Buổi trưa luôn là lúc trời nắng gắt nhất. Mọi người dường như cũng cảm thấy mệt mỏi, lười biếng hơn.
Học sinh toàn trường đều đổ xô xuống căn tin để dùng bữa trưa. Hàng trăm học sinh cùng có mặt ở phòng ăn, hàng trăm tiếng nói ồn ào tạo nên một thứ tạp âm khó chịu nào đó.
Nhưng nếu để ý kĩ, ta vẫn nhận ra được chủ đề chính của các cuộc bàn tán, ồn ào đó vẫn là cặp đôi “lệch lạc” giữa Duy và Xuân. Không ai nghĩ tới mà cũng không ai có thể ngờ rằng có một ngày lọ lem có thể thành trở thành công chúa ở ngoài đời thật như thế.
Căn phòng im bặt khi một người con gái kia xuất hiện. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về một phía. Xăm xoi, dò xét. Tiếng xì xầm lại bắt đầu nhốn nháo cả lên.
Xuân bất giác cảm thấy khó chịu trước lời bàn tán, nói xấu kia. Việc cô là bạn gái của Duy đang được mọi người miễn cưỡng chấp nhận. Không ai dám phản đối cũng như làm phiền cô nữa. Có lẽ đó cũng có cái hay. Bàn tán thì sao chứ?
Hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, cô bình thản bước vào trong căn tin, lờ đi tất cả sự ghen tị, căm ghét xung quanh, tự tìm cho mình một góc nhỏ nào đó cạnh cửa sổ và thả mình xuống đó.
Nhâm nhi ly nước trái cây mới lấy, mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách mới mượn được thư viện. Cảm giác thấy thoải mái yên bình. Mặc dù trong lòng có hơi hối hận khi bỏ qua cuộc hẹn của Duy. Đâu phải tại cô, chỉ là do không tìm thấy anh thôi chứ.
- Em ở đây sao? Làm anh tìm em mãi. – giọng nói trầm ấm, đầy yêu thương của ai đó làm cô giật mình.
Anh lấy ly nước trong tay Xuân, đưa lên môi nhấm nháp. Hướng ánh mắt trìu mến đáp lại đôi mắt ngạc nhiên của cô.
- Em…xin lỗi…em không tìm thấy anh. – cô ấp úng nói. Vừa mới nghĩ tới anh, anh đã tới rồi sao?
- Sao không gọi. Tìm em mệt thật đấy. Giờ chúng ta là một cặp, thì phải đi cùng nhau chứ đúng không? – anh mỉm cười, tay đút cho cô một trái dâu bọc sôcôla từ phần của mình.
Hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn để anh đút.
- Em cảm ơn. – cô đáp.
- Ồ, hai người cũng ăn trưa ở đây sao? – một người nào đó vừa xuất hiện, phá tan không khí yên bình giữa hai người họ.
Không hẹn, cả hai cũng ngước lên nhìn người vừa mới xuất hiện và cùng thoáng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hai người mời tới.
Băng trầm mặc nhìn hai người trong khi Tiên đang vủi vẻ khoác tay anh, cười đáp lại. Cả hai trông thật đẹp đôi, không khỏi khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị. Nhưng có đúng là cả hai đều cảm thấy hài lòng về điều đó?
- Chào. Cả hai cũng tới đây ăn trưa sao? –Duy mỉm cười.
- Ừ. – Băng gật đầu.
- Bọn mình ngồi xuống đây được chứ? – Tiên kéo tay Băng ngồi xuống cạnh mình.
- Tất nhiên rồi. – Duy đáp.
Hai người ấy ngồi xuống, cạnh nhau, còn Duy chuyển qua ngồi cạnh Xuân. Hai cặp ngồi đối diện nhau, có chút gì đó hơi gượng gạo.
- Hai người qune nhau thật à? – Tiên liếc mắt nhìn Xuân, trong lòng có chút giễu cợt.
Duy không nói gì mà chỉ mỉm cười, quay qua nhìn cô làm cô thoáng bối rối, vội vàng gật đầu lia lịa.
- Vậy sao? Chúc mừng nhưng nhìn không giống lắm nhỉ? – Tiên tiếp tục đả kích.
- Vậy thế nào mới giống? – Duy quay qua nhìn Tiên không mấy thiện cảm cho lắm. Từ trước tới giờ, anh luôn cảm thấy khó chịu với người con gái nào, có gì đó quá giả tạo.
- Chỉ là nhận xét thôi mà, mọi người xung quanh đều nói thế mà. – Tiên tiếp lời.
- Thế sao?
- Không thân mật cho lắm, còn gì nữa ta? – Tiên vẫn giữ nguyên nụ cười khinh khỉnh ấy.
