Bằng tất cả vốn từ Hán Việt có được, sau một đêm vắt tay ngang trán suy nghĩ trên giường, cuối cùng, Tuệ Minh cũng đúc kết ra được vài điều như sau: 

“An có nghĩa yên bình, Phong là ngọn gió ở chốn nhân gian. Suy ra, An Phong ý nói đến cơn gió nhẹ, thoáng mát làm thư thái lòng người. Và như thế, há chẳng phải cuộc tình của hai đứa nó cũng nên êm đềm và ngập tràn sắc hồng hạnh phúc sao? Cớ gì lại cứ lôi thôi, rắc rối và lắm chuyện phiền não vậy trời?” 

Cho đến sáng hôm nay khi tỉnh dậy, những băn khoăn ấy vẫn cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Tuệ Minh. Ngồi gác chân lên bàn và cắn móng tay ngẫm ngợi hồi lâu, thế rồi, Minh cũng biết, đối với mối lương duyên đang trong giai đoạn “đứt gánh giữa đường” kia, bản thân mình cần phải làm gì lúc này. Hạ giọng trầm trầm đầy nham hiểm, chàng ta him híp ánh mắt gian tà và tự quyết tâm: 

“Được, hai đứa đã thích sóng gió thì anh đây nhất định sẽ nhúng tay vào góp vui.” 

Lời vừa dứt, chàng ta liền đứng bật dậy và lao ra khỏi phòng ngay để thực hiện kế hoạch hay ho của mình. Vừa mới đặt chân tới ngưỡng cửa phòng mình, Minh đã trông thấy mẹ đang ôm chậu quần áo bẩn của ngày hôm qua lên trên tầng ba giặt đồ. 

“Từ từ đã mẹ ơi…” 

Vừa hét toáng lên giữ mẹ dừng bước, Minh vừa chạy vội đến bên và cướp lấy chậu đồ từ tay của mẹ. Ngỡ rằng con trai hôm nay đổi tính biết đỡ đần việc nhà, mẹ Minh đang tính mở lời khen ngoan. Nào ngờ miệng còn chưa kịp hé nở nụ cười, bác gái đã liền tá hỏa la lên khi thấy anh con trai đang hăng say bới tung tất cả: 

“Ối dồi ôi, thằng trời đánh. Mày làm cái gì đấy hả con?” 

Bỏ ngoài tai những lời kêu gào, cũng như mặc kệ tất thảy mọi hành động can ngăn từ phía mẹ hiền, Tuệ Minh vẫn nhất quyết phải tìm cho kỳ được vật quan trọng đó. Thiếu nó, kế hoạch anh vừa nghĩ ra, xem như đi tong một nửa thành công. Vừa lục lọi chậu quần áo, anh chàng vừa nhăn nhó phàn nàn: 

“Nhà có bốn người mà sao thay lắm thế không biết?” 

Sau một hồi con bới mẹ nhặt và chịu kha khá mấy cái đánh của mẹ, cuối cùng Minh cũng lôi ra được bộ đồ bẩn hôm qua. Cầm trên tay trang phục đã dính toàn những rác cùng rơm và “thơm thơm” mùi hương gọi ruồi, chàng ta sung sướng đến quên cả việc dọn dẹp lại bãi chiến trường mình vừa gây ra. Cứ thế, Tuệ Minh chạy về phòng đầy hớn hở, gương mặt nhăn nhở đến là ghét. Tội nghiệp mẹ chàng lại phải còng lưng một mình thu dọn đống chiến trường ngổn ngang: 

“Con với chả cái, chỉ giỏi bày việc cho mẹ thôi. Không được cái tích sự gì cả.” 

Từ trên tầng thượng bước xuống, nãy giờ Kiến Lâm cũng đã chứng kiến và nghe thủng câu chuyện. Phát hiện ra anh trai còn bỏ sót một thứ chưa mang, cậu chàng mới vội vàng lao xuống nhặt lấy nó. Rồi chẳng thèm để ý đến cú va chạm khiến chậu đồ thêm một nữa tung tóe của mình vừa xong, Lâm cứ thế quăng quăng mảnh vải hình tam giác trên tay và nhắm thẳng hướng phòng Minh mà chạy, miệng í ới hét to: 

“Ơ này, thế không cho Calvin Klein đi cùng à?” 

