*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù nói là bàn công việc, nhưng nơi Ôn Hoài Hiên đặt lại không quá mang tính chất công việc.

Nhà hàng xoay ở tầng cao nhất của khách sạn sang trọng, phòng riêng phong cách Nhật, vị trí ngồi ở gần cửa sổ có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm của thành phố B.

Phó Tiểu Vũ nhìn thoáng qua, y còn chưa mở miệng thì Ôn Hoài Hiên đã nói ngay: “Phòng riêng sẽ yên tĩnh hơn chút, nói chuyện cũng tiện nữa.”

“Được rồi.” Phó Tiểu Vũ cũng không nói thêm gì, y cúi đầu lật menu, cuối cùng chỉ chọn một phần thịt nguội sashimi đơn giản.

Ôn Hoài Hiên ngồi ở đối diện thầm thấy sốt ruột, nhưng chỉ đành kiên nhẫn chờ Omega xem hết menu mới vờ thản nhiên nói: “Món sukiyaki bò wagyu của nhà hàng này có thể nói là đứng đầu thành phố B, nhất định cậu phải nếm thử xem thế nào đấy giám đốc Phó.”

Phó Tiểu Vũ đang dùng khăn ấm lau tay, nghe hắn nói thế thì ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười: “Vậy Ôn tiên sinh đề cử nhiều thêm chút nhé, tôi không biết rõ về chỗ này lắm.”

“Được…”

Mặc dù nụ cười này của y khá nhạt, nhưng thực sự rất đẹp. Ôn Hoài Hiên vội cúi đầu tiếp tục xem menu rồi mất tập trung gọi thêm mấy món mình cảm thấy ngon nhất, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “À đúng rồi giám đốc Phó, uống chút Whisky không có vấn đề gì chứ? Để tôi gọi một chai Yamazaki nhé.”

Thực ra đây là lần thứ ba trong tuần này Ôn Hoài Hiên hẹn Phó Tiểu Vũ.

Lần đầu tiên hai người tìm một nhà hàng món Quảng cạnh công ty LITE, cùng trò chuyện với nhau ở phòng riêng hơn một tiếng, nhưng cơ bản chỉ bàn công việc.

Lần thứ hai Ôn Hoài Hiên hẹn Phó Tiểu Vũ đi ăn lẩu đêm, nhưng bị Omega lấy lý do bận họp để từ chối.

Lần thứ ba chính là hôm nay.

Phải biết rằng một bữa ăn công việc đơn giản và bữa tối long trọng có khác biệt về bản chất.

Phó Tiểu Vũ từ chối ăn tối một lần chứ không từ chối lần hai, khiến Ôn Hoài Hiên cảm thấy có lẽ có ý nghĩa gì đó.

Đồ ăn và rượu được mang lên rất nhanh, Ôn Hoài Hiên đứng dậy rót một ly Whisky nhỏ cho Phó Tiểu Vũ, nói: “Cậu Phó à, hôm nay…”

Trong lòng hắn còn thầm thấy vui sướng, thế nên ban đầu định mở miệng nói chút gì đó khác, nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Phó Tiểu Vũ rút tập tài liệu mà y vừa lấy trong văn phòng ra đẩy đến trước mặt Ôn Hoài Hiên: “Ôn tiên sinh, phía chúng tôi đã sửa lại chỗ này dựa theo ý kiến lần trước, anh thử xem qua trước nhé.”

Lúc nói chuyện công việc, Omega này luôn có sự cứng rắn rõ rệt.

“… Được rồi.”

Ôn Hoài Hiên muộn phiền uống một ly rượu.

Nói thật, LIAM không phải là không có quản lý thương mại. Hắn lại là đứa con trai Alpha cưng độc nhất của nhà họ Ôn, nên về cơ bản hắn không hề phải tự mình xem qua dự án hợp tác kỹ càng đến thế, chuyện này đúng là có đôi phần bất đắc dĩ. Bởi vì lần trước lúc ăn cùng nhau, hắn không quá để tâm mà tùy ý liếc qua một lần, nào ngờ sau đó Phó Tiểu Vũ lại hỏi ý kiến cụ thể của hắn một cách sắc sảo, khiến hắn lúng túng khôn kể.

