Editor : Lam Lam

Đêm tân hôn, vốn là quãng thời gian ngọt ngào nhất của cặp vợ chồng mới cưới.

Nhưng giờ phút này, chồng cô đã ngủ say, mà cô...... Là mẹ kế trên danh nghĩa, trên thực tế là tình nhân thảm thương nhất.

Chu Nguyệt Lý ngồi trước bàn trang điểm cầm lược chải mái tóc đen dài, ai oán trừng mắt nhìn hình ảnh trong gương.

Con riêng! Người đàn ông cô yêu nhất là con riêng, làm sao cô có thể nuốt nổi đây?

Khó trách anh có thể chắc chắn với cô như vậy: Chỉ cần cô cần anh, anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô.

Bởi vì lấy thân phận của anh đương nhiên có thể tự do ra vào nhà họ Cao, cho dù muốn cũng không ai dám cản, anh không cần trà trộn vào, mà cô cũng không cần ra ngoài, nơi đây có rất nhiều chỗ khuất có thể hẹn hò thâu hoan.

Ha ha...... Mẹ kế và con riêng loạn luân! Sao cô có thể cho phép bản thân rơi vào mối quan hệ cấm kỵ này chứ?

Suy nghĩ Chu Nguyệt Lý rối loạn, vuốt tóc dài.

“Nhìn bộ dạng hiện giờ của em giống như một oán phụ.”

Bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện làm cô ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Cao Hàn trong gương, cô đột nhiên hoàn hồn.

“Anh không nên tới tìm em.” Chu Nguyệt Lý lo lắng nhìn Cao Hữu Tam trên giường, sợ ông sẽ bị tiếng nói của Cao Hàn đánh thức.

“Yên tâm, lão già kia đã uống thuốc ngủ đến sáng mới dậy, dù nói chuyện to cũng không khiến ông ta tỉnh lại đâu.” Cao Hàn nhìn thấy cô lo lắng, dịu giọng trấn an.

“Anh không nên tới tìm em .” Buông xuống lo lắng trong lòng, Chu Nguyệt Lý ai oán nhìn anh, lặp lại lời nói.

Biết rõ anh không thật lòng với mình, cô vẫn như cũ không từ bỏ anh được......

Nhưng theo luật pháp quan hệ của bọn họ là mẹ con, không nên tiếp tục dây dưa.

Cao Hàn đi lên lấy lược trong tay cô xuống, nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn cô, híp lại ánh mắt sắc bén.

“Như thế nào? Lên làm phu nhân tổng giám đốc rồi muốn đá tôi sang một bên?” Nghe được lời của cô, trong lòng Cao Hàn khó chịu.“Tôi nói cho em biết, đời này em đừng mơ thoát khỏi tôi!”

“Anh biết rõ em không có ý này.” Cô ủy khuất nói nhỏ, hốc mắt đỏ hoe.“Chính là...... Chúng ta đã là mẹ con, nếu để cho người khác biết quan hệ của chúng ta......” Đến lúc đó sẽ truyền ra những lời khó nghe!

Cao Hàn hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng nói:“Chuyện mẹ con hãy nói sau đi!”

Mẹ con thì sao? Vốn dĩ đối với anh không quan trọng hay có gì khác biệt.

“Nếu tôi thật sự phân rõ khoảng cách với em, em chịu được sao?” Anh hoài nghi. Sự dâm đãng của cô không phải anh chưa từng lĩnh giáo.

Lời nói của anh giống như một thanh đao đâm vào tim cô, khiến cô đau đớn. Nếu...... Hai người thật sự xác định rõ khoảng cách, mỗi người đi một ngả, cô không biết mình còn có thể sống sót được không.

Nhưng tổng giám đốc thì sao? Chu Nguyệt Lý quay đầu, nhìn Cao Hữu Tam trên giường, trong lòng vô cùng áy náy.

Tổng giám đốc có ơn với cô, cô không thể quên ơn phụ nghĩa rồi làm những chuyện không nên với con trai ông sau lưng ông, chuyện này nếu bị người khác biết...... Thanh danh của cô bị hư tổn không nói, nếu khiến tổng giám đốc bị người đời chỉ trích thì tội của cô còn lớn hơn!