Phải còng lưng dọn dẹp đống bừa bộn lần nữa, mẹ Minh bấy giờ thực đã thấy chán ngấy và bất lực trước hai cậu quý tử nhà mình quá nhiều. Chẳng muốn tốn hơi tốn sức đánh mắng bọn chúng thêm nữa, người mẹ hiền chỉ còn biết khóc ròng trong lòng và thầm mong ước: 

“Chúng mày mau mau dọn ra ở riêng cho mẹ được nhờ.” 

Thức dậy sau một giấc ngủ dài với triền miên những cơn mơ buồn về cuộc tình vừa tan, nỗi đau trong An vẫn chưa vơi đi được phần nào. Có điều, vì đã thấm nhuần mọi điều mẹ dạy hôm qua nên con bé quyết tâm sẽ không để bản thân mình phải chịu khổ. Chẳng thế mà mặc cho tâm trạng còn đang u ám một màu xám xịt, An vẫn vươn mình ngồi dậy và bước vào phòng tắm để thực hiện đầy đủ các thủ tục chăm sóc da mặt sáng sớm của mình. 

“Lúc nào cũng phải thật xinh đẹp.” 

Xong xuôi hết tất cả, An liền đi xuống dưới bếp và tự tay chuẩn bị cho mình một bữa ăn thịnh soạn nhất có thể. Con bé thực không muốn bỏ đói “ông bác dạ dày” một chút nào đâu. Vì như thế, cơ thể sẽ tong teo đi và da dẻ cũng chẳng còn căng mịn được nữa. Xấu xí vô cùng, mà An thì muốn bản thân… 

“Lúc nào cũng phải thật xinh đẹp.” 

Kết thúc bữa điểm tâm cùng cái bụng no tròn, Bảo An mới ngồi lại bên bàn trang điểm hồi lâu. Bao nhiêu lọ nước hoa, bao nhiêu thỏi son đẹp, hôm nay An nhất định sẽ “nối lại tình xưa” với tất thảy chúng nó. So với cái đồ khó tính Hoài Phong, An tự thấy việc hẹn hò cùng hai mối tình xưa kia xem chừng sẽ thú vị hơn nhiều. Chẳng hạch họe An như Phong, son và nước hoa luôn luôn biết cách làm An ưng lòng. Biết tâm trạng cô chủ đang nặng những “trái sầu riêng”, hương hoa nhài từ chai nước thơm nhỏ xinh càng được dịp lan tỏa mãnh liệt hơn bao giờ hơn, mong rằng nhờ đó mà tinh thần An cũng phấn chấn lên được chút đỉnh. Rồi cả thỏi son cưng nữa chứ, sắc đỏ cam hôm nay dường như cũng rực rỡ hơn mấy phần. Có lẽ, nó muốn thôi thúc được hết những sự năng động và yêu đời bên trong con người Bảo An. Tiếc rằng, mọi công sức chúng nó bỏ ra xem chừng chẳng ăn thua gì. 

Đã cất công trưng diện là thế, ấy vậy mà An lại không chịu ra ngoài cho toàn dân thiên hạ ngắm nhìn và tận hưởng cuộc sống. Chẳng đúng với khẩu hiệu “Ăn cho mình, mặc cho người” mà con bé vẫn thường hô hào chút nào. Từ chối hết cơ man những lời mời ngao du đầy thú vị cho ngày cuối tuần thảnh thơi, âu cũng bởi lúc này, An thực chỉ muốn nằm ườn trên giường một mình và nhắm mắt mơ về những ngày quá khứ có Phong mà thôi. 

An cảm thấy nhớ lắm quãng thời gian đầu mới quen. An biết, lúc đó Phong chẳng hề có xíu xiu cảm tình nào với mình nhưng chí ít, cậu chàng vẫn cho phép con bé được loanh quanh bên cạnh dù lòng không cam. 

