Hành lang yên tĩnh.

Nắng gay gắt chiếu qua từng khung cửa sổ. Gió thổi nhè nhẹ làm cây cối khẽ lắc mình theo nó, tạo nên những âm thanh xì xào vui tai.

Người con gái kia chăm chú nhìn vào đống sách vở đang để đầy trên bàn. Dạo này có nhiều việc xảy ra quá nên có chút xao nhãng việc học, giờ là lúc phải tập trung lại.

Mãi mê với bài tập của mình, cô không nhận ra được sự xuất hiện bất ngờ của người con trai kia. Cậu bước vào chậm rãi, đứng lặng ngắm cô từ xa.

Lòng chợt dậy lên cảm xúc nao nao khó tả. Vị đắng cứ trợt trào ra trong miệng, đôi mắt chứa đựng biết bao chua xót, ghen tị.

Cứ mỗi lần nghĩ tới việc người con gái ấy đi cùng một người con trai khác là cậu không thể nào kiểm soát được bản thân. Nhưng dù gì cậu cũng không thể làm gì khác được. Tại sao chứ? Chẳng lẽ tình cảm của cậu mơ hồ và nhạt nhẽo tới mức cô ấy không thể nhận ra? Để rồi những gì mà cậu nhận được chỉ đơn giản là tình bạn.

Cậu trân trọng và giữ gìn nó. Càng giữ gìn nó bao nhiêu cậu càng không thể giấu nỗi sự chua xót nào đó cứ nghẹn ứng trong họng.

Rầm…

Quyển sách vô tình rơi xuống đất làm cho hai người giật mình khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Xuân luống cuống nhặt vội quyển sách, chợt nhận ra sự xuất hiện bất ngờ của người con trai kia. Khuôn mặt cho chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng được thay bằng nụ cười thân thiện.

- Triệt, là cậu sao? Lâu không gặp cậu. Tới lúc nào thế? Cậu tìm sách à?

Trái tim Triệt khẽ run lên vì nụ cười trong sáng ấy. Nụ cười mà cậu mong nhớ mấy ngày nay. Cậu cảm thấy vui khi đón nhận nó, chỉ có điều, cái cảm giác ngột ngạt trong cậu là gì chứ?

- Ừ, chào cậu, lâu không gặp. – Triệt mỉm cười chào cô.

Xuân hơi khó hiểu. Từ bao giờ, Triệt lại thay đổi như thế. Dường như cậu đã mất dần đi nét vui cười, hồn nhiên rồi. Khuôn mặt baby như trẻ con của cậu giờ đây lại luôn mang cho chút gì đó nặng nề, cay đắng. Mặc dù không ai có thể nhận ra, và cậu vẫn luôn thu hút được sự chú ý của không biết bao nhiều người.

Nhưng cô không thích thế. Nó không phải làm cậu. Vì sao chứ? Từ khi cô từ chối cậu sao? Nếu là vậy thì chắc cô sẽ dằn vặt đến chết mất. Giờ cô phải làm sao chứ? Cảm giác bối rối đến khó chịu.

Trước đây cô từng nghĩ tới tình cảm của cậu dành cho cô. Nó chân thành, có chút vồ vập của tuổi trẻ nhưng cô không thể nào đón nhận được. Đối với cô, Triệt là một người bạn thân, một người đã giúp đỡ cô rất nhiều mà có lẽ sẽ không bao giờ quên được.

Không gian chợt yên tĩnh đến lạ thường, ngưng đọng trong từng nhịp thở, trong từng suy nghĩ lan man của hai người, mãi cho tới khi Triệt quyết định lên tiếng.

- Cậu dạo này…vui chứ? – cậu tiến lại gần và ngồi cạnh bên Xuân.

- Ừ…cảm ơn cậu. Dạo này không thấy cậu đâu cả. – cô hỏi.

- Tớ có chút việc bận. À, mẹ tớ hôm nay sẽ quay trở về Việt Nam đó. – cậu kể, đôi mắt bừng sáng, một niềm yêu thương lan tỏa trong đôi mắt chứa đựng chút u buồn nào đó.

- Vậy sao? Chúc mừng cậu. Vui lên nhé. – cô đánh nhẹ vào vai khích lệ cậu. Cô thấy có chút không bình thường lắm. Đáng ra cậu phải mừng quýnh lên chứ sao lại vẫn còn chút gì đó không thoải mái.

- Ừ, tối nay tớ sẽ đi đón mẹ. – cậu mỉm cười.

- Ừ. – cô mỉm cười nhìn cậu.

- Đi cùng tớ nhé. – Triệt hỏi.

- Nhưng…tớ…

- Không được sao? Hay là cậu thấy không thoải mái khi đi cùng tớ. – cậu mất bình tĩnh.

