Khu vườn rộng lớn, hai bên lối đi là hàng hoa hồng thẳng tắp. Mùi hoa thơm thoảng thoảng trong gió xen lẫn cùng chút mùi vị của đất và cỏ cây lúc sáng sớm. Những cánh hoa đỏ rực đang đẫm mình trong những giọt sương tinh khôi, rực rỡ đang vươn mình khoe sắc chờ đón ánh nắng của sớm mai.

Một mình bước dọc con đường đó, Xuân cảm thấy thật thoải mái. Đi dạo buổi sáng như thế này thật thích, nhất là khi đi giữa một khu vườn đẹp đẽ này. Lâu lắm rồi, cô mới lại có thời gian thư giãn, không phải lo nghĩ, suy tư quá nhiều nữa. Tâm trạng mấy bữa này khá tốt. Cũng phải thôi, Duy đã đồng ý quay trở về nhà Chính, cũng coi như hợp đồng của cô đã hoàn thành được hai phần ba rồi, mặc dù cô chẳng làm được gì. Tất cả đều do Triệt và Duy tự nguyện quay lại. Họ đã quá tốt bụng đối với cô rồi, không biết phải làm sao để trả lại hết những gì họ đã làm cho cô đây?

Không chỉ có họ, mà còn có cả người con trai ấy. Anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mà cô không hề hay biết. Từ trước tới giờ, cô đã mắc nợ anh quá nhiều dù có muốn hay không.

Vừa đi vừa suy nghĩ khiến cô không nhận ra sự xuất hiện của người con trai kia. Anh lẳng lặng đi theo cô, chậm rãi quan sát dáng vẻ suy tư, đáng yêu của cô. Mỗi lần nhìn cô như thế, anh chỉ muốn được ôm cô vào lòng nhưng đó chỉ là mong muốn. Anh chưa biết phải làm sao để nói ra điều mình muốn nói với cô. Trong lòng anh lúc nào cũng có một ám ảnh nào đó về những gì mình đã gây ra cho cô. Nó khiến anh luôn mặc cảm. Làm sao để gỡ bỏ nó đây?

Đột ngột một con chó đen từ đâu chạy đến khiến cả hai giật mình. Một thoáng bối rối lướt qua khi cả hai nhìn thấy nhau. Từ khi tình cảm của cả hai trở nên rõ ràng, lúc nào cũng có gì đó khiến cả hai thấy ngại ngùng mỗi khi gặp nhau.

- Chào anh, anh cũng đi dạo buổi sáng sao? – Xuân chầm chậm xoay người, đối diện anh.

- Ừ. – Băng ậm ừ qua loa.

- Vâng… - cô chỉ gật đầu.

Cô cười nhạt rồi không nói thêm gì. Cả hai rơi vào yên lặng, không biết vì họ đang mải mê chạy theo suy nghĩ riêng của mình hay cơ bản là họ không có gì để nói với nhau lúc này.

Thời gian trôi qua cũng dần mất kiên nhẫn với bầu không khí yên ắng đó của hai người. Có phải là họ vẫn chưa đủ dũng cảm để đối diện với những điều mà mình cần đối diện lần nữa không?

- Em xin phép đi trước. – Xuân vội vàng bỏ đi. Vì sao ư? Cô cũng không rõ nữa. Chẳng phải đã xác định là sẽ quên nó đi nhưng tại sao vẫn không cam.

- Ừ. – anh thì thầm với chính bản thân mình.

Anh lại im lặng. Băng khẽ cười với chính bản thân mình. Trông chờ từng giây phút được gặp cô chỉ để nhìn cô quay người bước đi? Bao nhiều lời muốn nói cứ nghẹn ứ nơi cô họng, không sao nói lên được. Anh nhát gan tới mức đó sao?

- Cậu…cậu có bị... ngốc bẩm sinh không thế? – Duy từ đâu xuất hiện túm lấy cổ áo Băng mà quát.

- Cậu từ đâu chui ra vậy? – Băng ngạc nhiên nhìn anh.

- Ngốc. – anh bực bội đẩy Băng ra xa. Nhìn hai người này đúng là chỉ khiến anh thêm tức thôi mà. Họ còn điều gì vướng bận để nói ra tình cảm của mình sao? Chẳng phải ai cũng đã biết rồi mà. Rốt cuộc là họ đang đợi cái gì nữa chứ.

