cô nói lâu thêm một lúc nữa thôi, anh hoàn toàn chắc như đinh đóng cột là anh sẽ đau khổ chịu đựng việc tai trong bị mất cân bằng, hay có thể cô sẽ ngất đi bất tỉnh vì thiếu không khí, rồi đập thẳng đầu xuống sàn nhà. Cách nào đi nữa, một người trong số họ sẽ bị thương tật và đau đớn suy nhược.

“Thưa cô.” Anh hắng giọng, nói.

Nếu cô nghe anh, cô chẳng biểu hiện gì, thay vào đó là nói cái quái gì đó về chiếc xe ngựa dường như đã chở cô đến ngưỡng cửa nhà anh.

“Thưa cô.” Anh lên tiếng, lần này lớn hơn.

“… nhưng rồi tôi–” Cô ngước nhìn lên, chớp đôi mắt xám hủy diệt về phía anh, và trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy mất thăng bằng khủng khiếp. “Vâng?” Cô hỏi.

Bây giờ anh đã có sự chú ý của cô, anh lại có vẻ quên mất tại sao anh lại cần điều đó. “Ơ.” Anh hỏi. “Cô là ai?”

Cô chằm chằm nhìn anh có đến năm giây, môi hé ra ngạc nhiên, và cuối cùng trả lời. “Eloise Bridgerton, tất nhiên là thế.”

Eloise chắc chắn một cách rõ rệt là cô đang nói quá nhiều, và cô biết cô đang nói quá nhanh, nhưng cô có khuynh hướng như thế khi lo lắng; và trong khi cô kiêu hãnh với thực tế là cô ít khi âu lo, giờ đây có vẻ giống như khoảng thời gian xứng đáng để bùng nổ cảm xúc ấy, và hơn nữa, Ngài Phillip – nếu anh thật sự là người đàn ông như con gấu lớn đứng trước cô – đó không phải tất cả những gì cô đã mong đợi.

“Cô là Eloise Bridgerton?”

Cô nhìn vào gương mặt há hốc của anh, và lần đầu tiên cảm thấy vô cùng khó chịu. “Chà, dĩ nhiên là tôi. Tôi còn có thể là ai khác?”

“Tôi không thể tưởng tượng được.”

“Anh đã mời tôi.” Cô chỉ ra.

“Và cô không hồi âm cho lời mời của tôi.” Anh đáp trả.

Cô nuốt khan. Anh đã đúng. Hoàn toàn chắc chắn đúng, nếu một người muốn công bằng, điều mà cô hề không muốn. Dù sao thì, chỉ không phải bây giờ.

“Tôi thực lòng không có cơ hội.” Cô thoái thác, và rồi, khi dựa vào biểu cảm trên gương mặt anh điều đó không đủ giải thích, cô bồi thêm. “Như tôi đã đề cập đến khi nói ban nãy.”

Anh chòng chọc nhìn cô lâu lắc hơn khiến cô khó chịu, đôi mắt đen một cách lạ lùng, rồi nói. “Tôi không hiểu đến một chữ cô nói.”

Cô cảm thấy môi cô tạo thành hình oval… ngạc nhiên? Không, khó chịu. “Anh có lắng nghe không?” Cô hỏi.

“Tôi đã cố.”

Eloise bĩu môi. “À thì, vậy tốt thôi.” Cô nói, đếm từ một đến năm – bằng tiếng Latin – trước khi thêm vào. “Lỗi của tôi. Tôi xin lỗi khi đến mà không báo trước. Tôi thật quá vô giáo dục.”

Anh im lặng có đến tròn ba giây – Eloise đếm – trước khi nói. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.

Cô hắng giọng.

“Và dĩ nhiên” – anh ho lên, khẽ liếc mắt xung quanh, làm như có thể tìm kiếm được ai đó có thể cứu anh ra khỏi cô không bằng – “Tôi vui mừng vì cô ở đây.”

Gần như chắc chắn là hoàn toàn bất lịch sự, khi chỉ ra lời anh nói nghe có vẻ như bất cứ cái gì khác ngoài sự vui mừng, nên cô chỉ đứng đó, lom lom nhìn vào xương gò má phải của anh, cố gắng quyết định có thể nói những gì mà không như xúc phạm.

Eloise coi như đó là một tình trạng đau buồn của việc mà cô – người thường có gì đó để nói trong bất kỳ tình huống nào – giờ đây không thể nghĩ ra đến một thứ nào đó.

May làm sao, anh cứu sự im lặng ngượng ngùng của họ khỏi việc phát triển lên thành một tỷ lệ vĩ đại, bằng cách hỏi, “Đây là tất cả hành lý của cô?”