An cũng lấy làm tiếc vô cùng một đợt phung phí thời gian lo chuyện bao đồng mà lơ đi Phong. Để đến khi tuột mất cậu rồi, con bé mới thấy tiếc một thời huy hoàng được Phong hạ mình theo đuổi mỗi ngày. 

Và, cả những giây phút yêu xa nồng nàn và ngập tràn hạnh phúc nữa chứ. Bảo An thực lòng ao ước được cùng Phong tận hưởng khoảnh khắc ấy thêm một lần. Được thức đêm nhắn tin qua lại với Phong trong những đêm cậu phải thức gác và cả cảm giác chờ đợi nôn nao xen lẫn tự hào vì có người yêu đi lính xa nhà, An thực muốn được trải qua lần nữa. 

… 

Mắt nhắm mơ màng, tâm trí nàng An cứ thế lạc trôi trong một miền ký ức êm đềm và hạnh phúc. Mộng đẹp thế này, An thật chẳng muốn tỉnh tí tẹo nào đâu. Nhưng rồi bất chợt có tiếng chuông cửa vang lên, đoạn hồi ức về khung cảnh cùng Phong trao môi nụ hôn đầu trước ngày cậu chàng đi lính cũng nhờ đó mà vỡ choang tan tành. Tiếc ơi là tiếc! 

Nhíu mày cau có và chép miệng một tiếng đầy khó chịu, An tính sẽ vờ như không nghe thấy tiếng gọi phá bĩnh kia để tiếp tục cơn say kỷ niệm của mình. Khốn nỗi, chuông cửa vẫn tiếp tục vang mãi chẳng ngừng… 

King koong… King koong… King koong… 

“Ai mà lì quá vậy? Người ta đã làm bộ vắng nhà rồi thì thôi luôn đi. Cứ cố bấm lấy được cơ, vô duyên!” 

Khẽ mắng nhiếc người khách không mời ngoài kia, An vẫn quyết so bì độ lì với họ. Con bé sẽ chẳng chạy xuống mở cổng tiếp đãi đâu. Trừ phi… 

“Hay là Phong?” 

Lời vừa dứt, An liền bật dạy như lò xo và chạy vội ra ban công dòm ngó, trong đầu không ngừng nghĩ tới cảnh tượng Hoài Phong hối lỗi tìm đến xin được nối lại tơ hồng tình duyên. Hí hửng là thế nhưng sự thật trước mắt thật khiến An chỉ còn biết khựng người và xị mặt tụt hứng mà thôi. Người đứng dưới kia là Minh, chứ nào đâu phải Phong. 

Nhìn thấy Minh, An lại nhớ tới những điều mình đã nói với Phong hồi tối hôm qua. Rằng thì là mà, con bé sẽ cho Minh một cơ hội được trao yêu thương và sánh đôi cùng mình. Lúc đó, An chỉ là nhất thời nóng giận nên mới buông lời cay ý đắng đến Phong vậy thôi. Con bé biết, cậu chàng vẫn chẳng ưa và ghét Tuệ Minh ra mặt mà. Chứ thực lòng, An nào có tơ tưởng gì đến câu chuyện tình yêu đôi lứa với người anh trai tốt Tuệ Minh. Giờ ngẫm lại, An mới thấy lời nói kia quả có phần lợi dụng và thiệt thòi cho Minh nhiều quá. Khích động để Phong càng thêm phần cay ghét và khiến cho nhân phẩm tốt đẹp của Minh cũng bị hạ thấp ít nhiều, thiết nghĩ, An vẫn nên mời Minh một bữa xin lỗi thì hơn. Có điều… 

“Để khi khác đi.” 

Khẽ nhún vai một cái, An toan bước vào bên trong và để mặc Minh ngoài cổng, lát sau, anh sẽ tự biết đường ra về. Ngặt nỗi chân xinh còn chưa kịp quay gót, An đã bắt gặp ánh mắt Minh đang nheo nheo nhìn mình. Khẽ cười mỉm cười hiền ngu ngơ, anh chàng vẫy vẫy tay chào gọi con bé. Đã đến nước này, An thực chẳng thể lủi vào trong nữa rồi, đành phải xuống gặp mặt mà thôi. 

