Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cũng đã được hai tháng rồi. Hai tháng yên ắng, trầm lặng cho lòng người nghỉ mệt sau những suy nghĩ đắn đo của trái tim mình. Tất cả những gì không hay đã xảy ra, giờ chỉ còn là dĩ vãng nhưng đến cùng thì nó vẫn luôn là một dấu đen không thể phai mờ trong kí ức.

Bước dọc con đường sạch sẽ, đẹp đẽ kia nhưng trong lòng lại không mấy thoải mái. Đã hai tháng rồi Xuân không đi trên con đường này.

Cô im lặng, trầm mặc suy nghĩ điều gì đó mà chính mình cũng không rõ. Vang vọng trong không gian chỉ là tiếng lọc cọc của chiếc bánh xe từ chiếc vali cũ kĩ. Xen kẽ vào đó là tiếng lá cây nhẹ xào xạc trong gió mang theo chút gì chờ đợi.

Nó chờ đợi điều gì? Hay là người con gái kia chờ đợi điều gì?

Không…không thể nào. Nơi mà cô vốn đã muốn chạy trốn thật xa khỏi nó từ lâu rồi, sao có thể là nơi cô muốn quay lại. Cô sợ những gì ở đây. Sợ sự giàu có kệch cỡm của con người ở đây và cả những gì đã làm đau lòng cô.

Vốn biết là thế nhưng đâu đó ở nơi này còn có điều gì đó đang nắm giữ trái tim cô. Đã lâu lắm rồi. Phải, hai tháng là quá lâu cho sự chờ đợi đó. Làm thế nào cô cũng không thể dứt được hình ảnh của người con trai đó ra khỏi đầu.

Có quá ngốc nghếch không nhỉ?

Câu hỏi mà cô đã đặt ra và tự tìm cho mình câu trả lời từ lâu lắm rồi nhưng…vẫn chỉ là một câu hỏi không thể giải ra. Thật mâu thuẫn vì chính cô cũng đã từng mong mình cứ ngốc nghếch như thế. Cái cảm giác trông chờ, mong ngóng, hồi hộp…ấy. Cô vẫn muốn giữ lại dù nó làm cô khó chịu biết bao.

Bước chân chợt khựng lại khi cô nhận ra ai đó đang tiến về phía mình. Đôi mắt lơ đãng nhìn lên rồi một thoáng chấn động trong lòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của người con trai ấy như đang thiêu đốt bao cảm xúc dồn nén suốt hai tháng qua. Phải làm sao bây giờ?

Người con trai đó đang ở trước mặt mình. Người mà mình đã mong nhớ suốt bấy lâu sao?

Thật khó khăn khi phải lựa chọn giữa những gì thân thương nhất với những gì mà mình đang dần bị phụ thuộc vào nó.

Hai tháng để cô suy nghĩ. Hai tháng để cô học cách bình tĩnh trước tất cả. Sau những gì đã xảy ra, thật khó để quên hết mọi lỗi lầm mà mình đã gây ra. Đã có lúc cô muốn điên lên khi đứng trước nó, bóng tối từ nó bao trùm lấy toàn bộ tâm trí, ám ảnh mãi không chịu buông. Nhưng rồi cô vẫn phải vực dậy.

Chạy trốn chỉ khiến cô thoải mái lúc đó, liệu sau này vẫn thế chứ? Đôi khi có những thứ chỉ có thể đối đầu chứ không thể né tránh mãi được. Dù không thể nào quên được nhưng ít nhất cũng giúp cô có thêm dũng cảm.

Lúc này là cơ hội để cô xem lại thành quả của mình trong thời gian qua. Có lẽ nó đã hiệu quả chăng? Cô cũng không rõ. Ngay chính khoảnh khắc này trái tim vẫn không yên lắng mà cứ đập như đang chạy đua với ai đó.

Khoảng cách giữa cả hai dần dần rút ngắn, cô như nín thở…chờ đợi một điều gì đó.

Khuôn mặt trầm lặng như đang che giấu biết bao cảm xúc trong lòng của anh. Liệu cô có biết không?

