Ăn cơm xong nó xin phép lên phòng. Căn phòng vẫn như cũ chỉ có sạch sẽ, gọn gàng hơn lúc nó còn ở đây thôi. Nó ngồi xuống cái nệm yêu dấu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chi và Thắng. Chi nghe nó nói đã về Việt Nam giọng vô cùng hớn hở nói:
-Về rồi thì đi chơi thôi! Tao biết có nhiều quán ăn ngon lắm!
Nó nói:
-Vẫn là mày hiểu tao thích ăn uống! Okay, cho ngày giờ đi nè để tao gọi nói với Thắng luôn.
Chi nói:
-Vậy bốn giờ rưỡi chiều ngày mai tại nhà mày nha!
Nó nói:
-Ok! Tao cúp máy để gọi Thắng đây!
Nói rồi nó gác máy và tìm số điện thoại của Thắng trong danh bạ - nhấn gọi:
You're light, you're night, you're color of my blood...- nhạc chờ của Thắng vang lên rồi cũng có người bắt máy:
-Alô! Ai vậy?
Nó nói:
-Lâu ngày không gặp quên bạn bè luôn sao?
Thắng nghe giọng quen quen nhưng nhìn lại định vị rõ ràng gọi từ Việt Nam mà. Không lẽ nó về Việt Nam? Mà nếu về phải thông báo chứ! Thắng hỏi lại lần nữa:
-Ai vậy?
Nó bực mình nói:
-Như nè! Có bạn gái rồi là quên hết bạn bè à?
Thắng la lớn:
-Về hồi nào mà không báo trước vậy? Tính hù ma tôi à?
Nó cười nói:
-Mới về hồi sáng. Mai đi chơi không?
Thắng gật gù nói:
-Ờ đi đâu?
Nó trả lời:
-Chiều mai bốn giờ rưỡi tại nhà tui.
Thắng hào hứng nói:
-Ok! Nhờ bà mà bữa giờ tui mới được ra khỏi nhà để đi chơi ý. Bữa giờ rủ Chi mà bả nói bận hoài.
Nó trêu Thắng:
-Chứ không phải ông tự nguyện nhốt mình ở nhà để nhắn tin với người yêu à?
Bị trúng tim đen nên Thắng đánh trống lảng:
-Hề hề! Thôi cúp máy đi mai tâm sự!
Rồi cả hai cúp máy.
---Bốn giờ chiều (ngày tiếp theo) tại nhà nó---
Chi và Thắng đến sớm hơn giờ quy định nên tụi nó cũng khởi hành sớm. Thắng chở nó còn Chi đi một mình vì tay lái chưa vững.
Đến một quán ăn Shushi lớn thật lớn, nó bước xuống xe chờ Thắng và Chi đi gửi xe. Trong lúc chờ có bàn tay khều nó nói:
-Bạn ơi! Bạn nhích qua một xíu được không?
Nó nhích qua một chút theo bản năng ngước nhìn người yêu cầu mình có gương mặt thế nào. Bất động...một giây...hai giây...ba giây. Người đó lên tiếng khiến nó bừng tỉnh:
-Cậu về Việt Nam hồi nào vậy?
Nó nói:
-Vừa về hôm qua!
Ân nhìn nó cười nói:
-Mình về trước cậu một ngày. Cậu cũng ăn ở đây hả? Trùng hợp quá!
Nó gượng cười định nói nhưng nghe có tiếng con gái phía sau, giọng chanh chua không thể quên vang lên:
-Gửi xe nhanh đi anh! Em đói...
Ân im lặng nhìn nó tiếc nối rồi vào gửi xe...còn nó thì cười nhạt...
---Trong quán ăn---
Nó cho Chi lựa món còn mình gồi chơi game. Thắng ngồi nhắn tin với bạn gái. Bỗng, có hai người tiến lại bàn kế bên nó nói:
-Mình ngồi đây đi anh!
Nó chẳng nhìn cũng biết ai nên không quan tâm, Chi thấy nó không phản ứng nên cũng im lặng. Người phục vụ bàn đem thức ăn ra và nói:
-Chúc quý khách ăn ngon miệng.
Nó vừa ăn vừa nói với hai đứa bạn chí cốt của mình:
-Năm sau tao lấy chồng đấy!
Chi và Thắng đang ăn mém tí mắc nghẹn, Chi nói:
-Thiệt không?
Nó trả lời:
-Thật mà! Lần này tao về mày tưởng tao muốn à? Bên Mĩ không khí trong lành dĩ nhiên thích hơn chứ! Vì tao bị ép buộc về...
Thắng hỏi:
-Ai ép?
Nó nói:
-Mẹ chồng tao ép!
