“Cho nên tình huống hiện tại là Liêu Sĩ Tân viết một bài luận văn không tồi nhưng bị Tống Kỳ Viễn mạo danh lấy trộm. Liêu Sĩ Tân trong một đêm mất bố mẹ lại phát hiện luận văn của mình bị người khác lấy trộm, nên công phẫn giết Tống Kỳ Viễn?” Du Đạc không nghĩ tới tình tiết vụ án sẽ chuyển hướng lớn đến thế.

Bộ Hoan nhún vai, “Cậu ta cũng không phải xúc động mà giết người, giống như Trình Cẩm đã nói đó. Cậu ta rất lý tính bày ra lần mưu sát này.”

Lúc này, Ngụy Thanh đi vào đại sảnh, hỏi, “Tình huống thế nào?”

“Liêu Sĩ Tân không ở nhà, tạm thời chưa phát hiện hành tung.” Có người trả lời.

Lại có người nói, “Liên lạc với Hồng Phi được rồi.”

“Mở loa ngoài.” Ngụy Thanh đi qua dự thính.

“Hồng Phi, chào cậu, chúng tôi là cục Công an, cần hỏi cậu một số chuyện, xin hỏi có phải cậu từng làm một số nghiên cứu chất độc với Liêu Sĩ Tân không?”

“Không có. Chúng tôi thường xuyên cùng làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm nhưng phương hướng nghiên cứu khác nhau.” Hồng Phi nói, “Nghiên cứu của Liêu Sĩ Tân cũng chỉ đề cập tới chất độc thôi. Tôi đang có việc, ngày mai nói tiếp được không?”

Ngụy Thanh nói chen vào, “Việc này rất khẩn cấp, mời cậu phối hợp.”

Hồng Phi trầm mặc một lát, nói, “Xin lỗi, bây giờ tôi không tiện, một tiếng sau sẽ liên lạc lại?”

Ngụy Thanh còn muốn lên tiếng, bên kia đã cúp điện thoại, gọi lại thì được báo đã tắt máy. Ngụy Thanh bực hết sức.

Bộ Hoan ở một bên nói, “Anh không nói cục Công an mà bảo chúng ta là bộ An ninh, có lẽ cậu ta sẽ phối hợp.”

Ngụy Thanh trừng mắt liếc hắn, “Bố Tống Kỳ Viễn thế nào? Vẫn không thừa nhận gì hết?”

“Ông ta nói không rõ chuyện học ở trường của con trai.”

“Ngay cả con mình nhận được thư báo của đại học nổi tiếng ở nước ngoài ông ta cũng không biết? Không có luận văn đó Tống Kỳ Viễn sẽ không có được thư báo đâu!”

“Bĩnh tĩnh chút.” Bộ Hoan tỏ vẻ không sao cả, “Boss đang nói chuyện với ông ta, có mang anh trai chức cao ra cũng vô dụng, boss không ăn món này.”

Ngụy Thanh nghe thấy Tạ Minh ra mặt thì bình tĩnh lại.

Không lâu sau, Trình Cẩm gọi điện về hỏi có tiến triển mới không.

Bộ Hoan nói cho anh chuyện Hồng Phi tắt điện thoại.

Trình Cẩm trầm ngâm nói, “Hồng Phi nói không tiện?” Sẽ rất ít người nói không tiện với cảnh sát, trực tiếp tắt điện thoại càng ít. “Tôi nhớ quan hệ của cậu ta với Liêu Sĩ Tân không tệ lắm, có phải Liêu Sĩ Tân đang ở cạnh cậu ta không?”

“Anh nói là có khả năng Hồng Phi đang ở trong thành phố? Tôi đi tra thử.” Sau khi cúp máy, Bộ Hoan nói suy đoán của Trình Cẩm cho Ngụy Thanh.

Ngụy Thanh vừa cho người định vị điện thoại Hồng Phi vừa gọi điện hỏi nhân viên công tác trực ở đại học Y có thấy Hồng Phi không.

Người bên đại học Y không nhận được thông báo phải chú ý Hồng Phi, mà ký túc xá người ra vào không ngừng, bọn họ nhìn đến hoa hết mắt… Tóm lại, sau khi vào ký túc xá hỏi thăm mới biết đúng là Hồng Phi vừa trở về không lâu nhưng lại nhanh chóng ra ngoài, không ai biết cậu ta đi đâu.

Nguy Thanh đành phái thêm nhân viên đến vùng lân cận đại học Y lùng tìm hỏi thăm.

Thấy sắc mặt Ngụy Thanh cực kém, Bộ Hoan khuyên anh ta, “Không phải lỗi của họ, họ không biết phải chú ý Hồng Phi, đều chỉ cố nhìn chằm chằm Liêu Sĩ Tân.”