Bước chân dừng hẳn khi anh đứng trước người con gái kia. Cả hai im lặng, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào nhau như đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, có chút ngại ngùng giữa anh và cô. Đột ngột, Băng chậm rãi vươn cánh tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, không nhanh không chậm mà lưu giữ lại biết bao cảm xúc. Dù chỉ đơn giản là vuốt nhẹ mái tóc của người con gái ấy nhưng cô có biết rằng trong hai tháng, anh đã nhớ cô đến mức nào không. Giờ anh đã hiểu tại sao người ta nói: “phải xa nhau mới biết yêu nhau tới mức nào”. Anh nhớ tới cô từng phút từng giờ một, không thể nào diễn ta được. Giờ phút gặp lại, trái tim anh như vỡ òa trước những dồn nén trong lòng. Không thể ngờ rằng có ngày anh lại yếu đuối như thế.

- Anh xin lỗi. – giọng anh thì thầm bên tai của người con gái đó.

Cô khẽ mỉm cười, chỉ im lặng để anh vuốt ve mái tóc của mình. Không cố gắng đẩy anh. Chỉ cần như thế thôi cũng là quá hạnh phúc rồi, cô còn cầu mong gì hơn nữa chứ? Mỗi lần anh chạm vào khuôn mặt mình là một lần đánh thức tình cảm sâu thẳm trong lòng mình.

Không hẳn là cô chưa bao giờ nhận ra tình cảm của anh cũng như không hẳn là anh không biết đến tình cảm của cô. Nhưng biết rồi thì sao chứ? Anh và cô đều không đủ dũng cảm để đón nhận nó cũng như còn quá nhiều ngăn cản họ tới với nhau.

Giờ đây mọi thứ đã khác. Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, sẽ không chạy trốn thêm bất cứ lần nào nữa…

- Anh chưa bao giờ có lỗi cả. – Xuân thì thầm với anh.

Băng trầm mặc không biết nói gì. Cả hai duy trì khoảng cách đó trong trái tim mình. Mỗi lần ở cạnh nhau, nó luôn là thế và giờ vẫn thế.

- Mọi việc không tốt đã xảy ra. Giờ là lúc để mọi thứ trôi đi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa được không? – giọng anh nhỏ nhẹ an ủi.

Cô mỉm cười, gật đầu.

Cả hai buông tay, lùi lại vài bước để nhìn nhau rõ hơn. Anh cười nhẹ với cô, cô cũng thế. Đôi khi hạnh phúc cũng chỉ đơn giản là thế.

Cả hai lẳng lặng, không nói gì, cùng nhau sánh bước đi hết con đường hướng về ngôi nhà to lớn kia. Và không ngoài dự đoán, trước cánh cổng đã có người đợi sẵn.

Trong ánh mắt của họ không giấu nỗi sự mong chờ, hào hứng khi người con gái kia xuất hiện. Suốt hai tháng không gặp, cô cũng thay đổi nhiều rồi.

Đôi mắt như sâu hơn, trầm lặng hơn. Nét ngây thơ dần dần thay bằng chút chin chắn của một con người trưởng thành. Khuôn mặt vẫn sang bừng đầy thu hút. Mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim họ vẫn không ngừng loạn nhịp nhưng họ biết rằng cô không thuộc về họ.

- Chào mọi người. – cô mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của mọi người.

- Chào em. – Phong không giấu được lòng hào hứng, chạy lại phía cô, vốn định vươn tay ra ôm cô vào lòng nhưng rồi chợt khựng lại. Anh có lí do gì để làm điều đó chứ?

- Lâu không gặp. – Triêt cũng bước tới gần cô, không chịu thua kém Phong.

- Mọi người ra đón em sao? Làm phiền rồi. – cô lại nở nụ cười nhẹ.

- Ngốc, không có phiền gì hết. Cậu khỏe là tốt rồi. Cảm ơn vì đã quay lại. – Triệt xoa đầu cô thật mạnh như đang cố gắng che giấu sự rối bời trong tâm đầu mình.

- Được rồi, đừng đứng đây nữa. Chúng ta vào nhà thôi. – Phong bước lên, cầm giùm cô chiếc túi trong tay.

Bốn người bước nhanh vào cổng rồi đợi cô cất xong hết đồ. Sau đó mới dẫn cô xuống phòng bếp. Sự nhiệt tình của mọi người khiến Xuân có chút bối rối. Chẳng lẽ, họ vẫn đang còn áy náy vì việc lần trước. Việc đó đâu phải do họ gây ra, lỗi cũng chẳng phải bắt đầu từ cô sao?