Eloise thẳng lưng lên, hài lòng khi chuyển qua một chủ đề tương đối ít quan trọng. “Vâng, tôi không thực sự–” Cô ngăn mình lại. Cô có thực sự cần thiết nói cho anh cô đã lén lút bỏ trốn khỏi nhà vào giữa đêm? Điều đó không có vẻ như sẽ nói lên điều gì đó tốt đẹp về cô, về gia đình cô. Cô không chắc tại sao, nhưng cô không muốn anh biết là cô đã, với tất cả ý định và mục đích, chuồn đi. Cô không chắc tại sao lại nghĩ thế, nhưng cô có cảm giác dứt khoát là nếu biết sự thật, anh sẽ đóng gói cô lại rồi gửi cô về London cấp tốc. Và do cuộc gặp gỡ của cô với Ngài Phillip đã không chứng minh được tý hình ảnh lãng mạn và hạnh phúc tột cùng nào mà cô đã tưởng tượng, cô chưa sẵn sàng để bỏ cuộc.

Đặc biệt là khi điều đó có nghĩa quay trở lại gia đình với dáng vẻ cụp đuôi hổ thẹn.

“Đây là tất cả những gì tôi có.” Cô kiên quyết nói.

“Tốt. Tôi, ơ…” Anh nhìn xung quanh cái nữa, lần này với một chút tuyệt vọng, ít nhất khiến Eloise chẳng cảm thấy hãnh diện. “Gunning!” Anh rống.

Tên quản gia xuất hiện nhanh chóng đến mức, cậu ta ắt hẳn đang nghe trộm. “Vâng, thưa ngài?”

“Chúng ta… à… cần chuẩn bị phòng cho Cô Bridgerton.”

“Tôi đã chuẩn bị xong.” Gunning quả quyết.

Gò má ngài Phillip nhẹ ửng hồng. “Tốt.” Anh cằn nhằn. “Cô ấy sẽ ở lại đây trong…” Anh ngờ vực nhìn cô.

“Hai tuần.” Cô cung cấp, hy vọng đó là khoảng thời gian thích hợp.

“Hai tuần.” Ngài Phillip lặp lại, như thể tên quản gia không hề nghe câu trả lời của cô. “Chúng tôi sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng để khiến cô ấy dễ chịu, dĩ nhiên thế.”

“Dĩ nhiên.” Tên quản gia đồng ý.

“Tốt.” Ngài Phillip nói, vẫn còn trông có phần không thoải mái với toàn bộ tình huống này. Hay nếu không phải là không thoải mái, chính xác hơn, thì có lẽ là mệt lử, điều thậm chí có vẻ tệ hơn.

Eloise thất vọng. Cô đã phác họa anh như một người đàn ông dễ chịu quyến rũ, khá giống Colin anh trai cô, người sở hữu nụ cười bảnh chọe, và luôn biết phải nói những gì trong bất cứ tình huống nào, vụng về hay khác nữa.

Ngài Phillip, mặt khác, trông cứ như thích ở bất kỳ đâu hơn là tại nơi anh đang đứng, điều đó khiến cho Eloise không tìm thấy sự dũng cảm, khi cô hiện diện xung quanh anh. Và hơn nữa, anh được cho là ít nhất phải thực hiện vài nỗ lực để có thể kiên quyết biết chút ít về cô, nếu cô trở thành một người vợ được thừa nhận của anh.

Và những nỗ lực nơi anh thực tế phải tốt hơn, vì nếu ấn tượng đầu tiên là chính xác, cô khá nghi ngờ rằng cô có thể quyết tâm xem anh như một người chồng có thể chấp nhận được.

Cô mỉm cười với anh qua hàm răng nghiến chặt.

“Cô ngồi xuống chứ?”

“Rất vui lòng, cám ơn.”

Anh đơ người nhìn xung quanh, khiến Eloise có ấn tượng là anh chỉ vừa vặn biết đường trong chính ngôi nhà của mình. “Hướng này.” Anh lầm bầm, ra dấu về phía cánh cửa cuối đại sảnh. “Phòng khách.”

Gunning ho khan.

Ngài Phillip nhìn cậu ta và quắc mắt.

“Có lẽ ngài có ý định yêu cầu thức ăn chứ, thưa ngài?” Tên quản gia quan tâm hỏi.

“Ơ, phải, dĩ nhiên.” Ngài Phillip trả lời, hắng giọng. “Dĩ nhiên. Ờ, có lẽ…”

“Một khay trà, có lẽ thế?” Gunning gợi ý. “Với những chiếc bánh nướng xốp?”

“Tuyệt hảo.” Ngài Phillip làu bàu.

“Hay có lẽ nếu Cô Bridgerton đang đói,” tên quản gia tiếp tục, “tôi có thể mở rộng ra chuẩn bị thành một bữa sáng.”

Ngài Phillip đưa cái nhìn chằm chặp về phía Eloise.

“Bánh nướng xốp sẽ rất đáng yêu.” Cô nói, dù cô đang đói.