“Đúng, vì tôi không nhắc nhở họ.” Ngụy Thanh vẫn tức giận.

“Ầy, cũng không phải lỗi của anh, chúng ta là lần đầu làm nhiệm vụ “mô hình phá án” kiểu này, không có kinh nghiệm. Anh xem, trước kia chúng ta đều có mục tiêu nhiệm vụ chính xác, lần đầu nhận án mưu sát mạc danh kỳ diệu thế này.”

“Kiếm cớ.” Ngụy Thanh tuy nói vậy nhưng đã thả lỏng hơn.

Rất nhanh, Tạ Minh gọi điện báo cho họ bố Tống Kỳ Viễn rốt cuộc đã thừa nhận luận văn đó không phải do cậu ta viết. Nhưng ông ta nói Tống Kỳ Viễn cũng không biết chuyện luận văn, nói chuyện này là do Tư Bặc Minh tự giúp làm. Tư Bặc Minh nói với ông ta Liêu Sĩ Tân rất thiếu tiền, ông ta liền thông qua Tư Bặc Minh cho Liêu Sĩ Tân năm trăm ngàn. Ông ta nhấn mạnh Tư Bặc Minh nói Liêu Sĩ Tân tự nguyện chuyển nhượng quyền sở hữu luận văn cho Tống Kỳ Viễn.

Tạ Minh nghiêm lệnh mọi người không được để lộ chuyện này, đây là điều kiện để bố Tống Kỳ Viễn bằng lòng nói ra chân tướng, hẳn là chân tướng.

Du Đạc thấy khó hiểu, “Bố anh ta rốt cuộc nghĩ gì?”

Bộ Hoan tưởng tượng, “Ông ta chắc là loại người rất sĩ diện, con trai thành tích trung bình, ông ta rất không cam tâm, một lòng muốn cho người khác biết con mình là thiên chi kiêu tử.”

“Khó trách chúng ta tra được quan hệ bố con họ gần đây rất tệ, có lẽ vì Tống Kỳ Viễn không muốn ra nước ngoài, bố con họ phát sinh tranh cãi?”

“Có thể.” Bộ Hoan nghe thấy Ngụy Thanh đang gọi điện thoại với Trình Cẩm, liền dời lực chú ý sang bên đó, đến gần dự thính.

Trình Cẩm đang nói, “… Sau khi bố mẹ Liêu Sĩ Tân gặp tai nạn giao thông, Liêu Sĩ Tân thiếu tiền, sau đó Tư Bặc Minh giật dây để cậu ta bán luận văn cho Tống Kỳ Viễn, nhưng bố mẹ vẫn qua đời, Liêu Sĩ Tân trong tuyệt vọng liền hận Tống Kỳ Viễn và Tư Bặc Minh. Bây giờ Tống Kỳ Viễn đã chết, Tư Bặc Minh hẳn là mục tiêu còn lại. Chúng ta còn nắm giữ hành tung của Tư Bặc Minh không?”

Ngụy Thanh nói, “Vẫn luôn có người theo dõi ông ta, ông ta vừa lái xe ra khỏi nhà, không biết định đi đâu.”

“Ông ta lái theo hướng nào?” Trình Cẩm hỏi.

Ngụy Thanh báo ra tuyến đường.

“Tôi đi xem thử.” Trình Cẩm đang ở cùng Dương Tư Mịch và Hàn Bân, anh nói với hai người họ, “Chúng ta đi theo Tư Bặc Minh, nói không chừng Liêu Sĩ Tân sẽ đi tìm ông ta.”

Tư Bặc Minh đi đến một khách sạn.

Lúc nhóm Trình Cẩm đến đã có đồng nghiệp ở dưới lầu chờ họ.

“Tư Bặc Minh đã vào trong, ông ta đến dự tiệc. Người của chúng ta đã đi theo.”

“Được, là phòng nào? Có những ai…” Lúc này, điện thoại di động của Trình Cẩm vang lên, anh nghe máy, “A lô, Tiểu An?”

“Em biết tại sao Hồng Phi nói hôm nay anh ta có việc phải làm, không phải anh ta muốn ra nước ngoài sao, tối nay anh ta mời các giáo sư ăn cơm. Đàn anh đại học Y vừa nói cho em biết, lúc đầu em chỉ định tìm vận may, không ngờ anh ta biết thật.”

“Em làm tốt lắm, Tiểu An, biết bọn họ ăn cơm ở đâu không?”

