Du Hạc Minh nhìn về phía đường bằng phẳng, hỏi cô: "Đây là đường gì vậy?"Thịnh Kiêu thấy cậu chú ý đến ưu điểm của con đường này, trả lời: "Đây là đường xi măng.

"Du Hạc Minh ồ một tiếng, thấp giọng nói: "Thật tốt.

"Thịnh Kiêu nghe được, vỗ vai cậu ra hiệu xuống xe: "Từ từ thôi, bây giờ trước tiên xuống xe, chúng ta đã đến rồi.

"Cửa hàng bách hóa mở ở gần các nhà máy lớn, để tiện cho cuộc sống của công nhân gần đó, nhưng cũng là nơi tốt để công nhân mang ra những vật phẩm bỏ đi từ nhà máy để trao đổi.

Ở những nơi như thế này, những thứ phổ biến, công nhân đều biết giá cả là bao nhiêu.

Còn những thứ không dễ mua ở gần đó, rất là đắt tiền lại bán chạy, Thịnh Kiêu cũng không cần, cô chỉ cần những sợi dây màu, len, đồ nhỏ bị hỏng, bông gòn bẩn không đáng tiền, khuy cúc và các vật dụng khác.

Mua nhiều nhất vẫn là vải màu vàng, sau đó là vải màu đỏ.

Dù tổng lượng không nhiều, nhưng vải màu vàng và đỏ rốt cuộc là vải hiếm, ngoài vải vụn ra, đều là khối lớn, miếng to.

Thịnh Kiêu cứ thế tiêu tiền, cười hỏi Du Hạc Minh: "Cậu sợ không?"Du Hạc Minh biết Thịnh Kiêu làm việc đều có phương pháp của mình, cậu lắc đầu: "Không sợ.

"Trong cửa hàng bách hóa này còn có căn tin, Thịnh Kiêu hiếm hoi xa xỉ một lần, ngồi ở đây gọi hai bát mì sốt xíu mại.

Thịnh Kiêu nhìn thấy thịt băm trong bát ánh mắt sáng lên, da thịt đỏ bóng, thơm phức, phía trên còn rải một lớp dưa chuột sợi, lạc và rau hương thảo.

Cô liếm đầu lưỡi, không hổ danh là người Bắc Kinh khéo léo, cuối mùa xuân sẽ cho mì sốt xíu mại thêm rau hương thảo, cô cầm đũa lên khuấy đều sốt thịt.

Mùi thơm đậm đà lan ra, cô vội vàng cầm lên vài miếng cho vào miệng, dai và có vị, lan tỏa một cỗ hương vị rau hương thảo.

Du Hạc Minh nhìn cô ăn vui vẻ, mắt híp lại, cậu cũng nhặt một miếng thịt băm, cho vào miệng.

Vị thật là ngon.

Đợi sau khi trở về, đã là ba giờ chiều.

Bọn họ không có đồng hồ, chỉ có thể từ thời gian xe chạy và mặt trời bên ngoài để phán đoán.

Dĩ nhiên, khi đi qua quảng trường, bên ngoài treo một cái đồng hồ rất lớn, từ đó tính toán một chút là biết được.

Vừa về đến phòng thuê trước mặt, trước tiên Du Hạc Minh nhìn khóa của mình có bị sao không, thấy không có dấu hiệu ai mở thì mới thở phào.

Thịnh Kiêu cười cậu: "Không có đồ vật gì thì lo lắng cái gì, chả lẽ trộm vào ăn trộm hai chai tương đậu không?"Du Hạc Minh mím chặt miệng, không cãi với cô.

.