"Đại khái là vậy." Fair khẽ xoa mặt, lén lút lau khô vệt nước dính trên tay lên quần, "Sau đó Terry về nước, hành lý chẳng mang cái gì, chỉ đem theo một bức ảnh. Đó là miếng phim cuối cùng trong máy ảnh ngày trước ông lấy để chụp."

Ero lắng nghe, biểu cảm trên mặt có chút mờ mịt. Nhưng nước mắt cứ tuôn trào, cố ngăn lại không thể.

"Sau khi ông ấy về nước rất nhiều năm không một tin tức. Sau chiến tranh còn nhiều vấn đề, không ai để ý đến câu chuyện của một binh sĩ bình thường cả. Cho đến vài năm trước khi nội con qua đời, mới nghe nói ông ấy kế thừa cửa hàng gốm sứ của cha mình, cũng như bao người lấy vợ sinh con." Fair lo lắng nhìn đứa con trai độc nhất, hơi do dự không biết nên nói tiếp hay không, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục kể, trong nhà ông ấy có một căn phòng mà ông luôn không cho phép bất cứ ai bước vào, cho đến khi ông mất, lúc người nhà ông ấy sắp xếp lại di vật mới bước vào đó lần đầu. Trong phòng chẳng có gì, chỉ lẻ loi một cái ghế, đối diện nó là một bức ảnh lớn treo trên tường. Chính là tấm ảnh trên tay con."

"Dưới góc phải ảnh chụp viết mấy chữ: Mắt Lục của em."

Ero ôm đầu. Trong hoảng hốt thấy được gian phòng tịch mịch kia, nhìn thấy một người ngồi trước bức ảnh lớn, nhớ về người yêu đã ngã xuống gốc anh đào già phương xa, ngồi thẳng đến trưa, từ thanh niên đến tráng niên, rồi từ một người trung niên bắt đầu mọc tóc bạc.

"Mắt Lục của em, nhìn xem, tóc của em giờ đã không còn đen nữa rồi. Một ngày nào đó gặp nhau ở thiên đường, chắc anh cũng không nhận ra được nữa." Ero nghe thấy bản thân nói như vậy.

Sau buổi chiều ngày hôm đó, mái tóc muối tiêu ấy dùng một viên đạn kết liễu cuộc đời, cùng nhau trùng phùng với Mắt Lục.

"Đúng rồi, khi ông nội con mở lại tiệm bánh mì, để tưởng nhớ cặp đôi yêu nhau bị chia cách bởi ngọn lửa chiến tranh, đã lấy cái tên này, "Xanh và đen" - Mắt xanh lục và mái tóc đen."

"Lại nói, vận may của họ thật kém", Fair miễn cưỡng cười, "Rõ ràng chiến tranh đã kết thúc, nhưng lại có một số người không thể kịp nhận lệnh đình chiến, cho bọn họ được gặp nhau. Thật xui xẻo."

Ero nâng đầu khỏi lòng bàn tay, mặt mũi lem luốc nước mắt bất chợt nở nụ cười rực rỡ: "Con hiểu rồi. Khi đó anh ấy muốn con dẫn anh ấy đi, con không làm được. Hiện tại, anh ấy biến thành con, con biến thành anh ấy. Đến phiên anh ấy đến mang con đi."

Ero hiểu ra. Hiểu ra vì sao Tiramisu cậu làm giống hệt hương vị của mấy thập niên trước; hiểu ra vì sao luôn cảm thấy có một sức mạnh vô hình dẫn dắt cậu trở về quê hương, trở về tiệm bánh mì; hiểu ra vì sao vừa gặp Bran liền mất hồn.

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là: Tiếp tục mối yêu dở dang trong chiến hỏa từ kiếp trước.

"Ero." Một giọng nói thâm tình đến lạ từ cổng truyền đến, "Anh biết rồi, biết hết mọi chuyện."

Sắc mặt Bran còn có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng ngời: "Thật không thể tưởng tượng nổi... Nhưng càng khó ngờ hơn, anh vậy mà cảm thấy đương nhiên. Bran xòe hai tay, đưa ra một chùm hoa nhỏ màu trắng không bắt mắt mấy tới trước mặt Ero, "Em có nguyện ý chấp nhận anh không?"

Ero nhìn anh, kéo tay áo dùng sức lau khô mắt, hai tay trịnh trọng nhận lấy bó hoa kia: "Em nguyện ý."

Tựa như được trở lại cái lần đầu gặp gỡ ở tiệm bánh mì ấy, chỉ là cùng đoạn đối thoại, mà người kia nói.

Có vẻ, cuộc gặp gỡ thần kỳ của hai người đã được nghiệm chứng, cũng như dự đoán tương lai của họ hoàn toàn khác biệt với kiếp trước.

"...Kia là bạc hà", Flora đứng ở cổng lau mắt nói, "Ngôn ngữ của hoa bạc hà rất đẹp, ngay vào khoảnh khắc này thật hợp."

Xin hãy yêu anh một lần nữa.

- End-