Là Tiên. Đôi mắt của Tiên như đang đen lại vì tức giận. Một tia nhìn độc ác, một cái nhìn ghen tức thoáng hiện qua đôi mắt nâu trong veo kia.
- Về sớm thế? – giọng cô hơi gằn một chút. Có phần hơi lạnh lùng và khó chịu.
- Em... thấy cũng khuya rồi mà. – Xuân trả lời, có chút ngạc nhiên. Cổ tay cô từ nãy giờ bị Tiên giữ cũng đỏ lên, càng ngày nó càng bị siết chặt hơn cứ như tay cô đã làm một điều gì đó có lỗi với Tiên hay là cô có lỗi? Mà chắc là không đâu nhỉ?
Tiên khẽ nhếch mép lên cười, tay cô vẫn chưa có ý định sẽ buông tay của Xuân ra. Ngay lúc này, thật cô chỉ muốn bóp nát nó không, phải là bóp nát cả chủ nhân của cánh tay đó. Trong Tiên lúc này dường như đang nóng bừng bừng, cô ghen. Phải là cô đang ghen. Khi nhìn thấy người con trai “của cô” hoặc sẽ là của cô đang ngồi bên cạnh một người con gái khác. Trong phút chốc, cô như thấy được một chút ấm áp gì đó trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Tại sao chứ? Chưa bao giờ cô thấy điều đó. Cô đã từng rất tự hào khi biết không ai có thể làm anh chú ý. Đương nhiên điều đó hoàn toàn làm cô yên tâm khi “tạm thời” rời xa anh để đi du học Pháp 3 năm chứ. Tất nhiên, không có nghĩa là cô không “quan tâm” và theo dõi anh. Và sự xuất hiện của Xuân như đang dần thay đổi tất cả. Mặc dù cũng chẳng phải là sự đối đãi đặc biệt nào nhưng nó lại khiến cô phải suy nghĩ và lo lắng. Tại sao chứ?
- Tại sao, tối nay tất cả chúng ta không cùng ngồi nói chuyện nhỉ? – giọng nói của Tiên có chút gì đó “ngây thơ”.
Xuân vẫn chưa hiểu tại sao cô bị giữ chặt tay, phải nói là chặt tới muốn khóc ấy chứ. Nhưng cô vẫn im lặng mà không dám lên tiếng, chỉ vặn vẹo cổ tay mong thoát ra khỏi được sự ghì chặt đó.
- Tôi mệt rồi. – Băng lạnh lùng nói, anh khẽ quay lưng về phía phòng ngủ.
- Tại sao chứ? Lâu lâu chúng ta cũng nên nói chuyện một chút chứ nhỉ? Hay là anh đang muốn né tránh gì sao? – giọng Tiên có chút bỡn cợt.
Băng khẽ khựng người lại. Né tránh? Anh khẽ bật cười. Anh giống người đang “né tránh” chuyện gì lắm sao?
- Cũng đúng đó. Chúng ta, cả năm người chúng ta cùng nói chuyện đi nào? Cũng nên hiểu nhau thêm chứ. – Vũ xen vào, hi vọng sẽ giảm bớt được cái không khí kì lạ ở đây.
Ai nấy đều mặt mũi nghiêm trọng cả. Rốt cuộc là đi du lịch nhưng rồi lại rới vào cái vòng xoáy luẩn quẩn giữa những con người này sao?
Căn phòng như rơi vào tình trạng im lặng tới khó chịu. Mọi người vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Tiên. Tại sao lại muốn nói chuyện chứ? Có gì quan trọng sao?
Tiên khẽ mỉm cười. Rốt cuộc thì cô cũng đã lấy lại bình tĩnh. Đúng là giận quá mất khôn. Cô mỉm cười duyên dáng lấy lại sự bình tĩnh, tay cũng dần thả Xuân ra. Cô quay qua nhìn mọi người nói:
- Tại sao thế? Chỉ là muốn tâm sự để hiểu nhau hơn một chút thôi mà. Không được sao? Mọi người thấy phiền à? – Tiên nói, giọng có vẻ thành khẩn.
Nhìn ánh mắt long lanh của Tiên, khiến Xuân có chút bối rối. Đôi mắt nâu của Tiên giờ đã lấy lại nét “ngây thơ”, dịu dàng lúc nãy. Cứ như sự giận dữ lúc nãy trong mắt cô chỉ là do Xuân tưởng tượng mà ra.
- Được thôi. – Triệt im lặng từ nãy giờ, giờ mới lên tiếng. Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đồng ý nhưng rõ ràng là có hơi chút tò mò. Nói thật quen Tiên từ bé nhưng cũng không quen thân lắm. Chỉ biết cô là một người khá bướng bỉnh và hiếu thắng. Đã thích cái gì thì phải có cái đó. Tất nhiên bây giờ điều mà cô muốn nhất là Băng. Cậu tò mò xem cô sẽ làm gì.
Tiên mỉm cười hài lòng rồi đưa ánh mắt nhìn hết một lượt còn lại. cuối cùng đã nhận được sự đồng ý của Vũ, Xuân thì hơi khó xử nhưng vẫn đồng ý. Phong thấy thế nên cũng không ngần ngại gật đầu.
Chỉ còn Băng. Anh im lặng từ nãy giờ. Anh đang suy nghĩ một điều gì đó. Khi bắt gặp anh nhìn của mọi người, bắt gặp đôi mặt trong veo nhìn anh chờ đợi kia. Không hiểu sao làm anh hơi lưỡng lự…
Anh gật đầu. Dù chỉ là rất nhẹ.
