Mẹ dặn:
.
"Con đừng tùy
tiện khóc vì ai..!
.
- Khóc cũng chỉ làm
người ta khó xử và
không thay đổi được gì.
.
... - Người yêu thương con thực sự..
..sẽ không dễ dàng làm con khóc.
.
- Người làm con khóc..
hầu hết không quan tâm đến cảm
giác và giọt nước mắt của con..!
Buổi sáng, nó uể oải ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ [6h10] rồi
vội xếp mền, gối gọn gàng sau đó chui tọt vào phòng tắm...15 phút sau nó bước
ra với bộ đồng phục ở trường rồi đi xuống lầu vớ đại một miếng sandwich rồi đi
học...
----Trên đường đến trường----
Đang đi trên đường và suy nghĩ điều gì đó do không để ý
nó va vào một người ngã xuống đất nó hoảng hốt đứng dậy và cúi xuống nói:
-Xi...xin lỗi! Bạn có sao không? Mình...mình không cố ý!
Người đó vẫn im lặng không trả lời lại nó thấy lạ ngước mặt
lên thì....bốn mắt giao nhau tim nó đập loạn lên nhưng bị một giọng noi chanh
chua vang lên phá phút giây ngỡ ngàng giữa nó và người đó:
-Anh Ân! Sao nhìn con nhỏ đó hoài zậy? Mình đi thôi anh!
Nó nhìn cái người phát ra tiếng nói khinh bỉ đó rồi nó cười
nửa miệng sau đó bước ngang qua hai người họ. Ân thấy nó bước đi cũng quay lại
xem bóng dáng yếu đuối của nó cùng lúc đó quán coffee đối diện chỗ Ân đứng phát
lên bài nhạc “Em phải làm sao – Ngân Khánh”:
[Hãy cho em biết...nếu chia tay mình
sẽ thế nào?
Hãy cho em biết...trái tim anh còn nguyên khát khao.
Hãy cho em biết...nếu mai đây chúng ta xa lìa nhau...
Anh sẽ chờ...sẽ còn yêu em!
Hãy cho em biết...nếu ra đi thì anh chẳng đành.
Hãy cho em biết...chẳng có ai thể thay thế em.
Hãy cho em biết...lỡ mai đây thấy anh đi cùng ai...
Khi nhớ anh...khi nhớ anh... Em phải làm sao??
Anh ơi sao em cứ sợ tình yêu hai chúng ta.
Sợ mai ta cách xa...không cùng lối, cùng đường.
Ngày tháng trôi không anh, em sẽ sống thế nào?
Biết không anh ơi...những dấu yêu đã trao...]
Bỗng nhiên nước mắt nó rơi một giọt...rồi hai giọt...nó cảm thấy bài hát
này sao giống như dành riêng cho hoàn cảnh nó lúc này vậy? "Duyên số" cũng đã đến nhưng lại không đúng lúc, rồi nó bước qua hai người
thầm chúc họ hạnh phúc và luôn vui vẻ bên nhau!
Nó sẽ buông tay, sẽ không tranh
giành, sẽ không khóc vì Ân nữa, nó tự hứa với lòng rằng: "đây sẽ là lần cuối nước mắt nó rơi vì một ai
đó!"
Trước khi đi công tác xa nhà nó đã hứa với ba nó rằng nó phải mạnh mẽ, phải
bảo vệ mọi người xung quanh và bản thân, không được yếu đuối,...vậy mà tại sao
nó lại khóc vì một người nó tự dối lòng là không thích? Có khi nào nó đã thích
người đó nhưng có lẽ là quá muộn và khi nhận ra rồi thì người đó đã rời xa nó
mãi mãi...
Trở lại với hiện tại nó cứ chạy, chạy mãi chạy để trốn tránh, chạy để không
cho người đó thấy sự yếu đuối của nó, chạy để cho người đó không cất tiếng lên
hỏi nó điều gì nữa! Còn về Ân thấy nước mắt nó rơi Ân đau lòng biết mấy định đuổi
theo nhưng bắt gặp ánh mắt giận dữ của My thì bỏ ý định đó!
{Mình xin giới thiệu về My nhá! – họ tên: Trương Thoại My, xinh xắn, học tốt,
nhà giàu, đánh cầu lông rất giỏi, học chung trường với Ân và là con gái đối tác
của ba Ân nên cả hai gia đình muốn cả hai thành đôi nhưng bên trong vẻ bọ xinh
xắn đó My là một người mưu mô, ác độc,...}
Chạy được một quãng khá xa nó bắt đầu ngừng khóc rồi lấy
lại tinh thần mỉm cười thật tươi rồi bước vào trường...
