Đặt xong quần áo, ngày ngày Mộ Niên đều lên taobao xem tin tức, chỉ sợ sẽ quá ngày sinh nhật của Thịnh Diệc Thanh, cậu thường xuyên thúc giục chủ tiệm.

Đã đến ngày thứ năm rồi mà đồ vẫn chưa tới, Mộ Niên sốt ruột, tin tức không thấy cập nhật gì thêm, hỏi chủ tiệm thì toàn thấy bảo đang ở trên đường.

[Thích ăn bánh ngọt]: Thân! Thế này cũng quá chậm rồi đi!

[Khách phục – Tiểu Đào]: Thân, cái này bọn tôi cũng chịu, hàng đã giao từ hai ngày trước rồi.

[Thích ăn bánh ngọt]: Thành phố A với thành phố Z đâu có xa! Các cô đẩy xe đẩy đến cũng tới nơi lâu rồi đó!

[Khách phục – Tiểu Đào]: Thân, yên tâm đi, bọn tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất có thể gửi bảo bối đến tay của cậu.

[Thích ăn bánh ngọt]: /(ToT)/~~ Nhanh lên đi, mai là sinh bạn trai tôi rồi! QAQ Quà không thể tặng muộn được!

[Khách phục – Tiểu Đào]: Thân, tin tôi đi, mai nhất định sẽ gửi đến cửa nhà cậu.

Mộ Niên mỗi ngày đều rơi vào trạng thái phát điên như vậy.

Ba giờ chiều, Thịnh Diệc Thanh nhắn tin cho cậu trên QQ.

[Báo Tử]: Tối nay mấy giờ em lên?

[Bánh mật]: Chắc là phải sau chín giờ…

[Báo Tử]: Vậy xếp em vào sau nhé?

[Bánh mật]: Được! Tuy rằng mai nói thì đúng ngày hơn nhưng bây giờ em vẫn muốn nói, sinh nhật vui vẻ ╭(╯3╰)╮

[Báo Tử]: =3=

Trong diễn đàn bình luận đã kéo dài mấy trang, bạn tốt của Báo Tử trong giới võng phối có rất nhiều, không ít khách quý được mời đến.

[1L]: Báo Tử sama sinh nhật vui vẻ!!!

[2L]: ~≧▽≦)/~ Ca hội mừng sinh nhật hằng năm đều rất vui!

[3L]: Thật nhiều đại thần! Thật muốn đi nghe trực tiếp!

[4L]: ╰(*°▽°*)╯ Nhân duyên của sama thật tốt! Buổi tối không có tiết thật sự là quá tốt!

[5L]: Báo Tử sama sinh nhật vui vẻ ~ woa woa ~ có bản mệnh (*) Quỳnh Lâu sama của ta ~ Haha ~ Bản mệnh hôm nay hát nhiều chút nha!

Bản mệnh (*): Ý là người mình thần tượng nhất, sẽ hâm mộ cả đời ~

[20L]: Tôi vừa thấy ai đó, Lưu Niên sama? Cậu ấy không phải luôn không tham gia những hoạt động kiểu này sao?

[36L]: Báo Tử thật có bản lĩnh nha, còn có thể mời cả Lưu Niên cơ đấy, không phải bảo là cao lãnh sao? ╭(╯^╰)╮Lần trước Phượng Trúc sama mở ca hội mời cậu ta, khi đó cậu ta nói thế nào? Tôi không có thời gian! Có việc! Chướng mắt Phượng Trúc sama nhà chúng tôi thì nói thẳng ra!

[37L]: Báo Tử với Lưu Niên hiện tại không phải đang hợp tác một bộ kịch sao, nếu không đi có lẽ không tốt cho lắm, cho nên Lưu Niên mới không từ chối đi…

[52L]: Ly Ly sama em là fan cuồng của anh!!! QAQ Đã từng một thời ship Báo Tử x Ly Ly… Sự thật luôn tàn nhẫn!

[53L]: Báo Tử sama với Ly Ly sama hợp tác nhiều lần như vậy, là bạn nối khố, sinh nhật bạn bè sao có thể không đi cổ vũ chứ ~ Nhưng mà Lưu Niên sama, trước kia ca hội của ai cũng không đi, đột nhiên tham gia của Báo Tử, Lưu Niên sama không phải cao lãnh sao, cũng biết ôm đùi cơ đấy?

