Hứa Gia Lạc bị đập cú bóng này không hề nhẹ.

Hắn cầm túi nước đá chườm trên đường đi, mãi đến khi về nhà trán vẫn sưng to một cục. Vết sưng đó đè lên khiến cả đầu đau nhức, thế là Hứa Gia Lạc tắm sơ qua rồi mỏi mệt nằm trên giường.

Phó Tiểu Vũ nhận mấy cú điện thoại trước, sau khi rửa mặt xong y mới nằm xuống cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau lắm hả anh?”

“Đau.” Hứa Gia Lạc vẫn đang nhắm mắt, nhưng khi hắn đỡ túi chườm đá quay sang phải vẫn chuẩn xác lăn vào ngực Omega.

“Trán anh sưng to lắm, sáng mai xem tình hình thế nào. Nếu không ổn thì phải đi gặp bác sĩ.”

Phó Tiểu Vũ mỉm cười, y dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hứa Gia Lạc, đoạn ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Hứa Gia Lạc này…”

Y dừng lại một chốc, vì dường như bây giờ không phải là thời điểm tốt để tiếp tục thảo luận vấn đề kia. Nhưng đến cuối cùng, tính cách bướng bỉnh thực sự trong người y vẫn lần nữa chiếm thượng phong, Phó Tiểu Vũ nhẹ nhàng hỏi: “Anh sẽ nói cho thằng bé biết chứ? Em đang nói đến Nam Dật.”

Hứa Gia Lạc im lặng một lúc lâu. Ngay lúc Phó Tiểu Vũ cho là hắn sẽ không trả lời, đột nhiên hắn lại mở miệng: “Anh không biết. Hãy cho anh nghĩ một chút đi, Tiểu Vũ… Để anh nghĩ thêm chút.”

Nửa gương mặt của Hứa Gia Lạc đã bị túi chườm đá che khuất. Phó Tiểu Vũ không nhìn thấy rõ ánh mắt của hắn, chẳng qua chỉ cảm nhận được giọng nói khàn khàn nhuốm đầy mỏi mệt của hắn, thậm chí còn mơ hồ có cả vẻ khẩn cầu, giống như đang nói –

Đừng hỏi thêm nữa, Phó Tiểu Vũ à.

Phó Tiểu Vũ khẽ rũ hàng mi dài xuống: “Được.”

Lúc nằm trong chăn, Hứa Gia Lạc bỗng ném túi chườm sang một bên, sau đó ôm ghì Phó Tiểu Vũ vào lòng thấp giọng nói: “Đến lúc đó anh sẽ để Nam Dật và Cận Sở ở nhà bên Quân Nhã. Trước kia khi đến thành phố B hai người họ cũng ở đó, sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.”

Phó Tiểu Vũ lẳng lặng trở tay ôm lấy Hứa Gia Lạc.

Nếu như đây là công việc hoặc là bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào khác, y sẽ nhìn chằm chằm vào cái trán đang sưng một cục to đùng của Hứa Gia Lạc, sau đó lập tức liệt ra một loạt kế hoạch một hai ba tiếp theo cho hắn.

Nhưng khi Hứa Gia Lạc che túi chườm khàn giọng nói, thậm chí gần như là khẩn cầu “Phó Tiểu Vũ, hãy để anh suy nghĩ thêm.”, tim y lại chẳng thể làm gì khác hơn là nhũn mềm đi. Y thật sự không biết nên làm thế nào mới là tốt.

….

Càng gần đến thời gian Nam Dật tới thành phố B, Phó Tiểu Vũ lại càng nhận ra cảm xúc của Hứa Gia Lạc đang trong thời kỳ rối ren xao động rõ ràng hơn.

Trong lúc chờ mong, Alpha này vẫn cứ lo nghĩ.

Hắn sẽ thường xuyên không kìm được mà hưng phấn nói muốn dẫn Nam Dật đến đâu chơi, nhưng sau khi nói xong lại lâm vào trầm tư. Có điều một lúc sau, Hứa Gia Lạc sẽ như không có gì mà nói sang chuyện khác.