Nếu không phải tính cách của hắn khá rộng rãi vô tư, thì tình huống đó thật sự khá bối rối, không biết nên xuống nước thế nào.

Ôn Hoài Hiên buồn bực đọc hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói: “Phần tài liệu này đúng là khá ổn, tôi thấy chúng ta cứ theo phương án này đi. Cậu Phó, cậu xem…?”

Nói đến đây hắn ngẩng đầu lên, chợt choáng váng…

“Trời mưa rồi.”

Phó Tiểu Vũ đang dùng một tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, y ngơ ngác nói.

Đúng là trời đang đổ mưa.

Hạt mưa rơi lộp bộp lên cửa sổ, đang phản chiếu sắc màu lóng lánh do bị ánh đèn rực rỡ bên ngoài chiếu vào, cũng rạng màu lên gương mặt trắng ngần của Omega.

Thực ra đường nét nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Omega này rất sắc sảo, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút mờ mịt trống rỗng nào đó, cộng thêm hàng mi dài khe khẽ chớp, khiến khí chất mâu thuẫn ấy quyện vào nhau mang đến vẻ đẹp khôn cùng.

Ôn Hoài Hiên không khỏi hít một hơi.

“Ngại quá, vừa rồi anh nói gì cơ?”

Phó Tiểu Vũ vội vàng quay đầu lại hỏi một câu.

“Tôi nói là, chúng ta cứ theo phương án này đi.”

“Được.” Những mờ mịt vừa rồi trong mắt Phó Tiểu Vũ đã rút sạch, y uống thêm một Whisky mới thẳng thắn nói: “Vậy để lát nữa tôi lập một group chat DingTalk rồi thêm những nhân viên liên quan vào, như thế liên lạc cũng thuận tiện.”

Bữa cơm này ăn không quá lâu. Sau khi chuyện công việc được xác định rõ ràng, hai người lại tán gẫu thêm vài câu rồi Phó Tiểu Vũ nói mình còn phải quay về xử lý công việc.

Đương nhiên Ôn Hoài Hiên cũng không miễn cưỡng.

Hắn đứng dậy mượn cớ ra ngoài một chuyến, vốn định trả tiền, nào ngờ lúc vừa ra hỏi thì phục vụ lại nói với hắn rằng đã thanh toán rồi.

Ôn Hoài Hiên giật nảy mình. Lúc quay đầu lại, hắn chỉ thấy Omega cao gầy mặc chiếc sơ mi màu xanh bạc hà đi từ trong phòng riêng ra, giải thích một câu: “Vừa rồi khi đi vệ sinh tôi tiện tay thanh toán rồi, đi thôi.”

“Cậu Phó, làm thế coi sao được?”

“Lần trước là do Ôn tiên sinh mời khách, đương nhiên lần này đến lượt tôi. Cũng cần phải có qua có lại mà.”

Phó Tiểu Vũ cầm cặp tài liệu đi tới, hình như y không để ý cho lắm, chỉ lạnh nhạt nói.

Ôn Hoài Hiên thật sự ngớ người.

Giá cả của lần trước vốn không thể so sánh nổi với lần này, vả lại đây không phải là chuyện tiền nong.

Hắn sóng vai cùng vào thang máy với Phó Tiểu Vũ rồi đi xuống bãi đỗ xe ngầm, hắn không hiểu tại sao nhịp tim của mình vẫn luôn đập rất nhanh.

Mãi đến khi mở cửa xe, hắn mới bỗng chợt nhận ra trong đầu óc hỗn loạn của mình đang suy nghĩ gì…

Nói thật là khi vừa kết bạn Wechat với Phó Tiểu Vũ, ảnh đại diện của Omega này là một bức ảnh chụp nửa người theo kiểu công việc đầy cứng nhắc. Mặc dù cũng là ngũ quan xinh đẹp nhường đó, nhưng thật sự rất thiếu quyến rũ.

Là sau này khi Phó Tiểu Vũ đổi bức ảnh hút thuốc trong đêm tuyết rơi, hắn mới bỗng nổi lên hứng thú.

Mà giờ phút này, hắn lại lần nữa tìm được cảm giác lúc nhấn vào ảnh đại diện của Phó Tiểu Vũ lần đó –

Omega này thật sự rất ngầu.

