… và tớ chắc là cậu có thể tưởng tượng,

tất cả họ đều sở hữu một tính khí cáu gắt nhất.

Có phải lỗi của tớ khi quá tài giỏi hơn? Tớ nghĩ là không.

Tớ cũng không cho là, đó là lỗi họ khi sinh ra là đàn ông,

và vì vậy không có đến một gợi ý tối thiểu nhất

của nhận thức thông thường hay những kiểu cư xử tốt đẹp bẩm sinh.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến Penelope Featherington,

sau khi đánh bại sáu gã đàn ông (ba gã không có họ hàng với cô)

trong một trận đấu súng.

Ngày tiếp theo, Eloise đi đến Romney Hall cho bữa trưa, cùng với Anthony, Benedict và chị Sophie. Colin và Gregory đã tuyên bố các thành viên còn lại của gia đình đã nắm tình huống này trong tầm tay đủ tốt, và quyết định trở về London. Colin trở lại với người vợ mới cưới của anh ấy, và Gregory trở lại với bất cứ gì mà một gã trai trẻ độc thân của giới thượng lưu làm để lắp đầy những chuỗi ngày thường lệ.

Eloise vui mừng khi thấy họ đi; cô yêu các anh em trai, nhưng sự thật là, bốn người bọn họ còn hơn cả những gì mà bất cứ người phụ nữ nào mong đợi chịu đựng nổi.

Cô đang cảm giác lạc quan khi bước xuống từ xe ngựa; ngày hôm trước đã trôi qua tốt hơn cô có thể từng hy vọng. Dù ngay cả khi Phillip không đưa cô vào phòng làm việc của chị Sophie, để chứng minh cho cô rằng họ ‘sẽ hợp nhau’ (giờ Eloise chỉ có thể nghĩ về những lời đó như thể chúng là những lời trích dẫn), ngày hôm trước cũng sẽ thành công. Phillip đã giữ bản thân chống lại lực lượng tập thể các anh em nhà Bridgerton, và việc ấy đã bỏ lại trong cô cảm giác khá hài lòng, và có gì đó hơn cả hơi chút tự hào.

Buồn cười làm sao, trước đây cảm giác đó đã không dâng lên trong cô, mãi cho đến tận lúc này, rằng cô có thể chẳng bao giờ cưới một người đàn ông không thể đương đầu với bất kỳ gã anh em trai nào của cô và hoàn toàn vô sự.

Và trong trường hợp của Phillip, anh đã nhận lời thách đố của cả bốn cùng một lúc. Cực kỳ ấn tượng.

Eloise vẫn còn dè dặt về hôn nhân, tất nhiên. Làm sao mà cô có thể không dè dặt? Cô và Phillip đã phát triển một tình cảm kính trọng lẫn nhau, và đầy hy vọng, thậm chí cả yêu mến, nhưng họ vẫn chẳng yêu nhau, và Eloise không có cách nào biết họ sẽ có bao giờ yêu hay không.

Dù vậy, cô cho là cô đang làm việc đúng khi cưới anh. Cô không có nhiều lựa chọn trong việc này, đương nhiên; hoặc là cưới Phillip, hoặc là đối mặt với sự hủy hoại hoàn toàn và sống một cuộc đời đơn độc. Nhưng dù vậy, cô nghĩ anh sẽ là một người chồng tốt. Anh chân thành và xứng đáng, và nếu anh có quá mức lặng lẽ đi chăng nữa, ít nhất anh có vẻ có tính hài hước, điều mà Eloise cảm thấy là yếu tố cần thiết cho bất kỳ người bạn đời tương lai nào.

Và khi anh hôn cô…

À thì, việc ấy hoàn toàn hiển nhiên rằng anh biết chính xác cách làm sao biến hai đầu gối cô mềm nhũn như bơ.

Và cả những phần còn lại của cơ thể cô cũng thế.

Eloise, tất nhiên, là một người thực tế. Cô luôn thế, và cô biết đam mê không đủ duy trì hôn nhân.

Nhưng, cô nghĩ với nụ cười ranh mãnh, chắc chắn đam mê không thể gây tổn thương.

---o0o---

Phillip kiểm tra đồng hồ treo tường trên mặt lò sưởi đến khoảng lần thứ mười lăm trong nhiều phút liền. Gia đình Bridgerton phải đến vào lúc giữa trưa, và bây giờ đã quá ba mươi lăm phút. Không phải năm phút là thứ gì đó để mà lo lắng, khi ai đó phải băng qua những con đường ở thôn quê, nhưng dù vậy, thật khó khăn phiền phức khi giữ Oliver và Amanda gọn gàng, sạch sẽ, và trên hết, cư xử tốt khi chúng cùng chờ đợi với anh trong phòng khách.

“Con ghét cái áo vét này.” Oliver nói, giật giật chiếc áo choàng nhỏ xíu của thằng bé.