Hiếm lắm Phó Tiểu Vũ mới cảm thấy thất bại đến thế. Thế nhưng dường như mỗi lần y cảm thấy mình bất lực trong phương diện tình cảm, công việc bận rộn lại cho y một cảng tránh gió.

Có điều lần này có một số ngày làm việc được sắp xếp khá đột ngột.

“Em phải đi Việt Nam?”

Khi nghe Phó Tiểu Vũ nói, Hứa Gia Lạc vừa đang sắp xếp một đống quà tặng cho Nam Dật chuẩn bị ngày mai mang đi, vừa không nhịn được mà nâng tông giọng: “Cuối tuần? Ngay đúng lúc sinh nhật em?”

“Chỉ đi hai ba ngày thôi, không nhất định sẽ phải đến lúc sinh nhật em đâu.” Phó Tiểu Vũ nhẹ giọng nói.

“…”

Hứa Gia Lạc đứng lên, hắn quay lại đối mặt với Phó Tiểu Vũ, khẽ nhíu mày: “Không thể dời lịch trình sang mấy ngày sau được ư? Hoặc là bảo người khác đi?”

Thực ra hắn sẽ rất ít khi đưa ra yêu cầu như thế. Hứa Gia Lạc tôn trọng công việc của Phó Tiểu Vũ, bởi vậy dù có phải tranh thủ thời gian hạn hẹp hẹn hò đi chăng nữa, hắn vẫn rất thích thú. Nhưng lần này thì khác, đây là sinh nhật của Phó Tiểu Vũ, hắn muốn được trải qua cùng với Omega ấy.

“Em phải đi một chuyến, với cả cũng không tiện hoãn lại được.” Phó Tiểu Vũ nói: “Hứa Gia Lạc, em sẽ cố gắng quay về vào sinh nhật mình.”

Y nói thật, công việc phát triển ở nước ngoài là chuyện lớn, y không yên lòng giao cho người khác.

Nhưng đồng thời với đó, có lẽ từ tận sâu trong đáy lòng, y biết mình cũng đang căng thẳng vì chuyện Nam Dật đến đây…

Phó Tiểu Vũ không biết Hứa Gia Lạc sẽ xử lý như thế nào, không biết mình có nên gặp Nam Dật một lần hay không.

Hết thảy những việc không chắc chắn này khiến y cảm thấy việc mình ra ngoài công tác trong khoảng thời gian Hứa Nam Dật ở lại thành phố B cũng không phải là chuyện xấu.

Cuối cùng Hứa Gia Lạc không tiếp tục kì kèo nữa, hắn xếp quà cho Nam Dật xong thì đi ra ban công hút thuốc một mình.

Điếu thuốc này hắn hút rất chậm, mỗi điếu đều ủ theo hương vị đắng chát.

Mấy hôm nay, quan hệ của hắn và Phó Tiểu Vũ trở nên hơi căng thẳng.

Đương nhiên đây là vấn đề của hắn, bởi vì hắn vẫn luôn phân tâm. Nhưng dù ý thức được điều này rất rõ ràng, Hứa Gia Lạc vẫn rất bất lực. Hắn không chỉ phân tâm thôi, mà còn thường xuyên mất ngủ.

Mất ngủ, là vì nhớ lại những chuyện trước kia.

Hứa Gia Lạc còn nhớ rõ cảm giác khi đôi bàn chân bé bỏng mũm mĩm đạp đạp vào lòng bàn tay mình của bé Nam Dật vừa chào đời không bao lâu – Nặng trĩu.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra rằng đó chính là cảm giác làm cha – Nặng trĩu. Hắn dùng tay đỡ lấy bảo bối của mình, thầm nghĩ trong lòng: Bắt đầu từ giờ phút này, mãi cho đến khi lìa xa thế giới, hắn sẽ vĩnh viễn nâng niu bảo bối của mình như thế.

