Quan điểm của cô và Ái Đệ trong một số vấn đề rất khác nhau, nếu tiếp tục nói nữa, thì cô sẽ trở thành một kẻ vô ơn đối với những gì nhà bác đã làm cho mình. Khánh Đệ khẽ thở dài: "Em khôn ngoan hơn chị, có điều đừng khôn ngoan quá là được. Anh Hoài Nguyên với đám bạn của anh ấy chẳng phải người tốt đâu".

"Chị cũng nhận ra sao? Nhiếp Nhị đó, lần trước em còn cho em trai anh ta một bạt tai. Vừa rồi nghe tên anh ta, em sợ muốn chết, cũng may anh ta không nhớ ra."

Vẻ mặt của em gái cô rất hào hứng chứ không hề tỏ ra sợ hãi, Khánh Đệ mím chặt môi im lặng tiếp tục bước về phía trước.

"Anh em nhà anh ta thật sự rất xấu, Nhiếp Tiểu Tứ còn xấu hơn! Chị, chị chưa nhìn thấy đâu, Nhiếp Tiểu Tứ mặt mũi hung tợn, cơ bắp nổi cục lên, hễ cười là thớ thịt rung theo bần bật. Mẹ anh ta đẻ cũng nhiều, không sợ bị xử phạt hay sao ấy? Nghe nói còn có ông anh cả đang ở tù. Chị nói đúng... cả nhà họ đều là... Chị, chị đi chậm một chút được không? Nếu so sánh ra, tên tiểu tử Diêu Cảnh Trình kia cũng chẳng tử tế gì hơn, nhưng người khác lại không cảm thấy anh ta đáng ghét. Không phải, mà là khiến người ta cảm thấy không đến nỗi quá đáng ghét.” Ái Đệ nói xong liếc mắt nhìn chị một cái: "Chị, chị không thích em nhắc đến Diêu Cảnh Trình, vậy thì em không nói nữa".

Mặt đất đã bị phủ một lớp tuyết mỏng, tiếng bước chân cũng nặng nề hơn, Khánh Đệ tập trung nhìn con đường phía trước phủ đầy tuyết trắng, không nói gì. Ái Đệ không chịu được sự im lặng đáng sợ đó, đá đá lớp tuyết bám ở mũi giày, rồi nói: "Thật không thể hiểu nổi sao Diêu Cảnh Trình lại có một bà chị gái như thế, em nghe người ở lớp ghita nói, anh Khương kia mỗi khi đến lớp, chị ta còn bám lấy chạy tới đưa cơm nữa. Thật không biết xấu hổ! Chẳng qua chỉ là ưa nhìn chút thôi, đám con trai mỗi khi nhắc đến mặt lại bần thần, cứ như là chị ta mang cơm cho họ vậy!".

Khánh Đệ kinh ngạc dừng lại, không ngờ những lời chua ngoa như thế lại được nói ra từ miệng của em gái mình.

Áí Đệ nhận ra mình đã lỡ lời, vẻ mặt bối rối, rồi nói như giải thích: "Dù gì thì người nhà đó cũng không tốt, em nghe nói bố của Diêu Cảnh Trình phải hơn mười năm rồi không về nhà, còn sống hay đã chết không ai biết, có điều hình như đã bỏ rơi ba mẹ con họ. Chị, tóm lại chị không được có quan hệ gì với Diêu Cảnh Trình đâu đấy".

Nhìn theo cái cụp mắt của em gái, Khánh Đệ nhìn chằm chằm vào mũi giày của Ái Đệ, vệt nước bẩn từ mũi giày chảy xuống làm mờ vết chân trên tuyết, cô không biết nó còn làm bẩn thứ gì khác nữa không.

“Tiểu Ái, người con gái khi đố kỵ vẻ mặt rất xấu, thật đấy.” Cô nghĩ đến tấm bằng khen bị xé vụn, mím chặt môi một lúc lâu mới nói: “Thực ra chị cũng ghen tỵ với chị ấy, có điều là bài văn chị ấy viết rất hay, hay hơn của chị. Thừa nhận người khác mạnh hơn mình không khó, khó là ở chỗ chính mình không lấy được thăng bằng, trong lòng khó chịu”.

Ái Đệ thở phào nhẹ nhõm: “Chị, em cũng là vì bất bình thay chị, tại sao lần nào chị ta cũng được giải nhất, tại sao chị ta vừa học giỏi lại vừa xinh đẹp chứ?”.

