Lòng như có tảng đá đè xuống nặng trĩu, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cái gì mà “bắt đầu lại từ đầu” Hắn tưởng hắn là ai? Tại sao mỗi lần người bỏ rơi cô và tháo chạy đều là hắn?

Sau khi chia tay với Uông Dương, không biết đã bao lần cô mơ tới cảnh hai người gặp mặt, mơ lúc Uông Dương ôm chặt lấy cô nói: “Chúng ta làm lại từ đầu nhé em!”, và biệt ly chỉ là một cơn ác mộng. Sau đó, thời gian trôi dần, mơ mộng ít dần, hận ý cũng nhạt dần. Cô từng hận gã đàn ông đã từng mang tới hi vọng nhưng cũng đem đến tuyệt vọng cho mình, thật không dám tin thất tình đã khiến cánh cửa trái tim cô khoá chặt. Nhưng khi cô cơ hồ đã quên hắn, có thể một mình bắt đầu xây dựng cuộc sống mới thì hắn lại đột nhiên quay về.

Tại sao?

Tiểu Hạ cắn chặt lấy bờ môi, quệt nước mắt một hồi mới đem mọi bi thương nén chặt vào thâm tâm, cô trốn trong phòng tắm rất lâu, đợi cho khoé mắt bớt sưng mới bước ra khỏi phòng vì sợ Nhược Phi trông thấy bộ dạng thê thảm của mình.

“Thẩm Nhược Phi, cậu pha coffee đó à? Mùi thơm thật đó!”

Tiểu Hạ vừa bước ra khỏi phòng tắm liền ngửi thấy mùi coffee dễ chịu tỏa ra, cô thấy Nhược Phi đang ngồi uống cà phê thì không tránh khỏi thèm thuồng nuốt nước bọt.

Nhược Phi mặc bộ đồ trắng ở nhà, một tay cầm tách cà phê nhìn Tiểu Hạ rồi thờ ơ hỏi: “Khóc đã rồi à?”

“Cậu, cậu, cậu, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khóc chứ? Đừng có nói linh tinh!”

Giống như “đỉa phải vôi”, Tiểu Hạ liền giãy nảy lên, còn mặt Nhược Phi thì sa sầm lại.

Cô cảm thấy hơi thở mình gấp gáp tột độ, giống như bí mật nho nhỏ cố chôn kín trong lòng bị trải ra vô hạn, không thể khỏa lấp dưới đôi mắt cú vọ của Nhược Phi vậy.

“Phan Tiểu Hạ, đừng tưởng ai cũng ngốc như chị.”

“Không thèm đôi co với cậu nữa! Tôi đi ra ngoài dạo đây!”

“Đi đâu?” Nhược Phi bèn hỏi.

“Dạo loanh quanh thôi, lát nữa tôi về!”

Tiểu Hạ nói xong liền rời nhà, thẫn thờ bước đi không mục đích. Đầu cô trống rỗng, không biết đã đi được bao lâu và đã đi đến đâu, khi định thần lại thì mới hay mình đã tới sân bóng rổ của trường tự khi nào. “Đã đến thì an tâm ở lại”, cô cười tự chế giễu rồi trèo lên hai thanh xà, ngẩng đầu ngắm sao.

Làn gió nhè nhẹ lướt qua mang theo hương hoa cỏ mùa xuân thơm ngát, một đôi tình nhân cách đó không xa đang rì rầm tán tỉnh nhau, vẻ yên tĩnh của vườn trường kỳ thực lại chất chứa sức sống tiềm tàng của vạn vật. Không giống với âm thanh huyên náo ồn ã ban ngày, sự thanh tĩnh của ban đêm khiến Tiểu Hạ nhẹ nhõm muôn phần. Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, cô nhớ tới rất nhiều người và cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cô nhớ, khi còn bé, mình luôn thích ngồi tại khán đài của sân vận động để ngắm sao,hồi đó bầu trời quang đãng hơn bây giờ nhiều.

Các ngôi sao chỉ cần chớp mắt đã qua mấy tỉ năm, tuy khoảng cách nhìn rất gần nhưng thực chất là không thể nào với tới được. Vật đổi sao dời, đến cả sao trên trời cũng phải đổi ngôi, còn lòng người thì sao…

“Phan Tiểu Hạ! Quả nhiên chị ở đây! Mười giờ rồi đó, chị còn không chịu về à?”

Nhược Phi không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt Tiểu Hạ. Tiểu Hạ không tin đã muộn như vậy rồi, cô nhìn đồng hồ trên tay cậu rồi thốt lên kinh ngạc: “A! Mười giờ rồi! Tôi đã ở ngoài lâu như vậy sao?”

“Hừ!” Nhược Phi hừ lạnh một tiếng.