Suy nghĩ xong, Chu Nguyệt Lý quyết định từ bỏ tình cảm này, quên đi anh là quyết định đau khổ, nhưng khi cô đã quên anh rồi thì việc này đều có lợi với mọi người.

“Tôi không thể làm ra chuyện có lỗi với ông ấy.” Một câu này, không thể nghi ngờ cô muốn chấm dứt quan hệ giữa hai người.

Cô thâm tình nhìn anh, muốn đưa tay vuốt mặt anh, nhưng...... Cô không thể!

Cô sợ mình sẽ không vượt qua được, sẽ không quên anh được.

Về sau, cô chỉ có thể nhớ kỹ -- anh là con riêng của cô, hai người không thể tiếp tục dây dưa.

“Không thể làm chuyện có lỗi?” Cao Hàn khinh miệt hừ hừ.“Mỗi lần em rên rỉ, cầu xin, khóc nức nở sao không cảm thấy có lỗi, bây giờ mới biết nói những lời này?”

Chu Nguyệt Lý bị lời nói của anh làm tổn thương, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

“Tổng giám đốc có ân với tôi, ta không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa.” Cô kiên trì nói.

“Vậy lúc em làm tình với tôi, không phải là chuyện có lỗi sao? Bây giờ mới hối hận sao, quá muộn !” Trước kết hôn và sau kết hôn có gì khác nhau chứ! Anh không tính buông tha cho cô.

“Bởi vì tình hình bây giờ đã không còn như lúc đầu !” Cô lắc đầu.

“Có điểm nào không giống?”

“Tôi không nghĩ anh trở thành con tôi, sao tôi có thể cùng anh qua lại sau lưng tổng giám đốc?!” Chuyện mẹ kế con riêng lưu luyến nhau mà đồn ra sẽ bị mọi người chỉ trích!

“Con?!” Cao Hàn khinh miệt hừ một tiếng. Cái xưng hô này anh không đảm đương nổi.“Ông già kia chưa từng xem tôi là con ông ta, đối với tôi mà nói, ông ta là kẻ thù, giữa bọn tôi không hề có tình thân!”

Trong giọng nói tràn đầy ý hận, khiến Chu Nguyệt Lý kinh ngạc nhướng mày nhìn anh.

“Vì chuyện gì mà anh hận ông ấy? Mặc kệ nói thế nào, anh cũng được ông ấy nuôi lớn, lại cho anh mang họ Cao.” Ít nhất anh sẽ không trở thành một người không cha như cô.

“Tôi không ham họ Cao!” Cao Hàn phẫn nộ thét lên, tay vò tóc, dáng vẻ chán nản ôm đầu.

“Hàn......” Chu Nguyệt Lý quan tâm nhìn anh.

Bộ dạng anh mất bình tĩnh khiến cô rất lo lắng, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy Cao Hàn như vậy, lại khiến cô cảm giác được mình và anh gần gũi...... Cô đi đến bên người Cao Hàn, ôm lấy anh, thầm nghĩ nên an ủi anh.

“Nói cho em nghe đi! Kể tất cả chuyện trước đây của anh đi, em muốn biết hết tất cả về anh.” Lời cô nhẹ nhàng, một lòng muốn hiểu biết thế giới nội tâm của anh, nhưng cũng bi ai hiểu rõ-- cả đời này cô không quên được anh, không thể rời khỏi anh, bởi vì anh là người nắm giữ tâm tình của cô.

Cao Hàn thẳng lưng, ôm Chu Nguyệt Lý vào lòng.

“Hôm nay chắc em đã nghe chị cả và chị hai nói chuyện, anh cũng không phải là con ruột của Cao Hữu Tam. Mẹ anh là người vợ thứ ba Cao Hữu Tam muốn lấy, lúc bà chưa lấy ông ta thì đã có chồng.”

“Vậy người chồng đó mới là cha ruột của anh, có đúng không?”