- Không…

- Vậy tại sao cậu lại từ chối. – cậu hỏi vặn lại.

Nhìn thẳng vào mắt của cậu, một chút mệt mỏi nào đó trong đó. Khẽ thở dài, cô gật đầu, bình tĩnh nói.

- Tớ sẽ đi. Tớ đã từ chối đâu, cậu đừng nóng vội suy xét tớ như thế chứ.

Hơi cúi đầu, Triệt chợt nhận ra mình hơi quá đáng.

- Xin lỗi.

- Ngốc, được rồi, đừng nghĩ nhiều.

- Ừ.

- Giờ nói cho tớ vì sao cậu cảm thấy khó chịu, buồn bực như thế này đi. – cô lơ đãng nói.

Triệt hơi ngớ người. Chẳng lẽ, vẻ mặt của cậu lộ rõ sự bất mãn, khó chịu rõ tới thế sao?

- Sao cậu lại nói thế? – Triệt gượng cười.

- Mặt cậu rõ lắm. Sao thế? Vì chuyện gì? Hay vì ai? – cô hơi ngập ngừng ở câu cuối.

- Nếu nói ra thì làm được gì chứ? – cậu quay mặt đi, dựng lưng vào thành ghế.

- Khá hơn là giữ trong lòng.

- …….

- Thôi được rồi, không nói thì thôi, nhưng ít nhất cậu phải nên chú ý tới bản thân một chút đi. Từ bao giờ cậu bắt đầu buông thả bản thân quá đáng vậy. Ăn mặc lôi thôi, đầu tóc bù xù, ánh mắt phớt đời. – cô mất bình tĩnh nói.

Triệt lại ngẩn người. Trong lòng có chút ấm áp. Thì ra cô vẫn quan tâm tới cậu.

- Vậy sao?

- Ừ. – cô gằn giọng. Tự dưng có chút giận dỗi với Triệt. Chẳng phải là đã hứa sẻ kể với nhau hết chuyện buồn sao? Cô cũng đã từng tâm sự với cậu, giờ cậu lại không tin tưởng cậu như thế này, quả thật là có chút bực bội.

- Được rồi, đừng giận nữa. Chỉ đùa tí thôi mà. – Triệt quay qua dỗ dành.

- …. – cô khẽ liếc nhìn cậu.

- Cậu chắc là muốn nghe chứ? – mặt cậu trầm lại. Tự trong lòng bùng lên cảm giác muốn nói hết ra.

Cô gật đầu, cương quyết.

Nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia một lần nữa. Đột nhiên cậu muốn quay trở lại. Cậu không có dũng cảm để nói hết nhưng cậu sẽ nói ra một phần.

- Chỉ là buồn vì việc thất hứa với mẹ. Tớ đã hứa là sẽ thật với lòng mình, tuyệt đối không bao giờ từ bỏ nó. Hứa sẽ bảo vệ người mà mình thích…nhưng tớ lại không làm được. Chỉ biết nhìn cô ấy khóc, mệt mỏi. Lúc cô ấy hạnh phúc với bạn trai của mình thì tớ lại ích kỉ, ghen tuông. Tớ chẳng làm được gì cả. – giọng nói trầm đục, chứa bao nhiêu xót xa. Liệu cô có nhận ra điều cậu muốn nói không.

Khuôn mặt của Xuân thoáng đanh lại. Dường như cô hiểu ý của cậu. Tình cảm của cậu sâu đậm thế sao? Cô cứ ngỡ, nó chỉ đơn thuần là rung cảm của tuổi học trò, rồi cũng sẽ qua mau nhưng từ bao giờ nó lại trở nên sâu sắc và nặng nề với cậu thế?

- Triệt…cậu không trách cô ấy vô tình à? – cô nói nhỏ. Lòng dậy lên sự áy náy, day dứt.

- Trách? Chắc là có một chút nhưng dù gì cũng là do tớ mà…cô ấy không cần suy nghĩ về nó nhiều đâu. – cậu xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng.

- Nhưng…

- Không có gì…đừng quá lo lắng về nó. Chuẩn bị để tối nay đi đón mẹ tớ nào. – Triệt mỉm cười, rồi đứng lên đi ra ngoài thẳng. Cậu muốn né tránh. Cậu phải kìm nén, kìm nén trước khi cậu không thể kiểm soát được lời nói của mình nữa.

Đau. Có đau nhưng cậu chấp nhận. Lỗi là do cậu thích cô ấy quá. Chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ là được rồi.

Cánh cửa vừa đóng lại, khuôn mặt của Xuân trầm hẳn đi. Lòng ngổn ngang suy nghĩ. Làm sao bây giờ? Chưa bao giờ cô bối rối như thế này.