Trên thế giới này có rất nhiều những câu hỏi không lời đáp. Ví dụ như: Tại sao anh lại không nhớ cô? Tại sao chị ta lại là… của anh?

“Ai cũng có phần của mình không cần phải ngưỡng mộ người khác đâu.” Khánh Đệ ngẫm lại thấy câu này có lẽ cô đang nói cho chính mình nghe thì đúng hơn, bất giác tự cười chế nhạo bản thân, phủi phủi đám tuyết vương trên mũ của em gái, nói: “Về thôi, lạnh tê hết cả chân chị rồi”.

Tuyết rơi cả đêm không ngớt, đến gần sáng tuyết đã dày gần tới đầu gối. Buổi sáng tuyết ngừng rơi, sắc trời không vì thế mà sáng hơn, vẫn âm u như ngày hôm qua. Đến trưa khi hết giờ học giáo viên thông báo chiều trường cho nghỉ, Khánh Đệ và em gái về tới nhà, thấy cả gia đình cậu mợ vốn đã định về quê sáng nay vẫn đang ngồi ở ngoài phòng khách.

Trận bão tuyết quá lớn, tình hình đường xá về Dã Nam không ổn, sớm đã bị cấm. Đang thời kỳ nông nhàn, nhưng việc trong mỏ thì không thể trì hoãn, cậu của Khánh Đệ kiên quyết đòi về sáng nay, thế là sau khi từ bến xe quay lại đã chạy ra ga tàu để mua vé.

Mẹ Khánh Đệ kêu hai chị em cùng bà ra ga tiễn cậu mợ. Cửa sổ phòng khách đóng chặt, mùi khói thuốc chất lượng kém cậu hút át cả hơi người bay lởn vởn trong không khí, Ái Đệ vừa bước vào cửa đã sa sầm nét mặt, nghe mẹ nói đi tiễn cậu, nó chu môi vẻ mặt không cam tâm: "Buổi chiều con còn phải đi học", nói xong bỏ vào phòng đóng cửa.

Mẹ Khánh Đệ bất lực nhìn cánh cửa phòng đóng kín, vừa cằn nhằn con bé này không hiểu chuyện vừa quay sang, Khánh Đệ như ra hiệu. Khánh Đệ là chị lớn, việc trong nhà có gánh vác nhiều hơn một chút cô cũng sớm quen, không cần mẹ phải lên tiếng, tự động cầm hành lý trên sàn nhà lên.

Dã Nam là thị trấn nhỏ, chỉ có một chuyến tàu chậm sẽ dừng ở ga đó, nên có muộn cũng là chuyện bình thường. Bốn phía phòng chờ ở ga tàu đều hút gió, càng ngồi lâu càng thấy lạnh, Khánh Đệ thấy mẹ và mợ mãi chưa quay lại, nói với cậu một tiếng rồi đi về phía nhà vệ sinh. Trên tay mẹ cô là một tập giấy bạc một trăm tệ, đang đứng cạnh bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh đẩy qua dúi lại cho mợ.

Mẹ cô tích góp được số tiền này cũng không dễ dàng gì, nhưng chuyện nhà cậu thì không thể không giúp. Khánh Đệ chỉ sợ nếu để bố biết được, trong nhà sẽ lại nổi một cơn sóng gió lớn.

Khánh Đệ vừa bước một chân vào, thấy mợ đang cầm xấp tiền đó, cô vội rút chân ra. Mợ nhét tiền vào túi áo, nói với mẹ: "Chị à, em thay chồng em và các cháu cảm ơn chị. Em cũng biết chị không dư dả gì, trước kia…”.

Trước kia khi mẹ cô mang theo hai chị em về Dã Nam như đi chạy loạn, mợ tay xoa xoa cái bụng đã to lồ lộ nhìn ba mẹ con đang ngồi trên cái giường bằng gỗ phản của bà trước kia, thở dài nói “Căn phòng này nhỏ, thêm vài người nữa đi lại cũng khó khăn...nếu chị không chê, thì cứ ở lại mấy ngày".

Khánh Đệ từ từ quay về chỗ cậu, thấy đứa em họ đang nằm gọn trong lòng bố, mắt nhắm hờ, cô thò tay vào túi lấy ra một chiếc kẹo dúi vào tay nó, dỗ dành nói: "Đừng ngủ, ngủ là cảm lạnh đấy".

