Anh đặt giỏ lên bếp, lấy ra một cái giỏ tre sạch sẽ, giữ một góc của chiếc giỏ đơn sơ trong tay rồi đổ những quả táo đỏ mọng, đầy đặn vào trong giỏ tre.

Giỏ tre lập tức chứa đầy một nửa.

Giang Chi đứng dậy, đặt cây gậy ở góc tường, quay lại thì thấy một nửa giỏ táo đỏ.

Ánh mắt cô sáng lên, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bây giờ táo đỏ không dễ kiếm, cây táo ở phía sau núi đã bị người ta hái hết khi còn chưa chín, Giang Chi muốn làm bánh táo mềm thơm cho Nhu Nhu nhưng không kịp.

"Anh lấy đâu ra vậy?"

Chiếc giỏ tre vốn được dùng để chứa bắp, một nửa giỏ phải nặng khoảng hai mươi cân, Giang Chi âm thầm vỗ tay, với nhiều quả táo đỏ như vậy, cô có thể làm ra nhiều món ngon cho Nhu Nhu.

Quảng Thâm khẽ cười khẩy, không nhìn cô: "Yên tâm đi, nguồn gốc hoàn toàn chính đáng.

"

Giang Chi nhìn anh, lúc này mới nhớ, trước kia hai người từng cãi nhau, nguyên nhân bắt nguồn từ Từ Thúy mà ra.

Khi đó Giang Chi mang thai, thèm ăn hoa quả vô cùng, nhưng hoa quả sau núi thì ít, Quảng Thâm không dám để cô ăn bậy, trong nhà lại không có tiền.

Nhìn cô không ngừng than thở với gầy đi, Quảng Thâm không còn cách nào khác, bí quá hóa liều, hợp tác với vài người trở thành “nhà buôn”.

Không biết khi đó anh làm cách nào, nhưng cứ sáng là anh xuống ruộng làm việc, chiều tối xong việc thì lại đi, không thèm ăn cơm, đến tận khi gà gáy thì mới quay về.

Quảng Thâm làm việc chăm chỉ, kết bạn với không ít khách hàng lớn, phía dưới còn có một đàn em họ Hứa, mỗi lần đi đều mang đồ trở lại.

Làm ăn tốt thì đương nhiên sẽ kéo theo thù hận.

Lúc cô mang thai được tám tháng, Quảng Thâm bất ngờ trở về, trên người toàn là tuyết, làm cô sợ đến nỗi suýt sinh non.

Cô không phải người nhát gan, nhưng cô vẫn sợ, cộng thêm Từ Thúy cứ nói linh tinh bên tai, cuối cùng cô nói chuyện với Quảng Thâm: “Nghèo một chút cũng được, miễn là sau này nhà mình bình an sống tốt.

Lúc đó, Quảng Thâm nhìn vào bộ quần áo mới may của cô, cười nhạt, ánh mắt lướt xuống Nhu Nhu trong lòng cô.

Anh vươn tay chạm vào bàn tay của cô nhóc, ngón trỏ lập tức bị nắm.

Nhu Nhu cười rộ lên, đôi mắt đen láy trong suốt cong thành hình trăng khuyết, tiếng cười non nớt trong trẻo, còn mang theo mùi sữa của trẻ con.

Lời đến bên miệng của Quảng Thâm lại bị nuốt xuống, nhìn Nhu Nhu một hồi lâu, anh mới nói: “Biết rồi.

Không lâu trước khi Quảng Thâm chuẩn bị đi sửa kênh mương, một người anh em từng làm việc với anh đã mang theo một số đồ đạc đến nhà, ném xuống rồi chạy đi, bị Giang Chi bắt gặp ngay tại chỗ.

Vốn không phải là chuyện gì lớn, cô còn định làm một số thứ cho Quảng Thâm mang cho anh em của mình, họ không muốn lấy đồ người khác mà không có gì đáp lại.

Nhưng khi đang làm đồ, Từ Thúy đã đến.

Cô không biết làm sao mình lại mở miệng, như bị mê hoặc, làm rơi đồ đạc, gây ra một trận ồn ào.

Tiếng ồn quá lớn, khiến nhiều hàng xóm đem ghế ra ngoài để xem trò cười của họ, và câu chuyện còn được những kẻ thích gây chuyện truyền đi.

Danh tiếng "người vợ gây rối" của cô trở nên nổi tiếng.

Ngay cả anh em của Quảng Thâm cũng đã nghe được tin đồn, còn lẻn đến xem Quảng Thâm một lần nữa.

Cô thấy mắt mình đỏ hoe vì tức giận, ăn cơm xong, lại mắng mỏ.

Đúng là! không ra gì.

Lúc đó, trí óc cô chắc chắn bị lừa đá, à không, bị Từ Thúy đá.

Nhìn lại quá khứ, cô chỉ muốn đập đầu mình.

Mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Giang Chi nhận ra Quảng Thâm đã hiểu lầm ý mình.