- Chắc thế. – Băng cười nhạt.

- Được rồi, không nói thì thôi. Giờ em ấy là của tớ. Cấm đụng vào em ấy. Nhớ đó. – Duy nhìn chằm chằm Băng rồi phán một câu tỉnh rụi sau đó quay người bỏ đi như không có gì. Bỏ lại Băng ngơ ngác nhìn Duy không biết nói thêm gì.

Và đúng như Duy đã nói, suốt một tuần kể từ ngày đó, Băng không thể nào nói chuyện được với Xuân một câu chứ đừng nói tới “đụng”. Mỗi lần anh và cô đi ngang qua, chưa kịp mở lời chào, Duy xuất hiện chặn lại và kéo cô đi chỗ khác trước khi đi còn kịp ném lại cho anh ánh mắt khiêu khích như muốn chọc tức.

Cảm giác rất bực bội như khi anh đang bị ai đó cướp đi một thứ gì đó hết sức quý giá vậy. Không ngờ Duy có thể làm thế thật.

- Chào, dạo này thế nào rồi? – giọng nói bỡn cợt của ai đó càng khiến tâm trạng của Băng thêm xấu.

- Cậu… - Băng quay lại lườm khuôn mặt cười cợt của Duy

- Sao? Ý kiến gì à? Đó là lỗi của cậu thôi.

- Nhưng không cần phải làm như thế.

- Như thế là như thế nào? Có gì sai à? Cô ấy có phải là của cậu không? Đừng quên là hiện tại, em ấy vẫn là bạn gái trên danh nghĩa của tớ. Ngăn cản những bạn gái mình khỏi những tên con trai khác có gì sai. – Duy nhún vai.

- … - Băng cứng họng.

- Sao. Còn gì để nói không?

- ….

- Cậu nên biết mình phải làm gì đi.

- … - Băng cứng họng.

- À, không thấy Xuân đâu? Không phải em ấy nói tới tìm cậu sao? – Duy nhìn quanh tìm kiếm ai đó.

- Có sao? Từ sáng tới giờ chưa gặp.

- Cái gì? Chưa gặp. – Duy bắt đầu lo lắng.

- Có chuyện gì sao? Gặp tớ là sao? – Băng cũng thấy không yên.

- Gọi thử cho em ấy xem.

Tút…tút…

Không liên lạc được. Trái tim anh như muốn nổ tung lên. Cô đã đi đâu? Có chuyện gì xảy ra sao? Không, không thể được. Ai có thể làm điều đó? Tiên chắc chắn là không rồi. Làm sao cô ta dám đụng tới em ấy sau những gì mà mình đã làm. Nếu đúng chắc chắn cô ta sẽ không yên thân đâu. Phải làm sao đây.

Anh liên tục bấm máy trong vô vọng. Đầu óc quay cuồng, mụ mị đi không cỏn duy nghĩ được thêm gì nữa. Trái tim đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt. Giờ anh phải làm sao đây.

Tít…

Một tin nhắn tới. Số lạ.

Băng cuống cuồng mở tin nhắn.

Phía đông của khu rừng…

Phía đông của khu rừng? Là có ý gì? Anh vội vàng bấm máy gọi lại cho số đó. Không có tín hiệu. Là ai đã bày ra trò này chứ? Đây có phải là nơi mà Xuân đang ở không?

- Sao? Có gì xảy ra không? – Duy bồn chồn hỏi.

- Không…không thể liên lạc được. Phải làm sao đây. – anh tái mặt nói.

- Được rồi, chia nhau ra tìm. Còn cái địa chỉ kia. Cậu chạy tới đó xem thử, mình với Phong sẽ tới sau. – Duy bình tĩnh ra lệnh. Trong lúc này, Băng đã như phát điên rồi, anh cũng không thể như thế. Nếu không mọi việc chỉ sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi.

- Được. Tớ sẽ tới đó. – Băng gật đầu lia lịa rồi chạy một mạch ra khỏi phòng. Làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra với người con gái đó. Làm ơn.

Chiếc Porsche đen phóng nhanh trên con đường phẳng tắp mang theo nỗi lo lắng đến điên người. Băng nóng lòng nhìn về phía trước. Tại sao con đường hôm nay dài thế? Dù có chiếc xe có phóng nhanh tới mức nào, anh cũng không thấy hài lòng, chỉ hận là không thể chạy ngay tới trước mặt của cô.