Mãi suy nghĩ lung tung, phải lúc sau cô mới nhận ra từ nãy tới giờ cô chưa thấy Vũ và Duy đâu cả. Không phải là cô muốn họ đón cô nhưng ít nhất là vẫn mong gặp được họ. Vì dù gì cũng đã hai tháng rồi chưa được gặp họ nên có nhớ họ một chút.

- Anh Vũ đâu rồi? Anh Duy hôm nay cũng không tới sao? – cô lơ đãng hỏi.

- Vũ có việc bận nên không về kịp. Còn Duy thì…tốt nhất là em nên tự mình tìm hiểu. – Phong cười dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái đầu của cô như một người anh lo cho đứa em gái nhỏ của mình.

- Tìm hiểu? Tìm hiểu cái gì cơ ạ? – cô nghi hoặc hỏi anh.

Phong không đáp, chỉ mỉm cười.

- Đi thôi. Có lẽ Duy đang đợi chúng ta. – Băng đột ngột xuất hiện từ phía sau.

- Dạ? – cô giật mình khi cánh tay mình bị anh lôi đi một mạch ra ngoài.

Vốn định mở lời ra hỏi anh nhưng khi thấy thái độ cương quyết của anh nên chỉ đành im lặng để anh dẫn mình đi ra khỏi cửa.

Chiếc xe Porsche đen phóng nhanh trên con đường phẳng tắp. Gió lùa vào làm mái tóc dài của Xuân tung bay trong gió, làm ẩn hiện đôi mắt trầm tư suy nghĩ của cô. Không biết đây là lần thứ mấy anh chở cô đi trên chiếc xe này, lần nào anh cũng cho cô một điều gì đó. Còn lần này thì sao?

Khẽ cười nhạt, cô đang trông đợi điều gì sao?

Lặng lẽ hướng ánh mắt nhìn về phía xa xăm ngoài tấm kính. Cảnh tượng thật đẹp đẽ. Bờ biển trải dài, màu xanh của trời nối tiếp màu xanh của nước bao la, rộng lớn khiến con người như được bao bọc trong cái rộng lớn của nó. Con người nhỏ bé làm sao khi đứng trước thiên nhiên. Bao tâm tư, tình cảm cũng đã được sóng mang ra xa theo từng cơn sóng.

Tâm trạng thoải mái hơn khi mỗi lần cô đứng trước biển. Có chút gì đó thân thuộc làm cho lòng ta thêm ấm áp.

Cứ thế, chiếc xe chạy dọc mãi cho đến khi xa dần xa dần màu xanh ấy, rẽ vào một con đường khác tấp nập hơn. Xuân có chút thắc mắc. Không biết Băng đang chở cô đi đâu? Vốn tưởng anh đang định đưa cô ra nơi lần trước anh đã đưa cô đi. Câu trả lời ngay lập tức có khi chiếc xe dừng lại bên ngoài một tòa nhà rất lớn.

Chưa kịp hiểu gì, Băng đã bước ra và mở cửa cho Xuân. Cô có chút bối rối nhưng cũng ngoan ngoãn bước ra.

Băng cười nhẹ, bất ngờ anh vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái đó rồi lẳng lặng kéo cô đi theo mình. Anh đang nóng lòng chờ đợi giây phút này. Đây là điều bất ngờ mà anh muốn dành cho cô. Và nó cũng là điều Duy đã cố thực hiện cho cô. Liệu cô có cảm thấy hài lòng không?

Cả hai vội vàng bước nhanh suốt dọc đường, không ai nói với nhau câu gì. Một người là vì nóng lòng, còn một người thì chờ đợi.

Mãi cho đến khi họ dừng bước trước một cánh cửa, Xuân mới lên tiếng.

- Đây là đâu? Tại sao em lại tới đây? Nhìn nó giống studio quá. – cô ngó quanh và cố tự tìm một lời giải thích nào đó cho mình.

- Duy muốn dành bất ngờ cho em. – Băng khẽ xoa đầu cô thật nhẹ.

- Dạ? Anh Duy? Anh ấy ở đâu? – cô hỏi lại.

- Ở đây. – một giọng nói của ai đó vang lên từ đằng sau. Trước khi cô kịp quay người lại, cả người đã bị ngã ra sau, lao vào lồng ngực rộng lớn của ai đó.

