Trứng gà của Khương Thượng Nghiêu không thể đặt cả vào một chiếc giỏ. Như vậy, việc Tập đoàn Kim An chuẩn bị thực hiện dự án xây dựng nhà máy sản xuất thép hình là một cơ hội quá tốt, dù sao cũng có mối quan hệ với Cục trưởng Cục vận tải Mạnh Thời Bình mà không dùng, thì thật lãng phí tài nguyên.

Anh cũng đã lấp lửng tiết lộ ý đồ của mình với Diệp Thận Huy, bước tiếp theo chỉ cần khi tiếp xúc lôi quan hệ với Mạnh Thời Bình ra làm nhành ô liu, Khương Thượng Nghiêu tin dù bất cứ người nào cùng sẽ không từ chối một khách hàng lớn như thế.

Trên tầng hai, gió mát không khí thoáng đãng. Phóng tầm nhìn ra ngoài, phía xa là những đường cong uốn lượn nhấp nhô của sườn núi. Những người ngồi trong bàn tiệc đều là người có thơ có họa, một đêm trăng thế này, đương nhiên họ nói chuyện phong nguyệt rồi.

Từ phong cảnh kinh thành đến phong cảnh gần Vấn Sơn, đề tài dần chuyển hướng, họ nói về vấn đề trị an ở Vấn Sơn gần đây. Với địa vị của Tần Thạnh, đương nhiên không thể thảo luận vấn đề này một cách sâu sắc trước mặt Khương Thượng Nghiêu, chỉ mỉm cười nghe Diệp Thận Huy và Khương Thượng Nghiêu bàn tán về những tin đồn liên quan tới Nhiếp Nhị.

Khi Khương Thượng Nghiêu vô tình nhắc đến một vụ án từ sáu năm trước, sắc mặt Tần Thạnh nặng nề. Sáu năm trước, một người thanh niên bị người của Nhiếp Nhị chém đứt nửa cánh tay. Nghe nói anh rể của người bị hại là một phó cục trưởng Cục kiểm toán thành phố Vấn Sơn. Vị phó cục trường đó một tháng trước khi vụ án khởi tố đã bị cách chức vì một lá đơn tố cáo.

"Chỉ là tin đồn thôi không đủ tin. Có điều Nhiếp Nhị bị bắt, nhân dân thành phố Vấn Sơn đương nhiên vỗ tay sung sướng rồi." Khương Thượng Nghiêu nói.

Tàn tiệc, trên xe Diệp Thận Huy hỏi về cảm nhận của Tần Thạnh. Thị trưởng Tần suy nghĩ hồi lâu, rồi trả lời đơn giản, "Phức tạp".

Diệp Thận Huy cười, "Phần trò chuyện sau đó như có thâm ý, không chừng là quà mừng gặp mặt".

Tần Thạnh khẽ gật đầu.

Sau khi lên xe, Khương Thượng Nghiêu chìm vào dòng suy nghĩ. Ba lá thư tố cáo của Lưu Trung Hán đã được gửi đi hơn một tháng rồi, lại như đá ném xuống biển. Anh cũng biết chẳng có kết quả nhanh được, nhưng vung nồi Vấn Sơn đã mở rồi, không có khả năng nắp sẽ được đậy lại. Hôm nay nhắc tới Lưu Trung Hán trước mặt Thị trưởng Tần, một là muốn ngấm ngầm nhắc Ba Tư Cần, khiến ông phải máy mắt cắn môi; hai là lợi dụng cơ hội ban ơn cho người khác. Anh không tin, trước sự hấp dẫn của quyền lực, có ai lại không muốn nắm đuôi tóc của đối thủ cạnh tranh.

Xe tới gần khách sạn quốc tế Long Thành, Khương Thượng Nghiêu gọi điện cho Trạch Trí, cô ta đang ở spa trên tầng năm.

Sau khi Khánh Đệ bỏ đi, biết rõ cô không nhìn thấy, nhưng Khương Thượng Nghiêu vẫn ra sức né tránh, cố gắng không ở riêng với Trạch Trí trong một căn phòng. Nghe Trạch Trí ậm ừ đáp lại mấy câu, Khương Thượng Nghiêu lên tầng hai vào quán bar kiểu Mỹ. Anh ngồi xuống, tiện tay với một cuốn tạp chí, vừa xem vừa đợi Trạch Trí xuống.