Trái tim như muốn nhảy cẫng khi tới gần khu rừng đó. Vừa tới nơi, anh vội vàng nhảy xuống, lao nhanh vào rừng đi tìm cô.

Anh chạy như điên, ánh mắt dáo dác tìm kiếm bóng hình quen thuộc của cô nhưng không có gì cả. Cô đâu rồi? Cô đang ở đâu?

Từ xa, anh nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ. Xung quanh là hai hàng cây cối được chăm sóc kĩ lưỡng, đẹp đẽ. Anh mặc kệ, anh vội vàng chạy tới cánh cửa. Cửa đóng. Anh tức điên lên, dùng hết sức đạp cửa bước vào.

Căn phòng tối thui không mang chút dấu hiệu gì cho thấy có người đã ở đây? Anh gọi vang tên cô nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của chính mình. Đầu óc trống rỗng, sợ hãi. Cô không có ở đây? Cô ở đâu? Không phải là đã nói cô ở đây sao?

Bước chân hoảng loạng, vô thức đi về một phía nào đó. Anh đi mãi, tìm kiếm trong tối tăm cho đến khi anh mở cửa và đi ra khỏi căn nhà ấy.

Ánh nắng chan hòa, chiếu rọi xuống cảnh vật nơi đây. Hơi nheo mắt lại khi vừa bước ra. Từ từ quen dần với ánh sáng, anh mở mắt ra. Đập vào mắt anh là một ngôi nhà kính.

Bên trong là cả một khu vườn đầy hoa đẹp rực rỡ. Muôn hoa đang khoe sắc dưới cái nắng rực rỡ. Anh ngây người nhìn vào đó.

Đôi mắt sáng bừng khi nhận ra một chút quen thuộc. Là cô. Phải là cô. Anh lao như điên đến cánh cửa, không quan tâm tới hình tượng mình ra sao mà chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.

Cánh cửa bật mở khiến người con gái có chút giật mình. Vừa nhận ra người vừa tới là ai, cô khẽ nở nụ cười chào đón. Chưa kịp hiểu gì, cả người mình đã rơi vào lồng ngực vững chắc của anh. Cánh tay anh gắt gao ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô như muốn rời.

Dù không hiểu gì nhưng Xuân cũng không đẩy anh ra mà từ từ tận hưởng chút cảm giác thân thương từ anh. Đã lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác này.

- Em đã ở đâu thế? Em không sao chứ? – anh hỏi dồn dập vì vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được sau những gì vừa xảy ra.

- Anh sao thế? Em ổn mà. – cô ngơ ngác nhìn anh vì không hiểu chuyện gì cả.

- Không phải em bị bắt cóc sao? Tại sao điện thoại em lại không liên lạc được? – Băng cũng ngạc nhiên không kém gì cô.

- Sáng nay, điện thoại của em lỡ rơi xuống nước nên anh Duy đi sửa dùm em rồi. Còn vụ bắt cóc là sao? – cô thắc mắc.

- Vậy sao em lại ở đây?

- Không phải anh hẹn em ra sao? – cô hỏi ngược lại.

Băng ngẩn người. Anh bị lừa rồi. Nếu từ từ suy nghĩ lại thì quả thật có quá nhiều điều không bình thường ở đây. Làm sao Duy có thể tỏ ra bình tĩnh một cách kì lạ khi nghe tin cô bị bắt cóc. Làm sao cô có thể bị bắt lần nữa chứ? Tất cả cũng chỉ vì anh lo lắng thái quá mà thôi.

Chỉ cần nhắc tới cô là anh trở nên như thế này. Thật không ngờ Duy dám làm thế với anh. Dám mang cô ra đùa như thế. Nhưng vẫn may là cô không sao. Giờ, anh đã hiểu, cô trong lòng mình như thế nào. Mới nghe cô không có ở đây mà anh đã cuống cuồng lên như thế này rồi. Từ bao giờ anh mất bình tĩnh như thế này. Thật không giống anh chút nào cả.

- Anh không sao chứ? – Xuân nhìn anh có chút lo lắng.

- Anh điên rồi. – anh bật cười.

- Hả? Anh…anh không sao chứ? – cô giật mình.