Eloise cho phép ngài Phillip nắm lấy tay và dẫn cô đến phòng khách, nơi cô ngồi xuống trên chiếc ghế sofa phủ màu xanh biếc bằng sa tanh. Căn phòng gọn gàng và sạch sẽ, nhưng những đồ dùng đã mòn cũ. Toàn bộ ngôi nhà mang vẻ lôi thôi mơ hồ đặc trưng, cứ như người chủ đã không còn một xu, hay có lẽ chỉ đơn giản là không quan tâm.

Eloise có xu hướng nghĩ vế sau chính là vấn đề. Cô cho rằng hoàn toàn có khả năng Ngài Phillip là loại người có của cải, chỉ là những khu đất tuyệt đẹp, và cô đã có đủ thời gian quan sát khu nhà kính của anh, khi cô được cỗ xe ngựa đưa đến, để nhận ra nó ở trong điều kiện xuất sắc. Dựa vào việc Ngài Phillip là một nhà thực vật học, điều đó có thể giải thích anh có sự quan tâm nhiều hơn với bên ngoài, trong khi bên trong lại bị bỏ xó.

Rõ ràng, anh cần một người vợ.

Cô đặt tay vào lòng, rồi quan sát khi anh ngồi xuống chỗ đối diện cô, ép thân hình to lớn vào một chiếc ghế hoàn toàn được thiết kế cho người nhỏ con hơn.

Anh nhìn có vẻ khó chịu nhất, và (và Eloise đã có đủ anh em trai để nhận ra những tín hiệu này) phần nào trông có vẻ muốn nguyền rủa ghê gớm, nhưng Eloise quyết định đó là lỗi của anh vì đã chọn chiếc ghế đó, đợi anh bắt đầu cuộc trò chuyện.

Anh hắng giọng.

Cô chồm người tới trước.

Anh lại hắng giọng.

Cô ho lên.

Anh hắng giọng lần nữa.

“Anh có cần trà không?” Cuối cùng cô hỏi, không thể chịu đựng được thêm ngay cả một ý nghĩ e hèm nào nữa.

Anh ngước lên nhìn vẻ biết ơn, dù Eloise không chắc là do lời đề nghị cho ly trà của cô, hay do lòng tốt nơi cô khi phá vỡ sự im lặng. “Vâng.” Anh nói. “Như thế sẽ rất tuyệt.”

Eloise mở miệng trả lời, rồi nhớ cô đang ở trong nhà anh, và không có phận sự gì trong việc yêu cầu trà. Không cần phải ám chỉ rằng thực tế anh cũng nên nhớ điều ấy. “Được rồi.” Cô lên tiếng. “À, tôi nghĩ trà sẽ có sớm thôi.”

“Đúng vậy.” Anh đồng ý, cựa quậy trong chỗ ngồi.

“Tôi xin lỗi vì đã đến mà không thông báo.” Cô lầm bầm, mặc dù cô đã nói điều ấy khá nhiều. Nhưng phải nói ra cái gì đó; Ngài Phillip có thể ưa thích các khoảng lặng ngượng ngùng, nhưng Eloise là loại người thích lắp đầy bất kỳ sự yên lặng nào.

“Điều ấy hoàn toàn ổn.” Anh nói.

“Thực ra, nó không ổn.” Cô đáp lời. “Nó khá là thô lỗ khủng khiếp khi tôi làm thế, và tôi xin lỗi.”

Anh trông trước giật mình sự thẳng thắn nơi cô. “Cám ơn.” Anh lầm bầm. “Không có vấn đề gì đâu, tôi đảm bảo với cô. Tôi chỉ…”

“Ngạc nhiên?” Cô ướm hỏi.

“Phải.”

Cô gật đầu. “Vâng. À thì, bất kỳ ai cũng sẽ thế. Tôi lẽ ra nên nghĩ về nó, và tôi thật sự xin lỗi vì sự phiền phức này.”

Anh mở miệng ra, nhưng rồi ngậm lại, thay vào đó là khẽ liếc ra ngoài khung cửa sổ. “Hôm nay là một ngày đầy nắng.” Anh nói.

“Phải, đúng thế.” Eloise đồng ý, nghĩ rằng điều ấy quá rõ ràng.

Anh nhún vai. “Tôi tưởng tượng trời sẽ mưa vào lúc chập tối.”