“Đúng vậy!” Cao Hàn gật đầu.“Lúc ấy, Cao Hữu Tam vừa ly hôn người vợ thứ hai của mình, trong một buổi tiệc gặp được mẹ anh, vừa gặp đã thương, từ đó về sau nhớ mãi không quên. Ông ta cho người đến cầu hôn, lại bị ông ngoại anh lấy lý do con gái đã có chồng từ chối, vì để có được mẹ anh, ông ta âm thầm phá hủy công ty của ông ngoại, còn thôn tính ông ty của cha anh. Cuối cùng mẹ anh không thể không gả cho ông ta. Khi đó, trong bụng mẹ đã có anh, sau khi bà gả cho Cao Hữu Tam, công ty của cha anh và ngoại anh không hề được cứu trợ, bởi vì mắc nợ nhiều mà ông bà ngoại anh tự sát, nhà tan cửa nát khiến mẹ anh suýt chút nữa sinh non, nhưng không có cách nào thoát đi, đành phải ở lại nhà họ Cao sinh ra anh. Mà cha anh không chịu nổi sự nghiệp bị phá hủy, vợ con mình bị cướp đoạt, bắt đầu say rượu, đến một ngày bởi vì uống say mà xảy ra tai nạn...... Cao Hữu Tam hao tổn tâm cơ để có mẹ anh, nhưng về sau lại không biết quý trọng, hơn nữa biết mẹ anh đã mang thai, lại đối xử nghiêm khắc với bà, mẹ anh cho đến lúc chết cũng không thể sống yên ổn một ngày.”

Nghe xong thân thế bi thảm của anh, Chu Nguyệt Lý hoàn toàn có thể hiểu nguyên nhân anh hận Cao Hữu Tam như vậy, nhưng mà...... Tất cả đã là chuyện quá khứ , cô không muốn thấy anh sống mãi trong thù hận.

“Hàn, đường ở phía trước mặt, người đi phải nhìn về phía trước. Chuyện đã trôi qua rồi, anh không thể thay đổi, sao không quên đi chuyện đau khổ này?” Cô hy vọng anh có thể sống vui vẻ.

“Em chưa từng thấy bộ dạng anh chật vật ra sao mới có thể nói dễ dàng vậy.” Cao Hàn nhíu mày, nhịn không được trào phúng cô,“Hay vì lão già kia giải quyết nợ nần giúp em nên em mới nói tốt cho ông ta?”

Thấy anh xuyên tác ý của mình, Chu Nguyệt Lý cảm thấy tủi thân, chỉ có thể tiếp tục khuyên anh, hy vọng anh có thể quên đi chuyện xưa buồn bã.

“Chuyện tổng giám đốc làm lúc trẻ là sai, nhưng người có thể thay đổi, có lẽ anh đã không hiểu hết về Cao Hữu Tam.” Cô tin tưởng con mắt đánh giá tổng giám đốc 5 năm của mình.

“Nguyệt Lý, em đừng vì chút ơn huệ nhỏ nhặt kia mà nói anh vô tâm, suy nghĩ của anh còn thông suốt hơn em.” Hừ, chuyện giải quyết nợ nần chỉ đơn giản là đặt bút ký rồi thôi, đã bỏ tiền mua tuổi thanh xuân của Nguyệt Lý để cả đời làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cao, chuyện này anh cũng có thể làm được, Cao Hữu Tam thật sự là lão hồ ly!

Chu Nguyệt Lý nhìn anh phê bình mà tức giận đến nhíu mày liễu lại. Anh và tổng giám đốc đều có ơn với cô, một người là người cô yêu, mặc kệ trước kia tổng giám đốc làm gì, cô đều hy vọng bọn họ có thể sống vui vẻ.

“Em đi theo ông ấy 5 năm, ông ấy là người thế nào em rất rõ.”

“Em đi theo ông ta năm năm, anh làm con trai của ông ta 32 năm, ông ta là dạng người gì anh mới rõ hơn em.” Cao Hàn bắt lấy bả vai Chu Nguyệt Lý, lời nói sâu sắc nói:“Nguyệt Lý, em có biết ông ta có khối u ác tính không ? Ông ta chỉ còn sống mấy tháng nữa thôi!”

Chu Nguyệt Lý trừng to hai mắt.“Tổng giám đốc có khối u? Là sự thật sao? Vì sao em không biết?” Mọi chuyện lại càng nổ ra như pháo.

Cao Hàn khẳng định gật đầu.“Là thật. Khi ông ta phát hiện thì đã không còn thời gian trị liệu, hiện tại chỉ có thể dựa vào bác sĩ tiêm morphine giảm đau, đây cũng là nguyên nhân ông ta quyết định cưới em.” Lão già ích kỷ!

