Khung cảnh trong phòng bệnh nó lênh láng một màu đỏ của máu, dường như thoáng hiện trên nó nét mặt tự nhiên, an lòng, bình yên đến khỏ tả. Khi ai đó gần rời xa trần thế bằng cách tự sát phải chăng họ rất mãn nguyện khi đạt được mong muốn “ chết đi “ đó. Phải chăng kết quả của một tình yêu lại thành ra như vậy? Nó thật sự sẽ an lòng mà trở về với cát bụi?

Khi cậu rời đi đồng thời với việc từ bỏ nó, cậu ác đến vậy sao? Nhẫn tâm nhìn người khác đau đớn như mình mới vừa lòng sao? Câu trả lời là không thể.

Hành động và suy nghĩ đó thực chất chỉ tồn tại khi cậu tức giận. Nhìn nó quay người vào trong với khuôn mặt đẫm nước mắt đó trái tim cậu cũng như bị ai đó bóp nghẹt, bức bối, khó chịu, nó như muốn nổ tung ra nhưng biết sao được, cậu không thể tha thứ cho nó dễ dàng vậy được.

Vừa bước chân đến cổng bệnh viện, cậu và hắn lại gặp mặt, 2 ánh mắt giao nhau. Thật không ngờ người được gọi là lạnh lùng như hắn vẫn thua cậu một bậc. Cậu nhóc này vẫn kém tuổi hắn thế nhưng uy lực khi điều khiển một bang hội lớn Devil lại cực kì xuất sắc, thần thái trên nét mặt luôn như băng hàn ngàn năm không bao giờ thay đổi, có chăng chỉ là khi bên cạnh nó mà thôi. Hắn cũng là bang chủ của 1 bang, 2 bang này luôn đối đầu nhau, cân về sức có lẽ đang thiên về phía cậu một chút.

Hôm nó gặp nạn 2 bang chủ này đã không màng đến chiến tranh 2 bên mà hợp nhất tìm kiếm nó. Nghĩ lại cũng thấy rất thú vị, tất cả đều vì một người con nái tên Ngọc Nhi này mà ra.

Nhìn bây giờ mà xem, 2 khuôn mặt lạnh đang dùng ánh mắt đó để đấu nhau cứ như thể ai chớp mắt trước người đó sẽ thua vậy. Họ không hề hay biết từng giây từng phút trôi đều là thơi gian để tử thần bước đến gần nó.

Cuối cùng cậu nhìn hắn nhếch miệng nói 3 từ.

- Anh đã thắng.

rồi bước đi mặc hắn đang đứng ngây người không hiểu ý cău nói đó là gì. Như nhớ ra mục đích mình đến đây không phải để tranh cải với cậu, hắn cấp tốc chạy vào bên trong. Đứng bên ngoài phòng bệnh nó, đắn đo suy nghĩ mãi cuối cùng hắn cũng đưa tay gõ cửa.

1 lần

2 lần

3 lần

Không có hồi âm nào phát ra từ trong phòng. Hắn bắt đầu có cảm giác bất an, đẩy mạnh cửa bước vào.

Cảnh tượng trước mắt đập vào mắt nó có khác gì giết hắn cho xong. Người con gái hắn yêu đang nằm đó, bên cạnh có con dao loang lỗ máu, mặt sàn nhà cũng tràn lan màu đỏ của máu.

- Bác sĩ, bác sĩ...

Hắn hốt hoảng kêu la bác sĩ nét mặt lạnh đó thoáng chốc biến thành trắng bệch, bế nó rời khỏi vũng máu, hắn không ngừng gọi tên nó. Cảnh tượng thật giống với cảnh trước kia khi hắn bỏ rơi nó, hắn cũng đã dày vò mình như vậy nhưng người cứu nó khi đó lại là cậu, không phải hắn. Người cứu khác, hoàn cảnh khác, chỉ là người gặp nguy hiểm luôn là nó. Khi trước chỉ là dầm mưa thôi còn bây giờ sự việc còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần, tử thần cũng muốn mang nó đi rồi, nó đang đứng ở giữa bờ vực của sự sống và cái chết...

-------

Câu chuyện sắp đến hồi kết thúc rồi mong mọi người tiếp tục ủng hộ Thảo.

Vì là tác phẩm đầu tay của Thảo nên còn nhiều chỗ Thảo viết không tốt, rất mong mọi người bỏ qua.

Rất mong nhận được nhiều lời góp ý của mọi người để Thảo tiếp tục cố gắng.