“Nó nhỏ quá.” Amanda nói với anh trai.

“Anh biết. ” Thằng bé trả lời, với sự khinh bỉ rõ rệt. “Nếu nó không quá nhỏ, anh sẽ không phàn nàn.”

Phillip tin chắc thằng bé sẽ kiếm được cái gì khác để phàn nàn, nhưng dường như chẳng có lý do gì để bày tỏ ý kiến đó ra.

“Và dù sao đi nữa,” Oliver tiếp, “váy em cũng quá ngắn. Anh có thể thấy mắt cá chân em.”

“Anh nghĩ là có thể thấy mắt cá chân em.” Amanda nói, cau mày xuống dưới chân con bé.

“Không phải nhiều như thế.”

Cô bé cúi xuống lần nữa, lần này với vẻ hoảng hốt.

“Con chỉ mới tám tuổi.” Phillip nói bằng một giọng mệt lử. “Chiếc váy thích hợp một cách hoàn hảo.” Hay ít nhất anh hy vọng thế, anh biết chỉ tí tẹo về mấy thứ thế này.

Eloise, anh nghĩ, tên cô lặp lại xuyên qua tâm trí anh như câu trả lời cho những lời anh cầu nguyện. Eloise sẽ biết về những thứ này. Cô sẽ biết chiếc váy của một đứa trẻ có quá ngắn hay không, và khi nào một cô bé gái bắt đầu búi tóc lên, và thậm chí một cậu bé nên theo học ở Eton hay Harrow.

Eloise sẽ biết tất cả những thứ ấy.

Cám ơn Chúa.

“Con nghĩ họ muộn.” Oliver phát biểu.

“Họ không muộn.” Phillip tự động nói.

“Con nghĩ họ muộn.” Oliver nói. “Con có thể xem đồng hồ bây giờ, cha biết đó.”

Phillip không biết, khiến anh sầu não. Việc ấy cũng giống như anh không biết bọn trẻ có thể bơi. Quá giống như thế, thật sự đấy.

Eloise, anh tự nhắc chính anh. Bất kể anh có thất bại trong việc làm cha ra sao, anh cũng đang thay thế tất cả mọi thứ bằng cách lấy một người mẹ hoàn hảo cho chúng. Anh, lần đầu tiên kể từ khi chúng sinh ra, làm điều vô cùng đúng đắn cho các con anh, và cảm giác nhẹ nhõm gần như tràn ngập.

Eloise. Cô không thể sớm dọn đến đây sao.

Chết tiệt nó, anh không thể cưới cô sớm được. Dù sao đi nữa, làm sao một người kiếm được một giấy phép đặc biệt? Đó không phải là thứ mà có khi nào anh cần nghĩ tới, nhưng thứ cuối cùng anh muốn làm là chờ đợi hàng tuần để đọc về công bố hôn nhân.

Không phải lễ cưới có nghĩa là được tổ chức vào mỗi sáng thứ Bảy sao? Họ có thể xoay sở cưới vào thứ Bảy này không? Như thế là chỉ còn hai ngày nữa, nhưng nếu họ có thể lấy được giấy phép đặc biệt kia…

Phillip chộp lấy cổ áo Oliver khi thằng bé thử chạy ra khỏi cửa. “Không.” Anh nói một cách kiên quyết. “Con sẽ ở đây đợi Cô Bridgerton. Và con sẽ làm việc đó hết sức yên ắng, không rắc rối, với một nụ cười trên gương mặt.”

Oliver ít nhất thử vài sự cố gắng dịu lại khi tên Eloise được đề cập đến, nhưng ‘nụ cười’ của thằng nhóc (thể hiện sự ngoan ngoãn trước lời đề nghị của cha mình) là sự kéo căng hai môi ra hết sức rùng rợn, mà Phillip cảm giác giống như trước mặt thằng nhỏ đơn giản là có một khán giả với bộ mặt xanh lè của quỷ dạ xoa.

“Đó không phải cười.” Amanda nói ngay tức khắc.

“Đó là cười.”

“Không. Hai môi anh thậm chí không cong lên.”

Phillip thở dài khi anh thử bịt chặt hai tai. Anh sẽ nói chuyện với Anthony Bridgerton về giấy phép đặc biệt vào trưa nay. Đó có vẻ như là thứ ngài tử tước sẽ biết.

Thứ Bảy không thể đến sớm hơn. Anh có thể chuyển giao hai đứa sinh đôi cho Eloise suốt cả ngày, và…

Anh tự mỉm cười với chính bản thân. Cô có thể chuyển giao chính cô cho anh vào mỗi đêm.

“Tại sao cha lại cười?” Amanda dò hỏi.

“Cha không cười.” Phillip nói, cảm giác anh đang bắt đầu – Chúa ơi – đỏ mặt.