Cô không chắc phải trả lời lại làm sao, nên chỉ gật đầu, trộm nghiên cứu anh khi cái nhìn chằm chằm nơi anh vẫn đang dán chặt vào cửa sổ. Anh to lớn hơn cô đã tưởng tượng, trông bù xù, ít tinh tế. Những lá thư anh quá mê mẩn và được viết rất tốt; nên cô phác họa anh… uyển chuyển hơn. Mảnh dẻ hơn, có lẽ, chắc chắn không phải to con, dù vậy, ít cơ bắp hơn. Anh trông cứ như một người nhân công làm việc ngoài trời, đặc biệt là với chiếc quần thô ráp, và áo sơ mi không cà vạt. Và ngay cả khi anh viết mái tóc anh có màu nâu, cô luôn tưởng tượng anh có màu tóc vàng sẫm, trông như một nhà thơ (tại sao cô luôn tưởng tượng các thi sĩ với mái tóc vàng sẫm, cô không biết). Nhưng mái tóc anh chính xác như những gì anh đã miêu tả – màu nâu, thực ra là hơi sẫm, gần như ánh đen, với vẻ bồng bềnh phóng khoáng. Đôi mắt nâu của anh, cũng như màu tóc, quá u tối đến mức không thể đọc được.

Cô cau mày. Cô ghét những người cô không thể hiểu ra ngay lập tức.

“Cô đã đi suốt đêm?” Anh lịch sự hỏi thăm.

“Đúng vậy.”

“Cô hẳn phải mệt mỏi.”

Cô gật đầu. “Thật vậy, tôi khá mệt.”

Anh đứng dậy, lịch sự ra dấu về phía cửa. “Cô có muốn nghỉ ngơi không? Tôi không giữ cô ở lại đây nếu cô cần ngủ.”

Eloise đang kiệt sức, nhưng cô cũng đói chết đi được. “Tôi sẽ chỉ ăn chút gì đó trước,” cô nói, “rồi tôi sẽ rất biết ơn chấp nhận lòng hiếu khách của anh và nghỉ ngơi.”

Anh gật đầu và bắt đầu ngồi xuống, cố gắng ép bản thân ngồi lại cái ghế nhỏ xíu một cách buồn cười, rồi cuối cùng lầm bầm gì đó dưới hơi thở, quay sang cô với một vẻ mỏng manh dễ hiểu hơn, “Xin phép.” và di chuyển đến một cái ghế khác, lớn hơn.

“Cô nói gì cơ?” Anh lên tiếng, khi đã ổn định chỗ.

Eloise chỉ gật đầu với anh, tự hỏi có khi nào cô thấy mình trong tình huống ngượng ngùng hơn chưa.

Anh hắng giọng. “Ờ, cô hài lòng với chuyến đi chứ?”

“Thật thế.” Cô trả lời, thầm trao cho anh lòng biết ơn vì việc ít nhất cũng thử cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện. Điều ấy xứng đáng nhận sự ủng hộ, nên cô góp phần mình vào với, “Anh có một ngôi nhà thật đáng yêu.”

Anh nhướng một bên mày trước câu nói đó, trao cho cô ánh nhìn nói rằng anh chẳng hề tin lời tâng bốc sai lầm của cô lấy một giây.

“Những khu đất thật rất đẹp.” Cô vội vã thêm vào. Ai có thể nghĩ rằng anh thực sự biết đám đồ đạc nhà anh đã bạc màu? Đàn ông không bao giờ chú ý đến những thứ như vậy.

“Cám ơn.” Anh nói. “Tôi là một nhà thực vật học, như cô đã biết, và tôi dành phần lớn thời gian ở ngoài trời.”

“Anh có kế hoạch ra ngoài làm việc hôm nay?”

Anh trả lời bằng sự khẳng định.

Eloise ngập ngừng mỉm cười với anh. “Tôi xin lỗi vì đã phá vỡ kế hoạch của anh.”

“Không có gì đâu, tôi đảm bảo với cô.”

“Nhưng–”

“Cô thực sự không cần xin lỗi lần nữa.” Anh cắt ngang. “Vì bất cứ cái gì.”

Và rồi là sự im lặng dễ sợ nữa, với cả hai thiết tha nhìn về phía cửa, chờ đợi Gunning trở lại với sự cứu rỗi trong hình dạng khay trà.

Eloise khẽ vỗ nhẹ hai tay vào tấm nệm ghế sofa, trong một kiểu cách mà mẹ cô sẽ cho rằng hoàn toàn vô phép. Cô nhìn qua Ngài Phillip, và phần nào lấy làm hài lòng khi trông thấy anh cũng đang làm y hệt thế. Rồi anh bắt gặp cái nhìn của cô, và tình cờ mỉm một nụ cười nửa miệng trêu ngươi, khi cái nhìn chăm chăm hạ xuống nơi bàn tay cô động đậy.

Cô ngay lập tức ngồi yên.

Cô nhìn qua anh, im lặng thách thức – van nài? – anh nói gì đó. Bất cứ gì.

Anh chẳng lên tiếng.

Chuyện này đang giết chết cô. Cô phải phá vỡ sự im lặng. Thật là trái tự nhiên. Quá kinh khủng. Mọi người đều có ý định trò chuyện. Còn điều này–

Cô mở miệng, bị dồn vào sự tuyệt vọng mà cô hoàn toàn không hiểu. “Tôi–”

Nhưng trước khi cô có thể tiếp tục với một câu hoàn chỉnh như ý định đã chuẩn bị, một tiếng thét ghê rợn xuyên thủng qua xé toạc không khí.