………………………………………………………
Gió thổi nhè nhẹ làm mặt nước biển trong veo khẽ lay nhẹ mang theo chút hương vị của biển. Đâu đó có tiếng nhạc ồn ào nhộn nhịp.
Trái ngược với không khí đó là một sự im lặng gì đó giữa sáu con người trẻ tuổi kia. Họ im lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau.
- Này, mọi người trông có vẻ nặng nề thế. Tại sao mọi người không chơi một trò chơi nào đó nhỉ? – Tiên mỉm cười, đặt nhẹ cốc nước xuống bàn và nói với mọi người.
- Trò chơi gì thế? – Vũ có chút hứng thú. Anh cũng đang chán khi cứ phải im lặng ngồi nhìn nhau mãi như thế này.
- À, hôm bữa em xem lại phim “Boys over flower” em thấy có trò “sự thật” cũng hay hay, nên không biết mọi người có muốn thử không? – Tiên nói.
- Nó có gì hay sao? – Vũ hỏi. Mọi người cũng bắt đầu chú ý. Xuân đã từng xem nên không có gì lạ nhưng còn bốn người kia thì có vẻ hơi “bỡ ngỡ” một chút.
- Ừ thì, luật chơi cũng khá đơn giản. Chỉ là mỗi người khi tới lượt sẽ được hỏi ai đó một câu hỏi mà mình thích, người được hỏi sẽ phải nói sự thật, còn không thì phải chịu hình phạt.
- Ồ, cái này chẳng khác nào ép buộc cả. – Triệt nhận xét.
- Cũng đúng nhưng cái quan trọng là ta biết thêm được một bí mật nào đó của ai hoặc xem người đó chịu phạt. Thú vị mà. Okay, anh tham gia. – Vũ vui vẻ nói.
Phong bật cười nhìn vẻ hào hứng của Vũ, anh chợt đưa ánh mắt về hướng của Xuân. Dáng vẻ thờ ơ kia, đôi khi mỉm cười vì điều gì đó trông rất thú vị. Anh thoáng bối rối, không hiểu vì một lí do gì mà nó thôi thúc anh cũng đồng ý tham gia trò chơi đó.
Mọi người ngồi quay lại thành một vòng tròn sát nhau. Tiên ngồi cạnh Băng rồi tới Vũ. Tiếp đó là Phong, Xuân và Triệt. Sau một hồi tranh cãi, người bắt đầu hỏi sẽ là Vũ.
Nhìn cái vẻ hí hửng của anh khiến cho mọi người phải bật cười. Nhưng đối với Phong thì lại khác, anh hiểu Vũ cũng khá nhiều và mỗi khi Vũ hí hửng như thế này thì sẽ có điều gì đó “thú vị” sẽ xảy ra.
- À..hèm… - Vũ hắng giọng. – Tiên anh muốn hỏi em một chuyện. Ừm không biết em đã thích ai chưa? – Vũ cười nham nhở.
Tiên mỉm cười trước câu hỏi đó của Vũ.
- Tất nhiên rồi. Người đó hẳn mọi người đều biết rồi. Hẳn ai cũng biết đó là Băng phải không? – Tiên nói một cách tự tin và hoàn toàn không e ngại.
Lời nói vừa dứt đã nhận ngay được sự ủng hộ nhiệt tình của Vũ và Triệt, Phong cũng mỉm cười hưởng ứng. Xuân cũng thế nhưng không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.
- Có thể chứng tỏ một chút được không? – Triệt nói to.
- Nếu mọi người muốn. – Tiên nhún vai.
Cô quay người lại, nhìn thẳng vào khuôn mắt lạnh lùng của Băng. Anh hơi khó chịu khi bị nhìn chăm chú như thế nhưng vẫn im lặng.
Tiên khẽ liếc nhìn khuôn mặt đang đơ ra của Xuân, khẽ mỉm cười đắc thắng. Trước khi mọi người kịp nói thêm gì, Tiên đứng thẳng người, hai tay kéo khuôn mặt của Băng lại sát bên mình, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên bờ môi lạnh lẽo của anh.
Xuân ngạc nhiên đến không nói được gì. Tại sao cô thấy buồn buồn thế nhỉ. Băng hoàn toàn không có một phản ứng gì gọi là đáp trả. Nó làm cô thấy…có chút hụt hẫng khó tả.
Băng mở mắt lớn nhìn hành động táo bạo của Tiên, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại. Anh im lặng, không có một chút gì gọi là chống đối. Anh lẵng lặng nhìn vào đôi mắt nâu của Tiên. Lạnh lùng và không chút cảm xúc nào cả.
Tiên hôn Băng. Ánh mắt lộ rõ sự hài lòng, đôi mắt nâu nhìn anh thách thức. Đáp lại sự thách thức đó chỉ lá cái nhìn lạnh lẽo tới độc ác của anh. Tại sao chứ? Tại sao anh vẫn cứ lạnh lùng với cô như thế chứ? Cô chịu thua. Đúng, lần này cô chịu thua trước sự lạnh lùng đó, nhưng không có nghĩa là cô sẽ chịu thua lần sau cô sẽ chịu từ bỏ nó.
Tiên nhẹ nhàng đẩy anh ra, quay lại mỉm cười vui vẻ với mọi người.
- Bằng chứng thuyết phục chứ? – cô hỏi với vẻ tinh nghịch.