Hơi giật mình một chút nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, Xuân ngước nhìn người vừa xuất hiện rồi nhanh chóng nở nụ cười đáp lại. Thì ra là Duy. Đã lâu không gặp anh, quả thật là có chút nhớ tới anh.

- Em chào anh. – cô nở nụ cười đáp lại.

- Lâu không gặp. Em khoẻ chứ? – Duy cũng mỉm cười đáp lại.

- Dạ. Em vẫn khỏe. Làm phiền mọi người phải lo lắng cho em rồi. – cô gật đầu đáp.

- Không, ngốc ạ. – Duy búng nhẹ vào trán của cô.

- Ấy, đau em. À, anh Băng bảo anh có điều gì muốn nói với em. Có chuyện gì sao? Hơn nữa tại sao anh lại ở đây. Nhìn nó giống studio quá. – cô vừa nhìn quanh vừa nói.

- Ừ…

- Không lẽ là… - cô ngờ vực nhìn anh.

- Ừ…

- Thật sao. Chúc mừng anh. – cô chợt nhận ra điều mà đáng ra cô phải biết ngay từ đầu. Cuối cùng Duy cũng có thể làm được điều mình muốn.

Trong lòng chợt nhẹ nhõm hơn biết bao. Kể từ khi cô biết sự thật thì cô luôn cảm thấy áy náy với anh. Tất cả những gì anh đã phải chịu đều do cô. Giờ thì anh cũng đã sắp thực hiện được ước mơ đó rồi. Thật tốt biết bao.

- Ừ, anh muốn nhờ em một việc, được không? - Duy vẫn giữ nụ cười trên môi.

- Em giúp gì được cho anh sao? – cô hào hứng hỏi lại anh.

- Ừ, em có đồng ý giúp anh không?

Xuân hơi lúng túng. Nhìn Duy có vẻ bí ẩn như thế trong lòng cũng không yên. Hơi liếc nhìn Băng như đang chờ đợi một lời giải thích nào đó nhưng đáp lại cũng chỉ là nụ cười trấn an của anh. Cả hai đang có kế hoạch gì sao? Hơi lưỡng lự rồi cô mới nói tiếp.

- Anh cần em giúp gì sao?

- Ừ, chỉ cần em đồng ý là được. – Duy tủm tỉm cười.

- Nếu em giúp được thì…được thôi ạ. – cô gật đầu đáp lại.

- Tốt lắm. – Duy bật cười lớn, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô rồi nhanh chóng lôi cô đi theo mình. Bỏ lại người con trai kia đứng im lặng nhìn theo bóng hình của hai người.

Lúc đầu, anh cũng không định đồng ý để Duy làm thế nhưng khi nghe Duy giải thích thì trong lòng cũng tạm yên tâm. Chắc cũng không có gì sẽ xảy ra đâu. Vì lần này cho dù có là gì thì…anh cũng sẽ bảo vệ cô thật chặt.

Máy ảnh chụp lia lịa hình ảnh phía trước.

Chiếc giường rộng lớn theo phong cách châu âu thời xưa, rèm rũ xuống che đi một phần bên trong. Một người con gái nằm im, đôi mắt lim dim ngủ. Khuôn mặt trắng trẻo,bầu bĩnh; lông mày dài; hai má ửng hồng; đôi môi đỏ quyến rũ cùng bộ váy đen theo phong cách Gothic… tất cả như tạo ra một bầu không khí âm trầm, cổ kính và bí ẩn.

Ai cũng như nín lặng, chăm chú nhìn theo từng cử động của người con gái ấy. Dường như ai cũng bị thu hút bởi cô. Một chút ngây thơ, một chút chín chắn phù hợp với nhân vật nàng công chúa Vampire.

Chiếc rèm khẽ rung động. Một chàng trai bước vào.

Bộ vest đuôi tôm dài làm nổi bật dáng người cao ráo của anh. Mái tóc được cắt gọn cá tính. Đôi mắt đen khẽ rung động khi nhìn thấy người con gái kia đang ngủ. Anh nhẹ nhàng bước lại gần, chậm rãi nâng tay của cô và hôn nhẹ lên ấy.

Bất chợt hang lông mày khẽ rung động…cô từ từ mở mắt. Sự hoảng hốt, ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt khi đối diện với nụ cười dịu dàng của người con trai kia.