Eloise nhảy dựng lên. “Cái gì–”

“Các con tôi.” Phillip nói, thở dài phờ phạc.

“Anh có con?”

Anh chú ý thấy cô đang đứng, và mệt mỏi đứng lên. “Tất nhiên phải thế.”

Cô há hốc nhìn anh. “Anh chưa bao giờ nói anh có con.”

Mắt anh nheo lại. “Đó có phải là vấn đề?” Anh hỏi một cách cực kỳ sắc bén.

“Dĩ nhiên là không.” Cô nói, nổi giận. “Tôi ngưỡng mộ trẻ con. Tôi có rất nhiều cháu trai và cháu gái hơn tôi có thể đếm, và tôi bảo đảm với anh tôi là người dì yêu thích của chúng. Nhưng điều ấy không thể bỏ qua cho thực tế anh không nhắc đến sự tồn tại của các con anh.”

“Không thể nào.” Anh lắc đầu nói. “Cô hẳn phải bỏ sót.”

Cằm cô hất lên đột ngột đến nỗi thật là một kỳ công khi cô không gãy cổ. “Đó không phải,” cô ngạo mạn nói, “là thứ tôi có thể bỏ qua.”

Anh nhún vai, hoàn toàn gạt đi sự phản đối của cô.

“Anh chưa bao giờ nhắc đến chúng,” cô nói, “và tôi có thể chứng mình.”

Anh khoanh tay lại, trao cho cô một cái nhìn rõ ràng không tin tưởng.

Cô bước về phía cửa. “Hành lý tôi đâu?”

“Ngay nơi cô bỏ lại, tôi hình dung thế.” Anh lên tiếng, quan sát cô với vẻ nhún nhường. “Hoặc là đã ở trên phòng cô. Người hầu của tôi không phải loại lơ đễnh đó.”

Cô trừng mắt quay qua anh. “Tôi có đến từng bức thư một trong những lá thư anh gửi tôi ở đây, và tôi cam đoan với anh, không lá nào trong số chúng nhắc đến hai chữ ‘con tôi.’”

Miệng Phillip há ra ngạc nhiên. “Cô giữ những lá thư của tôi?”

“Dĩ nhiên. Anh có giữ thư tôi không?”

Anh chớp mắt. “À ừ…”

Cô thở dốc. “Anh không giữ chúng?”

Phillip đã chẳng bao giờ hiểu phụ nữ, và phân nửa thời gian luôn sẵn sàng đặt tất cả suy nghĩ hiện tại về y khoa qua một bên và tuyên bố họ như một dạng hoàn toàn riêng biệt. Anh tuyệt đối chấp nhận rằng anh ít khi biết một người được cho là nên nói với họ những gì, nhưng lần này anh thậm chí biết anh đã sai lầm tệ hại. “Tôi chắc là tôi có giữ vài lá thư.” Anh cố gắng.

Miệng cô mím chặt lại thành một đường thẳng điên tiết.

“Phần lớn trong số chúng, tôi chắc thế.” Anh vội vàng đế thêm.

Cô trông muốn nổi loạn. Eloise Bridgerton, anh đang nhận ra, có một vẻ hoang dã dữ dội.

“Không phải là tôi vứt bỏ chúng.” Anh nói, thử kéo bản thân ra khỏi vực sâu hun hút này. “Chỉ là tôi không chắc chắn chính xác chỗ tôi để chúng ở đâu.”

Anh quan sát với vẻ thích thú khi cô giành được quyền kiểm soát cơn giận dữ, rồi thở ra một hơi ngắn. Tuy nhiên, đôi mắt cô vẫn còn giữ vẻ bão bùng xám xịt. “Tốt.” Cô nói. “Dù sao thì, nó chẳng có nghĩa gì cả.”

Ý kiến anh chính xác thế, Phillip nghĩ, nhưng anh đủ thông minh để không nói những lời ấy ra.

Vả lại, giọng cô chính xác nói rằng theo ý cô, nó có ý nghĩa. Một sự thỏa thuận tuyệt vời.

Một thiếng thét nữa xé toạc không khí, theo sau là một tiếng loảng xoảng vang dội. Phillip nhăn mặt. Nghe như âm thanh của đồ đạc vỡ.

Eloise đưa mắt hướng về trần nhà, cứ như mong đợi lớp thạch cao bắt đầu xoay tròn rơi xuống vào bất cứ lúc nào. “Anh không lên với chúng sao?” Cô hỏi.