- Quá thuyết phục. Well done. – Vũ vỗ tay tán thưởng. Phong cũng ủng hộ.
Triệt vỗ tay theo nhưng lại thấy có chút gì đó kì lạ. Tại sao Băng lại không đẩy Tiên ra, rõ ràng là anh không thích Tiên chút nào mà. Liếc nhìn Xuân một cách tò mò, cậu chợt khựng lại trước khuôn mặt đơ ra của cô. Khuôn mặt đó sao nó như đang chưa đựng một điều gì đó buồn buồn thế. Hừ…cô ấy buồn sao… cô ấy có biết là cậu còn đau hơn cô lúc này không chứ?
- Em làm tốt rồi, nào tới mọi người đi chứ? – Tiên lên giọng.
- Được rồi, em muốn hỏi anh Băng một chút? – Triệt lên tiếng.
- Ừ. – Băng khẽ trả lời, anh lẳng lặng nhìn cậu.
- Nếu như Tiên đã thích anh rồi thì anh có thể nói cho mọi người một chút cảm xúc của anh về chị ấy không? – Triệt hỏi, khuôn mặt đanh lại, cũng không có chút biểu cảm nào rõ rệt.
Băng cười nhạt. Muốn biết tình cảm của anh dành cho Tiên hay là để chắc chắn rằng anh hiện tại vẫn chưa “để ý” ai chứ? Không ngờ Triệt cũng lo xa tới như vậy.
- Mọi người muốn biết về điều gì chứ? – Băng nói.
- Tất cả. – Vũ chen vào.
- Vậy sao? Vậy giờ mọi người đang nghĩ như thế nào thì có lẽ nó là như thế đó. – Băng khẽ nhếc mép cười.
- Này, em muốn câu trả lời rõ ràng cơ. – Triệt bướng bỉnh.
Xuân cũng thấy tò mò, nhìn anh chăm chú không nói gì, tay vẫn đang vân vê ly nước trái cây của mình.
- Không có gì hết. Từ trước tới giờ vẫn vậy. Đó là câu trả lời. – anh nói.
- Vậy sao? Tiếc thế nhỉ? – Vũ nhận xét.
Không hiểu sao khi nghe câu trả lời đó cả Phong và Triệt không hẹn mà đồng thời nhăn nhó. Chỉ có Xuân là có vẻ tươi tỉnh ra một chút. Liếc nhìn Tiên, khuôn mặt tối sầm lại, đầy khó chịu.
Tiên im lặng, nhìn Băng đầy tức giận. Hai tay siết chặt để kiềm nén sự trực trào trong lòng.
- Thôi nào, giờ tới anh được rồi chứ. – Phong lên tiếng.
Mọi người cũng tạm gác lại suy nghĩ lúc nãy của mình và chyển sự chú ý sang Phong. Khuôn mặt anh đang nở một nụ cười khá tười, nhìn Xuân chăm chú, có một chút gì “gian manh”.
- Okay, tới cậu đó. – Vũ nói.
- Tất nhiên rồi. Xuân, anh muốn hỏi em một câu. Phải trả lời thật lòng đó. – anh cười có chút gì đó “nguy hiểm”.
- Vâng. – Xuân gật đầu, có chút gì đó ngờ ngợ.
- Anh thắc mắc không biết tấm hình mà…một bé gái đang mếu máo khóc và đang ngồi trong một cái chậu to ở nhà em hôm bữa là ai thế? – Phong “ngây thơ” nói.
Cô đứng người. Trời ơi, cái tấm hình hồi bé, bé ơi là bé của cô. Bình thường thì không có gì phải giấu nhưng đằng này, tấm đó là tấm thuộc vào hạng “tuyệt mật” của cô. Lí do thì đơn gian thôi. Đó là cảnh cô “tắm tiên” hồi bé. Hic…hồi còn bé mà, làm sao cô biết được chứ. Không hiểu làm sao mà Phong thấy được. Xấu hổ chết mất.
- Em…em…không biết… cô ấp úng.
Nói thế thôi chứ thật ra, cả Phong, Vũ và Triệt đều biết là ai mà. Hôm ở nhà cô, lúc cô chạy đi cất cuốn album thì rớt tấm hình đó ra. “May mắn” là cả ba người đều nhặt được.
- Thật không? Anh nghĩ là em biết đó. Vì đằng sau bức ảnh đó có ghi là… Phong nói.
- KHÔNG… Em không biết. Em sẽ chịu phạt. – cô đỏ mặt.
Phong bật cười, cả Vũ và Triệt cũng không thể kim nén được nữa. Chỉ liên quan tới Xuân thôi thì kiểu nào cũng có cái để chọc mà.
- Vậy sao? Được thôi. Anh sẽ nghĩ ra hình phạt nào đó cho em đây.
- Vâng. – cô méo mặt gật đầu.
- Ừm, nhưng giờ anh chưa biết nữa. Có lẽ để sau vậy. – Phong xoa đầu cô, cử chỉ rất dịu dàng và trìu mến.
- Được thôi. Em nghĩ như thế cũng không có ảnh hưởng gì đâu. À, giờ em mới chợt nhớ ra mình cũng có việc rất rất tò mò muốn hỏi anh Phong. – Tiên xen vào.
Phong quay qua nhìn Tiên, ánh mắt đầy thắc mắc. Mọi người xung quanh cũng thế. Xét theo giọng điệu thì có vẻ là rất quan trọng.
- Sao thế? Được chứ ạ? – Tiên hỏi lại.