Anh nhẹ nhàng đỡ tay cô và một lần nữa hôn lên đó. Cử chỉ ân cần như chứa đựng bao tình cảm đè nén của anh.

Liên tục các bức ảnh được chụp thành một series dài.

Nào là cảnh cô gái ấy ngồi trên chiếc ghế cao nhất, bên cạnh vẫn là người con trai ấy. Hai người gần gũi, thân thiết với nhau đến mức phải khiến người ngoài nhìn vào cũng thầm ngưỡng mộ. Dù chỉ là diễn nhưng họ thật tình cảm.

Ai cũng cảm thấy thoải mái khi công đoạn cuối cùng là chụp ảnh bìa cho album đã đi vào hồi kết. Suốt mấy ngày nay, Duy từ chối chụp hình với bất kì diễn viên nữ nào, thì ra là đã chọn được từ trước rồi. Dù còn nhiều sơ xót nhưng không thể phủ nhận là cô gái này cũng có khả năng lắm. Nhìn biểu hiện của cô là biết rõ. Đôi mắt lạnh lung, sắc lạnh mang theo chút đáng sợ của một bà hoàng Vampire của vương quốc bóng tối. Còn Duy, anh cũng không kém phần nào. Một người bề tôi trung thành, giỏi giang và lúc nào cũng chon giấu một tình yêu mãnh liệt đằng sau nụ cười của anh.

Một ngày dài cho cả Xuân, Duy và Băng. Hai người chăm chỉ làm việc, một người kiên nhẫn chờ đợi. Xuân thật không ngờ rằng đây là việc mà Duy nhờ. Dù muốn từ chối như thế nào cũng không làm lung lay ý định của Duy nên đành phải chấp nhận. Hi vọng là cô đã làm tốt. Đến giờ, chính cô vẫn còn đang run lên. Chỉ có điều là khi diễn chung với Duy, cô thấy có chút không thoải mái…tại sao anh lại cho cô làm một việc quan trọng như thế này dù cô biết là còn nhiều người mong muốn và cũng có thể hoàn thành tốt việc này hơn cô.

Ngồi nghĩ mệt trên chiếc ghế trong phòng thay đồ, Xuân chậm rãi uống từng ngụm nước nhỏ để lấy lại tinh thần.

Căn phòng có chút ồn ào khi một nhóm thợ trang điểm bước vào. Chủ yếu là các chị khá trẻ, cũng tầm hai lăm tuổi gì đó. Vừa nhìn thấy cô, họ đã vui vẻ chạy tới bên.

- Em làm tốt lắm, thật khiến cho tụi chị bất ngờ. Em là gì với Duy thế? – một chị tóc ngắn hồ hởi hỏi.

- Em cảm ơn. Không thật sự tốt lắm đâu ạ. Mong là nó sẽ ổn. Còn về việc quen anh Duy không thì thật ra em chỉ là người bạn của anh ấy thôi. – Xuân mỉm cười đáp lại.

- Vậy sao? Lần đầu làm được thế là tốt rồi. – chị xoa đầu cô, thật lòng khen tặng.

- Nhìn em xinh lắm đấy. À, đúng rồi…hôm nay có một bộ váy trắng mới lấy về…em muốn mặc thử không? Chị nghĩ là đẹp lắm đấy. – một chị tóc dài khác chen vào.

- Không…em nghĩ là cái đó nên để cho người khác. – cô vội vàng từ chối.

- Không sao. Đi thử nào. – mấy chị ấy không quan tâm tới lời cô mà trực tiếp mang cô đi thẳng vào phòng thay đồ.

Cánh cửa phòng thay đồ bật mở, một người con gái bước ra trong bộ váy trắng muốt đẹp tuyệt vời. Mái tóc đen dài xõa xuống bờ vai của cô. Trên đầu có một chiếc vòng đan bằng hoa tuơi nhỏ. Nhìn từ xa, cô thật xinh đẹp và thuần khiết. Trong đôi mắt trong veo đầy cuốn hút.

Ngay khi cô bước ra, khung cảnh như bừng sáng. Cỏ cây như tỉnh giấc ngay trong cái trưa nắng chói chang của buổi ban trưa.

Nhẹ nhàng từng đi về phía khung cửa sổ gần đó. Đôi mắt khẽ lay động hướng về một phía xa xăm,vô định.