Đôi mắt mà cậu dành cho cô giống như những gì mà Phong dành cho cô. Cô ngẩn người. Hai người đã từng nói lời tỏ tình với cô. Lúc đó, cô đã vô tình từ chối vì không nghĩ nó là sự thật nhưng lúc này thì sao chứ?

Cô vô tình đẩy họ vào sự tổn thương sâu sắc mà chính cô không ngờ tới. Trong lòng tràn ngập sự hối hận. Giờ cô phải làm sao?

Cô có lỗi với họ nhiều lắm. Không thể đáp lại tình cảm của họ mà lại còn đẩy họ ra xa, né tránh.

Có lẽ cô đã tạo cho họ một vết thương lòng sâu sắc. Làm sao có thể xoa dịu nó đây?

…….

Hôm nay, sân bay vào buổi tối vẫn ồn ào đông đúc. Hai dáng người đứng đợi, mắt dáo dác tìm kiếm từ dòng người vừa bước ra khỏi sân bay.

Người con trai nóng lòng, hồi hộp chờ đợi.

Đôi mắt chợt bừng sáng khi cậu nhận ra vóc dáng quen thuộc. Tình yêu thương ngập tràn. Vội vàng kéo tay người con gái kia, chạy nhanh về phía người phụ nữ ấy.

- Mẹ… - Triệt hào hứng hét lên.

Bà Kimiko khẽ cười. Đứa con bé bỏng của bà vẫn thế. Ánh mắt trìu mến dừng lại ở người con gái đang bị cậu kéo theo. Không ngạc nhiên lắm vì sự xuất hiện bất ngờ của cô. Bà biết chắc chắn Triệt sẽ mang cô tới và cô cũng sẽ không thể từ chối.

- Hai đứa tới rồi sao? – giọng bà nhẹ nhàng âu yếm.

- Cháu chào cô. – Xuân mỉm cười, lễ phép chào hỏi, cố gắng kìm nén nhịp thở hỗn độn sau khi chạy nhanh.

- Con chào mẹ. – Triệt xum xoe đi lại cạnh bà.

- Ừ, cảm ơn hai đứa đã ra đón ta. Về thôi nào.

- Vâng. – Triệt gật đầu.

Tay kéo giúp mẹ hành lí, dẫn mọi người ra xe hướng về chiếc xe ô tô Mercedes đen ngoài kia.

Cất hành lí lên, nhanh chóng chui vào xe, để nhanh chóng hướng về nhà. Bố của cậu đang mong ngóng mọi người lắm.

Cả ba bước vào căn phòng, ông Hùng đã đợi sẵn ở đó. Khuôn mặt cương nghị kia bừng sáng. Nụ cười hạnh phúc trên môi một cách dại khờ.

Cái giây phút này ông đã đợi bấy lâu nay. Gia đình đoàn tụ. Không có từ ngữ nào có thể tả được cảm xúc của ông lúc này.

Người phụ nữ mà ông yêu thương kia, đứa con trai ngu ngốc đến đáng yêu kia. Ông yêu lắm.

Khóe mắt chợt ươn ướt từ bao giờ.

Không chỉ mình ông mà cả Triệt và bà Kimiko cũng thế. Giây phút thiêng liêng của họ. Một năm chờ đợi trong nhung nhớ, trong hiểu lầm giờ đã được báo đáp.

Cả ba người khẽ ôm nhau xúc động.

Không gian trở nên yên tĩnh, thời gian ngưng đọng trong niềm hạnh phúc lớn lao kia. Nó chậm rãi trôi chỉ mong có thể lưu giữ mãi khoảnh khắc ngọt ngào kia.

Đứng từ xa nhìn gia đình Triệt đoàn tụ, trong lòng Xuân có chút nhẹ nhõm. Niềm vui của họ cũng lây qua cô, khiến cô cũng phải mỉm cười.

Lòng chợt có chút ghen tị. Bao giờ cô mới có thể gặp lại bố mẹ mình chứ? Càng nghĩ cô càng thấy lo lắng. Bao giờ cô có thể trở về nhà trong khi lúc này cô đang lưỡng lự chứ?

- Xuân cậu vào đây nhanh lên. – Triệt gọi vói lại làm cô hơi giật mình. Khẽ cười gượng một cái rồi vội vàng đi vào nhà.

Cảm giác ấm cúng của gia đình lịa một lần nữa bùng lên khiến khóe mắt không dặn mà hoe đỏ.

- Cháu chào hai bác. – cô lấy lại bình tĩnh, lễ phép chào họ.

- Ừ, lâu không gặp cháu, vẫn khỏe chứ? – ông Hùng hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng không giấu đi sự vui mừng trong đó.

- Cháu vẫn khỏe. Cảm ơn bác đã quan tâm. – cô ngoan ngoãn trả lời.