[60L]: Woa woa woa! Lưu Niên sama! Em rốt cục cũng có ngày được nghe anh hát! QAQ sama em là fan cuồng của anh! Sama sinh nhật anh cũng mở ca hội đi! Cho fan bọn em còn có chút phúc lợi!

[79L]: Lưu Niên bản mệnh! Rốt cục xuất hiện! Thật chờ mong!

Mộ Niên xem xong một trang liền tắt đi, cậu đột nhiên nhớ ra mình thực sự chưa bao giờ tham gia ca hội. Về phần ca hội của Phượng Trúc vừa được nhắc đến, lần đó cậu thực sự có việc không thể đến, sau đó trở đi cũng không thấy có ai mời cậu nữa.

Ăn tối xong, Mộ Niên ôm sách lên lớp.

Bởi vì là môn học tự chọn nên sinh viên đều khác lớp, nghe nói giáo sư dạy môn này khá dễ tính nên số sinh viên chọn vào không ít, đã ngồi đầy cả một bên giảng đường.

Mộ Niên tìm một vị trí gần lối đi ngồi xuống, cũng giữ luôn chỗ cho Lô Vũ và Tiểu Ngả.

Còn mười phút nữa là đến bảy giờ, giáo sư đang đứng trên bục giảng bật máy tính, lúc này Lô Vũ với Tiểu Ngả mới lặng lẽ tiến lại gần.

“Hi, Mộ Niên ~” Tiểu Ngả vui vẻ chào cậu, “Tôi vừa mua phao phù, ăn không?”

“Cảm ơn.” Mộ Niên không khách khí cầm lấy một cái, mở di động lên, lại vào QQ.

[Biên kịch]: _(:з” ∠)_ Hiện tại trên YY đã có không ít người.

[Đạo diễn]: Tần Đạo của sama dù không có ca hội một ngày cũng phải có đến mấy trăm người chực chờ ở trên đó.

[CV – Ly Ly Nguyên Thượng Thảo]: Tôi cũng đi xem.

[Biên kịch]: Ly ly sama định hát bài gì?

[CV – Ly Ly Nguyên Thượng Thảo]: Đến lúc đó sẽ biết.

[CV – Báo Tử]: Chào buổi tối.

[Biên kịch]: Báo Tử sama ~

[Đạo diễn]: Báo Tử sama, phu nhân tặng anh quà gì vậy?

[Lên kế hoạch]: ⊙▽⊙ Em cũng tò mò!

[CV – Báo Tử]: Tôi cũng không biết…

[Đạo diễn]: Không sao! Phu nhân nhất định là định cho anh bất ngờ đây mà!

[CV – Báo Tử]: Tôi cũng chờ mong lắm.

Thấy Thịnh Diệc Thanh nói vậy, Mộ Niên càng thêm oán niệm, má nó chứ gửi đã hai ngày thế nào mà vẫn chưa đến! Rõ ràng chỗ giao hàng cách thành phố A rất gần!

Thịnh Diệc Thanh chờ mong như vậy, để hắn thất vọng cậu cũng cảm thấy có lỗi.

Mở taobao, lại gọi chủ tiệm.

[Thích ăn bánh ngọt]: QAQ… Thân… Áo của tôi…

[Khách phục – Tiểu Đào]: Thân, hãy kiên nhẫn chờ một chút xíu nữa thôi, bảo bối đang trên đường đến rồi nha ~

[Thích ăn bánh ngọt]: Mai mà không đến là tôi chết luôn đó!

[Khách phục – Tiểu Đào]: Thân, chuyển phát nhanh cũng cần thời gian, mong cậu thông cảm cho chúng tôi một chút.

[Thích ăn bánh ngọt]: Thế ai đến thông cảm tôi một chút bây giờ!

Mộ Niên khóc không ra nước mắt. Cậu biết mình bây giờ thật sự rất phiền phức, nhưng căng thẳng trong lòng cậu không phải ai cũng hiểu được.

Chuông vào học vang lên, giáo sư đã bắt đầu giảng bài, Mộ Niên như ngồi trên lửa đốt, thỉnh thoảng còn nhìn đồng hồ.