“Em không hiểu.” Tổng giám đốc bị bệnh và cưới cô có liên quan gì?

“Ông ta biết mình không còn sống lâu, nhưng lại không cam lòng đem cho đứa con không cùng huyết thống như anh, con gái và con rể ông ta không có năng lực kinh doanh, cho nên ông ta mới quyết định cưới em. Nói khó nghe một chút, chính là thay em trả hết nợ nần là dùng tiền mua tuổi thanh xuân cả đời của em, để em làm trâu làm ngựa cho nhà họ Cao.”

“Em không tin! Tổng giám đốc sẽ không làm vậy với em.” Cô lắc đầu, cô mới không tin trò quỷ của anh hết lần này đến lần khác.

“Ngay cả di chúc đã viết còn làm giả sao?” Chưa thấy qua ai như cô, có thể ngu ngốc dễ dàng tin như vậy!

“Sao anh có thể xem được di chúc của tổng giám đốc?” Không phải di chúc được lập đợi đến khi người đã chết mới được công bố sao?

“Người luật sư lập di chúc là bạn cũ của cha anh, nhờ giao tình lâu năm, ông ta mới tiết lộ cho anh biết. Di chúc đã sáng tỏ, vợ Chu Nguyệt Lý sau khi ông chết nối nghiệp làm tổng giám đốc tập đoàn Nhâm Vi Cao Thông, hơn nữa cả đời không thể lấy ai khác, một khi Chu Nguyệt Lý lấy người khác, vậy thì tất cả tiền mặt, bất động sản, và quyền kinh doanh tập đoàn Cao Thông được thừa kế đều thu hồi lại.”

Nghĩa là: Một khi cô gả vào nhà họ Cao, nhất định phải vì Cao Hữu Tam thủ tiết cả đời, không có quyền đi tìm hạnh phúc của riêng mình nếu không thì mất hết tài sản.

Nói cách khác, trừ phi cô đồng ý từ bỏ tài sản, nếu không cô không có tự do, cả đời chết già ở nhà họ Cao.

Hai tay Chu Nguyệt Lý nghe xong tin đó run nhè nhẹ.

Cô nhịn xúc động muốn khóc. Thầm an ủi:“Tổng giám đốc có ơn với em, nếu yêu cầu của ông ấy như vậy…cũng hợp lý.”

Cô áp chế rung động trong lòng, không dám nhìn ánh mắt Cao Hàn lạnh lùng, cô sợ bị đôi mắt đó nhìn xuyên thấu được suy nghĩ trong lòng, sẽ thấy sự không cam chịu trong lòng cô.

“Em thật sự nghĩ như vậy?” Anh mới không tin cô chấp nhận số phận như vậy.

“Anh và tổng giám đốc không giống nhau sao, đều muốn có lợi lộc từ em! Nếu không có di chúc kia, anh sẽ chủ động tới gần em sao?” Chu Nguyệt Lý thương tâm lắc đầu, nước mắt cố gắng giấu đi lâu ngày giờ chảy xuống.“Anh sẽ không ! Lại càng không dây dưa với em.”

Lúc bọn họ ở chung biểu tình anh lạnh lùng rất rõ ràng, cô vẫn cho rằng mình là bạn giường của anh, bởi vì...... Anh không có hứa hẹn gì với cô, còn kiên trì muốn cô gả cho tổng giám đốc.

Đến hôm nay, cô mới hiểu được, anh muốn lấy tất cả tài sản của nhà họ Cao từ cô.

Thấy cô thương tâm, trong lòng anh cũng không chịu nổi, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

“Ngay từ đầu đúng là như vậy, chẳng qua...... Ở chung lâu ngày với em sinh ra cảm giác khó hiểu, ngay cả anh cũng không biết đó là gì, chỉ biết anh không muốn chúng ta tách ra. Hơn nữa, anh không có hứng thú với tập đoàn Cao Thông, anh muốn lấy lại công ty của ngoại anh.”

Ngay cả anh cũng không rõ cảm xúc của mình, làm sao anh có thể hứa hẹn hay nói yêu cô?

Chuyện duy nhất có thể xác định là mặc kệ hôm nay có chuyện nhà họ Cao chen ngang bọn họ hay không, anh cũng không muốn để cô đi.