Cậu cúi đầu nhả khói thuốc, nói: "Khánh Đệ, trời lạnh lắm, về với mẹ đi".

“Không sao đâu, cậu." Cô không giỏi ăn nói, cậu cũng là người vụng về, nên cả hai nhất thời im lặng. Ánh mắt Khánh Đệ di chuyển từ chiếc quần bạc màu bám đầy tàn thuốc lên trên những ngón tay đã bị khói thuốc ám vàng, điếu thuốc cậu đang kẹp ở tay cháy tới tận phần đầu lọc đã không còn cháy thêm được nữa, nỗi oán trách trước đó phút chốc tiêu tan: "Cậu... mọi người sống vẫn ổn chứ ạ?".

Cậu cô lúng túng gật đầu: "Vẫn ổn, mọi người vẫn ổn, chỉ lo cho mẹ cháu…”

Khánh Đệ hiểu điều mà cậu đang lo lắng, cô cố nặn ra một nụ cười rồi đáp: "Mẹ đã có cháu và Ái Đệ".

Cậu cô lại gật đầu, định nói gì đó rồi lại thôi. Khánh Đệ liền lảng sang chuyện khác: "Còn chưa thấy loa thông báo là tàu sẽ đến muộn bao lâu ạ?". Cô ngẩng đầu lên định nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên cao, chính giây phút ấy, cô đã nhìn thấy Khương Thượng Nghiêu.

Khương Thượng Nghiêu mặc bộ đồng phục màu xanh sẫm dành cho nhân viên nhà ga, gọn gàng sạch sẽ, dáng người cao lớn. Anh đi men theo dòng người đang xếp hàng tay cầm hành lý bên ngoài cửa sổ, lúc đó Khánh Đệ cho rằng anh đang đi về phía cô, tự nhiên thấy vui lạ, trái tim như bị bóp nghẹt, không thở nổi. Nhưng ngay sau đó, cô thấy anh chau mày, quét mắt nhìn đám người đang đứng dựa vào tường, rồi chuyển hướng nhìn.

Khánh Đệ ngồi xuống ghế, ngẩn người chăm chăm dõi theo bóng anh, sự vui mừng tột độ vừa rồi cũng nguội lạnh dần.

Nhưng khi cô còn chưa kịp thu lại ánh mắt buồn bã thất vọng của mình, đối phương đột ngột quay người lại, cô và Khương Thượng Nghiêu bốn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt anh vừa có sự nghi hoặc vừa như đang suy nghĩ, ngay sau đó khóe miệng chợt khẽ cong lên, mỉm cười đi về phía cô.

Tim Khánh Đệ đập thình thịch, bước chân anh càng gần, trái tim cô đập càng nhanh. Cô cố gắng bình tĩnh nhớ lại nụ cười lúc bình thường của mình như thế nào, nhưng khi cố gắng để thể hiện thì cơ thịt như cứng lại, vì vậy càng hoảng hơn.

"Bạn của Cảnh Trình phải không?", anh tiến lại gần hỏi,

Khánh Đệ đứng bật dậy, lúc ấy mới nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, bộ dạng anh lúc này rõ ràng là đang rất muốn cười. "Anh Khương.”

"Thẩm..."

"Thẩm Khánh Đệ." Cô khẽ lên tiếng nhắc anh, ra sức gạt bỏ cảm giác thất vọng đang nổi lên trong tim.

"À, quên mất.” Anh thật thà thừa nhận, cười rất tươi: "Em đi đâu thế?".

"Em ra tiễn cậu về quê." Cô thông báo xong không kìm được bèn hỏi: "Anh làm ở đây ạ?".

Anh vừa gật đầu chào cậu Khánh Đệ một câu "Chú ạ" thì mẹ và mợ cô cũng vừa quay lại, cả hai người đều nhìn Khánh Đệ với con mắt hết sức hiếu kỳ. Khánh Đệ đỏ bừng mặt giới thiệu đây là anh trai của bạn học, anh rất thoải mái chào mấy tiếng "Cô ạ", rồi tự giới thiệu mình đang làm ở Cục đường sắt.

Mợ cô buông lời nhận xét: "Cậu nhóc ngoan quá, rất lễ phép", vừa nghe xong mặt Khánh Đệ như đỏ thêm vài phần, bàn lay đút trong túi áo cũng nóng rực.

"Anh..." Cô vắt óc cũng không nghĩ ra đề tài gì để nói.