Rốt cục cũng hết giờ, ngay khi Mộ Niên đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc chạy ra khỏi phòng thì, giáo sư hệt như không biết gì cứ thế điềm nhiên giảng bài, mãi mới chịu buông sách xuống thì lại chậm rì rì nói ra một câu: “Bây giờ chúng ta điểm danh.”

“Mẹ nó! Không phải trước khi học đã điểm danh rồi sao? Sao còn điểm danh cuối giờ?” Mộ Niên thầm nghĩ, vốn đã muộn mất mười phút, hiện tại điểm danh cũng phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa.

Về đến ký túc đã đến chín rưỡi, Mộ Niên vội vàng mở máy tính, đăng nhập vào một nick YY đã lâu chưa đụng đến, tiến vào ca hội Tần đạo.

Người trong Tần Đạo quả thật rất nhiều, cũng phải xấp xỉ vài nghìn người. Có thể là vì khách quý mà Báo Tử mới đến cũng đều cỡ đại thần nổi danh, fan của Báo Tử lại cộng thêm fan của khách quý cũng phải đến từng này người.

Hiện tại Quỳnh Lâu đang ca hát, Mộ Niên mở khung chat với Báo Tử.

[Bánh mật]: (╯3╰) Anh yêu!

Hai phút sau vẫn chưa thấy ai trả lời, Mộ Niên lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Bánh mật]: Em về rồi đây!

Qua ba phút đồng hồ mới thấy reply.

[Báo Tử]: Sao em về muộn thế?

[Bánh mật]: QAQ Giáo sư cho tan muộn… Hơn nữa phòng học cách ký túc hơi xa.

[Báo Tử]: Sờ sờ, không sao.

[Bánh mật]: Khách quý đã hát xong hết rồi à?

[Báo Tử]: Còn hai người nữa.

[Bánh mật]: (*︶*) Xếp em xuống cuối, em muốn làm khách quý thần bí! Mã giáp là matcha mousse.

[Báo Tử]: Được.

Mộ Niên ở trong YY Tần đạo nghe hát, những CV chọn ca hát giọng rất được, hát rất êm tai, một số CV ngũ âm không đầy đủ thì sẽ diễn một đoạn kịch ngắn ngay hiện trường.

[Báo Tử]: Đã cho em vào rồi đấy.

Mộ Niên nhìn người ở mạch trên, thấy bài hát của cậu ta đã đến đoạn cao trào, bèn hắng giọng bảo ba người còn lại trong phòng, “Lát nữa tôi muốn hát, các ông đừng có mà phát ra âm thanh đấy!”

Hai người khác đều gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Mộ Niên lúc này đang cắm tai nghe, mọi người đều không nghe thấy gì, Lô Vũ tò mò hỏi: “Ông làm gì đấy?”

“Tham gia ca hội, lát nhất định đừng nói đấy!” Mộ Niên mộy lần nữa nhấn mạnh.

“Yên tâm đi yên tâm đi.”

Rút cục đến lượt cậu, Mộ Niên có chút hồi hộp, lần đầu tiên hát trước nhiều người như vậy.

Trên thanh chat các fan đang không ngừng bàn tán.

[Fan 1]: Khách quý thần bí?

[Fan 2]: Tung hoa hoan nghênh!

[Fan 3]: Chờ mong chờ mong o(≧v≦)o

[Fan 4]: Sao còn chưa thấy động tĩnh gì?

Mộ Niên hít sâu một hơi, mở phần nhạc đệm ra.

[Fan 1]: Đây là bài gì?

[Fan 2]: Lương tĩnh tự ngã ái.

[Fan 3]: Aaaa, thật hồi hộp quá đi!!

Mộ Niên theo bản năng cầm chặt chén nước đặt trên bàn, đến lúc chuẩn bị hát thì lại nới lỏng ra.

“Nhìn bầu trời xanh xanh

Mây trắng dừng trước mắt anh

Tình yêu ở Paris trên bờ sông Seine đầy tuyệt vọng

Còn thuyền thuỷ tinh không gì cản nổi

Cũng không hề mảy may nuối tiếc

Đã sớm chìm đắm trong vòng tay ấm áp của anh

Ôm chặt em mãi không buông…”

Mộ Niên vừa cất giọng hát, không chỉ mọi người trên mạng giật mình mà ba người còn lại trong phòng cũng bị doạ đến giật mình.