Chẳng lâu sau Trạch Trí gọi điện lại, nghe nói về buổi gặp tối nay của anh, cô ta cay độc, "Đường của anh mở rộng ngày càng nhanh đấy".

"Lo gì chứ? Đường của tôi có rộng tới đâu cũng sẽ chẳng quên phần cô. Không tin không được, cô thấy tôi làm việc không nghĩa khí bao giờ chưa?"

Việc kiểm soát dục vọng của con người Trạch Trí rất mãnh liệt, gần đây do tuổi cũng nhiều, nên mới kìm nén đôi chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn để lộ bản tính.

"Ồ, lần nào cũng thế, bắt đầu lại nói chuyện đạo lý to tát với tôi đây."

Không buồn tranh cãi với cô ta, Khương Thượng Nghiêu lật cuốn tạp chí, hờ hững hỏi: "Nói nghe xem, Tần Thạnh này xuất thân thế nào?". Cũng chỉ lớn hơn anh mấy tuổi mà thôi, nhưng hành động lời nói của Tần Thạnh đều có tác phong của con nhà quyền thế, tài năng phát tiết từ bên trong.

"Nghe nói từ Bắc Kinh đến, có thế lực đấy." Trạch Trí cũng hiếu kỳ như anh, "Tôi hỏi bố tôi là thế lực nhà anh ta thế nào, bố tôi không chịu nói, nói không chừng ông cũng chẳng biết ấy chứ".

Nếu sự cẩn thận của Trạch Đồng Hỷ vì nguyên tắc thì còn tốt. Song, nếu đến Trạch Đồng Hỷ còn không biết lai lịch của anh ta, thì cho thấy người chống lưng của thị trưởng mới này chắc chắn không bình thường như những người khác. Trạch Trí lại cho rằng khả năng ấy rất buồn cười, nói xong liền phá lên cười ha hả. "Có thể có thế lực gì chứ? Cán bộ cao cấp bị điều xuống thành phố cấp huyện làm thị trưởng, nghe thị trưởng thì oai, nhưng thực chất đang ngấm ngầm giáng chức?"

Khương Thượng Nghiêu bắt đầu nghiên cứu sơ yếu lý lịch của Thị trưởng Tần. Trước khi về Vấn Sơn, cấp bậc hành chính của Tần Thạnh từ sở trưởng tới cán bộ cao cấp. Theo lý mà nói, cán bộ cao cấp đến một thành phố như Nguyên Châu làm phó thị trưởng thường vụ cũng được mà.

"Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi bò, thị trưởng một thành phố cấp huyện dù không cao, nhưng dễ tạo được thành tích hơn phó thị trưởng của thành phố cấp tỉnh." Tự đặt mình vào vị trí này mà nghĩ, nếu là Khương Thượng Nghiêu anh, anh cùng không muốn làm cái chức quan trong thường vụ chỉ có quyền giơ tay biểu quyết mà không được quyền phát ngôn kia.

Từ đó cho thấy, Thị trưởng Tần thật sự là người có chí. Điều khiến người ta không thể xem thường là, Diệp Thận Huy vì tân thị trưởng mà bỏ ra hàng trăm tỷ đầu tư vào Vấn Sơn. Có điều, những suy nghĩ này chẳng cần mang ra thảo luận với Trạch Trí.

"Cô chỉ nói thế thì xong rồi, không có tin tức nào giá trị cả."

"Anh tưởng tôi thích đi nghe ngóng à? Làm việc thì tìm tôi, giao tiếp với tầng lớp lãnh đạo cấp cao thì lờ tôi, tôi được anh trả bao nhiêu nhỉ?"

Khương Thượng Nghiêu muốn nói "Đại tiểu thư, mỗi năm tôi bỏ không ít tiền cho cô đâu", nhưng đành nhẫn nhịn, chuyển sang chuyện khác, "Nhân lúc Diệp tổng ở Nguyên Châu, thời gian này tôi sẽ bàn đến việc hợp tác xây dựng nhà máy gang thép, tiền bạc phiền cô chạy tới chỗ Tạ Tín Dương một chuyến rồi".

"Thế còn Thống đốc Hà thì sao?"

Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm, ném cuốn tạp chí trong tay xuống bàn, "Chỗ Thống đốc Hà...". Còn chưa nói xong, anh bỗng như phát hiện thi thể của người ngoài hành tinh trước cửa nhà mình, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và thăm dò, từ từ áp mặt xuống nhìn khuôn mặt trên trang bìa tờ tạp chí. Ngay lập tức anh mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Trên bìa tờ tạp chí, người phụ nữ nude tóc nhuộm màu bạch kim buộc chặt, môi đỏ rực làm nền cho đôi mắt đen sâu như hồ nước. Cô đứng nghiêng người, eo thon hông nở. Khương Thượng Nghiêu không dám tin vào mắt mình, ánh mắt trượt dần từ phần đường cong xuống, dừng lại trên hõm lưng nơi anh đã từng hôn lên đó không biết bao nhiêu lần.

Không thể nhẫn nhịn được, anh đột nhiên đứng bật dậy.

"Khương Thượng Nghiêu!" Giọng Trạch Trí vang lên trong di động như có như không. Khương Thượng Nghiêu thuận tay tắt máy, cầm cuốn tạp chí đến giá để. Cũng may, chỉ có cuốn này mà thôi. Anh lại lần nữa tức giận nhìn vào tấm ảnh trên trang bìa, nhưng không tìm thấy tên Khánh Đệ. May mắn, xấu hổ, phẫn nộ, những cảm giác kia chẳng khác nào những mũi kim xoáy sâu vào tim anh, anh cố gắng giữ bình tĩnh, khuôn mặt co rút.

Người phụ nữ này! Người phụ nữ này!

Quầy bar của khách sạn Long Thành bình thường thu phí khá cao nên khách không nhiều. Bầu không khí vắng lặng, tiếng dương cầm du dương. Khi Khương Thượng Nghiêu lật tìm tạp chí, do dùng sức quá mạnh, khiến giá tạp chí đổ về phía lan can sắt, những tiếng động chát chúa vang lên, thu hút ánh mắt của bao nhiêu người. Nhân viên phục vụ quay sang nhìn nhau, rồi mở to hai mắt nhìn Khương Thượng Nghiêu ở tầng hai đang nổi giận với cái giá đựng tạp chí. Anh căm hận chửi một tiếng, tức giận đùng đùng lao ra khỏi quầy bar, tiện thể cầm luôn cuốn tạp chí đó.

Bị đeo cái mác hư danh là trợ lý, nhiệm vụ của Lưu Đại Lỗi chính là làm những việc chạy đi chạy lại, không mệt nhọc nhưng rất lắt nhắt.

Hơn một tháng gần đây ở lại Vấn Sơn cùng lão đại bận tới đầu bù tóc rối, hôm nay cậu ta mới được về Nguyên Châu. Lưu Đại Lỗi tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi hẹn hò với cô bé sinh viên của mình. Tâm trạng đang vui vẻ, ai ngờ chỉ một cú điện thoại đã kéo cậu ta xuống dưới lầu.

Trong thang máy, đoán chừng qua giọng của lão đại, Lưu Đại Lỗi biết ngay là có việc, vào trong xe thoáng nhìn, quả nhiên đúng thế. Bộ dạng lão đại giống hệt lần trước khi lên kế hoạch bắt cóc con trai cả của Nhiếp Nhị, hung hăng tức tối, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn cắt thịt người ta.

Lão đại lạnh lùng dặn dò, "Tiểu Đặng đưa tôi đến Bắc Kinh, cậu ở lại đây, ngày mai về Vấn Sơn tìm quanh xem, có cái này thì mua hết về cho tôi", nói rồi đưa cho cậu ta một cuốn tạp chí dày cộp.

Lưu Đại Lỗi trong lòng hoài nghi, liếc mắt nhìn Tiểu Đặng một cái, Tiểu Đặng cũng nghệch ra chẳng hiểu gì. Lưu Đại Lỗí không dám hỏi thêm một câu, bèn đưa tay chuẩn bị đón lấy, không ngờ giữa chừng lão đại lại thay đổi ý định, thu tay về.

Thật không muốn đưa tấm ảnh nude của cô cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng cứ nghĩ đến cảnh không biết bao nhiêu kẻ cầm thú dưới gầm trời này đã được nhìn, thậm chí còn... Khương Thượng Nghiêu gõ gõ ngón tay vào đầu Khánh Đệ trong bức ảnh, lòng như muốn bốc hỏa. Anh lại nhìn bức ảnh trang bìa, rồi nói với Lưu Đại Lỗi, "Cậu hỏi người ta mua cuốn tạp chí Bazaar số tháng Ba là được rồi".