Khung cảnh đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng bước chân chậm rãi của người nào đó. Không hẹn mà cả hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, bao cảm xúc vỡ òa theo thứ tình cảm to lớn. Một thoáng bối rối lướt qua khuôn mặt của họ rồi cũng nhanh chóng lấy lại nét bình thản ban đầu. Người con trai kia không chậm cũng không nhanh tiến về phía người con gái kia nhưng có ai biết rằng trái tim của anh đang nhảy loạn xạ lên vì cô.

Hình ảnh người con gái xinh đẹp trong bộ váy trắng thuần khiết khắc sâu vào tận trong lòng anh. Từ bao giờ mà cô trở nên quan trọng với anh như thế?

Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng ngắn lại, cho đến khi chỉ còn vài bước, anh dừng lại trước mặt cô. Anh vươn tay vén nhẹ vài lọn tóc đang xõa trên khuôn mặt nhỏ bé của cô. Nụ cười khóe môi càng nở rộng chứa đầy yêu thương.

Xuân có chút bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh vén tóc lên cho mình. Trái tim vẫn thế sau hai tháng xa anh. Dường như mỗi lần ở cạnh anh luôn mang lại cảm giác mới mẻ và hạnh phúc như vậy.

Ánh mắt anh trầm mặc nhìn sâu vào khuôn mặt đang ửng đỏ của người con gái ấy. Từng cử chỉ chậm rãi như đang cố gắng che giấu đi sự mất bình tĩnh của chính mình. Cô thật đẹp. Trái tim anh như muốn nổ tung vì cô. Mặc cho ai nói gì đi nữa thì cô vẫn là nhất trong lòng anh.

Bên cạnh cô suốt một thời gian dài nhưng cứ mỗi lần gặp là một lần anh thấy cô khác biệt. Luôn luôn có cái gì đó cứ thu hút mãi ánh mắt của anh không thôi. Đôi khi anh như si dại, chìm đắm trong hình ảnh rạng ngời của cô. Dù có ngốc nghếch, dù có ngờ nghệch nhưng anh lại tự nguyện làm điều đó.

Hình ảnh hai người gần gũi nhau thật yên bình, nhẹ nhàng biết bao. Người con trai đứng tựa vào khung cửa sổ, ánh mắt lưu luyến đặt trên khuôn mặt e ngại của người con gái. Nắng phảng phất làm khung cảnh lung linh, mờ ảo. Gió thổi nhẹ mang theo chút hương vị thoang thoảng của cỏ cây, của đất. Đâu đó có tiếng gió cùng tiếng cây cối cựa mình. Tất cả hòa quyện vào nhau như một bản tình ca nhẹ nhàng khắc sâu vào tận trong tâm hồn của mỗi người.

Chiếc váy trắng khiến người con gái càng dịu dàng, xinh đẹp biết bao. Đôi mắt thờ ơ nhìn về khuôn mặt lạnh lùng của người con trai nhưng có ai biết rằng đằng sau đôi mắt của cô là cả một trái tim đang thổn thức vì anh.

Cứ thế, cả hai im lặng, tự mình chìm vào thế giới của cả hai. Chỉ cần như thế là quá đủ với cả hai. Đã lâu lắm rồi họ mới lại có cơ hội này. Hai trái tim hòa cùng nhịp đập. Hai tâm hồn đồng điệu một suy nghĩ, chìm đắm trong cái thế giới nhỏ bé của chính mình tạo ra.

Anh cầm tay cô, hôn lên đó một cái thật nhẹ. Cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười ấm áp. Hai tháng vừa qua đã khiến cả hai không còn rụt rè, né tránh tình cảm mình nhưng chỉ có điều là…chưa ai có ý định để tình cảm ấy đi đâu về đâu hay sẽ chôn cất nó vào trong quên lãng.

Từ một góc nào đó, một người con trai đang âm thầm quan sát từng hành động, cử chỉ của hai người ấy. Trong lòng dậy lên bao cảm xúc lẫn lộn, có chút vui mừng, chờ đợi nhưng cũng có chút gì đó hụt hẫng. Hai người ấy dường như sinh ra đã là của nhau, không có gì có thể chen vào phá vỡ sợi dây liên kết vô hình đó.