"Mọi người đi chuyến mấy giờ ạ?" Anh hỏi.

Cô nói thời gian, Khương Thượng Nghiêu lại chau mày theo thói quen, nói: "Em đợi ở đây, anh đi hỏi giúp em".

Tàu đi Dã Nam không có giờ chính xác, chỉ biết là sẽ chuyển bánh vào buổi tối. Khánh Đệ nói cảm ơn, rồi cúi đầu, mượn cớ đó để giấu đi sự lưu luyến không nỡ rời xa đang tràn ra của bản thân.

"Ở đây lạnh quá."

"Dạ?!" Cô cứ nghĩ anh sẽ nói lời tạm biệt.

"Lạnh quá, ở đây ấy." Anh nhìn xung quanh: "Anh sẽ tìm cho mọi người một chỗ để ngồi".

"Không cần phiền anh thế đâu." Khánh Đệ vừa nói xong lập tức cảm thấy hối hận, cô ao ước được cùng anh đứng trong cái se lạnh của gió, dù chỉ một giây, dù chỉ thêm một giây nữa thôi.

Anh cười: "Không phiền", mấy năm trước khuôn mặt anh vẫn còn tròn tròn rất trẻ con, giờ các nét đã cứng cáp mạnh mẽ, nhưng dáng vẻ bình thản thì vẫn như trước kia.

Anh đưa tất cả mọi người đi đến cuối sảnh, dừng lại ở một căn phòng có cửa kính, phía trên tay cầm của cửa có ghi dòng chữ "Phòng đợi dành cho khách VIP". Một cô mặc đồng phục ngồi bên ngoài chắc là người quen của anh, anh đi đến cạnh người đó nói vài câu, thấy cô ta vỗ vỗ đầu anh, quay sang nhìn cả nhà Khánh Đệ mỉm cười gật đầu, ý bảo họ vào trong.

"Đây là đồng nghiệp cũ của mẹ anh", anh nói: "Trong này có điều hòa, có mỳ ăn liền nữa, anh đã nói với cô Vương rồi, khi nào chuyến tàu đi Dã Nam đến, cô ấy sẽ vào thông báo cho mọi người".

Khánh Đệ cảm ơn rối rít, anh chỉ mỉm cười đáp: "Cảm ơn gì chứ? Anh đi trước đây, nếu rảnh thì cùng Cảnh Trình đến chơi nhé".

Cô cười ngượng ngập, dõi mắt nhìn theo bóng lưng anh, từ từ nhớ lại cảm giác bối rối và xấu hổ vào giây phút khi đầu ngón tay mình khẽ chạm vào Khương Thượng Nghiêu, lúc anh đưa hành lý cho cô. Cô nắm chặt tay đút vào túi áo, lưu lại chút hơi ấm còn vương trên ấy, cứ như thế, trái tim cô chìm đắm trong tâm trạng ngọt ngào vui sướng.

Khu tập thể đường sắt và ga tàu chỉ cách nhau một con đường, quầy bán báo màu xanh trên mái phủ trắng tuyết lẻ loi nơi đầu đường. Khương Thượng Nghiêu bước lại gần mới thấy cửa quầy vẫn để hé, thấy ông Từ đang lúi húi nhóm lò bằng than đá trong quầy báo, anh gõ gõ vào cánh cửa sổ bằng sắt, hỏi: "Ông Từ ạ, lạnh thế này mà ông vẫn bán hàng ạ?".

Ông già đặt bình trà đang cầm trên tay xuống bên cạnh, cầm tờ báo chứng khoán đưa cho anh, đáp: "Chuẩn bị dọn hàng đây, chẳng phải chỉ đợi cậu thôi sao?", rồi nhận lấy chỗ tiền lẻ anh trả, lại hỏi: "Sắp Tết rồi, cậu xem có mã nào ổn ổn, cho chúng tôi mua với, kiếm chút tiên tiêu vặt".

Khương Thượng Nghiêu cười: "Tình hình năm nay ảm đạm lắm, ai dám mua vào đâu ạ? Cháu cũng đọc để xem sang năm có cơ hội không thôi".

Trò chuyện vài câu, anh ngẩng đầu nhìn mấy tòa nhà đã xây được một nửa cùng giàn giáo và chiếc cẩu trục khổng lồ đang để trên bãi đất công phía trước khu tập thể, xong mới kẹp tờ đi vào bằng cổng sau từ con hẻm nhỏ bên cạnh.