“Khách sạn Trung Hoành, địa chỉ là…”

“Chúng tôi đang ở đây rồi. Cúp trước.” Trình Cẩm cúp điện thoại rồi chạy, “Nhanh! Chúng ta đi mau, nếu Liêu Sĩ Tân cũng ở đây…”

Lúc này, Liêu Sĩ Tân quả thực đang ở cùng Hồng Phi và các giáo sư.

Hồng Phi dành thời gian hỏi han Liêu Sĩ Tân, “Sĩ Tân, người của cục Công an gọi điện hỏi mình có làm thí nghiệm chất độc cùng cậu không, cậu biết là chuyện gì không?” Cậu ta có quan hệ tốt với Liêu Sĩ Tân, hai người cùng chí hướng, là tri kỷ của nhau nên hôm nay mời khách cũng gọi Liêu Sĩ Tân đến.

Liêu Sĩ Tân nắm chặt chai rượu trong tay, cười nói, “Chút việc nhỏ thôi, chúng ta cơm nước xong lại trò chuyện tiếp. Mình đi mời rượu các giáo sư trước.”

“Được.”

Tư Bặc Minh vừa cạn ly rượu với Triệu Tư ngồi bên cạnh, Liêu Sĩ Tân liền tới giúp ông ta rót đầy, cũng rót đầy ly mình, “Giáo sư Tư, em mời thầy một ly, cảm ơn thầy giúp gia đình em, em uống trước!” Nói xong cậu ta một hơi uống cạn, đáy ly sáng loáng.

Sau khi Tống Kỳ Viễn xảy ra chuyện, Tư Bặc Minh luôn không an lòng, tối nay ông ta vốn không muốn tới nhưng suy xét các giáo sư khác đều đến, ông ta mà nói không đi… Sau khi tới, ông ta liên tục trốn tránh Liêu Sĩ Tân, cũng không vì phát hiện Liêu Sĩ Tân muốn gây bất lợi cho mình mà là thấy xấu hổ chuyện luận văn cũng bởi bố mẹ Liêu Sĩ Tân qua đời.

Nhưng bây giờ Liêu Sĩ Tân chủ động tới mời rượu, ông ta không tiện phớt lờ, cũng may Liêu Sĩ Tân không nói gì làm ông ta khó xử. Ông ta thở phào, vội nói, “Khách sáo gì, đều là việc thầy phải làm.” Nói xong cũng uống hết ly rượu. Ông ta cảm thấy ly rượu này có ý nở nụ cười quên hết thù oán.

Ở mức độ nào đó, Liêu Sĩ Tân đúng là có ý này.

Chai rượu trên tay Liêu Sĩ Tân chỉ còn lại một chút, cậu ta rót vào ly mình, sau đó lại mở chai mới rót đầy ly Triệu Tư, “Giáo sư Triệu, em cũng mời thầy, thầy là thầy giáo tốt, em rất khâm phục thầy.”

Triệu Tư vỗ vai cậu ta, “Em đó… Đừng nghĩ nhiều, khó hơn nữa cũng sẽ là quá khứ, người sống luôn phải cố gắng sống thật tốt.” Ông ta cũng biết chuyên bố mẹ Liêu Sĩ Tân nên khuyên cậu ta nén bi thương.

Liêu Sĩ Tân run tay, thật nhanh uống hết ly rượu, lại đi mời Hồng Phi, “Hồng Phi, cậu sẽ trở thành bác sĩ tài giỏi nhất. Hôm nay xin lỗi…” Nói xong lại uống một ly.

Hồng Phi hơi nghi hoặc, “Sao thế? Xin lỗi cái gì, cậu uống say rồi hả… Cậu làm sao vậy? Liêu Sĩ Tân?!”

Liêu Sĩ Tân đột nhiên ngã xuống, Hồng Phi nhanh chóng đỡ lấy…

Triệu Tư bên cạnh cũng hô, “Tư Bặc Minh? Cậu sao vậy?”

Lúc nhóm Trình Cẩm xông vào phòng, nơi này đã loạn hết cả lên.

Liêu Sĩ Tân và Tư Bặc Minh không trúng loại độc lúc trước mà là loại độc nào đó trí mạng hơn, độc tính cực kỳ mạnh, người chết trên đường đưa đến bệnh viện.

Sự việc tiếp theo do Ngụy Thanh mang người đến xử lý. Trình Cẩm cùng Dương Tư Mịch, còn có Hàn Bân, Du Đạc, Tiểu An, gọi thêm Bộ Hoan, đi ăn tối. Lúc này đã hơn chín giờ, Du Đạc đói không chịu nổi, cậu không ăn sáng, bỏ lỡ bữa trưa, bữa tối còn phải chờ đến giờ mới được ăn.