Lô Vũ vừa nghe thấy Mộ Niên hát đã giật nảy mình, kinh ngạc đến mức kêu lên “Vãi…”, cũng may còn nhớ lời Mộ Niên nên không lớn tiếng lắm.

Mộ Niên liếc mắt nhìn ba người một cái, bình tĩnh hát theo nhạc. Mà cùng lúc đó, khung chat đã bị đẩy cao tít.

[Fan 1]: ∑(っ°Д°;)っ Phu nhân!!!

[Fan 2]: Nếu biết phu nhân đích thân tới, bọn em nhất định xếp hàng hai bên tung hoa chào mừng!!!

[Fan 3]: Phu nhân chính miệng bày tỏ tình cảm!

[Fan 4]: (/ω) Sama hiện tại đang có cảm nghĩ gì?

[Fan 5]: o(*////▽////*)q Phu nhân hát thật cảm động ~ Trong tiếng hát chan chứa tình cảm a!

[Quỳnh Lâu]: Ai ya ~ Chào phu nhân nhà Báo Tử ~

[Fan 6]: Cầu hợp xướng! Cầu hợp xướng hiện trường!

[Fan 7]: Phu nhân cùng sama diễn một đoạn kịch ngắn đi! Cầu kịch ngắn!

[Fan 8]: Cầu hợp xướng! Sama phu nhân cầu hợp xướng!

Mộ Niên nhìn bình luận thấy có chút buồn cười, vội mở trang web chứa lời nhạc, chuyện chú ca hát không dám nghĩ lung tung.

“Ha ~

Em thích vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong vòng tay anh

Ha ~

Em thích nghịch ngợm nằm trên giường nhìn anh ăn canh

Ha ~

Em thích cách tay anh choàng qua vai em

Tựa như là sợ em sẽ biến mất

Vì em có chút gầy đi mà lo lắng

Thật chỉ muốn như vậy

Có thể giữ lấy anh

Mãi cho đến thiên trường.”

(Editor: Bản dịch lyric version siêu thô thậm chí bài hát cũng không biết là có thật hay không =)) Nếu có gì sai sót mong mọi người thông cảm:3)

Chờ nhạc đệm vừa dứt, ngay khi mọi người còn nghĩ phu nhân sẽ nói một hai câu thì Mộ Niên trược tiếp offline.

[Fan 1]: *Tay Nhĩ Khang* Phu nhân xin dừng bước!!!

[Fan 2]: *Tay Nhĩ Khang* Phu nhân xin dừng bước!!!+1

[Fan 3]: *Tay Nhĩ Khang* Phu nhân xin dừng bước!!!+2

[Fan 4]: Phu nhân người sao có thể cứ thế là bỏ đi?!

[Fan 5]: *Tay Nhĩ Khang* Phu nhân xin dừng bước!!!+3

[Quỳnh Lâu]: Đứa nào phá đội hình kéo ra ngoài XXOO một trăm lần lại một trăm lần!!!

[Fan 6]: Sama đối với lời bày tỏ tình yêu của phu nhân có gì muốn nói hay chăng?

Báo Tử nhẹ giọng phun ra hai chữ: Nghịch ngợm!

Về phần tại sao lại là nghịch ngợm, cũng chỉ có mỗi cái vị Mộ Niên đang tựa lưng vào ghế ôm bụng cười bò đến mất cả hình tượng kia là biết thôi.

Trên mạng còn chưa hết náo động, ba người trong phòng đã vây lấy cậu.

“Khụ…” Mộ Niên toát mồ hôi, “Các ông muốn làm gì?”

Lô Vũ tỉ mỉ trừng cậu 2 phút rồi nói.

“Ông không phải con gái đấy chứ?”

Mộ Niên đen mặt, “Xuống địa ngục đi!”

“Vậy…”

Thấy vẻ mặt cậu ta muốn nói lại thôi, Mộ Niên mặt tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Tài năng thiên bẩm, hâm mộ không được.”

—–END 24—–