Ông Hùng mỉm cười gật đầu. Ông phải rất cảm ơn cô bé này. Gia đình ông có ngày đoàn tụ như hôm nay cũng một phần nhờ cô, nhờ cô trị thằng con “ngông nghênh” kia của mình.

Dường như cũng hiểu được ý nghĩ của chồng mình, bà Kimiko cũng không giấu được ánh nhìn thiện cảm dành cho cô. Nếu như cô bé này có thể trở thành người luôn luôn bên cạnh con trai mình thì hay biết bao nhưng có lẽ trong lòng cô bé ấy giờ cũng đã có hình bóng của người nào đó chăng? Bà nhận ra được sự e ngại trong ánh nhìn của cô dành cho đứa con trai của mình. Khẽ thở dài, có chút tiếc nuối trong đó, bà hi vọng cả hai vẫn có thể làm bạn của nhau là được rồi.

- Thưa hai bác, giờ cũng đã trễ, cháu xin phép về trước ạ. – cô cuối đầu, lễ phép nói. Giờ đã gần 9h rồi, cũng đã tới lúc cô phải quay về rồi. Hơn nữa cảm giác ở cùng một nơi với bạn trai cùng bố mẹ của cậu có phần hơi gượng gạo. Mặc dù cô biết cả hai đơn giản chỉ là bạn và bố mẹ của cậu cũng hiểu nhưng mà… Đơn giản chỉ là suy nghĩ của cô thôi mà.

- Sao thế? Cậu muốn về sao? Cậu cũng có thể ở lại đây tôi này mà, tớ sẽ gọi điện báo cho anh Băng. – Triệt nói nhanh. Cảm giác hạnh phúc đang ngập tràn trong cậu, lúc này cậu chỉ muốn được san sẻ nó cùng với người con gái kia nên không nỡ để cô về.

- Không…  cô vội vàng giải thích, cố gắng tìm một lí do thích hợp nào đó để từ chối. Không thể thẳng thừng nói ra được, chỉ sợ làm niềm vui đoàn tụ của gia đình Triệt bị gián đoạn.

- Đừng làm phiền bạn ấy nữa. Cũng đã khuya rồi, sao con không về cũng Xuân. Ngày mai con cũng có thể tới đây mà. – Bà Kimiko nhẹ giọng khuyên Triệt. Bà hiểu cảm giác của Xuân chứ. Cậu con trai ngốc nghếch của bà có chút nóng lòng quá rồi.

- Nhưng… - Triệt định nói gì đó nhưng cũng đành im lặng. Khi nhìn vào đôi mắt của mẹ, cậu chợt hiểu ra điều gì đó. Khẽ mỉm cười ngờ nghệch. Hôm nay cậu đã quá tham lam khi muốn tất cả những gì mình yêu quí nhất có thể gần mình.

- Được rồi, Tớ đưa cậu về. – Triệt quay qua nói với cô.

- Không cần, tớ tự về cũng được. Tớ sẽ nói với mọi người đừng lo. Hôm nay là ngày đặc biệt của cậu mà, cứ thoải mái đi chứ. – cô mỉm cười lắc đầu. Cậu thật ngốc quá, việc gì phải vì cô mà tạm gác lại niềm hạnh phúc.

- Nhưng… - cậu định nói gì đó thì bị cô ngắt lời.

- Không sao mà. – cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang bối rối của Triệt rồi quay qua cúi chào xin phép bố mẹ của cậu ra về.

Nhìn dáng người lặng lẽ bước đi của Xuân, lòng Triệt thoáng trung xuống, vội vàng chạy theo sau, kéo tay cô lại. Giây phút hai ánh mắt trạm nhau, cậu càng trở nên bối rối hơn.

Khuôn mặt lúc đó của cậu khiến người khác cảm thấy không đành lòng rời xa cậu. Bất giác mỉm cười trìu mến, nhẹ xoa đầu cậu an ủi.

- Đừng lo, tớ sẽ nói với mọi người. Cứ tận hưởng niềm vui của mình đi nhé. – cô nói.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ… - Triệt cười ngốc nghếch nhìn cô.

- Ừ… Quay trở vào đi, tớ sẽ áy náy lắm nếu cậu cứ ở ngoài này đó.

- Ừ.

Cậu gật đầu nhưng vẫn luyến tiếc nhìn cô bỏ đi. Sao thế, trong lòng cậu cảm thấy có chút xót xa. Tại sao chứ?

Gió thổi mạnh mang theo bao nhiêu phiền muộn bay đi nhưng cũng lại mang cho ta biết bao mệt mỏi khác.

Cái lạnh chợt len lỏi vào tâm hồn của họ. Họ muốn, họ khao khát nhưng lại không kịp níu giữ. Có lẽ vì gió sẽ lại mang nó đi…để họ ngẩn ngơ, trông ngóng, chờ đợi hay đuổi theo và nắm giữ nó???