Chi với Thắng được trận cười ra nước mắt rồi Chi nói:
-Anh nào xấu số vậy? Tội nghiệp thật ha ha!
Nó điên lên nên nói:
-Hai tụi bây im không? Tin tao phóng đũa cho mù mắt luôn không?
Hai đứa bạn chí cốt của nó im lặng, mặt nghiêm túc hỏi:
-Quen nhau bao lâu rồi? Phải anh hôm bữa đăng hình trên mạng không?
Nó gật đầu nói:
-Đúng rồi! Bạn tao có khác, thông minh thật!
Ân ngồi bàn bên đây nghe nó nói trong lòng có chút gì đó không vui cho lắm...mọi hành động, trạng thái của Ân đều bị Trương Thoại My - bạn gái từ thời cấp hai đến bây giờ của Ân bắt gặp...Thật ra cô cũng chẳng muốn quen Ân nhưng vì gia tài kết xù của anh khiến cô không dễ dàng từ bỏ mà cứ bám riết lấy Ân.
Cô ghét nó vì nó chiếm được vị trí trong tim Ân, cái vị trí còn quan trọng hơn cô. Điều cô đang suy tính là làm gì đó để nó biến mất để Ân không còn nghĩ đến nó nữa...
Từ đằng xa có một người đi về phía nó nói:
-Hello! Nhớ tui không?
Cả ba tụi nó ngạc nhiên nói:
-Lớp trưởng Phúc đây mà!
Phúc cười, vẫn nụ cười dễ thương đó và nhan sắc còn mặn mà hơn lúc trước nên khiến bao cô tim đập liên hồi. Nó hỏi:
-Sao biết tụi này đang ở đây mà đến hay vậy?
Phúc trả lời:
-Tình cờ vào trong quán ăn này thấy ba người quen quen, tui nhận ra ông Thắng nên lại chào hỏi.
Nó nói:
-Ông đi với ai?
Phúc trả lời:
-Một mình tui thôi!
Chi chen vào:
-Vậy thì ngồi ăn chung cho vui!
Nó gật đầu nói:
-Ùm! Vào ăn chung đi! Bạn bè lâu ngày mới gặp hi hi.
Cả bốn người ngồi ăn, nói chuyện vui vẻ riêng Thoại My thì nhếch miệng cười nghĩ:"Đó không phải là Phúc - người yêu cũ của Hân sao? Nghe nói Hân bị Phúc vì con nhỏ đó mà làm mất mặt. Xem ra có trò vui rồi ha ha."
Rồi cô ả cuối xuống ăn tiếp. Vừa ăn vừa nghĩ đến kế hoạch của mình và giúp Hân trả thù nữa chứ! Chỉ nghĩ đến lúc nó biến mất thôi là cô đã vui không thể tả rồi...
Ăn xong, cô ả mặc cho Ân thanh toán còn mình lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hân:
-"Hi bạn hiền! Tôi có trò vui cho bà."
Hân thấy tin nhắn từ phía bạn cũ hỏi:
-"Trò gì vui?"
Cô ả nhắn lại:
-"Chẳng phải bà hận con Như vì nó làm bà mất mặt sao?"
Lúc này nỗi hận của Hân trỗi dậy nên nhắn:
-"Ý của bà là định giúp tôi trả thù à?"
Thoại My mỉm cười nhắn:
-"Thông minh lắm! Tôi cũng có thù muốn giải quyết với con nhỏ đấy! Chỉ cần nó biến mất thì cả tôi và bà sẽ có lợi!"
Hân nhắn lại:
-"Ok! Kế hoạch là gì?"
Cô ả nhắn:
-"Tạm thời chưa có kế hoạch kĩ càng nhưng mục tiêu của tôi là muốn con nhỏ ấy biến mất khỏi thế gian này! Bà hiểu ý tôi chứ?"
Hân e ngại nhắn:
-"Làm vậy...ổn không?"
Thoại My nhắn khiêu khích:
-"Nếu bà sợ thì thôi! Xem như tôi uổng công giúp mà chẳng được gì!"
Hân nhắn lại:
-"Thôi được rồi! Nhưng phải gọn gàng, không được để bọn cốm phát hiện! Tôi chưa muốn vào tù bóc lịch đâu!"
Thoại My cười nửa miệng tỏ ý hài lòng nhắn:
-"Bà yên tâm! Người của tôi làm ăn luôn gọn gàng! Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ lên kế hoạch!"
Hân chỉ nhắn từ "Ok" rồi cả hai đều suy nghĩ cách để làm nó biến mất...
Lòng dạ con người quả thật khó đoán, vì lòng đố kị mà họ có thể đánh đổi tất cả...