- Tất nhiên rồi. – Phong gật đầu.
- Cảm ơn anh. Chỉ là, dạo này hình như anh đang thích một ai đó, không biết em và mọi người ở đây có thể được biết không? – cô từ từ nói từng chữ một.
Nghe câu hỏi đó, Phong ngẩn người ra. Anh thoáng bối rối, liếc nhìn người con gái đang ngồi cạnh anh, lòng chợt rối bời. Anh biết rõ tình cảm của mình nhưng không muốn cho người con gái đó biết và cũng không muốn làm người con gái đó khó xử. Tất nhiên điều quan trọng hơn là anh chưa thực sự sẵn sàng để nói rõ tình cảm của mình. Có lẽ vì muốn tốt cho cả hai lúc này.
Nhưng có một điều chắc chắn là anh không thể phủ định tình cảm ấy. Cái tình cảm đang ngày càng mãnh liệt, đang dần dần chi phối trái tim anh. Nó làm anh trở nên mềm yếu đến đáng sợ. Nó cho anh cái cảm giác nhói đau mà từ trước tới giờ anh chưa từng biết. Dù đau tới mấy anh vẫn chập nhận một cách ngu ngốc mà không chạy trốn.
- Phải. Anh đang thích một cô gái. Rất thích mới đúng. – anh cười, nụ cười có chút gì đó hơi cay đắng.
- Vậy sao? Thế còn tên người con gái đó. – Tiên mỉm cười hài lòng với câu trả lời đó của Phong.
Triệt thì ngược lại. Cậu không muốn biết mà đúng hơn là không muốn người con gái đó biết ngay lúc này. Không muốn chút nào cả. Cậu sợ rằng, chỉ cần cô ấy biết thì khoảng cách giữa cậu và cô sẽ càng xa. Mặc dù điều đó không phải là sự thật.
Vũ im lặng ngay khi nghe câu hỏi đó của Tiên. Anh cũng biết mục đích của Tiên khi hỏi câu đó. Anh cũng chẳng quan tâm lắm, điều anh lo bây giờ là Phong. Anh biết Phong sẽ nói ra tình cảm của mình nhưng không phải là lúc này. Khi người con gái đó còn quá non nớt, có lẽ chưa đủ để đón nhận hay từ chối một tình cảm nào cả. Ngay cả đối với Triệt, cô từ chối chỉ vì cô muốn làm bạn với cậu ấy. Đối xử tốt, quan tâm với tất cả những người thích cô một cách chân thành. Nhưng có hay rằng, hành động đó cứ cho những người đó một cái hi vọng”viển vông” nào đó để rồi tất cả lại tan vỡ khi họ nhận ra sự thật.
- Câu hỏi này liên quan tới vấn đề riêng tư nhiều quá, ta không nên làm khó anh Phong như thế, phải không? – Triệt vội vã chen vào.
- Sao thế? Không lẽ cậu không tò mò hay là cậu biết rồi. Lúc này, em nói rõ người em thích ra, có sao đâu nào. – Tiên bướng bỉnh.
Phong cười nhạt, không nói gì.
Băng im lặng, anh cũng khẽ cười. Rõ ràng là mọi người hẳn ai cũng biết rồi, chỉ có điều “nhân vật chính” không biết hoặc đang “cố tình” né tránh trước điều đó. Vậy thì tại sao lại muốn làm khó Phong như thế chứ.
- Được rồi. Đúng là anh thích cô ấy nhiều nhưng anh sẽ không nói ra tên cô ấy đâu. Vì thế anh sẽ chịu phạt thay vậy. Được chứ? – Phong cười nói, điều đó thật khó để nói ra.
- Vậy sao? Anh chắc chứ? – Tiên có hơi thất vọng.
Phong gật đầu.
Tiên nhìn anh rồi khẽ liếc nhìn khuôn mặt đang ngơ ngơ nhìn vui vơ đi đâu đó. Khẽ nhếch mép lên cười, cô tuyên bố:
- Được rồi. Vậy em muốn anh hôn một cô gái nào đó, ngay lập tức. Anh biết đó là ai mà, phải không? – Tiên nháy mắt.
Phong ngẩn người. Tiên cố tình muốn như thế sao? Làm khó anh như thế mới được sao?
- Sao? Anh không đồng ý à? – Tiên hỏi lại.
- Em không đồng ý. – Triệt bực bội xen vào.
- Sao thế? Đó là yêu cầu của mình mà. –Tiên mỉm cười.
Xuân bối rối nhìn mọi người. Sao có vẻ như mọi người đang cãi nhau thế. Tiên muốn Phong “hôn” người con gái nào chứ? Trong đây chỉ có cô và Tiên là con gái thôi. Không lẽ là Tiên nhưng nếu là Tiên thì Tiên đã chẳng nói thế rồi. Hay người mà Tiên nói là…cô. Trời, cái gì nữa thế? Sao lại lôi cô vào chứ?
Phong thở dài, quay người lại đối diện nhìn Xuân đang lúng túng, cố né tránh ánh mắt của anh và mọi người.
- Xuân. – anh gọi nhỏ.
- Dạ? – cô ái ngại nhìn anh.
- Anh muốn nhờ em có thể là “cô gái” mà Tiên nói không? Nếu không thì coi như là anh đang yêu cầu em vậy. – Phong nói.
- Em… - cô ngại đến chết mất. Từ trước tới giờ, chưa ai công khai yêu cầu hôn cô như thế này cả? Làm sao chứ?
- Được chứ? – Phong hỏi.