“Cậu Phó này.” Trên đường đưa Phó Tiểu Vũ về, Ôn Hoài Hiên không nhịn được nữa: “Nghe nói mấy hôm nữa cậu cũng đi Việt Nam hả? Vẫn là thành phố Hồ Chí Minh?”

“Đúng thế.”

“Khéo quá.” Ôn Hoài Hiên quẹo vào quảng trường Quân Nhã, nói: “Mấy ngày nữa tôi cũng đến thành phố Hồ Chí Minh, đến lúc đó chúng ta hẹn nhau ăn một bữa nhé?”

Hắn biết ý đồ của mình khá rõ ràng, có điều không quan trọng. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không cần phải giấu diếm.

“Ừm, đến lúc đó rồi liên lạc, xem có thời gian không đã.”

Phó Tiểu Vũ trả lời khá thờ ơ.

….

Ngay tối hôm đó, Ôn Hoài Hiên hăng hái tạo group trên DingTalk để khởi động hợp tác chính thứ giữa LIAM và LITE.

Trong group không chỉ có thêm nhân sự kinh doanh và marketing để kết nối cụ thể, mà còn thêm mấy sếp lớn của bên LITE.

Văn Kha, Phó Tiểu Vũ, Vương Tĩnh Lâm đều được thêm vào, ngay cả Hứa Gia Lạc – người vẫn không bỏ hết được cổ phần nên vẫn ở lại group tổng quản lý vẫn quỷ xui thần khiến bị đưa vào.

Lúc được thêm vào group chat, Hứa Gia Lạc đang đi tắm. Chờ đến khi đi ra, trên điện thoại của hắn đã có hơn mười tin nhắn DingTalk, tất cả đều đến từ group “LIAM – LITE lên lên lên”

Ban đầu hắn hơi ngớ người, kết quả lúc nhấn vào xem thì đúng lúc Ôn Hoài Hiên vừa gửi đến một tin nhắn trong nhóm: Sau này mọi người cũng hợp tác vui vẻ nhé.

Đằng sau còn kèm theo một icon mặt cười rất vụng về.

Hứa Gia Lạc ném điện thoại lên giường rồi cúi đầu ôm Hạ An vào lòng vuốt ve, nhưng lại nhịn không được cầm điện thoại lên nhấn mở ảnh đại diện của Ôn Hoài Hiên ra.

Vẫn là ảnh đại diện điển hình kiểu Ôn Hoài Hiên, lần này hắn không cưỡi ngựa mà đổi sang ảnh chụp nhảy dù.

Hứa Gia Lạc mỏi mệt tắt trang cá nhân của Ôn Hoài Hiên đi, vừa hay nhìn thấy Phó Tiểu Vũ cũng trả lời một câu đơn giản trong nhóm chat: Cảm ơn sự ủng hộ của Ôn tiên sinh và LIAM, mọi người cùng cố lên nhé.

Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn ngắn ngủi này hồi lâu rồi chần chừ mãi. Đến khi Văn Kha, Vương Tiểu Sơn và mười mấy người khác đều nhấn like tin nhắn này hoặc gửi icon OK, hắn cũng mới dè dặt gửi một biểu tượng tặng hoa nho nhỏ dưới tin nhắn của Phó Tiểu Vũ.

Icon của hắn xen lẫn giữa mọi người, hình như không gây nên sự chú ý của bất cứ ai.

….

Mỗi ngày group “LIAM – LITE lên lên lên” đều có rất nhiều tin nhắn, có điều đa phần là những việc thực hiện nhỏ nhặt, nên dù là ông chủ lớn như Phó Tiểu Vũ, Văn Kha hay Ôn Hoài Hiên đều không thể xem hết được, chỉ khi bị @ thì mới mở ra xem một chút.

Duy chỉ có mình Hứa Gia Lạc, người không được ai @ là không hề tắt thông báo nhóm.

Mấy hôm nay hắn cũng rất bận, ban ngày phải ở bên Nam Dật, tối đến thì xem tài liệu mà giáo sư đưa cho.

Ngay cả thế, mỗi ngày hắn vẫn muốn xem tất cả tin nhắn trong group này một lần, thậm chí mỗi một tệp tài liệu gửi đến hắn cũng ấn mở ra xem, dù những thứ đó hình như không liên quan cho lắm với phạm vi công việc của hắn.

Nhưng thực ra cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.