Đang ăn thì Ngụy Thanh gọi điện tới, nói cho họ một chuyện. Trên một diễn đàn rất hot xuất hiện một bài đăng, nội dung là: Chào mọi người, tôi là Liêu Sĩ Tân, nếu có người nhìn thấy bài đăng này nghĩa là tôi đã chết…

Bài đăng này là di thư Liêu Sĩ Tân để lại, cậu ta lợi dụng tính năng hẹn giờ đăng bài của diễn đàn.

Bọn họ ném đũa chạy về văn phòng.

Tiểu An lập tức được phân nhiệm vụ cùng các đồng nghiệp tinh thông máy tính xóa bài đăng, tranh thủ khống chế dư luận.

Liêu Sĩ Tân viết trong di thư như sau.

Sau khi cha mẹ cậu ta gặp tai nạn giao thông, xe hàng gây chuyện chạy trốn, bọn họ không được bồi thường. Bố mẹ phẫu thuật cần rất nhiều tiền, hậu phẫu lại luôn trong tình trạng nguy hiểm, cần nằm phòng bệnh đặc biệt, hơn nữa bác sĩ còn nói tiếp theo vẫn phải phẫu thuật… Chi tiêu liên tục không ngừng, như cái động không đáy.

Nhà cậu ta gia cảnh bình thường, không có nhiều tiền, dù thầy trò đại học Y có hỗ trợ nhưng vẫn là hạt cát trong sa mạc. Lúc này Tư Bặc Minh nói với cậu ta có thể bán luận văn. Cậu ta suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đồng ý.

Sau đó, bố mẹ cậu ta phẫu thuật lần hai… Không thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Nếu bố mẹ còn sống, cậu ta sẽ cảm kích Tư Bặc Minh cả đời, nhưng họ chết rồi…

Cậu ta vẫn luôn tự trách, nếu mình trả lời Tư Bặc Minh sớm mấy ngày, bố mẹ mổ sớm mấy ngày, có phải sẽ có khả năng sống sót không?

Sau nữa cậu ta nghe nói Tống Kỳ Viễn từ bỏ đi du học ở đại học nổi tiếng thế giới kia, thấy thứ mình không cam tâm từ bỏ người khác lại tùy tiện vứt bỏ, rốt cuộc không khắc chế được thù hận.

Cậu ta muốn trả thù. Cậu ta lập ra một kế hoạch chặt chẽ.

Đầu tiên cậu ta hạ một lượng nhỏ chất độc vào thuốc cảm của Lưu Xương, tính ra giết một người trưởng thành cần liều lượng bao nhiêu, tiếp theo chính thức hạ độc vào thuốc dạ dày. Để che giấu mục tiêu chân chính, cậu ta bỏ viên con nhộng vào nhiều lọ thuốc dạ dày nhưng ngoài viên chứa độc gây tử vong, tất cả viên thuốc còn lại trong lọ đều “an toàn”. Cậu ta đánh tráo lọ thuốc dạ dày “tất phải chết” với lọ thuốc ban đầu của Tống Kỳ Viễn.

Cậu ta cho rằng kế hoạch của mình rất chặt chẽ nhưng không ngờ cảnh sát nhanh chóng tra tới chỗ mình.

Chiều nay cậu ta trông thấy cảnh sát đến nhà mình, đúng lúc đó cậu ta không ở nhà mà ở gần nhà. Cậu ta nhạy cảm phát giác chắc chắn cảnh sát phát hiện ra gì rồi. Cậu ta bất đắc dĩ thực hiện bước kế tiếp trước thời hạn, lúc đầu cậu ta cũng không muốn đầu độc chết Tư Bặc Minh trong bữa tiệc tiễn người bạn thân duy nhất của mình…

Phần giá trị nhất của di thư là Liêu Sĩ Tân nói ngoại trừ Tống Kỳ Viễn, cậu ta chỉ hạ độc trong ba lọ thuốc dạ dày. Chính là nói ban ngành liên quan có thể không cần cố gắng thu hồi thuốc dạ dày mà bệnh viện Huệ Nhân đã bán ra, cũng không cần tiếp tục kiểm nghiệm thuốc.

Về sau, đám Tiểu An vẫn không thể ngăn cản di thư của Liêu Sĩ Tân phát tán rộng khắp, vì tốc độ truyền bá quá nhanh, tâm lý phản nghịch của cư dân mạng rất mạnh, bạn xóa một bài người ta đăng lại mười bài, quả thực là cỏ dại đốt không hết, gió xuân thổi lại mọc. Rất nhanh, chuyện này không ai không biết, không người không hay.

Hơn nữa chuyện này đến đây vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, hiệu ứng bươm bướm nó mang tới còn tiếp tục, cuối cùng thay đổi tương lai của rất nhiều người.