“Em chào…” 

Bỏ lửng câu chào, An bỗng giật bắn mình trước bộ dạng của Minh lúc bấy. Đâu rồi những tấm áo trắng chỉnh chu sơ vin đóng thùng cùng hương nước hoa lịch thiệp quyến rũ? Chỉ còn lại đó trên cơ thể Minh một bộ trang phục lấm lem vết bẩn và sặc mùi rác thải. Lại thêm cả vài ba con ruồi vo ve bay quanh người nữa chứ, thật đã phá tan hình tượng sinh viên ưu tú thường ngày của Minh mất rồi. An là An không quen chút nào! 

Đưa tay lên bịt chặt hai bên cánh mũi, An cứ thế đi vào vấn đề, chẳng nể nang gì sất: 

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn anh… trông gớm chết đi được.” 

“Anh vừa đi đánh nhau về đấy.” 

Câu trả lời dõng dạc và dứt khoát của Minh quả đã khiến cho An thêm phần xoe mắt. Anh trai hiền lành Tuệ Minh, sao có thể đánh nhau được chứ? An lấy làm ngạc nhiên và lo lắng hỏi: 

“Đánh… đánh nhau ý ạ? Rồi anh có đánh được phát nào không? Hay là ăn hết phần đập về mình đấy?” 

Cứ hỏi một câu, An lại xoay người Minh một phát để kiểm tra mình mẩy giúp anh. Đợi An đung đưa người mình chán chê, Minh mới vênh mặt sĩ sĩ và bốc phét rằng: 

“À, có thằng em quen thân này, nó ngu si quá nên anh mới dần cho một trận để giúp nó khôn hơn ấy mà. Anh tha không mạnh tay thì thôi chứ nó tuổi gì mà đòi đánh anh.” 

Hơi hoài nghi một chút nhưng An cũng thôi, không buồn đôi co qua lại nữa. Con bé buông tay Minh ra và hỏi: 

“Thế anh đến tìm em có việc gì?” 

“Thì đấy, em nhìn cũng biết là người ngợm anh đang tởm cỡ nào rồi đấy. Giờ mà vác bộ dạng này về, thế nào bố anh cũng đánh cho tuốt xác. Nên là anh nghĩ mình cần phải đi mua quần áo mới để thay cái đã.” 

“Vâng, nhưng sao anh lại đến nhà em? Anh cần vay tiền ạ?” 

“À không, tuy là cuối tháng nhưng tiền trong ví anh còn đủ để mời em một bữa nữa ý. Anh là anh muốn rủ em đi mua đồ cùng anh. ‘Ăn cho mình, mặc cho người’ mà An. Với anh, mua quần áo, không quan trọng mình thấy đẹp hay không, cái chính là người ngoài nghĩ sao về bộ đồ đó kìa. Nhá, đi cùng anh nhá. Tư vấn giúp anh.” 

“Em… Em…” 

Cúi mặt khó xử, An thật chưa biết phải nói làm sao cho khéo để từ chối lời mời nhiệt tình từ Minh. Còn Minh, anh chàng cũng đã lường trước được hành động này của An nên chẳng hề tỏ ra lúng túng. Rất nhanh chóng, Minh tiếp tục bài ca thuyết phục của mình: 

“Nói thật nhá, từ bé đến giờ anh chưa bao giờ tự mình đi mua quần áo cả. Anh không biết cách chọn lựa chất vải tốt, cũng không biết làm sao để mặc cả được giá cho xứng với túi tiền. Thế nên là, An giúp anh đi mà.” 

“Mình là anh em tốt mà An.” 

“Thì tốt, nhưng em…” 

“Đi mà An…” 

Nhoẻn miệng cười trừ một cái, An thực chẳng muốn đi đâu hết cả. Con bé còn chưa thèm xử lý Minh vì ngang nhiên phá vỡ giây phút hoài niệm hạnh phúc của mình nữa kìa. 

“Không anh khóc nhé?” 

Minh dọa, bàn tay An đã dần dần buông lỏng cánh cổng sắt. Vẻ như là sắp gật đầu nhận bừa luôn rồi. Chứ để Minh lèo nhèo mãi thế này, An cũng không đành lòng bỏ rơi. 