- Anh điên rồi. Giờ anh phải làm sao đây? – anh nhìn cô chăm chú.

- Anh đừng làm em sợ chứ. Để em nói anh Duy và anh Phong, hai người đó sẽ giúp anh.

- Không, chẳng ai giúp được anh cả.

- Anh…

- Tại em ấy, tại em làm anh điên. – Băng bất ngờ ôm chầm lấy cô.

- Tại sao lại là vì em…em làm gì anh sao? – cô hốt hoảng hỏi lại.

- Làm sao anh biết. Tại em mà anh không còn là anh, tại em mà anh mới trở nên ngốc nghếch như thế này. Tại em… Giờ em phải làm gì cho anh đi.

- …… - cô im lặng. Cô hiểu ý anh.

- Em tính sao đây?

- Vậy anh muốn em làm gì cho anh? – cô cười nhẹ.

- Ở bên anh. Chỉ cần như thế thôi. Em làm được chứ?

- Em có quyền được từ chối không? – cô mỉm cười tinh nghịch.

- Tất nhiên là không rồi.

- Nếu em vẫn kiên quyết từ chối thì sao?

- Anh sẽ bắt cóc em đi thật xa, sẽ làm đủ mọi cách bắt em phải đồng ý.

- Anh đang dọa em sao?

- Ừ. Em sợ không?

- Anh nghĩ sao? – Cô cười chọc đùa.

- Chắc chắn là em sẽ đồng ý.

- Anh nghĩ thế thật sao?

- Chắc chắn.

- …… - cô mỉm cười nhìn anh, không nói gì.

- Sao em không nói gì? – Băng nóng lòng nhìn cô.

-

Xuân tủm tỉm nhìn anh cười mà không nói gì. Đột ngột, cô nhún lên, hôn nhẹ vào môi anh một cái rồi vội vàng quay đi để che giấu khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng của mình.

Băng ngẩn người. Toàn thân cứng đờ. Không ngờ cô lại làm thế với anh.

- Em…anh sẽ coi như đó là đồng ý.

- …… - cô chỉ mỉm cười không nói.

- Còn nữa…em làm như thế là sai rồi. – Băng cười nhẹ. Không kịp để cô lên tiếng, anh đã kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn vụng về thật sâu.

Bao cảm xúc tràn về. Nụ hôn chất chứa tất cả những dồn nén trong suốt thời gian qua. Mọi thứ đã qua, không ai muốn nhắc lại. Họ chỉ quan tâm tới hiện tại. Hiện tại chỉ cần như thế này là quá đủ rồi. Nếu có thể thì khoảnh khắc này cứ kéo dài mãi đi…để họ mãi chìm đắm trong thế giời riêng ngọt ngào này. Để có thể có được khoảnh khắc này, cả hai đã phải đánh đổi nhiều thứ lắm. Dù có đáng hay không thì đối với họ như thế này là quá đủ rồi.

- Anh cũng làm em điên lên đấy. Anh cũng phải chịu trách nhiệm. – cô thì thầm với anh.

- Anh luôn sẵn sàng. – anh mỉm cười.

- Thật không ngờ là sẽ có lúc này. Em đã từng muốn từ bỏ nhưng cuối cùng thì vẫn không thể. Tại anh…làm em trở nên ngốc nghếch và yếu đuối như thế này. – cô cười nhạt.

- Vậy em cứ ngốc nghếch, yếu đuối như thế đi. Anh càng thích. Anh không thể nào từ bỏ được… cứ như thế này đi. Chỉ cần thế là được rồi.

- Anh có nghĩ là chúng ta đã quyết định sai không?

- Nếu sai thì cứ để nó sai. Làm người thì phải có sai lầm. Tại sao chúng ta phải chạy trốn nếu như điều đó không thể. Anh đã chờ để được sai lầm như thế này lâu lắm rồi.

- Anh cũng ngốc giống em rồi.

- Ừ. Cặp đôi ngốc nghếch.

- Phải.

Cả hai bật cười. Tiếng cười vang vọng khắp không gian, kéo dài kéo dài mãi trong không gian. Cuối cùng, thì họ đã chọn con đường khó khăn nhất để đi. Đến với nhau sau những gì đã xảy ra. Phải, là do họ quá ích kỉ. Ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Nhưng có ai biết rằng, để “ích kỉ” như thế, họ phải dũng cảm như thế nào không?