Lần này nhìn mới nhận ra bức ảnh có chút huyền diệu. Trước đó trong quán bar ánh đèn mờ ảo, màu sác không được thật lắm, vừa nhìn mặt đã biến sắc, nên Khương Thượng Nghiên bỏ qua quá nhiều chi tiết. Lúc này, ánh đèn trong xe chiếu thẳng vào những đường cong tuyệt mỹ kia, anh mới nhận ra người trong ảnh không phải nude hoàn toàn, mà đang mặc chiếc váy dài màu vàng không ra màu vàng, màu đất chẳng phải màu đất, không biết màu gì mà giống da người đến thế. Có điều, mặc vào hay không mặt cũng chẳng khác nhau là mấy, hai dây váy trên vai mỏng manh, phía sau gáy khoét hình chữ V rất sâu, để lộ nửa lưng ngọc ngà, thiếu chút nữa thì nhìn thấy cả hõm lưng gần hông.

Liếc mắt thấy sắc mặt anh hết xanh lại đen, trong vài giây lửa giận như bốc thêm ngùn ngụt, Lưu Đại Lỗi bất giác nuốt nước miếng, băn khoăn hỏi: "Ba… Ba gì cơ?”.

Khương Thượng Nghiêu bị sự lắp bắp kia làm cho nghẹn ngào nói không ra lời, thẳng tay đưa cho cậu ta cuốn tạp chí. Phản ứng của Lưu Đại Lỗi hoàn toàn ngược với anh, mắt mở to, tặc lưỡi, "Trời ơi, cô gái này thật mê hồn...".

Còn chưa nói xong câu, Tiểu Đặng áp sát lại gần định nhìn bỗng kêu lên thảm thiết, trán bị vỗ một phát, ngay sau đó là chân lao tới. Lưu Đại Lỗi phản ứng thần tốc, lùi về sau áp sát cửa, cú đá đó hướng về phía ghế phụ.

"Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ rồi hẵng nói!" Lưu Đại Lỗi thần sắc còn chưa ổn định, lại cầm cuốn tạp chí lên, lần này nhìn thì hỏng rồi! Cậu ta trợn mắt cứng miệng, ngay sau đó liếc liếc lão đại với anh mắt như không thể tin nổi. "Anh Khương... đây... đây đúng là…"

"Đừng nói vớ vẩn nữa. Ngày mai hãy làm việc tôi dặn, tốt nhất nếu có thể thì thu gom cả ở Nguyên Châu nữa. Tôi không thể bỏ mặc cô ấy như thế."

Lưu Đại Lỗi tức tối, đấm ngực thùm thụp, căm hận nói: "Đương nhiên rồi! Nếu rơi vào tay kẻ háo sắc thì tưởng tượng thế nào? Anh Khương, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho em!".

Khương Thượng Nghiêu trừng mắt nhìn cậu ta mấy giây, rồi bất lực xua tay đuổi xuống xe. Sau khi chiếc xe biến mất ở đại lộ, Lưu Đại Lỗi không thể tự chủ được cầm cuốn tạp chí lên nghiêm túc ngắm nghía một lượt, hồi lâu mới tiếc nuối than: "Chị dâu chỉ kém ở phần ngực, nếu thêm được hai lạng thịt vào đó thì… khụ khụ khụ".

Người con gái này, sau khi rời khỏi Vấn Sơn chẳng còn ngoan ngoãn hiền thục nữa, mặc chiếc áo len thì lộ nửa cánh tay, cái thứ ôm chặt đôi chân dài chẳng biết nên gọi là tất hay là quần đây, mái tóc dài đen mượt mà như thế mà cắt xoẹt cái thành ngắn ngủn, còn uống rượu với bạn nam sống cùng nhà, lại đi chèo thuyền thưởng hoa với đàn ông, giờ lại còn...

Trước đó, Khương Thượng Nghiêu không kịp suy nghĩ về việc tại sao ảnh của Khánh Đệ lại xuất hiện trên bìa tạp chí, giờ anh đã hiểu. Chắc chắn có liên quan tới anh bạn cùng nhà Chu Quân kia!