Buổi chiều vài ngày sau, Ôn Hoài Hiên gửi một bức ảnh chụp ở Việt Nam, sau đó @ Phó Tiểu Vũ và hỏi một câu: Cậu Phó, tôi cũng đã đến Việt Nam rồi. Cậu ở khách sạn nào thế? Cảm giác thế nào?

Mấy phút sau, Phó Tiểu Vũ trả lời: RS. Cũng được, chỉ là trên sân thượng quá lớn quên đóng cửa, nên bị muỗi đốt. Anh thì sao?

Ôn Hoài Hiên: Tôi có nhà ở thành phố Hồ Chí Minh, đang ở đó. Chờ khi cậu làm xong thì mời cậu và Vương Tiểu Sơn ăn cơm nhé. RS không tệ, có điều sau này khi LIAM mở rộng ở thành phố Hồ Chí Minh, cậu Phó có thể thử ở LIAM một chút xem sao.

Vương Tiểu Sơn: Cún nhỏ nhảy disco.jpg

Phó Tiểu Vũ: Đương nhiên rồi.

Hứa Gia Lạc đọc hết từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của hai người kia, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Mẹ kiếp, đúng là càng xem thì càng khó chịu, nhưng muốn không xem lại càng nhịn không được.

Hắn thật sự muốn ra khỏi group.

Hứa Gia Lạc tiếp tục khó chịu mãi đến hơn tám giờ sáng hôm sau, Vương Tiểu Sơn gửi một tài liệu vào group, sau đó @ Phó Tiểu Vũ và quản lý kinh doanh của LIAM, nói: Hai vị, tuyến thời gian mở rộng em đã sắp xếp xong rồi, nếu rảnh thì cùng xem ạ.

Phó Tiểu Vũ trả lời rất nhanh: Chờ chút, còn vài thứ cần điều chỉnh nữa, để tôi ghi chú lại rồi lát sẽ gửi cho cậu.

Vương Tiểu Sơn: Dạ!

Quản lý kinh doanh của LIAM cũng lịch sự trả lời một câu: Vậy chúng tôi chờ giám đốc Phó phê chuẩn xong rồi sẽ xem.

Lúc đó Hứa Gia Lạc đang đưa Hạ An đi tắm ở một spa thú cưng khu Bắc thành phố. Lúc tắm, Hạ An rất cáu kính, hắn phải dỗ dành hồi lâu mới coi như tắm xong.

Hơn chín giờ hắn lại vô thức vào group lần nữa, nhưng vẫn không hề thấy động tĩnh của Phó Tiểu Vũ đâu, dù y có nói “Chờ lát nữa sẽ gửi cho cậu”.

Hễ là người đã từng làm việc với Phó Tiểu Vũ đều biết, mỗi khi y nói chờ chút thì nhất định chỉ trong vòng một tiếng mà thôi.

Nếu như quá một tiếng, y sẽ nói rõ thời gian, vì y là một Omega nghiêm túc chặt chẽ đến thế.

Chẳng lẽ y lại gửi tin nhắn riêng cho Vương Tiểu Sơn ư?

Nhưng cũng không hợp lý.

Trên đường lái xe đưa Hạ An về nhà, Hứa Gia Lạc vẫn mãi nghĩ đến chuyện này. Chuyện đầu tiên sau khi về mà hắn làm chính là mở DingTalk ra, Phó Tiểu Vũ vẫn chưa trả lời.

Đã sắp mười giờ rồi, cũng chính là chín giờ ở bên Việt Nam.

Hứa Gia Lạc bỗng thấy không yên lòng, hắn xúc phân cho Hạ An, sau đó lại ngồi trên sô pha nhìn điện thoại chằm chằm.

Rồi hắn thực sự không nhịn được, bèn lén lút gửi tin nhắn riêng trên DingTalk cho Vương Tiểu Sơn: Giám đốc Phó gửi riêng ghi chú sửa lại cho cậu à?

Vương Tiểu Sơn: Hả?

Hiển nhiên là cậu ta khá kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại: Anh đang nói đến cái trong group chat ấy ạ.

Hứa Gia Lạc: Đúng.

Vương Tiểu Sơn: Anh ấy đâu có gửi.

Hứa Gia Lạc: Hay là… Cậu hỏi lại em ấy thử xem?