“Anh đi đi! Hôm nay em đã chịu đủ rồi, em không muốn thấy anh nữa.” Cô cần yên lặng một chút, muốn có thời gian tiêu hóa hết ân oán giữa bọn họ.

Cô đẩy Cao Hàn ra, đứng dậy muốn rời khỏi ghế sô pha thì bị anh bắt lấy.

“Chu Nguyệt Lý, em nên hiểu rõ một chuyện.” Cao Hàn nắm chặt cánh tay của cô, kéo cô đến trước mắt mình, hung tợn nói:“Anh không phải người em muốn gọi đến thì đến đuổi thì phải đi.”

“Anh muốn thế nào?” Cô không phục trừng mắt nhìn anh. Cô thật mệt mỏi! Biết được ý đồ của anh sao cô có thể bình tĩnh với anh như trước chứ?

“Em hẳn đã quên, ai là chủ nhân của thân thể này?” Anh ác ý nhắc nhở cô.

“Không cần.” Cô muốn thoát khỏi anh, cũng không ngờ cô càng giãy dụa càng khiến anh muốn vũ nhục cô.

“Được! Anh không nói, nên làm.” Nếu cô đã quên, anh sẵn sàng nhắc nhở cô.

Cao Hàn xoay người đặt cô nằm xuống, dùng sức xé bỏ áo ngủ của cô, khẽ vuốt nơi nhạy cảm của cô.

“Không......” Sự cự tuyệt của cô đã khiến Cao Hàn quen được khiêu khích trở nên hưng phấn mà thở gấp.

Đêm nay là đêm tân hôn của cô, ông xã trên danh nghĩa còn nằm trên giường ngủ, mà cô lại cùng con trai trên danh nghĩa dây dưa không rõ trên ghế sô pha.

Chồng và con...... Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì?

Nước mắt bi ai, nhục nhã nơi khóe mắt, cô hận cơ thể mình tham hoan, không thể kháng cự anh nhiệt tình âu yếm, khiến cô nhiệt tình thét to.

Tại đây nước và sữa cùng hòa vào nhau, chiếm l3qjd0n hữu thù hận, lợi dụng và tranh chấp để sang một bên đi, bọn họ là một đôi khát vọng lẫn nhau......

Có lẽ tâm nguyện đã xong!

Sau khi Cao Hữu Tam cưới Chu Nguyệt Lý, ngay cả tuần trăng mật còn chưa đi, Cao Hữu Tam đã hôn mê bất tỉnh được đưa vào bệnh viện, sức khỏe tụt dốc, nói thẳng là chỉ còn chờ chết.

Tập đoàn Cao Thông vì vậy mà lâm vào tình trạng như rắn mất đầu, ngoài ra tin tức Cao Hữu Tam nằm viện không cẩn thận bị lộ, làm cho giá cổ phiếu tập đoàn Cao Thông liên tiếp rớt giá.

Chu Nguyệt Lý vô tình cuốn vào bên trong thị phi, lựa chọn ở lại bệnh viện chăm sóc ông xã hôn mê bất tỉnh, coi như cô cũng hết lòng với cuộc hôn nhân này.

“Em đối với ông ta thật tận tâm.”

Nghe được giọng nói quen thuộc, thân thể Chu Nguyệt Lý cứng đờ, sau đó mặt không chút thay đổi xoay người, đối mặt với người đàn ông ma mị này cô không có cách nào chống cự.

“Nếu anh đến thăm bệnh, em rất hoan nghênh. Nếu anh tới chế nhạo em, vậy anh cứ tự nhiên.” Nói xong, cô quay người lại tiếp tục lamlam.l)q(d chăm sóc Cao Hữu Tam, cẩn thận liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Yên tâm! Hôm nay tâm trạng anh tốt lắm, cũng không có hứng thú làm chuyện mất vui.” Hôm nay anh thu mua không ít cổ phiếu của tập đoàn Cao Thông, chỉ cần tiếp tục, cho dù không dựa vào Chu Nguyệt Lý, anh cũng có thể thâu tóm Cao Thông .

Về phần vì sao anh quyết định làm như vậy? Bởi vì...... Anh không hy vọng khiến cho Nguyệt Lý cảm thấy anh cùng cô ở một chỗ, cũng chỉ vì lợi dụng cô mà có tập đoàn Cao Thông......

