Tâm tâm nhìn hải nam nói: 

Anh chạy tiếp cũng được. Tôi dừng ở đây thôi. 

Hải nam sau khi đi tập thể dục, ăn và đi chơi cả ngay với tâm thì thực sự cũng dần có thiện cảm với người con gái này. Hải nam mạnh miệng nói: 

Cái túi đấy bao nhiêu tiền. Tôi mua cho cô. 

Mắt tâm sáng bừng lên nói: 

Trên 1 tỷ gần 2 tỷ.

Hải nam mặt thay đổi sau khi nghe tâm nói. Nam nghĩ " Anh ta chiều em gái như vậy sao? Như vậy có phải là hoang phí lắm không. Tiền mà đâu phải là giấy mà có thể phung phí như thế ". Nam thở dài nhìn Tâm nói: 

Chắc chùng ta dừng lại ở đây thôi. 

Tâm tâm cúi đầu bất lực. Thì chợt nhận ra điều gì khác thường. Tâm và hải nam đang nắm tay nhau. Hải nam cũng nhìn xuống thấy tay mình cũng đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé nào đo thì ngượng ngùng bỏ tay ra. Tâm tâm cũng gượng không kém buông tay anh ra đi vào Trong gặp anh trai. Tâm nói: 

Em xin lỗi. 

Tiếp theo là kiệt dương: 

Đừng trừ lương bọn tôi chỉ đùa thôi mà. 

Trần lâm tiếp lời: 

Đúng chỉ đùa thôi mà. 

Anh lấy tay day nhẹ huyệt thái dương, tao nhã như chẳng có chuyện gì xảy ra nói: 

Lúc nãy còn mạnh lời lắm mà sao bây giờ lại cúi đầu dâng tờ tạ tội thế này?

Trần lâm nói: 

Chuyện nhỏ vậy bỏ qua đi tổng tài. 

Tôi vừa tắm xong, xuống sảnh thì nhìn thấy cảnh lại. Tất nhiên phải ngạc nhiên nói: 

Sao vậy? 

Trần lâm và kiệt dương mau chóng chạy ra chỗ cô, đi sau còn có Tâm. Trần lâm nói trước: 

Sư muội nói xem, bọn anh chỉ đùa một chút. Vậy mà chồng em đòi cắt lương của bọn anh. 

Kiệt dương phụ họa: 

Em xem, như vậy là bọn anh không phải là bị mất bát cơm rồi sao? 

Tâm tÂm day tay tôi: 

Cứu em đi mà. 

Tôi nhìn anh và anh cũng nhìn tôi. Gương mặt lạnh biến mất và xuất hiện một nụ cười trên môi. Anh nói: 

Em đừng tim. Mau đến đây ăn món em thích.

Tất nhiên tôi cũng không thể để thế mà đi đến chỗ anh. Tôi vỗ vai tâm và trần lâm nói: 

Sẽ không ai trừ lương anh đâu. 

Rồi đi đến cho anh và nói: 

Đúng không? 

Anh nhìn những con người đang chờ câu nói của anh nói: 

Không phải vì cô ấy thì tháng này hai người chuẩn bị mất bát cơm là vừa. 

Lâm, dương và tâm vui. Nhưng vẫn cố trêu anh: 

Cậu thấy chưa. Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ. Mà bây giờ cậu ta lấy vợ và sẵn sàng quên đi tình bạn này. Thậm chí là đuổi chúng ta đi. 

Kiệt dương tiếp lời: 

Cậu biết được gọi là gì ko? 

Trần lâm giả nai lắc đầu. Dương nói: 

Ăn cháo đá bát chứ gì nữa 

Anh quát lên: 

Nhờn đủ chưa? 

Tất nhiên ko khí âm u bắt đầu dâng lên.Tôi vội nói: 

Đâu? đồ ăn em đâu? 

Anh nhẹ nhàng lấy bánh mực viên và trà sữa cho tôi. 

Tôi uống một ngụm trà sữa rồi lấy một viên bánh mực bỏ vào miệng. Chợt vú lan từ đâu bước tới. Anh hỏi vú: 

Hôm nay cô ấy ăn những thứ gì? 

Tôi ko thể ăn tiếp nữa. Đưa mắt cầu cứu nhìn vú lan. Anh liếc tôi nói: 

Nói thật. Tôi muốn biết. 

Vú lan nói: 

Hôm nay tiểu vân ko chịu ăn gì ạ. 

Tôi nghe xong vội cầm hộp bánh và cốc trà sữa chạy đi.