Khu nhà anh ở là một khu căn hộ cũ đã được xây từ hai, ba mươi năm trước, hành lang vừa sâu vừa tối, lên đến tầng ba rồi rẽ, cầu thang đột nhiên sáng bừng, đã có người bật đèn trước cho anh. Cửa nhà đang mở, Diêu Nhạn Lam thò nửa người ra, cười tươi như hoa: "Anh, lúc anh đứng dưới tầng em đã nhìn thấy rồi, mau lên đi, bà nấu cơm xong rồi chỉ đợi anh về thôi".

Anh nhảy mấy bậc một lên tầng bốn, tiếng bà anh vọng ra từ bếp, hỏi: "Nghiêu Nghiêu về rồi phải không?".

Căn hộ không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông, cũng nhờ thế mà bên trong rất ấm. Anh bước vào nhà vừa chào bà vừa cởi áo khoác, Diêu Nhạn Lam thuận tay đón lấy định treo lên giúp thì bị anh giơ tay ra giữ chặt. Anh lén liếc bóng bà trong bếp, tiếp đó khẽ véo má Diêu Nhạn Lam, hỏi: "Nhớ anh à? Đứng bên cửa sổ đợi anh phải không?".

Hai má Diêu Nhạn Lam đỏ ửng, lườm anh một cái, sau đó thấp thỏm liếc về phía bếp, rồi mới khẽ nói: "Có phải anh đi rồi không về đâu, em nhớ anh để làm gì? Nghiêm túc đi, bà đang ở trong bếp đây".

Bà anh từ trong bếp đi ra, vờ như không nhìn thấy ánh mắt lấm lét của hai đứa trẻ, nói: "Mẹ cháu gọi điện nói phải trực giúp người khác, nên sẽ về muộn, còn dì Ngô thì làm ca tối, ăn vội ăn vàng xong đi làm rồi, thằng bé Trình Trình không biết lại chạy đi chơi đâu nữa. Cháu mau đi tắm đi, tắm xong mà Trình Trình chưa về thì chúng ta ăn trước",

Nhà tắm sát ngay phòng khách nhỏ, trong tiếng nước róc rách anh vẫn nghe thấy giọng bà và Diêu Nhạn Lam nói chuyện.

Nhà anh và nhà Diêu Nhạn Lam đối diện nhau, ngày còn nhỏ Nhạn Lam và Cảnh Trình đều gửi sang cho bà anh trông. Sau đó bố của Nhạn Lam xin nghỉ không lương nói là muốn đi miền nam làm ăn, mẹ của Nhạn Lam là dì Ngô làm ở phòng Văn hóa Cục đường sắt, lại càng không có thời gian chăm sóc cho hai chị em. Bắt đầu từ khi ấy, ba đứa trẻ cùng ăn cơm, cùng học trên một chiếc bàn, thậm chí cùng ngủ trên một chiếc giường. Cả khu tập thể Cục đường sắt này hầu như ai cũng biết hai nhà họ thân thiết như một, rất lâu trước đó còn có người nói đùa anh và Nhạn Lam là một đôi vợ chồng trời sinh. Có lẽ vì bị mọi người trêu nhiều quá, lớn hơn một chút anh bắt đầu tránh bất kỳ khả năng nào phải tiếp xúc riêng với Nhạn Lam một cách vô thức, nhưng lại không thể làm chủ được đôi mắt của mình, lén lút ngắm nụ cười rạng rỡ và cơ thể ngày một lớn lên của cô, cho đến một hôm đối tượng trong mộng xuân của anh lại là Diêu Nhạn Lam, anh mới thành thật thừa nhận với bản thân mình, anh thích cô bé đó.

"Anh, buổi tối anh có đến lớp ghita dạy không?7' Diêu Nhạn Lam từ phòng khách, hỏi.

Anh đóng máy nước nóng, nói: "Có chứ".

Anh nghe tiếng Nhạn Lam lẩm nhẩm nói gì đó trong phòng khách, đoán chắc cô đang thầm trách anh không có thời gian dành cho cô, liền cười nói lớn: "Qua Tết là tòa nhà mới ở đầu khu sẽ xây xong, anh không kiếm thêm tiền thì sau này em ở đâu đây?".