Cô lúng túng nhìn anh. Chẳng lẽ từ chối, như thế sẽ làm Phong bị xấu hổ. Mà cô thì không muốn điều đó. Có lẽ là cô nên chịu thiệt một chút vậy.
- Nếu thế, em có thể là người chủ động. Anh không ép đâu. – anh nhẹ giọng.
Trời ơi, cô là người “chủ động” sao? Hic…từ trước tới giờ chưa bào giờ cô dám làm điều đó cả. Nhưng nếu cô là người chủ động thì sẽ kết thúc nhanh thôi. Cố gắng lên nào.
Cô hơi gật đầu tỏ ý đồng ý, quay người nhìn thẳng anh. Hai tay siết chặt vào nhau để lấy bình tĩnh. Chỉ là “hôn” thôi mà sao cô lại run như thế nhỉ? Hic…
Phong im lặng nhìn người con gái đó. Anh có thể cảm thấy được sự hồi hộp, run rẩy của cô. Nó làm anh thấy buồn cười. Chỉ là “hôn” thôi mà, đâu cần căng thẳng thế…hay là vì… Liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Băng và cả cái thấp thỏm của Triệt.
Ngay khi đôi môi mềm mại của cô khẽ chạm vào đôi môi anh. Trước khi cô kịp lùi người ra xa, anh đưa tay, kéo cô về phía mình, một tay luồn qua mái tóc dài mượt mà của cô, kéo đầu cô về phía mình. Thoáng thì thầm:
- Như thế không phải là hôn rồi.
Lời nói vừa kết thúc, trong khi Xuân chưa kịp phản ứng gì. Một lần nữa môi anh lại đặt lên môi cô. Cô thoáng ngẩn người vì ngạc nhiên nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Cố đẩy anh ra nhưng dường như anh không có ý định sẽ buông. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng nhưng cũng rất mãnh liệt.
Cô chợt thấy nhịp thở của mình bắt đầu loạn nhịp, tim cũng không thể đập bình thường và có lẽ anh cũng thế? Càng cố đẩy anh ra, anh càng giữ chặt lại. Tại sao chứ? Không phải anh nói là do có chủ động sao? Sao giờ lại thành ra thế này chứ? Mọi người đều đang nhìn đó. Dần dần, từ xấu hổ, cô thành thấy sợ. Cô nhắm nghiền mắt lại, cương quyết đẩy anh ra.
Anh cũng nhận ra điều đó, cũng dần nới lỏng tay ra. Anh nhẹ nhàng đẩy người cô ra. Điều khiến anh giật mình là đôi mắt ngỡ ngàng xen lẫn tức giận và xấu hổ của Xuân. Nó làm anh thấy đau. Đau lắm.
- Anh…anh…thật quá đáng. – cô bịt miệng, đứng bật dậy, chạy nhanh ra khỏi phòng. Ôi làm sao bây giờ. Mọi người đều đang nhìn cô như một “sinh vật lạ”. Lần thứ hai cô hôn trước mặt nhiều người như thế này. Nhưng sao lần này cô lại thấy lúng túng và xấu hổ nhiều như thế?
Nhìn bóng Xuân dần đi xa, Phong lặng người lại. Anh quá đáng tới như thế sao?
- Anh… - Triệt bật dậy, nắm áo Phong lên. Nhìn anh, gằn giọng. Cậu nuốt sự tức giận ấy xuống, đẩy Phong ra, quay người chạy theo bóng người nhỏ bé của Xuân. Đầu cậu đang nóng như điên đây. Cậu đang ghen đây. Cậu đang ghen điên cuồng, cậu ghét nhìn cô ấy hôn người con trai khác, ghét cô khi cô lại đồng ý hôn anh như thế? Toàn thân cậu như đang muốn bùng nổ, cả trí óc cũng không thể kìm nổi cảm xúc lúc này.
Phong thẩn thờ nhìn theo bóng của người con gái kia dần biến mất. mọi sức lực chợt biến mất, toàn thân mệt nhoài. Trong lòng rộn rạo một cảm xúc gì đó khó tả.
Khẽ chạm tay vào đôi môi làm anh nhớ tới cái cảm giác “ngọt ngào” lúc nãy. Hơi ấm từ đôi môi đó còn đọng lại trong anh, cái hương thơm thoang thoảng đang vấn vương quanh đây làm anh phải xao xuyến. Nụ hôn “vụng về” kia làm anh trở nên thật ngớ ngẩn. Dẫu biết như thế là có hơi quá đáng với cô ấy nhưng tại sao anh vẫn không thể kìm nén lại được chứ.
Mọi người cũng im lặng.
Tiên khẽ nhâm nhi tách trà với thái độ cực kì hài lòng. Vì điều cô muốn biết đã quá rõ ràng và mọi người hẳn cũng đã hiểu rõ.
Vũ nhìn Phong lo lắng. Hôm nay, nhìn người anh họ, cũng là người “bạn thân” của mình như trở thàng một con người khác. Nhìn cái dáng vẻ nôn nóng, sự mất bình tĩnh và cả hành động “táo bạo” bất ngờ từ Phong làm anh cực kì ngạc nhiên. Điều gì đã làm Phong thay đổi? từ một con người bình tĩnh, lịch sự trở thành một con người nồng nhiệt và táo bạo như thế này chứ?