Anh nên thế, nhưng với tất cả linh thiêng, anh không muốn. Khi hai đứa sinh đôi đang mất kiểm soát, không ai có thể quản lý chúng, điều mà, Phillip cho là, sự định nghĩa của ‘mất kiểm soát.’ Theo kinh nghiệm anh có, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn khi để chúng tiếp tục điên rồ như vậy, cho đến khi chúng gục ngã vì mệt mỏi (thường không mất quá lâu) và sau đó thỏa hiệp với chúng. Đó gần như chắc chắc không phải là việc làm có lợi nhất, và hiển không phải là thứ mà bất kỳ bậc cha mẹ nào khác sẽ khuyên răn, chỉ có một người đàn ông tràn trề năng lượng mới có thể thỏa thuận với hai đứa trẻ tám-tuổi-đầu, và anh sợ là sức lực nơi anh đã bay mất vào sáu tháng trước.

“Ngài Phillip?” Eloise thọc vào.

Anh thở hắt ra. “Tất nhiên cô đúng.” Rõ ràng không thể hiện diện như một người cha phớt đời trước mặt Cô Bridgerton, người anh đang cố tán tỉnh, tuy vụng về, đặt cô vào vị trí làm mẹ của hai đứa trẻ tinh nghịch, hiện thời đang thử cố gắng hoàn toàn phá hoại nhà anh. “Cô tha lỗi cho tôi.” Anh nói, gật đầu với cô khi bước vào đại sảnh.

“Oliver!” Anh rống. “Amanda!”

Anh không chắc, nhưng anh nghĩ anh nghe cô Bridgerton nén lại một tiếng cười khó chịu.

Một đợt sóng cáu tiết dâng lên trong anh, va anh trừng trừng nhìn cô, dù anh biết là anh không nên làm thế. Anh cho rằng cô nghĩ cô có thể làm tốt hơn với hai đứa nhóc.

Anh sải bước lên những nấc thang và thét gọi tên hai đứa sinh đôi lần nữa. Mặt khác, có lẽ anh không nên quá khắt khe. Anh khá hy vọng – không, nồng nhiệt cầu nguyện – rằng Eloise Bridgerton có thể làm giải quyết hai đứa sinh đôi hơn tốt hơn anh có thể.

Lạy Chúa, nếu cô có thể dạy chúng suy nghĩ, chết tiệt là anh sẽ sắp xếp kế hoạch quỳ mọp xuống đất nơi cô đi qua ba lần hàng ngày.

Oliver và Amanda vòng quanh trong góc nơi cầu thang gác, và đang trên đường đi xuống đại sảnh, trông không chút gì ngượng ngùng.

“Tất cả cái đó,” Phillip yêu cầu, “là về cái gì?”

“Tất cả cái đó là về cái gì?” Oliver xấc xược hỏi lại.

“Tiếng gào thét.” Phillip nghiến răng.

“Đó là Amanda.” Oliver nói.

“Chắc chắc là thế.” Con bé đồng ý.

Phillip đợi lời giải thích rõ ràng hơn, và khi có vẻ như là không có lời nào đến nữa, anh thêm. “Và tại sao Amanda la thét?”

“Đó là con ếch.” Con bé giải thích.

“Con ếch?”

Con bé gật đầu. “Thật đó. Trên giường con.”

“Cha hiểu rồi.” Phillip nói. “Con có bất kỳ ý tưởng nào tại sao nó lại ở đó không?”

“Con để nó ở đó.” Con bé trả lời.

Anh chuyển cái lườm về phía Oliver, gửi câu hỏi của anh thẳng đến thằng bé, rồi quay lại phía Amanda. “Con đặt con ếch lên chính giường con?”

Con nhóc gật đầu.

Tại sao tại sao tại sao? Anh đằng hắng. “Tại sao?”

Con bé nhún vai. “Con muốn thế.”

Phillip cảm thấy cằm anh hất về trước không tin được. “Con muốn thế?”

“Vâng.”

“Đặt một con ếch lên giường con?”

“Con đang thử trở thành những con nòng nọc.” Cô bé giải thích.

“Trên giường con?”

“Nó có vẻ ấm áp và dễ chịu.”

“Con giúp.” Oliver xen vào.

“Cha không hề nghi ngờ.” Phillip nói bằng một giọng rít chặt. “Nhưng tại sao con lại hét?”

“Con không hét.” Oiver phẫn nộ nói. “Amanda mới là người hét.”

“Cha đang hỏi Amanda!” Phillip nói, chỉ vừa đủ chống lại sự cấp bách để vung tay thất bại và rút về nơi nhà kính.

“Ngài đang nhìn con, thưa ngài.” Oliver lên tiếng, và rồi như thể cha cậu quá tối dạ để có thể hiểu cậu có ý gì, thằng nhóc đế thêm. “Khi đang hỏi.”