“Khóc thật luôn đấy. Không dỗ được đâu.” 

Giờ An mới thấu được phần nào nỗi khổ của Phong khi phải dỗ dành mình mít ước giữa đường năm xưa. Nghĩ tới Phong, An lại càng thấy bực. Đau khổ ủ rũ thì giải quyết được gì cơ chứ? Khóc đầy mấy chục dòng sông, liệu Phong sẽ quay về? Thay vì ru rú ở nhà và “ăn mày quá khứ” thời huy hoàng kia, An quyết định sẽ ra ngoài dạo phố cùng Minh và tự cho mình một cơ hội mới. Dẫu sao thì váy áo cũng đã sẵn sàng cả rồi. 

“Được, ngày hôm nay, em đi cùng anh.” 

Khác với Phong lúc trước giấu mình đi chơi, An lại chọn cách nhắn gửi vài dòng thông báo tới thẳng số Phong. An biết, cậu chàng đã lắp lại thẻ sim rồi mà. 

“Em chuẩn bị ra ngoài cùng anh Minh. Sẽ đăng nhiều ảnh lên Facebook lắm đấy, anh cứ vào xem và ‘thả tim’ thoải mái nhé. Em nhiệt liệt hoan nghênh!” 

Nhớ năm xưa, những khi An và Phong xuống phố sắm đồ cùng nhau, mặc cho con bé có ra sức năn nỉ ỉ ôi thế nào, cậu chàng vẫn một mực chung thủy với gam màu đen yêu dấu, sáng sủa lắm thì được vài ba món xam xám là mừng. Cái áo khoác đỏ bộ đôi với An chính là ngoại lệ duy nhất của cậu từ đó đến giờ. 

Trái ngược với Phong luôn cố gắng khiến An yêu thích màu đen giống mình, thì Tuệ Minh, suốt nãy giờ lại cứ lăng xăng khắp gian nọ hàng kia chỉ để tìm cho bằng được một chiếc sơ mi xanh trắng giống như bộ váy mà An đang mặc. Chạy tới chạy lui, cuối cùng An cũng chọn được cho anh một cái có vẻ đúng ý. Nhìn hai anh em ăn mặc “tông xuyệt tông” thế này, chị nhân viên không kìm được liền đưa tay bắn tim và hết lời khen ngợi: 

“Hai đứa đẹp đôi quá đi thôi.” 

“Thật ạ? Nếu vậy thì phải chụp vài tấm chứ nhỉ.” Minh típ mắt sung sướng. 

Rồi khoác lấy vai An và kéo con bé sát lại gần mình, anh mới lấy điện thoại ra để chụp chung một tấm trước tấm gương xinh. Đoạn, chàng ta cúi xuống nhìn An và làm bộ phụng phịu than rằng: 

“An, cười lên đi chứ.” 

Cố gắng “tươi” hết sức mình, An thực sự không nghĩ bản thân có thể nở được nụ cười trọn vẹn lúc này. Tâm trạng “thiếu chất” thế kia, bộ dạng “héo úa” cũng là điều đương nhiên. Cơ mà rất nhanh sau đó, bỗng có ý nghĩ kia chợt thoáng qua đầu An. Đúng rồi, mục đích con bé đi chơi với Minh há chẳng phải là chụp thật nhiều ảnh và đăng lên Facebook chọc tức Hoài Phong đó sao. Cái mặt bí xị thế này, để Phong nhìn thấy, liệu có khiến cậu ta tức điên lên được không đây? Phải cười rạng ngời và tỏ vẻ hạnh phúc mới được. 

Nghĩ là làm, Bảo An bấy giờ mới nhanh chóng dựa sát người vào Tuệ Minh và nhoẻn miệng làm duyên, nói: 

“Em quên mất. Mình chụp lại đi anh. Cười nào!” 

Sau đó, liền đưa loạt ảnh thân mật kia lên Facebook với dòng trạng thái hơi bị văn thơ: “Cô gái mặc váy trắng, ‘cảm nắng’ anh áo xanh!” 

An hy vọng, Phong sẽ vì thế mà hóa điên hóa dại. Nghĩ thôi đã thấy sung sướng cả một ngày dài. 