Vừa nghe anh nói vậy Diêu Nhạn Lam không dám nói thêm gì nữa, chỉ nghe tiếng bà anh khẽ trách nói: "Nghiêu Nghiêu, da mặt Nhạn Lam mỏng, cháu đừng đùa con bé nữa. Mà nói ra mới nhớ, ngày nào bà đi chợ mua thức ăn cũng nhìn tòa nhà đó, sao xây chậm thế không biết?".

Mấy căn bộ mà khu tập thể đường sắt đang xây nghe nói sẽ bán cho cán bộ công nhân viên với giá gốc, còn nghe phong phanh đợt này sẽ là đợt phân nhà phúc lợi cuối cùng, mọi người trong khu tập thể không ai bảo ai đều ngấm ngầm lén lút đi cửa sau, đến mẹ Khương Thượng Nghiêu cũng mấy lần mang quà sang nhà lãnh đạo. Căn hộ nhà anh đang ở là của ông bà, đã cũ lắm rồi, không những nhỏ mà hệ thống sưởi cũng rất kém. Mẹ anh và bà vẫn đang canh cánh chuyện phòng cưới của anh và Diêu Nhạn Lam, chỉ mong khu nhà phía trước xây xong sớm, có thế được phân một căn rộng hơn, chỉ cần nhiều hơn một phòng là đủ.

Nhưng chính anh cũng đã tính toán, dù tính theo giá nội bộ là một nghìn hai, thì tổng tiền cũng phải cần gần mười vạn, tiền tiết kiệm của gia đình anh không đủ.

Đang ăn cơm tối thì có điện thoại, ông chủ cửa hàng nhạc cụ gọi điện nói, tuyết lớn, cả đường Đại Hưng không một bóng người, nên buổi học hôm nay tạm hoãn. Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Diêu Nhạn Lam, cô gắp một miếng thịt dê trong nồi bỏ vào bát anh, nói: "Đây là thịt đùi dê chú em cho, biết là anh thích ăn, bà đã hãm cả buổi chiều đây. Anh cứ yên tâm mà từ từ ăn đi, tuyết dày thế này, vẫn còn nhớ là phải kiếm tiền cơ đây".

Anh phụ trách tuyến Quý Dương - Côn Minh, mỗi chuyến tàu phải mất mấy ngày đêm, thời gian dành cho cô quá ít. Khó khăn lắm mới có được một tối tuyết lớn được ở nhà, cùng cô đọc sách, làm bài tập, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi. Anh dừng đũa, nhất thời xúc động muốn véo đôi má bầu bĩnh đang đỏ hồng lên vì lò sưởi kia, ngẩng đầu thấy ánh mắt tràn ngập hạnh phúc của bà đang nhìn cả hai.

"Bà phải đợi thêm mấy năm nữa mới được ăn kẹo cưới của hai đứa đây?" Giọng bà run run nghe rất cảm khái.

"Bà, bà chẳng đã nói phải sống đến năm chín mươi chín tuổi cho đủ tứ đại đồng đường sao? Đợi Nhạn Lam tốt nghiệp đại học xong bọn cháu sẽ kết hôn, chỉ mấy năm thôi, nhanh lắm."

Diêu Nhạn Lam nghe thấy vậy giật mình, vội vàng cúi xuống và cơm. Khương Thượng Nghiêu không có ý tha cho cô, tiếp tục hỏi: "Nhạn Lam, em nói xem có đúng không?''.

Ngước khuôn mặt đỏ ửng lên nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý và kỳ vọng đang nhìn mình chằm chằn của Khương Thượng Nghiêu, cô lí nhí đáp: “Vâng.”

Bà trong lòng vui vẻ, mím môi nín cười gật đầu: “Hai vợ chồng vui vẻ hòa hợp là được rồi.”

Nghe thấy từ “hai vợ chồng”, Diêu Nhạn Lam nóng bừng mặt, đặt bát xuống, đứng bật dậy nói: “Nghe như tiếng chân Cảnh Trình, để cháu đi xem sao”.

Diêu Cảnh Trình lao vào nhà cuốn theo cả luồng gió lạnh, phủi phủi tuyết trên đầu rồi ồn ào náo: “Anh, anh về rồi ạ. Chú Đức mấy hôm nay cứ hỏi em xem bao giờ anh được nghỉ, nói muốn gặp anh. Vừa rồi gặp em lại hỏi.”

Nụ cường trên khuôn mặt Khương Thượng Nghiêu dần tắt, anh dừng đũa suy nghĩ vài giây rồi hỏi: “Không nói có chuyện gì sao?”