- Thế à? Vẫn tốt hơn những người không phải là một cặp nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiết phải khôn Xuân? Dù gì cũng phải quan sát cảm nhận của người đối diện một chút chứ? – Duy bình thản nói, liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Băng. Cả hai nhìn nhau cùng cười nhạt vì câu nói ấy.
- Ý cậu là gì? – Tiên sa sầm mặt lại.
- Anh ấy chỉ đùa thôi mà. Chị đừng suy nghĩ nhiều quá. – Xuân xen vào để xoa dịu cơn bực tức trong Tiên.
Duy nhìn cô hài lòng, đắc ý.
- Được rồi, không làm phiền cả hai, chúng ta đi thôi nào, phải tự tìm không gian riêng chứ nhỉ? Ai đời nào lại thân mật lộ liễu thái quá chứ nhỉ? – Duy đứng dậy, kéo tay Xuân lôi ra khỏi căn tin. Trước khi đi, không quên ném cho Băng ánh mắt thích thú, tinh nghịch.
Xuân cũng thấy hơi đường đột, chỉ kịp cúi chào Tiên rồi vội vàng theo kịp bước chân của Duy. Anh kéo cô một đoạn dài rồi rẽ vào một hành lang nhỏ, hướng về phòng học nhạc ở khu nhà phía đông. Hình như đó luôn là nơi yêu thích của anh. Cô không hỏi, cũng không thắc mắc vì giờ cô đang có chút hụt hẫng, bối rối. Tại sao cô lại khó chịu trước sự xuất hiện của Băng và Tiên, trước cử chỉ thân mật Tiên dành cho anh?
Cạch…Tiếng đóng cửa phòng làm Xuân chợt tỉnh. Ngó quanh căn phòng này, cô thấy có chút quen thuộc. Đây là nơi lần đầu tiên cô gặp Duy, lần đầu tiên cô được nghe anh hát.
- Sao lúc nãy em ngoan ngoãn thế? – Duy hỏi khi đẩy cô ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cây đàn piano, còn anh thì ngồi ở vị trí của người chơi đàn.
- Em thấy họ đẹp đôi mà. – cô thú thật.
- Vậy sao? Anh thì chẳng thấy đẹp gì cả? – anh lắc đầu.
- Tại sao thế ạ? – cô ngạc nhiên.
- Không biết. Em không ghen sao? – anh dò hỏi.
Thoáng giật mình khi nghe câu hỏi đó, cảm tưởng như cô đang bị anh đọc suy nghĩ vậy. Mặt cô ửng đỏ, cử chỉ trở nên vụng về, khó hiểu.
- Tại sao em lại ghen chứ? – cô lắc đầu.
Duy nhìn cô một lúc. Anh cười nhạt khi nhận ra điều gì đó trong mắt của cô. Anh biết trước rồi nhưng có vẻ như là càng ngày nó càng rõ ràng.
- Chỉ đùa thôi mà. Thôi giờ thích nghe anh hát không?
- Có. – mắt cô bừng sáng. Cô muốn nghe giọng hát trầm ấm của anh. Vì mỗi lần nghe, đều khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Anh mỉm cười nhìn cô, bàn tay nhẹ lướt trên từng phím đàn. Từng âm thanh cất lên liên tiếp, liên tiếp tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng, du dương, ngọt ngào. Không gian trầm lại, mải mê chìm đắm trong từng tiếng nhạc. Anh khẽ cất tiếng hát.
I know, I know it’s been a whileI wonder where you are, anh if you think of me,
Sometimes, got you always on my mind,
You know I had it rough, trying to forget you but
The more that I look around, the more I realize
You’re all I’m looking for…
What makes you so beautiful,
You don’t know how beautiful your are to me,
Yo’re not trying to be perfect
Nobody’s perfect, you are, to me.
……
Just friends, beginning of the end
……
I wish somehow, I could say them now
……
-Beautiful-Bài hát nhẹ nhàng, trầm ấm đi vào lòng cô. Cảm giác thân thương, ngọt ngào biết bao. Khi anh hát dường như cả thế giới xung quanh chỉ còn mình anh, chỉ còn lại một khoảng trời riêng cho anh thỏa niềm đam mê bất tận của mình.
Cả nắng, cả gió cũng trở nên dịu dàng hơn. Cây cối không dám đu đưa chỉ sợ phá đi một giây phút dịu dàng của bài hát ấy.
Xuân ngồi dựa vào cây đàn, nhìn anh mãi thôi. Trong lòng chợt dâng trào cảm xúc ngưỡng mộ, nể phục. Cô có thể nhận ra niềm hạnh phúc của anh mỗi lần anh cất tiếng hát, được chìm trong niềm đam mê của mình.