Anh lặng người suy nghĩ cho họ, cho chính mình. Sau bao nhiêu khó khăn, anh cuối cùng cũng sắp thực hiện được điều mình mong muốn. Vậy còn hai người ấy, sẽ ra sao? Tốt nhất là họ có thể đến với nhau. Có như thể mỗi người mới có thể phần nào nguôi ngoai được những vệt đen trong quá khứ. Giờ họ đã mạnh mẽ, đã chín chắn nhưng vẫn còn quá yếu đuối trước thứ tình cảm to lớn đó. Hi vọng mọi chuyện sẽ sớm đâu vào đó cả.

Anh vừa nghĩ vừa đưa chiếc máy ảnh trên tay lên và chụp. Quả thật sẽ rất tiếc nếu như không lưu giữ lại khoảnh khắc tuyệt đẹp ấy của hai người. Một bức tranh yên bình và nhẹ nhàng. Sẽ rất tuyệt nếu như nó có thể kéo dài mãi mãi…

Không biết thời gian kéo dài bao lâu, cả ba đều như chìm vào trong những dòng suy nghĩ riêng của mình cho đến khi có tiếng bước chân dồn dập của ai đó đi tới. Là nhóm thợ trang điểm lúc nãy đang đi tìm Xuân. Vừa thấy cô, không đợi được mà kéo cô đi mất để mặc cho Băng đứng ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng đang khuất dần phía cuối hành lang.

Duy cũng vì thế mới dám đi ra và tiến về phía Băng. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, khẽ gật đầu chào hỏi xã giao rồi lại tự mình rơi vào bầu không khí im lặng. Mỗi người một hướng, nhìn xa xăm đâu đó như đang cố gắng tìm kiếm một câu hỏi nào đó cho mình.

- Này, bao giờ cậu mới dám thừa nhận? – Duy đập nhẹ vào vai của Băng.

- Thừa nhận rồi còn gì. – Băng trả lời qua loa.

- Không lẽ mãi sẽ như thế à? – Duy mất kiên nhẫn hỏi tiếp.

- ….

- Cậu không sợ tôi sẽ cuớp lấy sao? – Duy lườm Băng đầy bực mình.

- Biết đâu cậu lại tốt hơn mình. – Băng nở nụ cười nhàn nhạt đầy chua xót.

- Cậu…cậu có bị sao không vậy? Tại sao cứ phải chạy trốn? Áy náy? Mặc cảm? Những gì cậu làm cho cô ấy không đủ sao?

- Việc đó có gì to tát chứ? – Băng đáp lại.

- Cậu…Đồ ngốc. – Duy tức giận đẩy anh đi xa rồi tự mình bỏ đi. Thật chỉ càng làm mình thêm tức tối thôi mà.

Nhìn bóng của Duy vừa khuất, Băng lại bật cười. Anh đã làm nhiều điều cho cô rồi sao?

- Thưa ông, cháu muốn phát triển lĩnh vực sản xuất âm nhạc. – giọng Băng đều đều khi thông báo về vấn đề đó.

- Tại sao? – chủ tịch không tỏ ra vẻ ngạc nhiên mà chỉ bình thản thưởng thức ly trà.

- Đây là lĩnh vực sẽ mang lại lợi nhuận cao. Đó không phải là điều ông muốn sao? – Băng cũng bình tĩnh đáp lại.

- Nhưng đó là một lĩnh vực khác. Làm sao ta có thể chắc chắn là mình sẽ thành công? Nếu ta không cho phép thì sao? – ông nhướn mày lên hỏi.

- Việc này chắc chắn sẽ không xảy ra. Với lại Duy cũng đồng ý, cháu tin tưởng vào cậu ấy. Hơn nữa, đây chỉ là do cháu muốn thông báo trước về kế hoạch…còn lại dù ông có cho hay không cháu cũng sẽ thực hiện.

- Tại sao phải làm như thế?

-

- Không thể nói rõ hơn cho ta một chút sao? – chủ tịch khẽ nheo mắt lại.

- Cháu xin phép…cháu còn một số việc cần giải quyết. – Băng cúi đầu lui xuống, né tránh câu hỏi của ông mình.

Chủ tịch cũng không làm khó cháu mình mà cho nó rút lui. Làm sao ông không biết được ý nghĩ của cháu mình chứ. Đúng là nó đã bị đứa bé kia làm cho trở nên mất bình tĩnh như thế. Cũng được, ông cũng muốn xem đứa cháu mình có thể sẽ làm được gì nào.