Người còn lại, có lẽ là người bình tĩnh nhất. Băng vẫn luôn giữ thái độ thờ ơ như ban đầu. Nhưng chẳng hiểu sao, trong anh lại dậy lên một cảm giác kì là nào đó. Phức tạp. Có lẽ đó là từ đơn giản nhất để diễn tả tâm trạng lúc này của anh. Tại sao, khi nhìn cảnh người con gái ấy hôn Phong, anh lại thấy như thế. Rõ ràng anh không thích cô ấy mà. Anh chỉ xem cô ấy là một người con gái hết sức bình thường như bao người khác. Không có gì nổi bật nhưng tại sao lại có thể làm anh phải chú ý tới như thế. Tại sao cô lại có thể làm trái tim từ lâu đã được chôn giấu trong dòng sông băng kia phải thoáng rung động chứ? Tại sao chứ?
Vũ đứng dậy, khẽ lay người Phong ra hiệu cho Phong về phòng cùng mình. Anh cũng hiểu nên cũng đứng lên và theo Vũ về phòng. Để mặc cho Tiên và Băng vẫn ngồi im lặng mà theo đuổi một suy nghĩ nào đó, để mặc cho cái bầu không khí ở đó tiếp tục trầm lặng và ngột ngạt.
Bóng của Phong và Vũ vừa khuất, Tiên khẽ nhếch mép lên cười. Hôm này đã được chứng kiến nhiều việc hay ho rồi.
- Hôm nay quả thật là thú vị phải không? – Tiên quay qua nói với Băng.
Anh chuyển sự chú ý của mình quá khuôn mặt đang hiếu kì nhìn anh.
- Thú vị? Đúng, thú vị thật. Quả là một ngày có nhiều trải nghiệm thú vị. – anh nói.
- Vâng. – Tiên hơi ngạc nhiên trước thái độ hưởng ứng nhiệt tình của anh.
- Nhưng tôi thắc mắc, tại sao cô lại làm thế khi mọi người đều biết rõ câu trả lời. – anh hỏi.
- Anh nghĩ sao? – Tiên nói, có một chút gì đó nghi hoặc trước sự tò mò của anh.
- ……………
- Em chỉ muốn giúp em ấy nhận ra tình cảm của Phong thôi nhưng có vẻ như là không thành công rồi.
- Vậy sao? – anh nhếch mép cười.
- Đúng thế? Chẳng phải hai người đó rất hợp nhau sao?
- Hợp hay là cô đang muốn chắc chắn rằng em ấy không thể ngăn cản ý định nào đó của cô. – anh biết rõ ý định đó của cô chứ
Tiên thoáng ngẩn người. “Em ấy” sao? Từ bao giờ, Băng đã xưng hộ thân thiết với Xuân như thế chứ. Cố gắng kìm nén sự ghen tị đang nhen nhóm trong lòng, cô tiếp tục.
- Anh đang nghĩ sâu xa quá rồi đó. – cô cố mỉm cười.
Anh im lặng, nhìn cô. Trong lòng lại thoáng bị dao động bởi hình ảnh của người con gái đó. Tại sao anh lại tiếp tục chuyển sự chú ý của mình qua cô ấy nhiều như thế chứ. Không biết từ bao giờ, anh đã dành cho cô một sự quan tâm chú ý đặc biệt nào đó mà chính anh cũng khó nhận ra. Không quá nhẹ nhàng, dịu dàng, mà có chút gì đó “lạnh lùng” và “khó khăn”. Nhưng có lẽ đó phù hợp với chính tính cách mạnh mẽ kia của cô hơn.
Băng cứ suy nghĩ mông lung, trong khi Tiên vẫn đang chăm chú nhìn anh, cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cả anh. Cô nhận ra được sự ấm áp trong đôi mắt đen tuyệt đẹp vốn chỉ có sự lạnh giá kia của anh, cô cảm nhận được sự thay đổi dần dần đó, tuy rất mơ hồ nhưng lại rất mạnh mẽ.
Không. Đương nhiên là cô sẽ không để cho sự thay đổi ngày càng rõ rệt được. Cô sẽ làm cho nó dừng lại. Dù là bằng cách nào đi nữa. Từ nguyện hay ép buộc. Từ anh hay từ chính nguyên nhân của sự thay đổi đó.
………………………………………………
Phong bước vào căn phòng của mình. Anh vẫn không nói gì sau khi rời phòng của Băng. Anh bước nhanh và thả mình xuống chiếc giường của mình, trút toàn bộ mệt nhọc lên nó. Toàn thân rã rời, đau nhức. Một phần vì mệt mỏi sau chuyến đi buổi sáng. Phần còn lại có lẽ là do từ sâu thẳm ngay trong lòng anh. Mệt mỏi, hụt hẫng và hối lỗi.
Nhẹ nhàng bước tới, thả mình lên chiếc giường của Phong, Vũ vẫn có vẻ lo lắng cho anh nhiều.
- Này, cậu ổn chứ? – Vũ hỏi.
- ……….. – Phong không nói gì. Mãi một lúc sau mới trả lời. - Ừm, có lẽ.
- Vậy sao? – Vụ gật đầu không nói thêm gì nữa.
Cả hai cứ nằm cạnh nhau, cùng nhìn lên trần nhà nhưng mỗi người vẫn đang mãi theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình.
Thời gian như dài dằng dặc không điểm dừng. Không gian cũng trở nên nặng nề, khiến cho họ cảm thấy mệt mỏi hơn.
- Này, tại sao tớ lại thấy đau thế? Chỉ là một nụ hôn thôi mà. Chẳng lẽ điều đó lại quá đáng thế sao? – Phong mở lời.
