Annie có chút xấu hổ, dù sao các cô cũng chỉ là hàng đóng gói mang đi tặng, lúc đăng thông báo hiển nhiên là không có tên của các cô.

Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thoáng qua phòng nghỉ của mình, sau đó liền thấy Lộ Kiêu Dương.

Tiểu Lam cũng nhìn sang đây, ánh mắt dừng trên người Lộ Kiêu Dương.

Đôi mắt của cậu rất đẹp! Giống như những ngôi sao đang tỏa sáng.

Sau khi Lộ Kiêu Dương nhìn thẳng cậu, trong lòng bỗng chốc thắt lại.

Hiện tại cô thực ra có hơi sợ hãi, bởi vì đối với những người không quá quen thuộc này, cũng không biết xuất hiện trước mắt cô chính là kẻ thù hay bạn bè.

Dường như từ khi cô đến đây, sẽ không có một người nào mà không chán ghét cô, vậy mà cô ngốc Annie này, vẫn luôn không rời bỏ mà đi theo cô.

Cho nên khả năng cao là đối phương cũng rất ghét cô.

Ai ngờ khi tiểu Lam thấy cô, cũng không có chán ghét, mà nở một nụ cười rạng rỡ với cô, "Cô Lộ."

"...."

Nụ cười này khiến Lộ Kiêu Dương cảm thấy, đối phương không hề ghét cô!

Này cũng thật là hiếm thấy.

Lộ Kiêu Dương người luôn bị ghét bỏ, xúc động đến muốn khóc.

Bạn có biết cái loại cảm giác này không?

Chính là, tất cả mọi người trên thế giới đều có ác ý đối với bạn, khi bạn đã rất tuyệt vọng, lại phát hiện, thì ra trên thế giới này, vẫn còn có người bằng lòng mỉm cười với bạn.

Rất nhanh, Annie và tiểu Lam đã bước đến đây, tiểu Lam với mái tóc có phần diêm dúa trên đỉnh đầu đang đánh giá cô.

Thực ra Lộ Kiêu Dương đối với những người nhuộm tóc này chưa bao giờ có ấn tượng tốt, lúc cô thi đại học cũng chưa từng nhuộm tóc qua.

Thế nhưng người trước mắt này, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái khi nhìn cậu.

Sẽ cho bạn cảm thấy rằng, dường như nhuộm tóc cũng không phải điều khó chấp nhận như vậy.

Thấy Lộ Kiêu Dương, tiểu Lam tựa hồ rất kích động, "Cô Lộ, cuối cùng cũng nhìn thấy chị rồi.

Nghe nói trước kia chị gặp phải tai nạn xe, lại không liên lạc được với chị, em lo lắng muốn chết."

"Cảm ơn tiểu Lam đã quan tâm."

"Tiểu Lam?" Đối phương nhìn cô, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Lộ Kiêu Dương lúng túng, cô không nghĩ đến cô lại nói ra biệt danh mà mình vừa mới đặt cho cậu.

Annie nhìn thoáng qua phản ứng của Lộ Kiêu Dương, đoán chừng cô là không nhớ nổi người này là ai, chủ động nói: "Đây là Quý Hải Dương cũng là một trong những vị khách quý ngày hôm nay."

"Ồ." Lộ Kiêu Dương gật đầu.

Annie suýt nữa nghĩ rằng cô đã sắp nhớ ra, lại nghe thấy cô nói: "Lúc đến đây, tôi thấy fan của cậu bên ngoài rất nhiều, tất cả bọn họ đều viết tên của cậu và cổ vũ cho cậu."

Màu xanh của cậu, còn nhiều hơn màu cam của Lam Tinh!

Quý Hải Dương nói: "Gần đây chương trình đang được quảng bá, những người hâm mộ khá là cuồng nhiệt, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.

Cô Lộ, lúc trước em rất lo lắng cho chị, nhưng mà hôm nay nhìn thấy chị, em đã yên tâm hơn."

"Cảm ơn."

Quý Hải Dương nói: "Hoạt động lần trước, khi em nhìn thấy chị, em đã có đi đến chào hỏi, nhưng chị cũng không để ý đến em.

Lúc đó em đã buồn rất lâu đấy!"

Ánh mắt của cậu rất chân thành.

Lộ Kiêu Dương có chút bất ngờ nhìn cậu, "Vì sao cậu lại gọi tôi là cô Lộ?"

Xưng hô này, khiến cho cô có chút phô trương.

Quý Hải Dương hiển nhiên không nghĩ tới Lộ Kiêu Dương lại hỏi vấn đề này.

Cậu nhìn thoáng qua Annie.

Annie giải thích: "Lộ gia gặp tai nạn xe, đã quên mất một số việc."

"....." Lộ Kiêu Dương muốn nói, không phải cô đã quên, mà là cô xuyên qua, nhưng cô sợ bị đánh chết, càng sợ bị người ta bắt đi nghiên cứu.

Quý Hải Dương nghe xong, có chút lo lắng: "Vậy có ảnh hưởng gì không?"

"Không sao." Lộ Kiêu Dương nói: "Cảm ơn đã lo lắng."

Có thể là bởi vì tất cả mọi người rất chán ghét cô, bây giờ nhìn thấy có người quan tâm đến cô, cô còn rất cảm kích đối phương.

Nếu không cô thật sự hoài nghi, bản thân mình trước kia làm người có bao nhiêu thất bại.

Quý Hải Dương nói: "Bây giờ trên mạng có rất nhiều tin tức, cũng có rất nhiều người có ý đồ xấu mà hất nước bẩn.

Em rất tức giận khi nhìn thấy.

Nhưng cũng hi vọng chị đừng bỏ cuộc.

Mọi cửa ải khó khăn, nhất định đều sẽ vượt qua."

__Hết chương 50__.