Đã được nghe qua lời Băng kể, cô biết Duy không muốn quay trở về nhà Chính vì điều gì. Có lẽ lí do đó có hơi quá kì lạ nhưng chỉ khi ở gần anh, cảm nhận thứ tình yêu to lớn mà anh dành cho âm nhạc, cô mới hiểu nó. Dường như trong Duy, âm nhạc là tất cả, là cuộc sống, là tình yêu cháy bỏng.
Anh giữ gìn nó trong một góc nhỏ tâm hồn để tự tận hưởng nó. Bao bọc nó thật chặt trong cái vỏ bọc bên ngoài cứ như sợ ai đó sẽ phá vỡ nó. Quay trở lại nhà Chính cũng như anh từ bỏ niềm yêu thích duy nhất của mình. Dùng nó để đổi lấy những thứ hào hoa, giàu có mà anh không đoái hoài. Anh không muốn như thế.
Phải làm sao đây? Cô không nỡ ngăn cản anh đến với niềm đam mê của mình, cũng như tách anh ra khỏi cuộc sống ấy. Anh sinh ra như dành cho âm nhạc, là một phần của nó. Làm sao cô có thể làm một điều độc ác như thế nhưng rồi còn việc mà cô cần làm. Gia đình cô cần nó. Phải làm sao đây chứ?
Trong lòng trào dâng cảm xúc hỗn độn, khó xử. Cô thầm tiếc cho Duy, một người tài giỏi như anh tại sao lại không thể đến với niềm đam mê của mình một cách đường đường chính chính chứ?
- Sao thế? Không hay à? – Duy dừng tay, quay qua nhìn cô hỏi.
- Không. Hay lắm, hay đến chết mất, hay đến mức làm em phải ghét bản thân mình luôn chứ. – cô cười gượng.
Duy không hiểu cho lắm, nhìn cô nghi hoặc.
- Làm sao em có thể lôi kéo anh về nhà Chính đây. Em không nỡ. – cô thú thật.
- Vậy sao? – anh hơi khựng người.
- Em thích nhìn anh khi anh hát cơ. Đẹp lắm. – cô nói tiếp.
Anh cười nhẹ, đưa bàn tay vuốt lấy khuôn mặt bầu bĩnh của cô.
- Em thích sao? Vậy ngày nào anh cũng hát cho em nghe. – anh đáp.
- Em cảm ơn, có làm phiền anh không? – cô hỏi.
- Chúng ta là một cặp mà.
- Chắc em yêu anh thật luôn quá. – cô lè lưỡi trêu anh.
- Vậy càng tốt chứ sao? Phải không.
Cô chỉ mỉm cười không nói gì. Trong lòng thấy ấm áp một chút nhưng vẫn không thể nào quên được cảm giác rối bời đang dằn vặt trong lòng.
Ngước nhìn ra khoảng trời xanh bao la ngoài cửa sổ, cô thả hồn theo ngọn gió ngoài kia, cô gắng tìm cho chính mình một câu trả lời nào đó cho câu hỏi khó chịu kia.
Duy nhìn khuôn mặt trầm tư của người con gái kia cũng có chút khó xử. Anh tội nghiệp cho cô nhưng cũng ngưỡng mộ ý chí mạnh mẽ của cô. Chấp nhận hi sinh vì gia đình, chấp nhận biết bao sự xa lánh, ghẻ lạnh và thậm chí còn có cả những trò hành hạ độc ác của những con người xung quanh. Anh nửa muốn giúp cô, nửa lại không đủ dũng cảm. Anh không thể từ bỏ niềm đam mê suy nhất của mình. Anh yêu nó bằng cả trái tim. Âm nhạc. Thứ thần dược và cũng chính là thứ độc dược mạnh mẽ nhất của anh. Anh đã phụ lòng mong mỏi của ông nội để chạy theo nó.
Anh là người ích kỉ. Nếu cô luôn hướng về gia đình một cách khao khát thì anh lại là người chạy trốn nó. Vì anh sợ biết bao, sợ những cái áp đặt, những cái trách nhiệm mà anh sẽ gánh vác để rồi chon vùi một phần tâm hồn đó. Anh muốn tự do bay nhảy, tự do với niềm đam mê duy nhất của mình.
Giờ anh phải làm sao? Tình yêu anh dành cho âm nhạc quá lón nhưng biết sao được. Tình cảm mà anh dành cho ông và gia đình cũng quá lớn. Anh phải làm sao đây? Có lẽ vì đó là lí do mà anh ngưỡng mộ người con gái ấy, ngưỡng mộ sự kiên cường của cô.