- ………… - Vũ im lặng.
- Tại sao nó lại làm tớ thấy áy náy thế?
- Đừng tự trách mình như thế? Chỉ vì cậu làm điều đó quá bất ngờ hơn nữa…lại trước mặt nhiều người như thế, có lẽ sẽ khiến em ấy ngại. – Vũ an ủi.
- Ừ, có lẽ cậu nói đúng. – Phong miễn cưỡng đồng ý nhưng trong lòng vẫn thấy vương vấn điều gì. Anh tự hỏi có khi nào cô ấy ghét mình không?
- Đừng lo, em ấy sẽ không ghét cậu đâu. – Vũ tiếp tục.
- ………………… vẫn giữ thái độ ngờ vực lúc đầu, Phong không thể thoát khỏi hoàn toàn cái ám ảnh đó. Có lẽ ngày mai anh nên nói chuyện với cô ấy chăng.
……………………………………………….
Xuân chạy một mạch ra đầu cầu của khu phòng nghỉ dưỡng. Ngồi bệt xuống và thò hai chân xuống mặt nước biển, cố hết sức đá tung tóe nước lên. Hi vọng điều đó sẽ làm cho đầu cô bớt hỗn loạn.
Đầu óc của cô giờ như muốn nổ tung lên. trên môi vẫn còn đọng lại cảm giác của nụ hôn lúc nãy. Nó làm cô xấu hổ chết mất, tại sao lại là trước mặt mọi người chứ. Ôi.
Nhưng lúc nãy, khi Phong hôn cô, không hiểu sao đã có một thoáng như cô nhận được điều gì đó từ anh, một điều gì đó rất chân thật, nhẹ nhàng và ấm áp. Cô như cảm nhận được tất cả mọi suy nghĩ, tình cảm của anh đều ở trong nó. Điều đó là không thể. Cô vẫn luôn tự thuyết phục mình như thế.
Ngồi im lặng và cố hạ hỏa cái đầu đang nóng bừng bừng của mình, Xuân không nhận ra có một người đang tới gần mình.
Khuôn mặt thanh tú, đáng yêu của hôm nào, giờ đây lại trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó. Một điều khiến cậu thấy nặng nề, khó chịu và sợ hãi. Cảm giác phức tạp.
Bước chầm chậm và ngồi xuống ngay cạnh Xuân. Không chú ý tới đôi mắt đang tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
- Cậu…cậu…chạy theo mình à? – Xuân hỏi.
-Ừm. – Triệt khẽ gật đầu.
- Có…có chuyện gì sao? – cô quay đi.
- Không.
Nói gọn lõn một câu, Triệt quay qua nhìn Xuân, đôi mắt của cậu cứ dán chặt vào cô cứ như sợ là chỉ nhắm mắt lại dù chỉ một giây thì cô sẽ biến mất, nhưng cái nhìn đó lại thực sự khiến cô khó chịu.
- Cậu đừng có nhìn mình như thế được không. – cô né tránh ánh nhìn đó mà cũng không hiểu tại sao?
- Không. – cậu xoay người cô lại nhìn đối diện, đưa cho cô một chai nước. – Uống đi.
- Ơ, nhưng tớ không khát. – cô thấy lạ.
Chẳng nói chẳng ràng, cậu rút ngay một chiếc khăn và lau lên môi cô trước sự bối rối của cô.
- Cậu…cậu đang làm gì đó. – cô đẩy cậu ra, tức tối nhìn, cậu lau mạnh quá khiến cô thấy xót.
- Tớ không thích. Tớ không thích cậu hôn anh ấy. – cậu nói có vẻ như đang giận dỗi.
- Ơ, à…chỉ là một trò chơi thôi mà. – cô trấn tĩnh lại và cố thuyết phục Triệt và cả cô nữa.
- Không, tớ không nghĩ thế. Cậu thích anh ấy sao? – cậu hỏi dồn dập như đang tra hỏi.
- Không, cậu đang nói gì vậy.
- Cậu không nhận ra gì sao? Tại sao cậu không phản ứng lại? Cậu thích anh ấy thật rồi. – Triệt bướng bỉnh.
Xuân bắt đầu thấy hơi bực bội. Tại sao cứ nghĩ là cô thích Phong chứ. Đâu phải tại cô không muốn đẩy anh ra, chỉ tại lúc đó quá ngạc nhiên nên không biết làm gì cả.
- Này, tớ không thích anh ấy được chưa. Cậu làm sao thế? Đừng nhõng nhẽo như trẻ con thế chứ.
- cậu nói dối. – Triệt lắc đầu không tin.
- NÀY, cậu sao thế? Không là không. Cậu là tớ sao mà cậu hiểu tớ thế? Tớ thích anh ấy. Đúng, nhưng chỉ như là một người anh. Có gì sai sao? – cô gắt lên, vì hơi mất bình tĩnh vì thái độ kì lạ của cậu.
Triệt im lặng, suy nghĩ. Có lẽ cậu hơi độc đoán khi cứ bắt ép cô như thế. Cũng không khó để nhận ra được điều mà cô nói là đúng.
- Ừm, tớ xin lỗi. Chỉ tại tớ sợ. – Triệt cúi đầu nói, có phần hơi buồn.
- Ngốc, cậu sợ gì thế? – cô vỗ vai cậu.
- Tớ sợ cậu thích anh ấy. – Triệt nhìn thẳng vào mắt cô mà nói.