Phillip hít sâu vào một hơi, trước khi để những biểu cảm trên gương mặt anh thành những gì anh hy vọng là biểu hiện vẻ kiên nhẫn, rồi quay sang Amanda. “Tại sao, Amanda, con lại hét?”

Con bé nhún vai. “Con quên mất con để con ếch ở đó.”

“Con nghĩ là em ấy sẽ chết.” Oliver xen ngang, đầy bất ngờ.

Phillip quyết định không cau mày trước câu nói đó. “Cha nghĩ,” anh nói, khoanh tay lại và chuyển cái lườm nghiêm nghị về phía các con, “chúng ta đã nói là không có ếch trong nhà.”

“Không.” Oliver nói (với cái gật đầu dữ đội từ phía Amanda) “cha nói là không có những con cóc.”

“Không bất kỳ loại lưỡng cư nào.” Phillip gầm gừ.

“Nhưng chuyện gì xảy ra nếu một trong số chúng đang chết?” Amanda hỏi, đôi mắt xanh biếc của con bé đong đầy nước mắt.

“Không ngay cả thế.”

“Nhưng–”

“Con có thể chăm sóc nó bên ngoài.”

“Nhưng nếu nó lạnh cóng, đóng băng, và chỉ cần sự chăm sóc của con cùng một cái giường ấm áp trong nhà?”

“Lũ ếch chúng được cho là chịu được sự lạnh cóng và đóng băng.” Phillip bắn lại. “Đó là tại sao chúng là loài lưỡng cư.”

“Nhưng nếu–”

“Không!” Anh lồng lộn. “Không ếch, cóc, dế, châu chấu, hay bất kỳ loài động vật nào khác trong nhà!”

Amanda hớp lấy hớp để không khí. “Nhưng nhưng nhưng–”

Phillip thở dài thườn thượt. Anh chưa bao giờ biết phải nói những gì với các con, và giờ đây con gái anh trong cứ như con bé có thể tan ra trong một cái hồ đầy nước mắt. “Chúa lòng–” Anh ngăn bản thân chỉ vừa đúng lúc và nhỏ giọng lại. “Chuyện gì vậy, Amanda?”

Con bé hổn hển, rồi thút thít. “Vậy còn Bessie thì sao?”

Phillip cảm thấy thất bại vây xung quanh như một bức tường dần lún xuống. “Tất nhiên,” anh nghiến răng, “cha không có ý tính luôn cả con chó giống spaniel yêu dấu của chúng ta trong câu ấy.”

“Ôi, con ước cha nói thế.” Amanda sụt sịt, trông ngạc nhiên – và ngờ ngại – trở lại. “Cha khiến con rất buồn lòng.”

Phillip nghiến chặt răng. “Cha xin lỗi vì khiến con buồn bã.”

Cô bé gật đầu với anh như một nữ hoàng.

Phillip rên lên. Khi nào anh để hai đứa sinh đôi nắm thế thượng phong trong cuộc tranh luận? Rõ ràng là một người đàn ông với kích cỡ và (dù sao thì, anh thích nghĩ thế) tài trí như anh, nên có thể quán xuyến được hai đứa nhóc tám tuổi.

Nhưng không, một lần nữa, bất chấp những mục đích của mình, anh đã hoàn toàn mất quyền điều khiền, và giờ đây anh đang thực sự xin lỗi chúng.

Không có thứ gì khiến anh cảm thấy thất bại hơn nữa.

“Rồi, giờ thì,” anh nói, thiết tha vì mọi chuyện đã xong, “chạy đi chơi đi. Cha rất bận.”

Chúng đứng đó một lúc, chỉ mở to, chớp mắt, nghiên cứu anh. “Cả ngày?” Cuối cùng Oliver hỏi.

“Cả ngày?” Phillip nhắc lại. Thằng bé đang nói về cái chết dẫm gì thế?

“Cha sẽ bận rộn cả ngày?” Oliver sửa lại.

“Phải.” Anh sắc lẻm nói. “Cả ngày.”

“Thế nếu chúng ta đi dạo ngoài trời?” Amanda gợi ý.

“Cha không thể.” Anh nói, dù một phần trong anh muốn vậy. Nhưng hai đứa sinh đôi đang quá phiền phức, rồi chúng chắc chắn sẽ buộc anh đánh mất bình tĩnh, và không gì có thể khiến anh kinh hãi hơn được nữa.

“Chúng con có thể giúp cha trong nhà kính.” Oliver nói.

Phá hoại nó hơn thì có. “Không.” Phillip lên tiếng. Anh thực lòng không nghĩ anh có thể kiềm cơn giận của mình nếu hai đứa nhóc hủy hoại công việc của anh.

“Nhưng–”

“Cha không thể.” Anh nạt nộ, căm ghét chính giọng nói của mình.

“Nhưng–”

“Và ai đây?” Một giọng nói đến từ phía sau anh.