“Cha đang cười.” Con bé buộc tội. “Và giờ hai má cha đang chuyển sang màu hồng.”

“Đừng ngớ ngẩn thế.” Anh lầm bầm.

“Con không ngớ ngẩn.” Con bé nhấn mạnh. “Oliver, nhìn Cha xem. Có phải hai má cha trông ửng hồng không?”

“Thêm một từ nữa về hai má cha,” Phillip đe dọa, “và cha sẽ…”

Ôn dịch nó, anh gần như đã nói roi ngựa, nhưng tất cả ba cha con đều biết anh sẽ không bao giờ làm thế.

“… làm gì đó.” Anh kết thúc, với nỗ lực đe dọa chẳng ra đâu.

Thật đáng king ngạc, nó có hiệu quả, và chúng đứng yên và im lặng trong một thoáng. Rồi Amanda nhún chân từ chỗ đang ngồi trên ghế sofa và gõ vào cái ghế để chân.

Phillip liếc nhìn đồng hồ.

“Oái.” Con bé lên tiếng, nhảy xuống và rồi ngoặt về phía bên phải. “Oliver!” Con bé rống lên.

Phillip phóng vụt mắt khỏi cây kim phút, mà không thể hiểu nổi, thậm chí chưa chỉ đến số tám. Amanda đang nằm ườn ra trên sàn nhà, trừng trừng lườm anh trai.

“Anh ấy đẩy con.” Amanda nói.

“Không có.”

“Có.”

“Không–”

“Oliver.” Phillip cắt ngang. “Ai đó đẩy em gái con, và cha hoàn toàn chắc chắn đó không phải cha.”

Oliver nhai nhai môi dưới, quên cân nhắc thực tế rằng tội lỗi của mình sẽ quá mức rõ ràng. “Có thể em ấy tự ngã xuống.” Thằng nhỏ gợi ý.

Phillip chỉ chăm chăm nhìn con trai anh, hy vọng vẻ dữ tợn có thể đủ để bóp chết ý tưởng đó ngay từ trong trứng nước.

“Được rồi.” Oliver thừa nhận. “Con đẩy em ấy. Con xin lỗi.”

Phillip chớp mắt ngạc nhiên. Có lẽ anh đang tốt hơn ở cương vị làm cha. Anh không thể nhớ được lần cuối cùng anh nghe một câu xin lỗi tự nguyện.

“Em có thể đẩy anh lại.” Oliver nói với Amanda.

“Ồ, không.” Phillip nhanh chóng nói. Ý tệ rồi đây. Rất rất tệ.

“Tốt thôi.” Amanda rạng rỡ.

“Không, Amanda.” Phillip nói, nhảy dựng lên. “Không được–”

Nhưng con bé đã ấn cả hai bàn tay bé nhỏ của mình vào ngực anh trai và đẩy mạnh.

Oliver ngã nhào ra sau với tràng cười nổ tung ầm ỹ. “Giờ đến lượt anh đẩy em.” Cu cậu ré lên với niềm hân hoan.

“Con sẽ không đẩy em gái mình!” Phillip gầm rống, nhảy lại chỗ chiếc ghế dài.

“Em ấy đẩy con!” Oliver hò hét.

“Vì con kêu em gái làm thế, thằng nhóc ranh láu cá ạ.” Phillip vung ta ra để túm lấy tay áo Oliver trước khi thằng nhỏ trượt đi, nhưng cái tên tí tẹo lén lút ấy trơn tuột như lươn.

“Đẩy em đi!” Amanda thét lên. “Đẩy em đi!”

“Không được đẩy con bé!” Phillip gào. Những hình ảnh tưởng tượng trong phòng khách anh trôi nổi bồng bềnh đáng ngại trong tâm trí, với vương vãi của đồ đạc vỡ vát và những ngọn đèn lật nhào.

Lạy Chúa, và với gia đình Bridgerton có mặt bất cứ lúc nào.

Anh chồm tới Oliver chỉ vừa lúc Oliver chồm tới Amanda, và cả ba người họ té nhào ra đất, kéo theo hai cái đệm cùng ra khỏi ghế sofa. Phillip cám ơn Chúa vì ân huệ nhỏ nhỏi đó. Ít nhất thì những tấm đệm cũng không thể vỡ được.

Rắc.

“Cái chết dẫm gì vậy?”

“Con nghĩ đó là cái đồng hồ.” Oliver nuốt ực.

Làm thế quá nào mà chúng xoay sở tháo dỡ cái đồng hồ khỏi mặt lò sưởi, Phillip sẽ chẳng bao giờ biết được. “Cả hai đứa do đó bị trục xuất về phòng cho đến khi sáu mươi tám tuổi.” Anh rít lên.

“Oliver làm mà.” Amanda mau mắn nói.

“Cha không quan tâm ai làm hết.” Phillip lồng lộn. “Hai đứa biết rằng Cô Bridgerton có thể đến vào bất cứ–”

“E hèm.”