- Cái…cái gì…Cậu đùa kì thế? – cô lúng túng. Tại sao, Triệt sợ “kì lạ” thế.
- Không, đó là sự thật. Vì tớ thích cậu. Rất rất thích, thích tới phát điên lên. Nếu cậu thích ai đó thì… cậu nói dồn dập,nhịp tim cũng đập nhanh hơn, mọi thứ trong người cậu như muốn bùn nổ.
Xuân im lặng. Cô ngạc nhiên rồi bối rối. Sao Triệt lại nói chuyện đó chứ. Lần trước, cậu tỏ tình, cô tưởng là cậu ấy muốn đùa nhưng lúc này, tại sao đôi mắt ấy của cậu lại chân thành thế. Tại sao cô không thể thẳng thừng từ chối nó, vì sợ rằng điều đó sẽ làm cậu đau khổ nhưng tất cả cũng chỉ vì cô xem cậu ấy là một người bạn thân, đôi khi là một đứa em trai của mình, hoàn toàn không muốn phá vỡ điều đó.
Giờ cô phải làm sao chứ? Tình cảm của Triệt dành cho cô to lớn thế sao? Làm sao tốt cho cả hai đây?
Cô muốn chạy trốn.
- Cậu đừng đùa nữa. – cô quay mặt đi, vội đứng dậy.
Nhưng cậu kịp nắm chặt tay và kéo cô lại về phía mình. Cậu vòng tay qua và ôm cô thật chặt, mặc cho là điều đó khiến cô khó chịu.
Nhịp tim của cậu như đang loạn lên, thật khó để điều khiến nó, làm sao có thể làm cho nó vơi bớt nỗi nhớ, thao thức và đau trong lòng cậu đây.
Cậu ôm chặt cái dáng người nhỏ bé ấy, thật không muốn rồi xa cô chút nào cả. Cậu chỉ muốn giữ chặt cái giây phút mà cậu được ở bên cô này mà thôi. Giữ mãi trong trái tim này, trái tim đã không biết từ bao giờ cứ hướng về phía cô một cách dại khờ.
Tim cô như đập loạn nhịp. Cô bối rối trước hành động ấy. Cô không biết nên phải làm gì bây giờ. Làm sao cô có thể vô tình đẩy cậu ra như không có gì chứ. Cô còn nợ cậu ấy rất nhiều, làm sao cô có thể chứ. Nhưng như thế có khi nào lại tàn nhẫn với cậu ấy hơn không? Dù không thể đáp lại tình cảm đó, cũng không từ chối nói làm cậu cứ dai dẳng một hi vọng nào đó chăng?
Cô thực sự lúng túng. Đầu óc như nổ tung lên. Mọi người xung quanh cô dường như ai cũng đang thay đổi một cách khó hiểu, hay là do chính cô thay đổi.
Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi qua. Bầu không khí im lặng tới nặng nề. Không một ai trong hai người nói gì hay có ý định nói gì đó.
Tại sao Xuân không đẩy cậu ra? Tại sao nó lại làm Triệt thấy lo sợ hơn chứ? Dù biết rằng tình cảm của cô ấy dành cho cậu khác như tình cảm cậu dành cho cô ấy, đó chính là điều cậu lo sợ. Sợ rằng cô ấy sẽ cứ cho cậu hi vọng để rồi lại dập tất nó một cách tàn nhẫn.
Đau lắm. Sẽ rất đau nếu như cô thực sự làm như thế đấy.
Triệt từ từ buông Xuân ra, không nhìn thẳng vào khuôn mặt cô và cô cũng thế. Cô đứng dậy, quay lưng bước đi.
Triệt một lần nữa nắm tay cô lại. Im lặng thật lâu, cậu cất tiếng:
- Những gì tớ nói là sự thật. – lời nói dù nhỏ nhưng vẫn đủ cho Xuân nghe được.
Xuân bước nhanh đi ngay khi cậu vừa thả tay ra. Nhưng được mấy bước, cô dừng lại.
- Tớ xin lỗi. – cô chỉ nói ngắn gọn như thế rồi lại bước đi. Không hiểu sao cô chỉ nói được như thế. Trong khi thực sự thì cô muốn nói rất nhiều, tại sao lời nói đó lại không thể nói ra chứ
Khoảng không gian trở nên nặng nề, mặc cho tiếng bước chân như bị nuốt chửng trong cái cô đơn đó.
Hai dáng người nhỏ bé giữa cái thiên nhiên rộng lớn.
Mỗi người một suy nghĩ.
Một người lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó xa vời, lòng trống trãi, mệt mỏi .
Một người lặng lẽ bước đi. Cảm giác tội lỗi, đang dày vò bản thân. Tự hỏi tại sao bản thân mình lại luôn làm người khác phải khó xử thế.
Tiếng sóng rì rào kia sao bỗng trở nên rối bời thế? Tại sao nó cứ vang vọng mãi như một lời tự trách của ai đó?
Là của người không thể đáp lại tình cảm kia hay là của người tự trách vì bản thân mình đã quá dại khờ.
Ai nói tình đầu là đẹp???Lòng tôi mãi thao thức mãi vì ai?
Em cho tôi tình yêu hay sự vô tình…
Nhẹ nhàng, ấm áp, dịu êm…
Hay cay đắng, lạnh lẽo và hững hờ…
Đau. Ừ, đau lắm em ạ……
Nhưng tại sao trái tim ngu ngốc
Ngốc vì mãi giữ chặt bóng hình,
Bóng hình thân thuộc nhưng cách xa………