Sau khi vô thức gửi tin nhắn này, Hứa Gia Lạc cảm thấy cạn lời với mình. Chỉ e kẻ bắt chó đi cày, còn xen vào chuyện bao đồng lúc này chính là bản thân Hứa Gia Lạc hắn rồi.

Hiển nhiên Vương Tiểu Sơn cũng khá ngơ ngác: Giám đốc Hứa, em giục sếp thì không ổn lắm đâu… Với cả chiều nay sếp Phó không có sức sống cho lắm, hình như không dễ chịu, nói không chừng là anh ấy đã đi ngủ sớm rồi.

Hứa Gia Lạc: Em ấy không thoải mái sao?

Câu trả lời của Vương Tiểu Sơn lẽ ra phải khiến hắn yên tâm, nhưng nào ngờ lại đưa đến tác dụng ngược lại, khiến thần kinh trên người hắn bị kéo căng ra.

Hứa Gia Lạc quẹt linh tinh trên điện thoại mấy lần, lại xem nhiệt độ ở Việt Nam trên app thời tiết, quả thực không biết là mình đang làm gì.

Một lát sau hắn không nhịn được nữa, bèn gửi thêm tin nhắn cho Vương Tiểu Sơn: Không có tin tức gì cứ cảm thấy không đúng, hay là gọi điện thoại cho em ấy đi?

Vương Tiểu Sơn: … Vậy để em gọi điện thoại.

Đương nhiên Hứa Gia Lạc có thể cảm giác được sự cạn lời của cậu trợ lý. Chừng một hai phút sau, Vương Tiểu Sơn nhắn tin: Sếp Phó không nhận.

Hình như cậu ta cũng không biết làm sao, nên lại gửi thêm tin cho Hứa Gia Lạc: Ừm… Gọi hai lần vẫn không nhận.

Nhất thời Hứa Gia Lạc không thèm đoái hoài đến xấu hổ nữa, hắn trực tiếp cầm điện thoại gọi điện DingTalk cho Phó Tiểu Vũ,

Một hồi chuông, hai hồi, ba hồi, nhưng Omega ấy vẫn không bắt máy.

Hứa Gia Lạc thật sự lo lắng.

Hắn đứng phắt dậy khỏi sô pha, sau đó nhìn quanh nhà một lúc rồi hít hai lần thật sâu mới gọi điện thoại cho Vương Tiểu Sơn.

“A lô? Giám đốc Hứa ạ?”

Lúc nghe máy, Vương Tiểu Sơn khá kinh ngạc.

“Vương Tiểu Sơn, cậu ở ngay cạnh phòng Phó Tiểu Vũ đúng không?” Giọng Hứa Gia Lạc khàn khàn: “Cậu đi xem em ấy một chút được không? Tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

“… Vâng ạ.” Vương Tiểu Sơn bèn đi dép vào tới nhấn chuông cửa phòng sát vách, nhưng nhấn hồi lâu vẫn không thấy bên trong có phản ứng gì.

Khi nói tin tức này cho Hứa Gia Lạc, cả hai người đều yên lặng thật lâu trong điện thoại. Vương Tiểu Sơn lại nhấn chuông thêm nhiều lần nữa, nói: “Vẫn không có động tĩnh gì.”

Bỗng nhiên lúc này cậu ta nhanh trí hẳn lên, bèn chạy về phòng mình. Phòng cậu ta ngay cạnh phòng Phó Tiểu Vũ, bởi thế ban công cũng cũng gần nhau. Vương Tiểu Sơn trèo qua hai bức tường thấp, rồi nhảy vào ban công phòng Phó Tiểu Vũ.

Cửa thủy tinh lộ thiên đã khóa lại, cách tấm rèm cửa màu ngà, có thể nhìn thấy bên trong vẫn sáng đèn, hình như có bóng người lờ mờ nằm ở trên giường.

“Hình như đang ngủ…” Vương Tiểu Sơn vừa đập mạnh vào cửa thủy tinh vừa nói vào điện thoại.

“Em ấy không thể ngủ say đến thế được. Vương Tiểu Sơn, cậu là người đặt phòng đúng không? Cậu đi tìm lễ tân, làm thế nào cũng hãy bảo họ mở cửa ra, nói người bên trong không có phản ứng gì cả.”