Quả đúng như những gì An tính toán, Hoài Phong, sau khi nhận được tin nhắn thông báo kia liền mở ngay tài khoản Facebook đã khóa từ lâu lên rình. Trong đầu quát tháo inh oi phải dừng, bàn tay Phong vẫn cứ lướt đều không phanh, miệng lẩm nhẩm tự bào chữa rằng: 

“Để xem lão kia có đối xử tốt với An không chứ. Có vậy thì mới yên tâm được một tẹo.” 

Đập vào mắt Phong trước hết, chính là cái tên trong dấu ngoặc tròn “Chanh” vẫn còn như nguyên lúc đầu. Thật khiến cho cảm giác tội lỗi trong cậu chàng càng được đà cồn cào khôn xiết. 

“Vẫn muốn chờ anh sao? Anh đáng được như thế à?” 

Phong “đến” sớm quá, An vẫn chưa kịp đăng bài nào cả. Và vì dẫu sao chuyện cũng lỡ rồi nên Phong quyết định sẽ dạo một vòng dọc “tường nhà” An để xem xem quãng thời gian trước đó đã có những gì xảy ra. Ồ, dường như dạo gần đây An chẳng chia sẻ đãi đằng gì lên Facebook cả. Là bởi căn bệnh “sống ảo” của An đã được chữa khỏi hay chăng là do con bé cũng giống như Phong, u sầu đến độ muốn tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài? Có điều, nếu như Phong khóa Facebook ngay sau khi nói lời chia tay thì Bảo An lại khác. Hậu chia tay, An liên tục đăng những tấm hình chụp chung giữa hai đứa lên cùng với những dòng chữ viết ra đầy tâm trạng. Con bé khổ sở và tuyệt vọng vì chẳng thể liên lạc được với cậu người yêu. Dù bị phụ tình nhưng An vẫn một lòng nhớ nhung da diết khôn nguôi. Và cuối cùng, điều khiến Phong phải nghĩ ngợi nhiều nhất chính là mấy dòng: 

“Em chẳng trông mong gì việc được anh chủ động liên lạc. Chỉ hy vọng anh không làm lơ trước những tin nhắn em gửi mỗi ngày mà thôi.” 

Kèm theo đó là một tấm hình An chụp lại tất cả những gì mà con bé trân trọng bấy lâu: Lọ sáp môi Phong tặng, bản kiểm điểm Phong viết và cả tấm áo đôi hai đứa có với nhau nữa chứ. Thì ra, phàm là những thứ liên quan đến Phong, Bảo An đều một lòng cất giữ bên mình không buông. 

Bàn tay buông thõng, gương mặt thẫn thờ, Phong bấy giờ cảm nhận được rõ sự bấp bênh giữa những đắn đo trong mình. Sợ rằng chỉ thêm một giây nghĩ ngợi mông lung nữa, quyết định của Phong sẽ lại lần nữa thay đổi nên chàng ta quyết định tắt máy đi và tự hô to với mình: 

“Dẹp đi… Không có soi mói, rình mò gì hết.” 

Nói thế, chứ rốt cuộc thì cái đầu Hoài Phong vẫn không thôi nghĩ về chuyến du hí hôm nay của cặp đôi vẫn tự vỗ ngực xưng danh anh em tốt Minh – An. Một tay chuyên nghiệp đấm lưng cho bố, bên tay còn lại, chàng Phong thoăn thoắt bấm và kéo lướt điện thoại, mắt dán chặt vào màn hình không rời. Xem nào, lần này Phong đến vừa kịp lúc Bảo An đăng tấm hình chụp chung cùng Minh trong tiệm quần áo. Cười típ cả mắt thế kia, Phong thấy mà bực. Lại được cả đám bạn thân của nàng ta nữa chứ, vào bình luận toàn những lời gì đâu không à. Mới dạo trước còn vui vẻ đi biển cùng nhau và hết mực vun đắp cho Phong với nàng, ấy thế mà giờ lũ ấy lại đua nhau khen ngợi Minh – An xứng đôi vừa lứa, có đứa còn “thả tim” ngập ảnh, kèm theo lời bình “Có tướng phu thê” mới ghét chứ. Đúng là… 

“Bọn ba phải, ông ‘ghim’…” 

“Gì thế Phong? Giảm lực một tí, hơi quá rồi đấy.” Cặp mắt lim dim tận hưởng nãy giờ của bố Phong thoáng chút co lại, rồi nhẹ giọng, chú mới góp ý cho cậu con trai một lời. 

