- Đứng lại..... đứng lại.... đứng lại.........hộc.....hộc.....

Một cô gái chạy nhanh trên con đường đầy ánh nắng chói chang. Cô gái chạy lướt qua nó, nó đang chạy bộ mà lại nghe được mấy cái này thật là bực cả mình. Khẽ cắn môi, nhíu mày, nó nhìn cô gái kia, môi nó chợt nở nụ cười nữa miệng, thật là trái đất này thật tròn, hôm qua mới gặp, hôm nay lại gặp, cô gái đó chính là cô nàng đã chê bai nó ngày hôm qua, nó nghe tiếng kêu cùng với tên cướp đang chạy phía trước, ấy thế mà nó vẫn như không nhìn thấy, nó không có ý định muốn giúp cô ta. Tiếp tục chạy thì nó nhìn thấy một màn biểu diễn vô cùng giả tạo. Nhìn sơ ngang cũng biết là cô gái đó giả vờ bị cướp, bỡi vì nó chưa thấy tên cướp nào sau khi cướp được đồ lại chạy một cách chậm rãi để bị bắt cả. Người đã giúp cô ta đâu phải ai xa lạ, người đó là hắn. Mặt nó tự nhiên lạnh hẳn đi, cả người bao quanh hàn khí, cô gái kia không biết phép tắc, cô ta đưa hai tay lên câu cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, cảm ơn rối rích, nó cứ nghĩ nó sẽ có một tia hy vọng, nó nghĩ hắn sẽ đẩy cô ta ra và không cho cô ta chạm hắn.

Nhưng.... nhưng.... hy vọng vừa được lóe lên thì bị dập tắt, hắn ôm lấy eo cô gái, tay đưa sau gáy của cô ta kéo mạnh để cho nụ hôn thêm sâu. Bước chân nó dừng hẳn, mắt cứ trân trân nhìn, nó rất muốn ra khỏi chỗ này nhưng sao chân nhắc lên không được, nó như bị đông cứng, nó ngu ngốc đứng đó nhìn làm gì chứ? Nó tự nghĩ là hắn yêu nó chứ thật ra hắn có yêu nó đâu!? Cái cảm giác này thật khó chịu. Đau, trái tim đang bị ai đó bóp nát thành từng mảnh... từng mảnh..... từng mảnh..... đau... là hắn phản bội nó? Không.... không.... tại nó tự đa tình thôi.... thật là rất muốn khóc... muốn mạnh mẽ đi tới đó.... tác hắn một bạc tay..... muốn đi tới chất vấn hắn.... muốn đánh hai người trước mắt.... muốn hắn giải thích... nhưng thật là làm không được.... thật sự làm không được.... bỡi vì chợt nhận ra... mình đã là gì của người ta? Người ta chưa chắc đã coi mình là bạn, vậy mình đi lại đó với tư cách gì? Càng nghĩ lại càng quặn đau, càng nghĩ lại càng thấy mình thất bại, càng nghĩ càng khó kìm nước mắt, thật là muốn khóc thật to.... thật to..... Nó quay mặt đi hướng ngược lại, nó không đủ can đảm để đối mặt với hắn. Nó sợ.... rất sợ.... sợ là nó sẽ yếu đuối.... sẽ khóc trước mặt hắn. Chạy thật nhanh, nước mắt có chảy cũng phải chạy thật nhanh..... nó muốn thoát khỏi nơi đó.... nó không muốn nhìn thấy cảnh đó.... quá đau lòng.

Nó vừa chạy đi thì hắn liền buông cô gái kia ra, hắn thật ra sau một đêm suy nghĩ thì cảm thấy có lẽ nó và hắn không nên quay lại, hắn không nên yêu nó nữa. Dù đau lòng đến mức nào thì xa nhau là điều tốt bởi vì lúc bắt đầu đã chẳng phải yêu nhau thì tốt nhất đừng nên quay lại. Nhìn bóng lưng nó đi xa dần mà hắn cứ như mình đang mất đi sự sống, mất đi thứ quan trọng nhất, mất... hết... mất hết tất cả... cả trái tim này cũng mất rồi.... bởi ai kia đã mang đi luôn rồi.

Cả ngày hôm đó là một ngày u ám cho cả hai. Nó đã chạy đến một nơi rất xa, rất xa, không biết là nơi nào nhưng nó vẫn cố chạy, miễn là không thấy hai người kia nữa là được, trời bắt đầu đen lại, từng đám mây cứ tập trung lại và tạo nên một không khí khá lạnh, hai tay ôm lấy thân nó liền ngước nhìn trời, có phải trời hiểu lòng nó hay là đang thương hại nó đây, từng hạt.... từng hạt.... tí tách rơi.... từng hạt.... từng hạt rơi lên khuôn mặt nó, đôi vai nó. Cảm giác thật cô độc, nó ngồi phịch xuống đường, bắt đầu thấy cay xòe đôi mắt, khóc... muốn khóc thật lớn.... sau đó sẽ rời xa mãi nơi này.... bởi nơi này không còn gì để luyến tiết..... khuôn mặt của nó giàn giụa nước.... không biết là nước mắt.... hay nước mưa....

Hắn thì thấy trời mưa liền thấy lo, sau khi về nhà đã không thấy nó đâu cả, nó đã đi đâu mất, hắn rất muốn tìm nó nhưng không thể... hắn chỉ có thể bất lực chờ đợi nó về, hắn cầm một ly rượu, đổ rượu thật đầy sau đó ựt hết một lần, cảm giác đắng, chát của rượu lan tỏa đầy khoang miệng nhưng chưa đắng, chưa chát bằng lòng hắn, mắt hắn trở nên đỏ ngầu, hắn rót rượu và tiếp tục uống, từ khóe mắt đỏ ngầu ấy, có một dòng nước mắt chảy ra.... hắn thật muốn cười nhạo bản thân.... người quyết định không nên quay lại là hắn... người làm tổn thương nó là hắn và người đang đau khổ.. đang khóc lại là hắn... thật nực cười mà.... hắn không biết thiếu nó lại đau đến mức này... lại như không còn sự sống vậy.

"Reng....reng...reng"

Điện thoại của hắn vang lên, ánh mắt đỏ ngầu kia liền chuyển hướng nhìn qua, hắn nhắc máy nghe, chưa kịp lên tiếng thì bên kia là tiếng nói như sắp khóc của My:

- Cái tên này..... sao lại nỡ đối xử với con Băng như vậy chứ....Nếu nó.... nó mà chết.... thì anh lấy mạng.... huhu.... đền cũng không kịp..... huhu....

Hắn liền kích động, sao.... sao lại.... dại dốt đến mức tự sát? Hắn đứng dậy, cả người tỉnh táo, lấy áo khoác miệng nói:

- Ở đâu?

Bên kia im lặng chỉ nghe tiếng khóc, hắn kích động hét lên:

- CÔ ẤY Ở ĐÂU?

Giật mình, Tuyết liến cầm máy nói:

- Bệnh viện ABC