Hắn cũng nhớ rõ từ đầu tiên Nam Dật mở miệng học được là “Daddy”. Nhưng vì cậu nhóc vẫn bi bô chưa sõi, nên bé sẽ gọi thành “Dadi”. Nam Dật vừa bú sữa vừa lặp lại hết lần này đến lần khác chỉ mỗi từ này: Dadidadidadi. Đôi môi bé xinh chúm chím dính đầy vụn sữa, lúc cúi xuống thơm con trai, những vụn sữa ấy cũng sẽ dính lên cằm, lên chân râu của Hứa Gia Lạc.

Hắn còn nhớ khi mình ôm bé Nam Dật năm tuổi dùng nhau ngắm sao trên núi, hắn sẽ nắm bàn tay mềm mại nho nhỏ của bé con rồi đếm từng ngôi sao một. Hắn nói: Đây là cung Nhân Mã, bố là cung Nhân Mã đấy con.

Còn bé Nam Dật sẽ ôm cổ hắn rồi thơm chùn chụt lên má, nói: Daddy, bố là ngôi sao của con. Bố đừng bay lên trời nhé, hãy ở bên cạnh con.

Thuốc đã hút xong, nhưng Hứa Gia Lạc vẫn đứng ở nguyên đó.

Ngày hè của thành phố B ẩm và nóng, hắn đổ mồ hôi rất nhanh. Chiếc áo thun trắng dấp dính lên người hắn, đương nhiên cảm giác đó không hề dễ chịu. Nhưng hắn vẫn cố chấp đứng ở đó, giống như đang hi vọng nhiệt độ trong đêm hè sẽ lặng lẽ hòa tan hắn.

……

Chiều hôm sau, Hứa Gia Lạc lái xe đón Nam Dật và Cận Sở từ sân bay đến Quân Nhã.

Cận Sở nom khá tiều tụy, y đeo một cặp kính râm thật to, vừa lên xe đã ngồi thẳng xuống ghế lái phụ.

Hứa Gia Lạc ôm Nam Dật thơm liên tục, hắn không muốn tách ra một chút nào, nhưng trước tiên chỉ đành đặt cậu nhóc lên ghế sau. Lúc lái xe, có lẽ vì xe tăng tốc hơi gấp, rốt cuộc Cận Sở cũng uể oải mở miệng: “Em hơi say máy bay, anh lái chậm xíu đi.”

“… Say máy bay?” Hứa Gia Lạc quay đầu lại nhìn Cận Sở mấy ngày. Hắn biết bình thường Cận Sở vốn không say máy bay, cũng biết Omega này đang ở trong tình trạng nào mới có thể say máy bay.

“Daddy!” Nam Dật ngồi phía sau hô một tiếng: “Lúc ở trên máy bay Aiden uống rất nhiều rượu!”

“Hây… Bảo bối à.” Cận Sở quay đầu lại đẩy kính lên. Mặc dù sắc mặt của y vẫn rất yếu ớt, nhưng vẫn cố cười nói: “Đừng mách với Daddy chứ.”

Hứa Gia Lạc không nói chuyện, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn.

“Em uống ba ly rượu hạnh nhân.”

Khi quay đầu lại, Cận Sở giải thích với hắn.

“Không uống thuốc à?” Hứa Gia Lạc cố kìm cho âm lượng của mình rất nhẹ, hắn không muốn gây sự chú ý của Nam Dật.

Nhưng thật ra từ lúc học đại học, Cận Sở đã thường xuyên uống chút thuốc ngủ vì lo lắng và mất ngủ vì cuối kỳ, về sau thi thoảng y cũng sẽ uống.

Đương nhiên chuyện này không lạ ở Mỹ, nhưng hai năm trước có một lần uống thuốc ngủ xong Cận Sở còn uống rượu, thế nên đã xuất hiện tình trạng ngủ mê mệt đến mức có thể nói là bất tỉnh nhân sự. Hứa Gia Lạc rất đỗi sợ hãi, thế là về sau hắn cực kỳ không muốn Cận Sở uống loại thuốc này.

“Không có.” Cận Sở lại lần nữa đeo kính lên, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mỏi mệt nói: “Chỉ là tâm trạng em không tốt nên uống chút rượu thôi. Chờ lát nữa anh dẫn Nam Dật đi chơi đi, em phải ngủ một lúc.”

___________

Hết chương 80.