---Tại lớp---
Chi thấy nó liền chạy lại hỏi:
-Nè! Bị gì mà mắt đỏ hoe vậy? Mới khóc hả? Ai làm bà
khóc?...bla...bla
Nó không trả lời chỉ khẽ lắc đầu rồi về chỗ lôi cuốn sách
dày cộm mới mua ra đọc cho đến khi thầy Hùng – giáo viên môn Hóa bước vào trên
tay cầm cái cặp đen trông rất ngầu nhưng tính thầy không ngầu chút nào! Thầy rất
hiền, vui tính, chịu chơi lắm đó nhá!
....Năm tiết học trôi qua trong im lặng....
Reng...Reng...vừa nghe thấy tiếng chuông nó chạy một mạch
ra cổng và bước lang thang một mình trên đường, nó suy nghĩ về những chuyện xảy
ra, nó thầm trách mình chẳng phải nó luôn muốn ông trời cho nó gặp Ân lần hai
sao? Vậy tại sao nó lại tránh né? Tại sao nó phải chạy đi? Tại sao nó lại tự
mình đánh mất cơ hội? nó càng nghĩ càng thấy mình thật ngu ngốc, nó ước gì người
nó gặp lúc sáng không phải là Ân mà là một người khác! Để nó không tự dằn vặt
mình như lúc này!
Nó cảm thấy mình thật ngốc nghếch, nếu nó chấp nhận buông
tay và điều đó làm Ân hạnh phúc thì nó sẵn sàng!
Giọt nước mắt của nó đang rơi, rơi vì nó sắp được giải
thoát khỏi sự mong nhớ và nó khóc vì nó biết ai đó đang rất hạnh phúc bấy nhiêu
thôi cũng làm nó vui rồi! Nó sẽ chấp nhận sự thật dù nó có đau lòng đến đâu thì
Ân vẫn mãi mãi tồn tại ở một góc nhỏ của trái tim nó!
Lê từng bước chân nặng nề về nhà, nó ngăm mình trong dòng
nước ấm để xóa đi bao muộn phiền...Vừa bước ra khỏi phòng tắm nó nghe thấy tiếng
chuông điện thoại reo lên:
[Ngày trôi qua ngày , nhận ra quay ta dường như biết bao niềm
đổi thay
Sao thời gian trôi thật mau, để giờ đây tôi thầm
biết được rằng
Thật hạnh phúc với những gì cuộc đời đã cho
tôi.
Niềm vui nỗi buồn, sẽ mãi mãi trong tôi với kỉ
niệm khó phai
Dẫu ngày sau, đi về đâu nhưng lòng này tôi thầm
muốn nói
Tận đáy con tim chân thành vẫn mong được hát
lên.
Cám ơn mẹ và ba, cám ơn một gia đình
Đã cho niềm hạnh phúc, ấm êm không những lo
toan
Cám ơn người dạy dỗ, cám ơn người sinh thành
Để bây giờ khôn lớn, bước qua bao đắng cay cuộc
đời.
Niềm vui nỗi buồn, sẽ mãi mãi trong tôi với kỉ
niệm khó phai
Dẫu ngày sau, đi về đâu nhưng lòng này tôi thầm
muốn nói
Tận đáy con tim chân thành vẫn mong được hát
lên. ]
(Cảm ơn – Wanbi Tuấn
Anh)
Nó bắt máy nói:
-A lô! Ai vậy ạ?
-....
-Có ai ở đó hông ạ?
-....
Nó thấy không ai trả lời
liền nói:
-Nếu bạn không trả lời
thì tôi sẽ cúp máy! Chắc bạn nhầm số rồi!
Lúc này đầu dây bên kia
mới trả lời:
-Là tớ đây!
Nó ngạc nhiên nhưng giọng
trở nên lạnh lùng:
-Tớ nào? Tôi và cậu có
quen nhau à?
Đầu dây bên kia vẫn im lặng
nó nói tiếp:
-Xin lỗi! Nhầm số rồi! Tạm
biệt!
Nói xong nó cúp máy và không để người bên kia trả lời thêm bất cứ câu
nào! Vì nó sợ, sợ nó sẽ lại rung động trước người đó, sợ vì nó mà người con gái
đi bên cạnh nó lúc sáng phải đau khổ!
Nó tự cười mình đã như vậy mà còn nghĩ đến
giúp người khác! Nó quá nhân từ hay là quá ngu ngốc?
Nó lắc mạnh đầu để xua đuổi suy nghĩ của mỉnh
và chọn phương pháp học bài là tốt nhất để khỏi phải suy nghĩ về Ân nữa!