Tối tháng tám, thời tiết vẫn còn vương lại chút oi bức mùa hạ, nhưng đi dọc bờ sông sẽ cảm nhận được từng cơn gió mát lạnh, hơn nữa hai người vừa mới thổ lộ tâm tình lúc này vẫn còn đang chìm trong hạnh phúc, vô cùng hưởng thụ những giây phút sóng vai nhau trên đường thế này.

Mộ Niên đi bên cạnh Thịnh Diệc Thanh, có thể nghe rõ mồn một tiếng trái tim mình đập thình thịch trong ***g ngực.

Như thế này có phải nghĩa là hai người đã thành một đôi? Cúi đầu, liếc mắt nhìn thấy bàn tay Thịnh Diệc Thanh buông lỏng, chậm rãi tới gần, đột nhiên thấy tay mình được người kia nắm lấy.

Thịnh Diệc Thanh đứng trước mặt Mộ Niên, một tay bao lấy bàn tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói: “Hai tháng trước, anh ở Đường Tâm tỏ tình với em, đáp án của em là ‘No’. Vậy hôm nay, anh hỏi lại một lần nữa, em có nguyện ý mỗi ngày đều ăn bánh ngọt anh làm không?”

Nụ cười trên mặt Mộ Niên sáng lóa dường như còn hơn cả ánh trăng, cậu ho nhẹ hai tiếng, rút tay ra khỏi tay Thịnh Diệc Thanh. Thịnh Diệc Thanh còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy Mộ Niên nắm lấy tay mình.

“Ừm… Vậy, một tháng trước em ở trên mạng tỏ tình với anh. Anh bảo em quá trẻ, không biết bây giờ Báo Tử sama còn chê em trẻ nữa hay chăng?” Mộ Niên có chút khiêu khích nhìn Thịnh Diệc Thanh, hoàn toàn không lo đáp án của hắn sẽ trái ý mình.

Thịnh Diệc Thanh cũng nắm chặt tay cậu, mắng khẽ một tiếng: “Nghịch ngợm!” Lại lôi cậu đi về phía trước.

Mộ Niên cúi đầu nhìn tay hai người nắm cùng một chỗ, ngốc ngốc nở nụ cười.

Hai người cứ thế đi dọc bờ sông không biết bao lâu, Mộ Niên rút điện thoại ra kêu lên: “Đã mười rưỡi rồi á?!”

“Sao thế?” Thịnh Diệc Thanh vẫn còn có ý do vị tẫn (*). Bọn họ vừa mới thổ lộ, bây giờ ở bên nhau bao lâu đều cảm giác dường như chưa đủ, chỉ hận không thể nắm tay nhau đi đến tận cùng của thế gian.

(*) Ý do vị tẫn: Chưa thỏa mãn hết.

Mộ Niên buồn rầu, “Em đặt phòng khách sạn nhưng chưa kịp đến xem, giờ lại phải mất thời gian đi tìm…”

“Chỗ anh cũng gần đây, phòng là phòng tiêu chuẩn, anh đến xem trước rồi, giường cũng khá lớn.” Thịnh Diệc Thanh nhẹ nhàng dùng ngón tay cọ cọ vào mu bàn tay cậu, thăm dò: “Không thì tối nay đến ngủ chung với anh?”

Mộ Niên trong lòng một trăm phần trăm đồng ý, có điều tiến độ như vậy hình như có chút nhanh. Mới hẹn hò đã chung giường, như vậy có phải hơi suồng sã, nhỡ đâu Thịnh Diệc Thanh lại nghĩ cậu là người tùy tiện thì sao? Đấu tranh một hồi, Mộ Niên mới lí nhí, “Em đặt phòng trên mạng, tiền cũng thanh toán rồi…”

Vừa dứt lời, Thịnh Diệc Thanh liền nói: “Bao nhiêu, anh trả cho.”

“Thực ra em cũng không quan trọng vụ tiền nong lắm… Có điều… Có điều như vậy có vẻ không ổn lắm…” Mộ Niên đứng một chỗ nhăn nhó, cố gắng làm cho mình rụt rè một chút, “Em thật… thật sự không phải người tùy tiện.”

