Nhược Phi cười cợt, đem bộ quần áo đã gấp ngay ngắn để vào tủ của Tiểu Hạ. Tiểu Hạ sững người, mồm há hốc, mắt trợn tròn nhìn cái under wear màu trắng của cô được Nhược Phi để vào hộp chuyên đựng quần áo lót trong tủ, kích động đến nỗi không nói thành câu: “Cậu, cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Quần nhỏ của tôi sao lại trên tay cậu?”

“Chị nói cái này…………” Nhược Phi huơ huơ cái quần: “Khô rồi, em thu vào, kẻo mưa ướt hết”

“Nhưng đây là quần của tôi mà!”

“Cái size này, chị nghĩ em thèm để mắt đến sao?”

“Thẩm Nhược Phi, cậu biến thái! Trả nó lại cho tôi!”

“Phan Tiểu Hạ, thật khó có thể tưởng tượng bây giờ vẫn còn có người mặc cái màu quê một cục này đấy……..”

“Việc quái gì đến cậu! Biến thái!”

“Đừng có một  từ “Biến thái” nhai đi nhai lại mãi thế! Đến việc này em cũng phải nhúng tay vào, hại em đường đường một tên con trai lại phải đi thu quần lót cho chị, chị còn mắng em nữa à?”

“Ai, ai khiến cậu thu chứ?” Mặt Tiểu Hạ đỏ đến phụt máu: “TRẢ CHO TÔI”

Tiểu Hạ xuống giường, kiễng chân cướp cái quần trên tay Nhược Phi, tức đến thở phì phì. Từ hồi cấp II đến giờ, trong mắt mọi người cô luôn là đứa con gái “ngoan ngoãn nết na, điềm đạm nho nhã, trầm lắng hướng nội”,những danh hiệu này thường xuất hiện trong bảng thành tích của cô. Nhưng hễ gặp Nhược Phi một cái là cô liền quên béng mất việc phải kiềm nén bản chất thật để nó khỏi bột phát ‘dũng mãnh’ ra như vừa nãy…Giáo dục từ nhỏ tới lớn đã rèn cô quen với kiểu: cố tạo vẻ thục nữ nhu mì, nhưng Nhược Phi lại hiểu cô như lòng bàn tay, có thể dễ dàng,nhẹ nhàng tước bỏ vẻ thục nữ ấy đi còn khiến cô luống cuống bao phen nữa chứ.

Đồ khốn Thẩm Nhược Phi!

“Lại đây!” Nhược Phi vẫy vẫy tay.

“Không lại” Cậu ta tưởng đang gọi puppy chắc?

“Mau dậy dọn dẹp chút nào, Trần Duyệt lát nữa sẽ đến đó!”

“Cô ấy lại tới ăn chực sao?”

“Phải. Chị ấy có vẻ vui quên cả đường về rồi”

Haiz, cả hai người họ đều phải bó tay với Trần Duyệt Nữ vương, người có vẻ ngoài cực kỳ mỹ miều nhưng tính cách bên trong lại cực kỳ tác quái. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau thở dài thườn thượt. Tiểu Hạ bị Trần Duyệt áp bức quen rồi cho nên chỉ buồn một chốc là hết nhưng Nhược Phi vốn kiêu căng ngạo mạn như vậy cũng bị cô ấy khuất phục, xem ra là nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Dù sao, Trần Duyệt cũng là đại mỹ nhân, công việc, gia thế đều tốt, Nhược Phi có bị chế ngự cũng là lẽ thường tình ———Nếu hai người họ có thể thành đôi, dì Vương Tuệ chắc cũng yên tâm rồi.

“Nếu Trần Duyệt sắp đến thì nên chuẩn bị sớm một chút. Tôi đi thay quần áo, cậu nhân lúc này đi lau nhà đi”

“Lau nhà không phải nhiệm vụ của chị sao?”

“Cậu phải giao lại quyền lực cho phụ nữ chúng tôi chứ ~~~~~~ Em ngoan, đừng đứng đó phí lời nữa, mau đi lau nhà đi~”

Tiểu Hạ đẩy Nhược Phi ra ngoài rồi quay vào thay quần áo. Sau đó cô và Nhược Phi lái xe tới siêu thị, mua một ít đồ ăn lạnh và đồ ăn đã nấu sẵn, nhân tiện chọn mua một vài đồ dùng sinh hoạt.

Không giống với lúc mua quần áo chọn lựa kỹ lưỡng tỉ mỉ, khi đi siêu thị Tiểu Hạ thực hiện phương châm “đánh nhanh rút gọn” còn Nhược Phi thì lại lề mà lề mề. Cậu đẩy xe hàng, chốc chốc lại đưa mắt sang nhìn Tiểu Hạ đang đi bên cạnh cùng mình chọn đồ, mặt luôn hiện lên nụ cười rất quái gở.Mãi khi, Tiểu Hạ bị nhìn đến nổi da gà, cô liền lấy tay sờ mặt hỏi: “Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”

“Không có gì. Tiểu Hạ, chị thấy chúng ta có giống đôi vợ chồng không?”

“Giống” Tiểu Hạ buột miệng nói.

“Thật không?”

Mặt Nhược Phi liền đỏ ửng, ánh mắt ngỡ ngàng cứ dán chặt vào người cô, tim cậu đập loạn xạ, miệng khô lưỡi cứng không biết phải nói thêm câu gì. Song, Tiểu Hạ hiển nhiên là đang trả lời lấy lệ vì cô đang mải ngó sang đám đông bên kia rồi kích động nói: “Wa! Kotex* đại hạ giá! Thẩm Nhược Phi mau qua đó xem đi!”

Nhược Phi: “……………..”

“Chị đúng là hết thuốc chữa rồi!”