Thịnh Kiêu chống đỡ thân thể ngồi dậy, cô nghe thấy tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn , tiếng huyên náo giống như tiếng quạ ồn ào, còn thầm thì, khóc lóc.

“ Đại đội trưởng, không thể không có tiền bồi thường, tôi đã nghe thấy rồi!”Đại đội trưởng mặt mày uy nghiêm: “Anh nghe được cái gì rồi?!”Chu Tiểu Bảo lòng run rẩy, thực ra lúc nghỉ trưa anh ta lười biếng, ở trong đám ngô kia bẻ vài cây ngô non, vô tình nghe được đại đội trưởng và bí thư chi bộ nói chuyện.

Nói là Chu Đại Quý đi sửacầu cho thôn, do bí thư chi bộ yêu cầu, đó là tai nạn lao động, về sau sẽ bồi thường cho gia đình bọn họ.

Vốn là tiếng của một mình đại đội trưởng đã rất đáng sợ rồi, bọn họ lại nghe được một tiếng khác: “Anh nghe được cái gì?"Chu Tiểu Bảo nhìn qua, kinh hãi: "Thịnh Nghênh Đệ, cô chưa chết à?”Thịnh Kiêu đứng ở cửa, mắt sáng như đuốc.

khẩu ngữ của họ mang nét địa phương , Thịnh Kiêu mới tiếp nhận ký ức của Thịnh Nghênh Đệ, chưa kịp nắm được cách phát âm ở đây.

Ánh mắt cô không đổi, chỉ lặp lại tên trong lời nói của Chu Tiểu Bảo: “Thịnh Nghênh Đệ.

”Một mặt cô đang thử khẩu ngữ nơi này , mặt khác, cô đang thăm dò tính cách của người này.

Sau khi nói ra, cô cảm thấy cái tên này khá vô vị, Thịnh Nghênh Đệ?Nghênh Đệ?Cô còn Thịnh Tuyệt Tự nữa.

Cô chưa hoàn toàn biết rõ thân phận của người này, nhưng có lẽ không phải là người tốt gì.

Nếu không phải là người tốt, thì đó chính là kẻ thù của cô.

Người trong thôn nghe giọng cô có điều kỳ lạ nhưng cũng cảm thấy không có gì khác thường, dù sao cô cũng tỉnh lại sau một trận ốm nặng nên cổ họng khó chịu cũng là chuyện bình thường.

Thím Triệu thấy cô chỉ mặc một chiếc áo đơn giản ra ngoài, bà vội vàng đi tới: “Em gái à, em mặc thêm áo váo đi.

”Bà ta lấy khăn nhỏ trên tay mình choàng lên người Thịnh Nghênh Đệ, ánh mắt có chút đồng cảm.

Thịnh Nghênh Đệ là một cô bé số khổ, dưới cô vẫn còn mấy cô em gái, cuối cùng là một đứa con trai quý báu mới sinh, cô ở nhà làm trâu làm ngựa, kéo dài đến 23 tuổi mới cho cô lấy chồng.

Mọi người trong thôn biết Du Hà là đứa trẻ ngoan, nhưng Du Hà chỉ mới 18 tuổi.

Chu Đại Quý lại bị gãy chân, không làm được cái gì, không kiếm được công điểm, làm sao lại có thể đem con gái nhà mình gả qua được.

May mắn Chu Đại Quý tích cóp được chút tài sản, vì vậy Thịnh Nghênh Đệ mới bị thầy u cô gả qua đây.

Nói là gả, nhưng chẳng khác nào bán con gái.

Thịnh Kiêu không nói gì mà chỉ mỉm cười với bà thím này.

Nói nhiều sai nhiều, cô muốn xem vở kịch này sẽ ấm ĩ lên như thế nào.

Chu Tiểu Bảo nhìn đôi mắt bình tĩnh và chế nhạo của Thịnh Nghênh Đệ, khí thế vừa thổi lên bỗng nhiên giảm đi rất nhiều, chẳng qua vẫn còn không chịu thua: “Cô còn chưa chính thức qua cửa sinh con, đồ đạc và nhà ở nhất định phải thuộc về chúng tôi.

".