Từ lần nói chuyện đó đến bây giờ đã được một tuần lễ.

Từ đó đến giờ Từ Tư Triết không hề diễn đạt cảm nhận của mình nên Quan Dực cứ vượt qua từng ngày với nỗi lo sợ trong lòng.

Cậu vừa hạnh phúc và vừa dày vò.

Nhưng chỉ cần là được ở bên cạnh Từ Tư Triết, Quan Dực vẫn vui vẻ.

Cậu ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu gối của mình, đôi mắt to tròn vẫn luôn dõi theo Từ Tư Triết.

"Anh...Anh muốn ra ngoài sao?" Quan Dực hỏi, giọng cậu nghe có vẻ cẩn thận từng li từng tí một.

Từ Tư Triết sửa lại áo khoác một chút rồi nhìn gương sửa sang lại tóc của mình, "Ừm."

Quan Dực nhảy từ trên ghế sa lon xuống, cùng Từ Tư Triết đi tới cửa phòng ngủ, "Anh, anh muốn đi hẹn hò sao?"

Từ Tư Triết nghe thấy lời này của cậu thì nhíu mày, nhưng không phủ nhận omega.

Quan Dực đau lòng vô cùng nhưng cậu biết rằng mình hiện tại không có tư cách gì để chất vấn Từ Tư Triết.

Cậu mím môi một cái, nắm chặt nắm đấm, yên lặng đứng ở cửa.

Từ Tư Triết nhìn gương một hồi, sau khi sửa sang lại dáng vẻ của mình thì định đi vào buồng tắm, anh quay người thấy omega vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Anh nhìn về phía sau cậu ta một lát, sau đó nói: "Con tỉnh rồi kìa."

Quan Dực giật giật ngón tay, không thể làm gì khác hơn là đi về bên con.

Từ Tư Triết thả chiếc ca-ra-vat xuống, "Chắc là đói bụng." Anh thuần thục pha sữa bột rồi đưa cho Quan Dực.

Quan Dực nhận bình sữa, vừa dỗ con uống sữa vừa quay sang hỏi: "Anh...Đêm nay có cần em chuẩn bị bữa tối không?"

Từ Tư Triết nhặt ca-ra-vat rơi cạnh ghế sa lon lên, trả lời Quan Dực, "Không cần."

Quan Dực giật giật môi nhưng vẫn không nói gì. Lúc cậu dỗ xong đứa nhỏ trong lồng ngực cũng là lúc Từ Tư Triết đã chuẩn bị xong xuôi.

Omega ôm con trở vào phòng, hơi lạ vì cậu không đi theo sau Từ Tư Triết nữa.

Từ Tư Triết mặc áo khoác vào, quay người liếc nhìn bóng lưng Quan Dực một cái, sau đó đi ra ngoài.

Quan Dực nắm chặt lan can nôi trẻ con, nghe tiếng cửa lớn đóng sập lại, cậu hít sâu vài lần, trên trán toát ra một ít mồ hôi, sau đó có chút mỏi mệt ngồi lên giường.

"Alo, tôi ra đến cửa rồi." Từ Tư Triết gọi điện thoại, "Anh thì sao?"

Ngô Niên Bách vừa cho Chu Ngự đeo cặp sách lên lưng xong, "Xong rồi, tôi định đi ngay đây, tới liền."

"Ừm." Từ Tư Triết cúp điện thoại, liếc mắt về phía sau, không hề phát hiện bóng dáng ai.

Anh nhẹ nhíu mày, cảm giác quái dị khi bị người ta theo dõi biến mất, thế nên anh không nghĩ nhiều nữa.

Ngô Niên Bách nhanh chóng đến chỗ hẹn, bên cạnh hắn là Chu Ngự đang cầm túi sữa dừa trong tay, thấy Từ Tư Triết, cu cậu vội vã đưa thứ trong tay mình cho anh, "Ba ba Từ, ăn đi!"

Từ Tư Triết sờ sờ đầu nó, "Ba ăn rồi, cảm ơn Tiểu Ngự."

Ngô Niên Bách cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, "Được rồi, đi thôi."

Ba người đi về phía bệnh viện, hai tay Từ Tư Triết đút trong túi, đi cạnh hai cha con Ngô Niên Bách.

Hiện giờ còn khá sớm nhưng người tới người lui cũng không hề ít.

Từ Tư Triết tìm thẻ trong túi, mở miệng nói: "Đúng rồi, lần này không cần mượn thẻ chữa bệnh của anh nữa."

Nếu Quan Dực đã tìm tới rồi thì anh cũng không cần phải trốn đằng đông nấp đằng tây nữa.

Ngô Niên Bách quay đầu liếc mắt nhìn anh, cũng chẳng hỏi nhiều mà chỉ đáp lại: "Ừa." Sau đó hắn cúi đầu nói với Chu Ngự: "Nếu hôm nay con không khóc nhè thì ba sẽ dẫn con đi khu vui chơi."

Chu Ngự nghe thấy thế thì mắt sáng lên, nhưng nghĩ tới những chuyện mà mình sắp phải trải qua, nó khịt mũi, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Dạ..."

Từ Tư Triết nghe thấy tiếng khóc của Chu Ngự thì giơ tay sờ sờ đầu cu cậu: "Tiểu Ngự đi nào, hôm nay nghe lời chị y tá nói một tí là có thể được đi khu vui chơi rồi."

"Trong khu vui chơi có rất nhiều đồ chơi, không phải Tiểu Ngự đã muốn đi từ lâu rồi sao? Hôm nay chịu đựng một chút là được rồi..." Từ Tư Triết còn chưa nói xong đã bị Ngô Niên Bách đẩy nhẹ một cái.

Anh có chút không rõ, ngẩng đầu nhìn Ngô Niên Bách.

Ngô Niên Bách ra hiệu nhìn về phía cửa, biểu tình trên mặt có chút phức tạp.

Từ Tư Triết nhìn theo hướng hắn chỉ, đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc.

Là Quan Dực.

Omega đeo khăn quàng cổ, người mặc áo khoác màu nâu, bên trong mặc áo sơ mi len của Từ Tư Triết, cậu đứng một mình ở cửa bệnh viện, trong tay cầm một cái túi bệnh án có in tên bệnh viện, trong đó chứa không ít thứ.

Hẳn là cậu ngạc nhiên lắm, đôi mắt mở rất lớn, trên mặt cũng mang theo vẻ kinh ngạc, và cả sự đau khổ vô cùng.

Quan Dực nhìn cái tay đang đặt trên đầu Chu Ngự của Từ Tư Triết, rồi dời tầm mắt đến Ngô Niên Bách, cuối cùng lại nhìn về phía Từ Tư Triết.

Cậu thở ra một hơi, tầm mắt bị lớp sương trắng che mờ, cậu nắm chặt bệnh án trong tay, sau đó từ từ buông ra.

Từ Tư Triết không ngờ lại gặp Quan Dực ở đây, anh cau mày, nhấc chân đi về phía Quan Dực.

Chưa kịp tới gần, anh đã thấy khuôn mặt luôn chôn dưới lớp khăn quàng cổ của Quan Dực nở một nụ cười với mình.

Sau đó Quan Dực kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra cái miệng của cậu, cậu mấp máy môi nói một câu, sau đó quay người chạy vọt đi.

Bước chân quá mức vội vàng, dường như thật sự có chuyện gì gấp gáp thúc giục cậu.

Quan Dực chạy thật nhanh, không thèm để ý đến việc cậu không cẩn thận đụng phải người đi đường.

"Hẹn gặp lại."

Đây là câu mà cậu ấy nói.