Phillip chậm chạp quay lại ngưỡng cửa, kinh hãi – nhưng không ngạc nhiên – thấy Anthony Bridgerton đứng đó, Benedict, Sophie và Eloise ngay bên cạnh anh ta.

“Đức ngài.” Phillip nói, giọng vô cùng cụt ngủn. Thật sự, anh lẽ ra nên độ lượng hơn – không phải lỗi ngài tử tước khi con anh đơn giản là vượt quá giới hạn của việc hoàn toàn trở thành những con quỷ con – nhưng Phillip chỉ không thể xoay ra được sự vui mừng nồng hậu vào ngay thời điểm này.

“Có lẽ chúng tôi đang xen ngang?” Anthony nhẹ nhàng nói.

“Không hẳn thế.” Phillip trả lời. “Như anh có thể thấy, chúng tôi chỉ… à ờ… sắp xếp lại đồ đạc.”

“Và làm việc ấy hết sức xuất sắc.” Sophie rạng ngời nói.

Phillip bắn cho cô ấy một nụ cười biết ơn. Cô ấy trông có vẻ là kiểu phụ nữ luôn tránh khỏi đường đi của ai đó để khiến cho người khác dễ chịu hơn, và ngay lúc ấy anh có thể hôn cô vì điều đó.

Anh đứng dậy, ngừng việc lật nhào cái ghế, rồi tóm cả hai đứa con bằng hai cánh tay, và lôi mạnh chúng đứng lên. Chiếc cà vạt nhỏ xíu của Oliver giờ hoàn toàn rũ ra, và cái kẹp tóc của Amanda mắc tòng teng ở gần tai cô nhóc. “Xin phép giới thiệu các con tôi,” anh nói, với tất cả nghiêm trang anh có thể tập hợp được, “Oliver và Amanda Crane.”

Oliver và Amanda làu bàu lời chào hỏi, cả hai đều trông chẳng lấy gì làm dễ chịu khi bị phô ra trước quá nhiều người lớn. Hoặc thế, hoặc giả có lẽ chúng thực sự xấu hổ vì lối cư xử kinh khủng của mình, không có vẻ gì là giống thế.

“Được rồi.” Phillip nói, khi hai đứa sinh đôi đã xong nhiệm vụ của chúng. “Các con có thể đi bây giờ.”

Cả hai nhìn anh, mặt xụ xuống.

“Giờ thì gì đây?”

“Chúng con có thể ở lại không?” Amanda hỏi bằng một giọng nhỏ.

“Không.” Phillip trả lời. Anh đã mời gia đình Bridgerton ăn trưa và đi thưởng ngoạn khu nhà kính của anh, và anh cần bọn trẻ biến mất với bà bảo mẫu để nỗ lực ấy sẽ thành công.

“Xin cha mà.” Amanda nài nỉ.

Phillip cố tình tránh nhìn vào những vị khách của anh, nhận thức rằng tất cả họ đang làm chứng cho việc anh hoàn toàn không có tý quyền uy nào trước các con. “Bảo mẫu Edwards đang chờ hai đứa trong đại sảnh.” Anh nói.

“Bọn con không thích Bảo mẫu Edwards.” Oliver lên tiếng. Amanda gật đầu bên cạnh thằng bé.

“Dĩ nhiên các con thích Bảo mẫu Edwards.” Phillip sốt sắng nói. “Bà ấy là bảo mẫu của các con nhiều tháng rồi.”

“Nhưng bọn con không thích bà ấy.”

Phillip liếc qua đám nhà Bridgerton. “Xin phép.” Anh nói bằng một giọng rời rạc. “Tôi xin lỗi vì sự gián đoạn.”

“Không sao đâu.” Sophie nhanh chóng nói, khoác lên vẻ mặt như của một người mẹ khi đánh giá tình huống.

Phillip dẫn hai đứa sinh đôi đến góc xa trong phòng, rồi khoanh tay và đăm đăm nhìn xuống chúng. “Hai đứa,” anh nói đầy nghiêm nghị, “cha đã hỏi Cô Bridgerton làm vợ.”

Đôi mắt chúng sáng lên.

“Tốt.” Anh càu nhàu. “Cha thấy là hai con đồng ý với cha đây là một ý tưởng tuyệt vời.”

“Cô ấy có–”

“Đừng có ngắt ngang cha.” Phillip xen vào, giờ đây quá nôn nóng để trả lời bất cứ câu hỏi nào từ chúng. “Cha muốn các con lắng nghe cha. Cha vẫn cần phải có sự chấp thuận từ gia đình cô ấy, và vì vậy cha cần tiếp đãi và mời họ bữa trưa, và tất cả thứ ấy mà không có trẻ con quẩn quanh chân.”