Khi Thịnh Diệc Thanh đưa ra ý này thực sự không định làm gì với Mộ Niên, chỉ là hai người vừa mới thành đôi, không muốn phải tách ra mà thôi. Nếu Mộ Niên thật sự không muốn, anh cũng không miễn cưỡng, “Vậy em có muốn đến không?”

Mộ Niên thấy người kia không kiên nhẫn thì lập tức hốt hoảng, vội vàng trả lời: “Đến!”

Thịnh Diệc Thanh cúi đầu không nhịn được phì cười.

Hai gò má Mộ Niên chậm rãi ửng lên, cậu thấp giọng than thở: “Sao đột nhiên trời nóng ghê vậy á!” Nói xong còn đưa tay lên quạt quạt.

Thịnh Diệc Thanh cũng không vạch trần cậu, chỉ nắm tay cậu dẫn đi, “Ban nãy đi qua thấy có hàng bán kem, muốn ăn không?”

“Muốn!”

Chỗ Thịnh Diệc Thanh thuê phòng thực gần, đi bộ hơn mười phút là đến nơi. Vào đến sảnh rồi, Mộ Niên lại có chút do dự, “Anh nghĩ xem người ta thấy hai thằng con trai ở chung một phòng liệu có sao không…”

“Sợ gì, ở một ngày liền đi. Mà cũng đâu ai biết hai người chúng ta ở chung một phòng hay không. Em vào khách sạn cũng đâu cần phải thông báo cho người ta, đúng không?” Thịnh Diệc Thanh nhấc chân bước vào.

Mộ Niên hỏi hắn, “Phòng anh là phòng nào? Anh vào trước đi, một lúc nữa em vào.”

“8012, lên tầng tám rẽ trái là thấy.” Thịnh Diệc Thanh bất đắc dĩ trả lời, “Đừng lên muộn quá.”

Nhìn Thịnh Diệc Thanh đi rồi, Mộ Niên ngồi ở đại sảnh tầm mười phút rồi mới chầm chậm tiến về phía thang máy.

Theo chỉ dẫn của Thịnh Diệc Thanh rất nhanh đã đến được phòng 8012. Thấy cửa phòng khép hờ, cậu liền cẩn thận đẩy ra. Nhìn thấy Thịnh Diệc Thanh ngồi ở bên trong, Mộ Niên mới thở phào nhẹ nhõm, đi vào rồi lập tức đóng cửa.

Phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Thịnh Diệc Thanh đang lấy đồ trong túi ra. Mộ Niên đặt ba lô lên kệ, đứng một chỗ dường như không biết phải làm sao.

Không khí trong phòng có chút khẩn trương, lặng ngắt. Mộ Niên cảm thấy hơi câu nệ. Tuy rằng bên cạnh cậu có một anh bạn trai mới ra lò, nhưng chính vì mới ra lò nên dù ở bên ngoài không thấy gì, nhưng khi hai người ở chung một phòng thì lại không thể nào tự tại.

Có lẽ vì mãi không nghe thấy động tĩnh, Thịnh Diệc Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Niên cứng ngắc đứng bên giường, không biết đang nghĩ gì.

“Mộ Niên, em sao vậy?” Thịnh Diệc Thanh hỏi.

“Không sao…”

“Nãy đi trên đường hẳn là ra rất nhiều mồ hôi, em muốn tắm trước không?”

Mộ Niên dường như thở phào, vội vàng mở ba lô lấy quần áo ra đi vào nhà vệ sinh.

Buồng vệ sinh không lớn. Bên trái là một bồn tắm lớn, bên phải là một tấm kính mờ. Bồn rửa tay bên phải bồn tắm. Đối diện với cửa chính là bồn cầu, mà bên cạnh bồn cầu là một buồng tắm đứng được ngăn cách bằng thủy tinh.

Mộ Niên bước vào, cởi hết quần áo đứng dưới vòi hoa sen. Tắm được một nửa, cậu mới phát hiện rằng bức tường thủy tinh bên phải có thể nhìn xuyên ra ngoài, mờ mờ thấy được cảnh tượng ở phòng ngủ. Lúc này Thịnh Diệc Thanh đang nằm trên giường xem TV.

Tại sao khách sạn thời buổi này toàn thiết kế kiểu tình thú thế này! Lại còn dùng loại tường kính thế này nữa chứ! Giường cách tường kính chỉ đến một mét. Cậu còn nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài đến thế, chẳng phải nghĩa là nếu đứng tắm sát tường thì cậu đã sớm bị Thịnh Diệc Thanh nhìn thấy hết?