Diêu Nhạn Lam đóng cửa, lo lắng nhìn anh, rồi khẽ nhắc em trai: “Bà ở nhà đấy”.

Diêu Cảnh Trình lè lưỡi, rồi cũng hạ giọng đáp: “Bà làm sao hiểu chuyện chúng ta đang nói”, sau đó lau lau tuyết trên giày, cất tiếng chào bà, cầm đũa của chị lên gắp miếng thịt dê cho vào miệng, lúng búng nói: “Không nói là chuyện gì, hơn nữa, trước mặt chú Đức em chẳng qua là…”, cậu ta chỉ chỉ đầu ngón tay út của mình: “Có chuyện gì thì sẽ nói với em chắc?”.

Khương Thương Nghiêu từ từ gật đầu: “Em cũng đừng nói năng linh tinh với họ, công việc của anh rất bận, không có thời gian để ý tới họ đâu”.

Sau bữa tối, anh cùng bà ngồi xem hết chương trình thời sự, sau đó chuyển sang đài địa phương cho bà còn mình cầm tờ chứng khoán ngồi đọc bên cạnh. Bà là người hâm mộ cuồng nhiệt Tiểu Yến Tử, mỗi lần Triệu Vy xuất hiện là bà phải dịch ghế thật sát, cho đến khi màn hình bị che kín. Diêu Cảnh Trình kêu bai bải: "Bà, bà để cháu xem với chứ".

Khuôn mặt bà nhăn lại tỏ vẻ không vui như một đứa trẻ: "Đi làm bài tập đi, đến bà cháu cũng định bắt nạt à?".

"Cháu chỉ xem một lát thôi, chỉ mười phút thôi." Diêu Cảnh Trình nài nỉ: "Cho dù bà có thích Tiểu Yến Tử đến đâu cũng không thể bằng cháu được?".

Diêu Nhạn Lam đang rửa bát trong bếp, thò đầu ra trêu em trai: "Chẳng phải em thích con gái mắt một mí hay sao? Thay đổi rồi à?".

Khi sáu con mắt đổ dồn vào mình, Diêu Cảnh Trình lấy tay đặt lên trán giả bộ không có vẻ gì là vội vã: "Mọi người xem tivi, xem tivi đi".

Bà không kìm được tò mò, hỏi: "Trình Trình...".

Diêu Cảnh Trình ôm chặt mặt, hét tướng lên: "Bà, bà đừng hỏi nữa. Nếu không phải chị xui cháu thổ lộ, thì sao cháu có thể làm chuyện mất mặt thế chứ?".

Bà lại tiếp tục hỏi: "Thích con gái nhà nào thế? Mập mờ nửa kín nửa hở, nói ra xem nào, thích...".

Diêu Cảnh Trình gần như nhảy dựng lên chạy về phòng: "Cháu về phòng làm bài tập đây".

Cửa phòng đập mạnh ầm một tiếng, Diêu Nhạn Lam và Khương Thượng Nghiêu nhìn nhau cười, anh hỏi: "Rửa bát xong rồi à? Anh vào phòng đọc báo, em làm hết bài tập chưa?".

Nhạn Lam hiểu ý anh, thấy bà lại quay sang tập trung chăm chú xem phim, mím môi cười, thì thầm trả lời anh: "Đợi chút rồi em sẽ vào".

Khương Thượng Nghiêu vào căn phòng nhỏ được quây lại từ ban công, bật đèn đầu giường để đọc báo.

Anh bắt đầu tham gia chơi cổ phiếu từ năm ngoái, nhưng chỉ là do sự đam mê cuồng nhiệt của đồng nghiệp đã kích thích trí tò mò của anh, đầu tư lại đúng thời điểm, năm 1997 Hồng Kông trả về Trung Quốc, nên cũng kiếm được một ít, từ sau thời điểm đó thì chỉ có chi ra mà khó thu về. Anh mới đi làm nên không tiết kiệm được nhiêu, bản tính lại chín chắn trầm lặng, sau lần đầu tư có lãi đó không dám mạo hiểm thêm nữa, do đó cũng bỏ lỡ thời kỳ hưng thịnh từ năm 1997 cho tới nay. Hơn một năm lại đây, anh cũng không có thời gian nhàn rỗi, đầu giường xếp cả chồng sách kinh tế chứng khoán, có cả những quyển hướng dẫn căn bản, đã được anh đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.