Đó gần như là toàn bộ sự thật, ít nhất là thế. Hai đứa sinh đôi không cần biết Anthony thực sự đã yêu cầu đám cưới và không còn tranh cãi về việc chấp thuận nữa.

Nhưng môi dưới Amanda bắt đầu run run, và ngay cả Oliver trông cũng buồn bã. “Giờ thì gì đây?” Phillip mỏi mệt.

“Có phải cha xấu hổ vì chúng con?” Amanda hỏi.

Phillip thở dài, cảm giác cực kỳ phát ốm với chính anh. Chúa ơi, sao mọi chuyện lại biến thành thế này? “Cha không–”

“Em có thể giúp gì được không?”

Anh nhìn qua Eloise như thể cô là vị cứu tinh của anh. Anh lặng im quan sát cô khụy gối xuống gần các con anh, nói gì đó với chúng bằng một giọng thấm đẫm nhẹ nhàng mà anh không thể hiểu, chỉ là chất giọng quá mức dịu dàng.

Hai đứa nhóc nói gì đó rõ ràng là phản kháng, nhưng Eloise cắt ngang, hoa tay múa chân khi nói.

Sau đó, trước sự tuyệt đối kinh ngạc đến không hiểu nổi của anh, hai đứa sinh đôi tạm biệt và bước đi vào đại sảnh. Chúng trông không đặc biệt vui thích khi đi khỏi, nhưng đã làm giống thế.

“Ơn Chúa là anh cưới em.” Phillip nói dưới hơi thở.

“Đúng thế.” Cô lầm bầm, một nụ cười lướt qua bí ẩn khi bước về phía gia đình.

Phillip theo sau cô và lập tức xin lỗi Anthony, Benedict và Sophie vì thái độ cư xử của các con anh. “Chúng khó khăn để xoay sở kể từ khi mẹ chúng qua đời.” Anh giải thích, cố gắng đặt càng nhiều càng tốt thứ gợi lên việc có thể tha thứ được.

“Không có gì khó khăn hơn cái chết của một người làm cha làm mẹ.” Anthony lẳng lặng nói. “Nào, đừng cảm thấy cần phải xin lỗi thay cho chúng.”

Phillip gật đầu cám ơn, mừng vì người đàn ông có tuổi này thấu hiểu. “Đi nào,” anh nói với cả nhóm, “chúng ta dùng bữa thôi.”

Nhưng khi dẫn họ đến phòng ăn, gương mặt Oliver và Amanda lù lù hiện tra trong tâm trí anh. Đôi mắt chúng buồn bã khi bước đi.

Anh đã thấy các con anh bướng bỉnh, không thể chịu nổi, thậm chí trong những cơn cáu kỉnh trọn vẹn, nhưng anh không thấy nỗi buồn ở chúng kể từ khi Marina mất đi.

Việc ấy thật vô cùng đáng lo.

Sau bữa trưa và một chuyến đi dạo quanh khu nhà kính, nhóm năm người chia thành hai. Benedict mang theo một tập giấy vẽ họa sĩ, nên anh ấy và Sophie ở lại gần ngôi nhà, thỏa nguyện chuyện trò khi phác họa khung cảnh bên ngoài. Anthony, Eloise và Phillip quyết định đi dạo một vòng quanh khu đất, nhưng Anthony vô cùng thận trọng cho phép Eloise và Phillip chậm trễ ở cách anh ấy vài dặm, để cặp đôi hứa hôn có thể có cơ hội chuyện trò riêng tư.

“Em đã nói gì với hai đứa nhóc?” Phillip hỏi ngay lập tức.

“Em không biết.” Eloise nói khá thật lòng. “Em chỉ thử hành động giống mẹ em.” Cô nhún vai. “Có vẻ như hiệu nghiệm.”

Anh nghĩ về điều ấy. “Hẳn phải tốt khi ai đó có thể thi đua với cha mẹ mình.”

Cô nhìn anh tò mò. “Anh không có sao?”

Anh lắc đầu. “Không.”

Cô hy vọng anh có thể nói nhiều hơn, cho anh thời gian, dù vậy, anh vẫn không nói. Cuối cùng, cô quyết định tạo thêm chút áp lực, và hỏi. “Đó là nói về mẹ anh hay cha anh?”

“Ý em là gì?”

“Với ai anh khó khăn hơn?”

Anh nhìn cô đến một lúc lâu, đôi mắt sẫm màu khó hiểu khi hai hàng lông mày khẽ chau lại vào nhau. Rồi anh nói, “Mẹ chết khi sinh anh.”

Cô gật đầu. “Em hiểu rồi.”

“Anh nghi ngờ em có hiểu,” anh nói, giọng siết lại, rỗng không, “nhưng anh đánh giá cao việc em cố gắng thử.”