Khương Thượng Nghiêu ngồi dựa vào thành ghế nhắm mắt như ngủ, trong cơn tức giận suy nghĩ của anh lại lang thang tới chỗ bức ảnh. Đối với cơ thể mà anh nhắm mắt anh cũng vẽ ra được từng đường cong ấy, anh thậm chí còn có thể hồi tưởng lại cảm xúc của mình trên từng bộ phận của cơ thể ấy.

Mỗi phân mỗi tấc trên đó đều là của anh! Đều là của anh!

Đi được nửa đường, Khương Thượng Nghiêu dần hạ hỏa. Nhớ lại thời gian đầu khi Khánh Đệ đến Dã Nam công tác, thần sắc vui tươi, mỗi hành động mỗi bước chân đều tràn đầy sức sống và nét tươi trẻ. Khi ấy cách nhau một tấm kính trong phòng thăm người thân, qua nụ cười vu vơ tùy hứng của cô, anh cũng có thể mạnh mẽ cảm nhận được sự tự tin và kỳ vọng vô cùng lớn của cô dành cho tương lai.

Chính tinh thần ấy đã có sức tác động khiến tâm hồn anh được sống lại, và dẫn dắt nó từng bước từng bước ra khỏi bùn lầy.

Nhưng, cùng với mỗi bước thăng tiến trong sự nghiệp của anh, những sắc màu vui tươi trong ánh mắt cô cũng ngày càng nhạt phai.

Đúng như những gì cô từng nói khi chia tay, họ đang theo đuổi hai con đường khác nhau. Đối với cô mà nói, rời khỏi Vấn Sơn là một sự giải phóng, giống như được giải thoát. Nếu cuộc sống lúc này chính là phong cảnh trên con đường tương lai mà cô đã kỳ vọng có thể khiến cô vui vẻ, thì anh cũng sẽ nhượng bộ khắc phục.

Như đã từng hứa với cô, anh sẽ đồng hành cùng cô suốt chặng đường đời.

Gặp được Chu Quân cũng là nửa đêm. Sau khi tự giải tỏa cho mình, cơn phẫn nộ trong anh đã giảm bớt, nhưng bỗng chốc lại bùng lên lúc nhìn thấy bộ ngực trắng muốt của Chu Quân.

"Sao anh toàn mò đến đây vào nửa đêm canh ba thế? " Giọng Chu Quân như vẫn còn ngái ngủ.

"Hai người một nam một nữ sống cùng nhau, anh không thể chú ý một chút à?" Khương Thượng Nghiêu hỏi lại, ngón trỏ chỉ vào ngực Chu Quân.

Chu Quân bất giác rùng mình, tránh ra nửa bước. Vừa được nhường đường, Khương Thượng Nghiêu phủi tay, vẻ mặt ghê tởm như vừa chạm vào thứ gì đó đáng sợ, đi thẳng vào trong.

Nhìn anh bước thẳng vào phòng Khánh Đệ với khí thế của người đi bắt kẻ gian, Chu Quân hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Này... này..."

Mở cửa ra, Khương Thượng Nghiêu bỗng nghệch mặt, quay người hỏi Chu Quân: "Khánh Đệ đâu?".

Đôi mắt như bắn ra lửa kia nhìn về nơi không nên nhìn, Chu Quân hai tay ôm ngực, "Cô ấy về nhà rồi".

Khương Thượng Nghiêu đột nhiên nhìn lên. Sau khi hạ hỏa mới nghĩ ra nên gọi điện thông báo một tiếng, nhưng lúc ấy đã nửa đêm, Khánh Đệ có thói quen ngủ sớm, anh nghĩ đến rồi sẽ nói, ai ngờ quên mất. "Tại sao lại về nhà?"

Giọng chất vấn đầy phẫn nộ, Chu Quân chỉ muốn đáp trả anh rằng, "Làm sao tôi biết được, biết cũng không nói cho anh", nhưng đôi mắt sắc lẹm kia cứ nhìn chăm chăm như muốn đóng đinh mình vào sàn nhà, như thể Khánh Đệ có chuyện gì cũng đều liên quan tới mình vậy, không nói rõ ràng chắc người đàn ông này chẳng chịu bỏ qua mà về. Chu Quân hơi nhát gan, ngập ngừng rồi nói: "Buổi tối em gái cô ấy gọi điện đến... hình như có rắc rối gì đó".

"Lúc mấy giờ?"