Khổ nỗi, tạm thời thì Phong ta chẳng thiết tha gì với những chuyện diễn ra quanh mình, cái khiến cậu chàng để tâm chính là dòng ghi chú tấm hình của An kìa. “Cảm nắng”? “Cảm nắng” là sao chứ? An thích Minh trước ư? Và tính đến thời điểm hiện tại, con bé chính là kẻ tán tỉnh đối phương? Không, Phong không muốn thế. Bảo An chỉ có thể “cảm nắng” và cưa cẩm mỗi mình cậu thôi. Ngoại trừ cậu ra, tất cả những thằng con trai khác đều phải theo đuổi con bé. Nghĩ mà xem, bây giờ An mê mẩn Minh thế, thể nào sau này, hắn ta cũng được đà bắt nạt con bé cho xem. Bực thật! 

“Hừ…” 

Cảm xúc điều khiển cơ thể, Phong không kiềm được mình bèn vung tay hả giận, đấm thần lực vào tấm lưng phía trước. 

Bụp… Bụp… Bụp… 

“Cái thằng này, mỏi tay rồi thì cứ bảo bố một câu, bố cho nghỉ ngay. Sao mày nỡ tỏ thái độ với tấm thân già này chứ? Gớm, ăn cơm lính có khác, khỏe gớm.” 

Đứng bật dậy, bố Phong mới vờ xoa lưng và trách mắng cậu con mấy câu. Xong, chú còn cười khà khà và khen ngợi thể lực con trai nữa chứ. Hoài Phong lúc bấy mới giật mình thoát ra khỏi cơn ghen tuông đang thống trị tâm trí nãy giờ. Nhăn nhở cười trừ xin lỗi, Phong xin phép được lấy công chuộc tội: 

“Hề hề, thôi để con vào bếp hôm nay. Lâu không ăn cơm con nấu, chắc ai cũng nhớ hết bố nhờ?” 

Chỉ chờ có câu nói đó, bố Phong bèn hào hứng khoác vai con trai và đọc được luôn một thực đơn dài bấy lâu mong chờ con nấu. 

Lại nói chuyện Tuệ Minh và Bảo An, sau khi la cà phố xá một buổi, cả hai đều thấm mệt và đói. Minh muốn mời An ăn bữa gì hoành tráng một chút để giúp con bé lấp đầy khoảng trống trong lòng, như là buffet hay lẩu băng chuyền chẳng hạn. Nhưng An lại nằng nặc đòi vào một quán bình dân mang tên “Cơm Lính” để dùng bữa trưa. Mấy ngày qua mẹ đi vắng, Bảo An đa phần chỉ toàn ăn đồ Tây đồ Ý không thôi, bây giờ, con bé thực sự rất muốn một bữa cơm mang hương vị nhà làm. Chính thế nên ngay khi vừa bước vào quán, Tuệ Minh liền một hơi hào phóng gọi cả thực đơn hôm nay, mỗi món một ít cho An đỡ thèm. Đợi cho mặt bàn đầy ắp thức ăn, Bảo An liền hí hửng lấy điện thoại ra và “live stream” mời toàn dân thiên hạ cùng mình dùng bữa. Thật khiến Hoài Phong đứng ngồi không yên ngay giữa bữa trưa vui vẻ gia đình. 

Mượn tạm Facebook Hoài An để tiện bề theo dõi, Phong cứ vậy dán chặt mắt vào cái điện thoại. Chẳng màng xung quanh mọi người nói cười vui vẻ thế nào, miệng cậu chàng liên tục lẩm bẩm một mình: 

“Gọi nhiều rau thế này, chắc là lại đang mọc mụn chứ gì. Biết thừa.” 

Minh đặt vào bát của An một gắp bắp cải đã nhúng qua nước mắm. Phong chau mày chẹp miệng tỏ vẻ không ưng: 

“Đừng chấm mắm.” 