Họ đi bên nhau, chầm chập bước, không muốn đến gần trong tầm nghe của Anthony, dù không ai phá vỡ sự im lặng trong vài phút. Cuối cùng, khi rẽ qua con đường dẫn ngược về nhà, Eloise bật ra câu hỏi cô đã muốn hỏi chết đi được suốt cả ngày–

“Tại sao hôm qua anh đưa em vào phòng làm việc của chị Sophie?”

Anh ấp úng và ngần ngại. “Anh nghĩ việc đó quá mức hiển nhiên.” Anh lẩm bẩm, gò má chuyển hồng.

“À, phải.” Eloise nói, đỏ mặt khi cô nhận ra cô chính xác đã hỏi gì. “Nhưng chắc là anh không nghĩ việc đó sẽ xảy ra.”

“Một thằng đàn ông luôn có thể hy vọng.” Anh làu bàu.

“Anh không có ý đó!”

“Tất nhiên. Nhưng,” anh thêm, trông khá giống không thể tin được anh đang có cuộc trò chuyện này, “khi nó xảy ra, không, việc ấy chưa bao giờ xuyên qua tâm trí anh rằng những vấn đề ấy sẽ vuột ra khỏi tầm tay như thế.” Anh nhìn xéo tinh quái với cô. “Tuy nhiên, anh không hối tiếc việc ấy xảy ra.”

Cô cảm giác hai gò má nóng lên. “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

“Anh chưa sao?”

“Chưa.” Cô biết cô đang trở nên dai dẳng về một vấn đề không đứng đắn, nhưng khi chúng đến, đây có vẻ như là một sức ép quan trọng. “Tại sao anh lại đưa em vào đấy?”

Anh lom lom nhìn cô có đến cả mười phút tròn, đoán chừng có lẽ xác định chắc chắn xem cô có phải ngơ ngẩn hay không, bắn một cái liếc khẽ nhanh về phía Anthoy để đảm bảo anh ấy ngoài tầm nghe trước khi trả lời. “À, nếu em phải biết thì, phải, anh có ý định hôn em. Em càu nhàu về hôn nhân và hỏi anh tất cả những câu hỏi nực cười.” Anh chống tay lên hông và nhún vai. “Có vẻ như đó là cách tốt để chứng tỏ dứt khoát rằng chúng ta sẽ hợp nhau.”

Cô quyết định bỏ qua phần anh miêu tả cô như là một phụ nữ cằn nhằn. “Nhưng đam mê rõ ràng là không đủ duy trì một cuộc hôn nhân.” Cô nhấn mạnh.

“Đó hoàn toàn sẽ là một khởi đầu tốt.” Anh lầm bầm. “Chúng ta có thể nói chuyện về thứ gì khác không?”

“Không. Những gì em đang cố gắng nói là–”

Anh khịt mũi và đảo mắt. “Em luôn cố gắng nói thứ gì đó.”

“Việc ấy làm em trở nên hấp dẫn.” Cô nói dỗi.

Anh giương mắt nhìn cô với sự kiên nhẫn được cường điệu hóa lên. “Eloise. Chúng ta sẽ hợp nhau và sẽ tận hưởng một cuộc hôn nhân hài lòng hoàn hảo, cũng như tốt đẹp. Anh không biết phải nói hay làm gì hơn để chứng minh điều đó.”

“Nhưng anh không yêu em.” Cô nói, giọng khẽ khàng.

Câu nói đó cứ như tống sạch hơi thở ra khỏi anh, và anh chỉ đơn giản dừng lại, trân trối nhìn cô trong một khoảnh khắc lâu lắc nhất. “Tại sao em lại nói những thứ như thế?” Anh hỏi.

Cô nhún vai bất lực. “Vì đó là một thứ quan trọng.”

Trong một thoáng anh không thể làm gì hơn ngoài chòng chọc nhìn cô. “Em chưa bao giờ xem xét đến việc mỗi ý nghĩ và từng xúc cảm có thể không cần nói thành lời sao?”

“Có.” Cô nói, tất cả hối tiếc bao lấy từng âm tiết. “Lúc nào cũng nghĩ tới.” Cô ngoảnh mặt đi, khó chịu bởi cảm giác lạ kỳ, rỗng tuếch đang sôi lên trong cổ họng cô. “Dù vậy, em có vẻ như không thể cầm lòng được.”

Anh lắc đầu, cực kỳ khó hiểu, khiến cô chẳng ngạc nhiên. Phân nửa thời gian cô cũng tự khó hiểu với chính bản thân mình. Tại sao cô phải đối mắt với tình huống này? Tại sao cô không thể một lần trở nên nhạy cảm, rụt rè. Mẹ cô đã từng một lần nói cô có thể thu hút nhiều người bằng cách ăn nói ngọt ngào hơn là tấn công như vũ bão, nhưng Eloise chưa bao giờ học được cách kiềm giữ những suy nghĩ của bản thân.