"Mười một, mười hai giờ."

Nửa đêm canh ba, không có chuyến xe, cũng chưa chắc đã có tàu, cô vội vội vàng vàng về nhà như thế chắc là có việc gấp. Khương Thượng Nghiêu thoáng trầm ngâm, rồi nói với Chu Quân: "Cảm ơn anh".

Thái độ thay đổi đột ngột, nhất thời Chu Quân không phản ứng kịp, Khương Thượng Nghiêu đã quay người đi xuống nhà. Chu Quân đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng xe lao vụt từ con ngõ hẹp ra ngoài đường lớn, bất giác đưa tay lên sờ cổ, cúi xuống lẩm bẩm: "Chuyện cổ tích, ông chủ ngành than quả là hào khí".

Vừa xuống lầu Khương Thượng Nghiêu liền bấm máy cho Khánh Đệ. Cô đang trên tàu hỏa, lập tức lửa giận trong người anh lại bốc lên, song vẫn cố gắng nén giận, nói: "Nhà có việc em chỉ cần gọi điện cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết, sáng sớm mai em đi chuyến sớm về cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Nửa đêm nửa hôm đi tàu như thế không thuộc đường thuộc xá người ta lừa thì sao?".

Thấy đầu dây bên kia im lặng, Khương Thượng Nghiêu bất giác hỏi lại: "Khánh Đệ?".

"Dù em chưa tới Thạch Gia Trang, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta bắt mất. Anh đang dọa hay nghi ngờ khả năng của em? Mấy năm nay em vẫn sống một mình rất tốt, cũng chẳng thiếu cái chân cái tay nào."

Cảm giác sắp cãi nhau đến nơi, Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm hồi lâu, rồi dịu giọng nói: "Anh lo lắng cho em, nên mới sốt sắng thế. Quan trọng là lát nữa phải chuyển xe, em sẽ ngồi đợi gần một tiếng ở ga, một thân một mình, ngủ gật gì đấy…"

"Em cũng biết đợi chuyến sáng mai thì tốt hơn, nhưng ngồi nhẩm tính thời gian, em không sao ngồi yên ở nhà được." Dù thay đổi thế nào, anh cũng vẫn mang tác phong của người lớn tuổi vùng quê. Luôn cho rằng con gái không làm được việc gì, không dựa dẫm vào đàn ông thì không biết phải trái. Khánh Đệ thấy bất lực vô cùng, có điều lúc này tâm trạng cô đang rất tệ, cũng chẳng muốn tranh luận tiếp nữa.

"Ở nhà xảy ra chuyện gì thế? Bố em sao?"

"Em gái em. Nó không sống nổi nữa đòi ly hôn, tối nay đã mang va li quần áo đi khỏi nhà."

Giọng nói không pha chút tức giận, có thể tưởng tượng ra thần thái chán nản của cô lúc này. Cơn giận vừa rồi tiêu tan, lòng anh lo lắng, chỉ thấy luyến tiếc, "Em đến ga Thạch Gia Trạng thì chờ anh, đừng đi đâu cả, anh tới đón em".

Cúp máy, Khương Thượng Nghiêu định gọi dặn dò Đại Lỗi tới đó trước để giúp, nhưng chợt nhớ ra, anh bấm máy gọi cho Hắc Tử.

Đồng chí Khu Thắng Trung gần đây làm việc chăm chỉ cần mẫm, cai rất nhiều tiệc rượu và các trò tiêu khiển khác, hằng ngày làm việc xong liền về nhà ngủ. Bỗng nghe tin báo đến qua điện thoại cơn buồn ngủ của anh ta lập tức biến mất. "Thật không?"

Chưa đợi Khương Thượng Nghiêu xác nhận lại, Hắc Tử lập tức không còn tinh thần nữa, lười nhác trả lời: "Cô ấy và chồng cãi nhau đòi ly hôn, tần suất nhiều gần bằng số lần bố mẹ mình càm ràm bắt mình kết hôn, năm nào chẳng nói. Hồi Tết nhìn mắt thâm đen, trên mặt hằn rõ năm vết ngón tay, khóc kêu không sống nổi nữa, cuối cùng chẳng phải vẫn nói nói cười cười chui vào chăn đấy thôi",

"Nếu cậu cho rằng chỉ có thế thì mình cúp máy đây, còn phải khuyên giải Khánh Đệ." Khương Thượng Nghiêu nói vậy.