Anh quay lại. Đó là Eloise Bridgerton, xía mũi vào chuyện nhất định không phải việc của cô, và chuyện này đến sau khi cô tới ngưỡng cửa nhà anh mà thậm chí không có một lời cảnh báo.

“Cô nói gì.” Anh nói với cô, chẳng buồn quan tâm che đậy sự cộc cằn trong giọng.

Cô phớt lờ anh và đối mặt với hai đứa sinh đôi. “Và các cháu có thể là ai?” Cô hỏi.

“Cô là ai?” Oliver đề nghị.

Đôi mắt Amanda nheo lại ti hí.

Phillip tự cho phép bản thân thực sự nhăn răng cười lần đầu tiên trong buổi sáng, và khoanh tay lại. Phải, hãy xem Cô Bridgerton giải quyết chuyện này như thế nào.

“Cô là Cô Bridgerton.” Cô nói.

“Cô không phải gia sư mới của chúng tôi chứ, đúng không?” Oliver hỏi, với sự ngờ vực đầy căm ghét.

“Chúa ơi, không.” Cô trả lời. “Chuyện gì đã xảy ra với người gia sư cuối cùng của các cháu?”

Phillip ho khù khụ. Ầm ỹ.

Hai đứa sinh đôi nắm lấy lời gợi ý. “Ơ, không có gì.” Oliver nói.

Cô Bridgerton không có vẻ là bị lừa phỉnh bởi vẻ ngây thơ mà hai đứa nhóc đang cố truyền đạt, nhưng cô khôn ngoan không chọn đeo đuổi chủ đề đó, và thay vào đó chỉ nói. “Cô là khách của các cháu.”

Hai đứa nhóc nín lặng trong một lúc, và rồi Amanda nói. “Chúng tôi không muốn bất kỳ người khách nào.”

Theo sau là giọng Oliver. “Chúng tôi không cần bất kỳ người khách nào.”

“Các con!” Phillip ngắt ngang, thực sự không muốn đứng về phía cô Bridgerton sau khi cô quá tọc mạch, nhưng thực tình anh không có lựa chọn nào khác. Anh không thể để mấy đứa nhóc của anh thô lỗ.

Hai đứa sinh đôi cùng lúc khoanh tay lại, và cụt lủn nhìn vào cô Bridgerton.

“Đúng thế.” Phillip rền vang. “Các con sẽ xin lỗi Cô Bridgerton ngay lập tức.”

Bọn trẻ chăm chăm nhìn cô chống đối.

“Ngay!” Anh rống.

“Xin lỗi.” Chúng lầm bầm, nhưng không ai có thể hiểu lầm chúng thực sự có ý đó.

“Trở lại phòng đi, cả hai con.” Phillip đanh thép nói.

Cả hai bước đi như một cặp quân lính đầy kiêu hãnh, hếch mũi lên. Đó sẽ là một cảnh khá ấn tượng, nếu Amanda không quay phắt lại cuối bậc thang và lè lưỡi.

“Amanda!” Anh rú, sải bước về phía con bé.

Con nhóc phóng vụt về phía những bậc thang với vận tốc của con cáo.

Phillip tự giữ bản thân anh bất động, hai tay nắm chặt và run bần bật bên hông. Chỉ một lần – một lần! – anh mong muốn các con cư xử, và biết suy nghĩ, và không trả lời một câu hỏi với một câu hỏi, và lịch sự với khách, và không le lưỡi, và–

Chỉ một lần, để anh cảm thấy là một người cha tốt, để anh biết anh phải làm gì.

Và không cao giọng lên. Anh căm ghét khi anh cao giọng, ghét sự hoảng sợ anh nghĩ anh đã thấy lóe lên trong đôi mắt chúng.

Căm ghét những ký ức mang lại cho anh.

“Ngài Phillip?”

Cô Bridgerton. Khốn nạn, anh gần như quên mất cô ở đây. Anh quay lại. “Vâng?” Anh hỏi, xấu hổ vì cô đã chứng kiến sự bẽ mặt nơi anh. Điều dĩ nhiên sẽ khiến anh điên tiết với cô.

“Quản gia anh mang khay trà tới.” Cô nói, ra hiệu về phía phòng khách.

Anh gật đầu cụt ngủn với cô. Anh cần đi ra ngoài. Tránh xa khỏi con anh, tránh xa khỏi người phụ nữ đã thấy anh là người cha tồi tệ như thế nào với chúng. Trời bắt đầu mưa, nhưng anh cóc quan tâm.

“Tôi hy vọng cô tận hưởng bữa sáng.” Anh nói. “Tôi sẽ gặp lại cô sau khi cô nghỉ ngơi.”

Và rồi anh vội vàng ra khỏi cửa, đi về phía nhà kính, nơi anh có thể cô độc một mình chẳng nói năng, chẳng cư xử ngốc nghếch, và không cả bị can thiệp với cỏ cây.