Thành phố H
Vừa xuống khỏi máy bay hai người nhận được tin báo là Dạ Lưu Ly an toàn và được cứu bởi Hoàng Phủ Thành.
Hai người nhanh chóng đi đến nhà riêng của Hoàng Phủ Thành.
Vừa bước xuống xe cả hai cùng kinh ngạc là cả bố mẹ của họ và vợ chồng nhà Hoàng Phủ đều có mặt ở cổng.
Bố mẹ Dạ rất kinh ngạc vì sự xuất hiện của hai anh em Dạ Khâm và Dạ Tiểu Uyển.
Hai người chào hỏi người lớn xong cùng nhau đi vào bên trong nhà bước thẳng lên phòng tầng hai.
Mẹ Hoàng Phủ mở cửa ra đập vào mắt của sáu người họ là hình ảnh Hoàng Phủ Thành đang ngồi an ủi Dạ Lưu Ly.
Hai người trong phòng cũng rất kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của sáu người bọn họ.
Dạ Lưu Ly lúng túng khi nhìn thấy họ và vẫn là ba Dạ hiểu tâm ý con gái mình mà lên tiếng
“ Chúng ta xuống nhà trước hai đứa thu thập lại rồi xuống nhà nói chuyện”.
Nói rồi ông dẫn đầu đoàn người bước đi.
10 phút sau hai cái đứa làm người khác lo lắng kia cuối cùng cũng xuống lầu.
Hai người ngồi đối diện họ.
Dạ Khâm thấy Hoàng Phủ Thành đưa mắt đánh giá họ, thì anh và Dạ Tiểu Uyển cũng đang đánh giá cậu ta.
Anh làm sao còn không biết Hoàng Phủ Thành cơ chứ.
Cái thằng nhóc ngày xưa có đến nhà anh mấy lần, bây giờ cũng đã cao lớn thế này rồi, thấy nó rất chăm chút lo lắng cho em út của mình anh cũng thấy yên tâm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm khắc lạnh lùng.
“ Hoàng Phủ Thành con giải thích cho ta xem chuyện này là sao?”
Ba Hoàng Phủ tức giận đập bàn.
“ Là lỗi của con đã không bảo vệ tốt cho cô ấy.”
“ Mà còn nói nữa à.
Có phải mày muốn cha mẹ mày với hai bác Dạ đây lo chết thì mày mới chịu không.
Mày có thể để cho cái con người yêu ở ngoài kia của mày làm Ly Nhi ra nông nỗi này à.”
“ Bác à.
Cháu không có sao hết mà.
Bác đừng trách Thành nữa.”
“ Con im lặng cho ba.
Người lớn đang nói chuyện con xen vào làm gì.”
Ba Dạ nhìn thấy vết thương trên mặt đứa con gái út của mình thì vừa xót con vừa tức giận.
Từ nhỏ cô đã rất ngoan nên ba mẹ Dạ rất quý còn chưa từng lần nào làm tổn thương đến cô vậy mà giờ đây...!haizzz
Hoàng Phủ Thành mắt thấy mắt cô rơm rớm nước thì đau lòng ôm cô vào ngực.
“ Chuyện lần này là con có lỗi con không đổ trách nhiệm lên đầu ai cả.”
“ Cậu nói hay lắm.
Lưu Ly đi quay đây với anh”
Dạ Khâm từ nãy luôn im lặng, hiện tại mới lên tiếng.
Anh muốn để cậu ta biết trân trọng những gì mình đang có hơn nữa.
“ Anh...em”
“ Anh nói anh đi qua thì đi qua nhanh lên.”
Nhìn cô em gái mình lữu lự anh lạnh giọng giả vờ tức giận.
Thấy cô em gái đi về phía mình thì Dạ Khâm nở nụ cười hài lòng.
Đứng lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhỏ của em gái mấy năm không gặp này quay sang nói với Hoàng Phủ Thành.
“ Nếu cậu đã nhận lỗi về mình như vậy thì từ giờ đừng gặp con bé nữa.
Ngoài kia có rất nhiều người có thể chăm sóc được tốt cho em gái của tôi và không phải chỉ có riêng mình cậu.
Cậu hiểu rồi chứ.”
“ Anh Dạ.
Tôi biết lần này lỗi là ở phía tôi mong anh bỏ qua cho.”
“ Không tính toán với cậu sao.
Lần này chỉ là hai phát tát lần sau nhỡ là hai phát súng thì sao.
Cậu lấy gì để nói nữa.”
“ Xin hãy tin tưởng em lần nữa.”
“ Được tôi sẽ chống mắt chờ xem.”
Dạ Khâm quay ra nói với ba mẹ mình.
“ Ba mẹ chúng ta về thôi lâu lắm rồi con mới về lại nhà lần này con với Uyển Nhi sẽ ở lại một thời gian.”
“ Được chúng ta về nhà thôi.”
Cả nhà năm người họ cùng nhau dời đi, để lại trong phòng khách còn ba người nhà Hoàng Phủ.
.