“Chuyện đó… Vậy, vậy em đi ngay đây.”

Ban đầu Vương Tiểu Sơn cũng rất kinh ngạc, chuyện này quả thật quá hoang đường. Thậm chí cậu ta còn không biết liệu khách sạn có đồng ý yêu cầu hoang đường như thế không, nhưng vẫn lắp bắp đáp lời ngay.

Cậu ta cũng ngơ ngác lắm chứ, về mặt lý thuyết, cậu ta cũng không biết nếu như Phó Tiểu Vũ thật sự ngủ say hai tiếng thì liệu có cần căng thẳng như thế không. Vương Tiểu Sơn chưa từng trải qua tình huống này, nhưng thái độ của Hứa Gia Lạc đã lây nhiễm cho cậu ta, khiến cậu ta cũng hoảng hốt.

Hứa Gia Lạc thật sự sốt ruột, hắn xông vào phòng ngủ bật máy tính lên bắt đầu đặt vé máy bay đến Việt Nam. Mấy giây đầu tiên gần như hắn không thể nào tập trung tinh thần, mỗi hàng chữ đều như đan chéo lộn xộn. Hắn hít thật sâu mấy hơi mới có thể miễn cưỡng tìm được chuyến bay sớm nhất, sẽ cất cánh vào hai giờ rưỡi sáng, bèn đặt vé ngay lập tức.

“Anh Hứa à…” Trên đường xuống tìm lễ tân Vương Tiểu Sơn vẫn không cúp máy. Hình như cậu ta cũng hoang mang lo lắng, nên mới gọi theo cách xưng hô cũ: “Anh, anh thật sự cảm thấy có chuyện gì sao?

“Ừm.” Hứa Gia Lạc đặt vé, chỉ cảm thấy tiếng hít thở của mình nặng nề đi hẳn.

Hắn đã từng ôm lấy Omega kia chìm vào giấc ngủ hàng đêm, nên cứ cảm thấy Phó Tiểu Vũ sẽ không ngủ say được đến thế.

Nhưng đây là bằng chứng thực sự gì sao?

Hắn cũng biết là không phải, bằng chứng bằng chiếc cái con khỉ.

Hắn hành hạ Vương Tiểu Sơn, hành hạ khách sạn trong đêm như thế. Lỡ may Phó Tiểu Vũ thật sự chỉ ngủ thôi thì hắn sẽ càng lộ ra mình là một tên ngu ngốc vốn không có lập trường quan tâm đến Phó Tiểu Vũ nữa.

Nhưng vào thời điểm này, tất cả lý trí đều biến mất.

Hình như Vương Tiểu Sơn đã tìm được lễ tân, cậu ta đang dùng tiếng Anh nói chuyện một lúc. Hình như người của khách sạn đồng ý cùng đến xem với cậu ta, bên kia âm thanh càng thêm lộn xộn.

Hứa Gia Lạc nghe được một nửa thì bên kia bất cẩn cúp máy. Hắn sốt ruột gọi lại nhưng Vương Tiểu Sơn không nhận, chỉ đành gọi hết lần này đến lần khác cho Phó Tiểu Vũ, nhưng đương nhiên cũng không trả lời.

Đệt.

Quả thực Hứa Gia Lạc sắp bóp nát điện thoại rồi. Mười phút đồng hồ ngắn ngủi đó còn dài đằng đẵng hơn cả mười năm.

Rốt cuộc Vương Tiểu Sơn cũng gọi lại cho hắn. Lần này giọng của cậu trợ lý đã hoảng hốt lắm rồi, cậu ta nói rất lộn xộn: “Anh Hứa, sếp Phó phát sốt rồi, sốt đến mức đầu óc mơ hồ luôn, vừa rồi bọn em đã lay tỉnh anh ấy. Hiện giờ anh ấy sốt cao quá, bọn em đang gọi xe cấp cứu đưa anh ấy đến bệnh…”

Vương Tiểu Sơn còn chưa nói xong Hứa Gia Lạc đã cầm hộ chiếu nhét vào trong chiếc túi nhỏ rồi xông ra khỏi phòng.

Dù khoảnh khắc này điên cuồng và hoang đường đến cỡ nào, hắn đều đã không cảm thấy nữa.

Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ mà thôi –

Nhất định phải đến Việt Nam.

___________

Hết chương 90.