Cô đã gần như hỏi Ngài Phillip anh có yêu cô không, và sự im lặng ở anh chẳng khác nào câu trả lời không. Trái tim cô nghẹn thắt. Cô đã không thực sự nghĩ anh sẽ phủ nhận lời cô, nhưng sự thất vọng mới đáng thương làm sao, khi có một phần cỏn con bé nhỏ trong cô đã hy vọng anh khụy gối xuống, thét lên rằng anh đã yêu cô, rằng anh đã giữ tình cảm ấy trong lòng, và sự thật khá hiển nhiên là anh sẽ chết nếu không có cô.

Tất cả những thứ ấy chẳng là gì ngoài những lời nói dối lừa gạt phỉnh phờ, và cô không biết tại sao cô lại ao ước điều đó, ngay cả khi cô không yêu anh.

Nhưng cô có thể. Cô ghét cái cảm giác nếu cô có đủ thời gian, cô có thể yêu người đàn ông này. Và có lẽ cô chỉ đơn giản muốn anh nói những lời tương tự.

“Anh có yêu Marina không?” Cô hỏi, từ ngữ bật ra khỏi môi trước khi cô thậm chí có một cơ hội cân nhắc nó thành lời hỏi sáng suốt hơn. Cô nhăn mặt. Cô lại thế lần nữa, hỏi những câu hỏi quá sức riêng tư.

Thật là phi thường khi anh đã không vung tay lên và gào thét ở hướng đối diện.

Anh không trả lời trong một lúc rất lâu. Họ chỉ đứng đó, quan sát lẫn nhau, cố gắng phớt lờ Anthony, người cố tình nghiên cứu kỹ lưỡng một cái cây cách đó ba mươi dặm. Cuối cùng, bằng một giọng thấp, Phillip nói. “Không.”

Eloise không cảm thấy phấn chấn; cô không cảm thấy đau buồn. Cô không cảm giác bất cứ gì về lời tuyên bố của anh, khiến cô ngạc nhiên. Nhưng cô thở ra một hơi dài, khi cô không nhận ra cô đang nín thở. Và cô cảm giác khá vui mừng rằng giờ đây cô đã biết.

Cô ghét khi không biết gì. Dù là bất cứ chuyện gì đi nữa.

Và vậy nên cô không ngạc nhiên lắm khi thì thầm, “Tại sao anh lại cưới chị ấy?”

Một cảm giác khá trống rỗng lướt qua đôi mắt anh, và cuối cùng anh chỉ nhún vai và nói. “Anh không biết. Đó có vẻ như là một việc làm đúng đắn.”

Cô gật đầu. Việc ấy có thể đoán được. Đó chính xác là thứ anh sẽ làm. Phillip là người luôn làm việc đúng đắn, việc danh dự, xin lỗi vì những sai lầm anh phạm phải, vác trên vai gánh nặng của tất cả mọi người…

Xem trọng những lời hứa với anh trai.

Và rồi cô có thêm một câu hỏi nữa. “Anh có…” Cô thì thào, gần như bỏ mặc sự ngượng ngùng. “Anh có cảm giác đam mê với chị ấy không?”

Cô biết lẽ ra cô không nên hỏi, nhưng sau buổi chiều đó, cô phải biết. Câu trả lời sẽ không thành vấn đề – hay ít nhất cô tự nói với bản thân nó sẽ không thành vấn đề.

Nhưng cô phải biết.

“Không.” Anh quay đi, bắt đầu bước, những sải chân anh rộng buộc cô phải nhảy lên chú ý và theo sau. Nhưng rồi, chỉ khi cô gom đủ vận tốc để bắt kịp, anh dừng lại, khiến cô suýt ngã và đặt tay cô dựa vào cánh tay anh chỉ để giữ thăng bằng.

“Anh có một câu hỏi cho em.” Anh nói, giọng lấc cấc.

“Tất nhiên.” Cô lầm bầm, ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột ở anh. Dù vậy, thế đơn giản là công bằng. Cô gần như hỏi cung người đàn ông tội nghiệp này.

“Tại sao em rời khỏi London?” Anh hỏi.

Cô chớp mắt ngạc nhiên. Cô không mong đợi thứ gì đó dễ dàng trả lời đến thế. “Để gặp anh, đương nhiên rồi.”

“Nhảm nhí.”

Hàm cô rớt xuống trước sự khinh bỉ rành rành của anh.

“Đó là lý do tại sao em đến,” anh nói, “không phải lý do em bỏ đi.”

Trước đây, cô không thấy sự khác biệt, mãi cho đến tận lúc này, nhưng anh đúng. Anh không biết tại sao cô lại bỏ London đi. Anh chỉ đưa ra một đề nghị trốn đi dễ dàng, một cách thoát khỏi mà không cảm giác cô đang trốn chạy.

Anh cho cô thứ gì đó chạy đến, việc dễ bào chữa hơn là chạy đi khỏi đâu.