Vừa nghĩ thế, Mộ Niên lập tức tăng nhanh tốc độ. Chưa đến năm phút, cửa buồng vệ sinh liền mở ra.

“Tắm xong rồi à?” Thịnh Diệc Thanh không hề có chút gì bất thường. Mộ Niên liền gật gật đầu, tự hỏi liệu hắn có nhận ra tường kính mờ dễ dàng nhìn xuyên qua đến vậy hay không.

“Vậy anh đi tắm, ban nãy cũng ra mồ hôi.”

Mộ Niên nằm trên giường, ánh mắt không ngừng đảo qua toilet. Quả nhiên, tình cảnh trong buồng vệ sinh vừa xem đã hiểu. Mộ Niên thấy mặt mình hơi nóng, giảm xuống hai độ điều hòa.

Đến khi Thịnh Diệc Thanh bước ra ngoài, Mộ Niên đang ngồi chăm chú xem TV, nhưng độ ấm trên mặt lại bán đứng cậu.

“Mộ Niên, em nóng lắm sao? Muốn hạ điều hòa không?” Thịnh Diệc Thanh vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cậu.

Mộ Niên chỉ lắc đầu, không trả lời.

Thịnh Diệc Thanh đặt khăn xuống, ngữ khí vô cùng chắc chắn mà khẳng định, “Em đang căng thẳng.”

“Không có!”

Thịnh Diệc Thanh nắm lấy tay cậu, cười khẽ nói, “Mộ Niên, đừng căng thẳng. Sau này chúng ta sẽ trở thành người gần gũi, thân thiết nhất của nhau. Em nếu căng thẳng như vậy, anh sẽ thấy em quá khách khí. Anh là bạn trai em, đâu phải giáo viên hay cấp trên của em, em sợ gì chứ?” Nói rồi đưa tay Mộ Niên lên, nhẹ nhàng hôn vào mu bàn tay cậu, “Thả lỏng nào.”

Những lời nói trấn an ấy giúp Mộ Niên dần dần bình tĩnh trở lại.

Thịnh Diệc Thanh lôi Ipad từ trong túi ra, đưa cho cậu, “Chán quá thì dùng cái này đi, có trò chơi và video đấy.”

“Ừm.”

Hai người ngồi trên giường một lúc, cảm giác khô nóng trên người dần được thay thế bằng mát mẻ. Thịnh Diệc Thanh tựa vào bên cạnh Mộ Niên, cùng cậu xem ảnh trong Ipad.

“Đây đều là do anh làm?” Vừa nói đến ăn uống, Mộ Niên đã hoàn toàn thả lỏng. Hai người tự nhiên trò chuyện giống như khi còn trên mạng.

“Ừ, ở nhà rảnh rỗi liền làm một ít đồ ngọt. Cơ mà có công đoạn anh rất ngại làm, chính là dọn dẹp chiến trường sau mỗi lần làm bánh. Thực sự không thích dọn dẹp tẹo nào.” Thịnh Diệc Thanh chậm rãi đưa tay bao lấy vai cậu, ôm cả người cậu vào lòng.

Mộ Niên cũng không thấy có gì khác thường, thậm chí còn cực kỳ ngoan ngoãn tựa vào người hắn hỏi tiếp chuyện trong ảnh, “Anh thực sự đồ ngọt nào cũng biết làm!”

“Đương nhiên, thợ làm bánh đương nhiên phải biết làm đồ ngọt chứ. Sau này em muốn ăn gì anh đều có thể làm cho em ăn.”

Mộ Niên bật cười xuýt xoa rằng mình có lộc ăn.

Thời gian đã không còn sớm, Mộ Niên ngồi trên giường cũng đã lộ vẻ mệt mỏi. Thịnh Diệc Thanh lấy Ipad trong tay cậu ra, Mộ Niên liền giật mình mở mắt, “Sao thế?”

Thịnh Diệc Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, “Không có gì, đi ngủ thôi.”

Mộ Niên gật đầu, vừa ngả lưng xuống đã ngủ không biết đến trời trăng là gì.

Thịnh Diệc Thanh bật cười, hôn lên mặt cậu một cái, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”

—–END 16—–