Cao Hàn đi đến bên người Chu Nguyệt Lý, dùng ánh mắt phức tạp nhìn lão già đang hôn mê trên giường bệnh, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Anh từng thề sẽ tiêu diệt kẻ thù, hiện nay ông ta đã là người bệnh nằm trên giường, trong khoảng thời gian này nhìn lão già họ Cao bị bệnh tra tấn khổ sở, anh phát hiện...... Dường như sự thù hận trong lòng không còn mãnh liệt như trước nữa.

“Thật ra anh rất thương ông ấy!” Chu Nguyệt Lý đột nhiên mở miệng.

“Em đang nói bậy bạ gì đó!” Trên mặt lamlam.l3qjd0n Cao Hàn có loại cảm giác bị nhìn thấu đến chật vật. Anh mới không thương lão già này, một chút cũng không!

“Đừng cố ra vẻ !” Cô đắp chăn cho Cao Hữu Tam, mới lại nhìn anh.“Gần đây 3 người chị của anh đến bệnh viện có kể những chuyện trước đây của anh.”

Thật nhiều chuyện! Ba người chị vẫn luôn coi anh như con nít, thật phiền toái. Cao Hàn thầm mắng trong lòng.

“Các chị ấy nói, trước đây vì muốn gặp tổng giám đốc, cho nên rất cố gắng học bài, mỗi lần thi đều đạt kết quả cao, chính là hy vọng tổng giám đốc có thể khen ngợi anh.”

“Làm gì có chuyện đó.” Anh đỏ mặt phản bác. Đánh chết anh cũng không thừa nhận chuyện cũ mất mặt này.

Bộ dạng đỏ mặt của anh khiến Chu Nguyệt Lý cười to.

“A...... Bộ dạng anh đỏ mặt thật đáng yêu......” Cô dường như đã nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng mà ba đóa hoa nhà họ Cao kể, so với ai cũng không đáng yêu bằng em trai họ.

“Anh còn có việc muốn làm, phải đi trước .” Anh chật vật không chịu nổi muốn chạy trốn khỏi sự phân tích của cô.

“Hàn!” Tiếng Chu Nguyệt Lý gọi khiến Cao Hàn dừng bước.“Thật ra anh không hận tổng giám đốc, nghĩa là anh yêu ông ấy, chỉ vì một thời gian dài ông ấy không đoái hoài tới anh, mới khiến anh thất vọng, hơn nữa sau khi anh biết thân thế của mình, mới dễ dàng để anh tìm một cái cớ hận ông ấy. Đây là yêu lâu thì hận sâu thôi.”

Chu Nguyệt Lý đi đến phía sau anh, vươn hai tay từ sau lưng ôm lấy thắt lưng, gắt gao ôm anh vào trong ngực. Mặc kệ anh tàn nhẫn thế nào, cô đều bằng lòng đứng bên cạnh anh.

“Nhưng anh suy nghĩ lại xem, mặc kệ ông ấy đối với anh thế nào, ông ấy vẫn cho anh mang họ Cao, còn cho anh học trường tốt nhất, được giáo dục, cho dù có hận, ông cũng dạy dỗ anh thành một nhân tài. Cảm giác yêu hận đan xen thường xuyên tra tấn anh có phải không!” Cô hoàn toàn có thể thông cảm nỗi khổ của anh.

“Này...... Do em nghĩ nhiều thôi ......”

Cao Hàn giãy giụa gỡ tay cô ra, bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, lại bị Chu Nguyệt Lý gọi lại lần nữa.

“Hàn, yêu một người cha không ủng hộ mình không có gì đáng xấu hổ, giống như em yêu một người lợi dụng em, huống chi anh còn có ba người chị yêu thương anh, anh không hề cô độc.”

Lời nói của Chu Nguyệt Lý khiến Cao Hàn sợ chạy trối chết.

Yêu! Đến bây giờ vẫn là chuyện trọng điểm.

Chạy ra ngoài phòng bệnh, anh mới có cơ hội thở phào.

Nguyệt Lý...... Càng ngày càng hiểu suy nghĩ trong lòng anh !

Nghĩ đến cô, lông mày Cao Hàn nhếch lên có ý cười ôn nhu.