“Có phải em có một gã người yêu?” Anh hỏi, bằng một giọng nhỏ.

“Không!” Cô trả lời, lớn đến mức Anthony thực sự quay lại, khiến cô ép bản thân mỉm cười và vẫy vẫy anh ấy, đảm bảo mọi chuyện đều tốt. “Chỉ là một con ong.” Cô thét lớn.

Mắt Anthony mở lớn, và anh ấy bắt đầu sải bước về phía họ.

“Giờ nó đi rồi!” Eloise nhanh chóng gọi, xua anh ấy đi. “Không có gì phải lo về nó cả!” Cô quay sang Phillip và giải thích. “Anh ấy có những nỗi lo sợ khá bất ổn về những con ong.” Cô nhăn nhó. “Em quên mất. Em lẽ ra nên nói đó là một con chuột.”

Phillip liếc qua nhìn Anthony, tò mò rõ trên mặt. Eloise không ngạc nhiên; thật khó để tưởng tượng một người đàn ông như anh trai cô lại e sợ những con ong, nhưng việc ấy có thể hiểu được, khi trông thấy cha cô đã qua đời ra sao sau chỉ một vết ong chích.

“Em không trả lời câu hỏi của anh.”

Chết tiệt. Cô nghĩ cô đã kéo anh ra khỏi chủ đề đó. “Làm sao anh thậm chí có thể hỏi một điều như vậy?” Cô hỏi.

Phillip nhún vai. “Sao anh lại không thể hỏi. Em chuồn khỏi nhà, không bận tâm đến việc nói cho gia đình biết em đang đi đâu–”

“Em có để lại một lời nhắn.” Cô cắt ngang.

“Phải, tất nhiên, lời nhắn.”

Môi cô trễ xuống. “Anh không tin em?”

Anh gật đầu. “Có, thực ra anh tin em. Em là một người quá tổ chức và lăng xăng để có thể rời khỏi nhà mà không đảm bảo những việc còn lại chưa được giải quyết.”

“Không phải lỗi em khi lời nhắn đó lẫn trong đám những thư mời của Mẹ.” Cô làu bàu.

“Lời nhắn không phải là vấn đề.” Anh tuyên bố, khoanh tay lại.

Khoanh tay lại? Cô nghiến chặt răng vào nhau. Việc ấy khiến cô cảm giác như một đứa trẻ, và không có gì cô có thể làm hay nói được, vì cảm giác bất cứ gì anh nói liên quan tới hành động gần đây của cô, anh đều đúng.

Việc ấy làm tổn thương cô nhiều khi phải thừa nhận thế.

“Vấn đề là,” anh tiếp tục, “em bay khỏi London như tên tội phạm vào giữa đêm. Với anh đơn giản là có chuyện gì đó có thể xảy ra với… ờ… thanh danh em bị vấy bẩn.” Trước vẻ cáu kỉnh ở cô, anh bồi thêm, “Đạt đến kết luận đó không phải là vô lý.”

Anh đúng, tất nhiên. Không phải là về đức hạnh cô – nó vẫn con trong trắng và sạch sẽ như tuyết. Nhưng thật lạ lùng, và thực lòng mà nói, mới phi thường làm sau anh đã không tìm hiểu ngay sau khi ý nghĩ đó tới.

“Nếu em có một gã người yêu,” anh lẳng lặng nói, “cũng sẽ không thay đổi những ý định của anh.”

“Không phải như thế.” Cô nói nhanh, phần lớn chỉ để anh thôi nói về việc đấy. “Chỉ là…” Giọng rơi rạc, và cô thở dài. “Chỉ là…”

Và rồi cô kể cho anh nghe mọi thứ. Mọi thứ về những lời cầu hôn cô nhận được trong khi Penelope chẳng có lấy một lời, và kế hoạch họ đùa vui về việc cùng già đi và trở thành gái già bên nhau. Và cô kể cho anh nghe cô đã cảm giác tội lỗi ra sao khi Penelope và Colin kết hôn, và cô không thể ngừng suy nghĩ về chính cô và cảm giác quá trơ trọi.

Cô kể cho anh mọi thứ và còn hơn cả thế nữa. Cô kể cho anh những gì trong tâm trí và cả những thứ trong trái tim cô, và cô kể cho anh mọi điều cô chưa từng một lần kể với bất kỳ ai. Và cô, một người phụ nữ luôn mở miệng vào bất cứ giây phút nào, có quá nhiều thứ kinh khủng bên trong mà chẳng lần nào chia sẻ.

Và rồi, khi cô đã kể xong (và, sự thật là, cô thậm chí không nhận ra cô đã xong; cô chỉ cạn kiệt năng lượng và thu người vào im lặng), anh với tới và chạm vào tay cô.

“Ổn rồi mà.” Anh nói.

Và mọi chuyện ổn, cô nhận ra. Thực sự ổn.