"Này, đừng cúp máy vội. Dù thật hay giả thì cũng bị cậu đánh thức rồi, mình giúp cậu đi xác nhận. Nếu lại đánh nhau gì gì đó, làm loạn trị an, gây hại cho an toàn công cộng thì cũng chẳng hay." Hắc Đệ nói giọng đại nghĩa.

Ở đơn vị, Hắc Tử luôn bị chèn ép, buồn bực không có chỗ để xả. Từ khi Uông Kiến Bình bị đình chỉ công tác để thẩm tra, anh ta mới lấy lại niềm tin, quyết chí cầu tiến, đến ăn nói cũng rất ra dáng. Khương Thượng Nghiêu cười thầm, hỏi: "Cậu có số của Ái Đệ không? Có thì tốt nhất, mình nghe Khánh Đệ nói hình nhu nó xách túi ra khỏi nhà chồng rồi. Nửa đêm thế này chắc chẳng có chỗ nào để đi, cậu tìm ở mấy nhà trọ quanh đấy xem".

Hắc Tử nói được, rồi đột nhiên thở dài, giọng bất lực hận sắt không thành thép, "Nha đầu chết tiệt ngang ngạnh bướng bình, bị người ta bắt nạt cũng không thèm nói với anh trai một câu".

Ái Đệ ngay lập tức nộp tiền cọc căn hộ mà hơn tháng trước mình đã ngắm trúng. Cô tính toán dù có vay tiền ngân hàng, thì khoản phải trả ban đầu cũng tương đối, nên bàn bạc với Hướng Lôi, bảo anh ta giục chị gái sớm trả tiền.

Ai ngờ Hướng Lôi ngoài miệng đồng ý, nhưng mấy ngày liền chẳng thấy động tĩnh gì. Ái Đệ lúc này mới nổi cơn tam bành. Chủ nhà quy định trong vòng nửa tháng phải nộp tiền làm thủ lục, cô phải tìm mọi cách mềm mỏng thuyết phục mới kéo dài được thêm thời gian, nhưng bị Hướng Lôi lần lữa lừng khừng, đừng nói tới việc mua nhà, đến tiền đặt cọc cũng sắp bốc hơi rồi.

Cô nhẫn nhịn không nhắc đến chuyện tiền đặt cọc, quyết định chờ xem biểu hiện của Hướng Lôi có thay đổi hay không. Song Hướng Lôi chẳng có khả năng quyết đoán, bộ dạng lúc nào cũng rụt rụt rè rè. Cơn giận trong lòng Ái Đệ đã hạ, nhưng hy vọng cũng theo đó mà tiêu tan.

Cứ thế này cô không cam tâm, biết chị gái cũng khó khăn, nên cô không nhắc chuyện này trước mặt Khánh Đệ, tự mình đi khắp nơi vay mượn tiền bạn bè, cuối cùng cũng nộp đủ số tiền cho đợt đóng đầu tiên. Ái Đệ nhớ tới bài học lần trước, không dám nói gì với người nhà Hướng Lôi, lén lút đến ngân hàng gửi tiền vào tài khoản của mình.

Ai ngờ lại gặp người hang xóm ở ngân hàng. Sống trong ngõ hẻm, nên tin tức lan nhanh khó tránh. Vừa về đến nhà Ái Đệ đã bị phủ đầu bởi màn chửi mắng của mẹ chồng.

Mẹ Hướng Lôi mắng cô là người tâm địa độc óc, có tiền mang đi gửi tiết kiệm, có cơm ăn không cho con gái bà con đường sống, mở mắt ra liền bắt con trai bà phải đòi tiền chị gái. Đứa con ngoan ngoãn của bà bị cô biến thành kẻ xấu xa, hoàn toàn không còn nghĩ đến tình thân ruột thịt nữa.

Ái Đệ nhịn rồi lại nhịn, đợi Hướng Lôi về xem anh ta có nói giúp cô một lời công bằng hay không, nhưng hiện thực khiến cô thất vọng thêm lần nữa. Hướng Lôi nghe thấy tiếng loảng xoảng bát đũa trong bếp, đầu càng cúi thấp, cuối cùng hỏi vợ: "Tiền tiết kiệm anh xem rồi không biến động, hôm nay tiền em mang đi gửi ở đâu ra?".