Mẹ hiền nghe vậy, bèn gật gù thu hồi đũa về “À à, không chấm, không chấm.” 

Minh lại gắp cho An một miếng thịt luộc chấm gia vị. Phong thêm lần nữa lắc đầu phật ý: 

“Giời ạ, thịt luộc phải nhúng vào bát canh rau cải mới phải chứ.” 

Lời nói thốt ra, bà nội kịp thời chuyển hướng cho đũa thịt trên tay, đặt ngay vào bát của mình. Thấy con trai có vẻ khó chiều, bố Phong mới cười khà khà và lên tiếng phê bình: 

“Đi lính về lại hóa khảnh ăn thế này. Thì đây, không chấm nước mắm…” 

“Rau muống có chấm mắm, rau muống có chấm mắm…” 

“…” 

Ồ, thì ra, sau một hồi tranh cãi nhẹ nhàng về sự kết hợp giữa các món ăn với đồ chấm, gia vị, cuối cùng, Minh cũng quyết định chiều theo ý An. Mặc cho món rau luộc có nhạt thếch cỡ nào, anh cũng không cố thuyết phục An thử dùng nước mắm nữa. Chỉ có điều… 

Nhìn chung thì Phong thấy, Minh không có hiểu khẩu vị của An chút nào. Ấy vậy mà An vẫn cứ cười hớn hở và đón nhận nhiệt tình mới ghét chứ. Chẳng bù cho dạo trước, con bé hành Phong đủ đường. Hoài Phong xem chừng không ghen không được mất rồi. 

Căng da bụng chùng da mắt, Bảo An bấy giờ thực chỉ muốn về nhà nằm kềnh mà thôi, chẳng thiết tha la cà thêm nữa. Chọc cho Phong tức bấy nhiêu là đủ rồi, con bé vốn không thích đùa quá đà. Nhưng đã hứa hôm nay đi chơi với Minh cả ngày rồi, Bảo An sao có thể nuốt lời được chứ. Thôi thì đành cố vậy! 

Xoa xoa cái bụng căng tròn, An hết lời khen ngợi những món ăn kia: 

“Quán này tuyệt đấy chứ, lần sau anh em mình đến đây nữa nha.” 

“Thích thì tối nay anh đưa An quay lại đây làm bữa nữa luôn.” 

Hai anh em đang nói cười vui vẻ là thế, thì bỗng dưng bàn chân An bị gập một phát, cả thân hình cũng vì thế mà loạng choạng mấy nhịp. À, thì ra, chiếc giày của con bé mới gãy gót mất rồi. 

“Ui cha…” 

Nhanh tay đỡ lấy thân hình Bảo An đang lảo đảo, Tuệ Minh bèn lo lắng hỏi ngay: 

“Chân em có sao không?” 

“Em không sao. Nhưng giày hỏng mất rồi.” 

Nhưng thế cũng tốt, giày dép thế này, An sao có thể đi chơi cùng Minh như lời đã hứa. Chẳng nhẽ lại long nhong chân đất ư? Sẽ đau chân lắm đấy! Hay là bắt Minh cõng nhong nhong khắp đường? Thôi, ngại chết! 

Nhăn mày suy nghĩ mất độ mấy giây, Minh liền búng tay cái tách và hào hứng rủ rê: 

“A! Hay giờ anh chở em đi mua đôi mới nhá.” 

Khẽ lắc đầu, An nhăn mặt cười trừ ái ngại và từ chối lời đề nghị nhiệt tình Minh đưa: 

“Nhưng em mệt lắm, muốn về nhà cơ.” 

Dù hơi buồn một xíu nhưng em gái đã muốn, người làm anh như Minh ắt hẳn phải chiều theo thôi. 

“Thế cũng được. Lên xe, anh đưa em về.” 

Có điều, vận xui chưa dừng ở đó. Xe máy của Minh bỗng dưng lại ngưng hoạt động, kiểm tra ra thì mới biết bình xăng đã cạn từ hồi nảo hồi nao. Gãi đầu gãi tai nhìn An, Minh nhăn mặt cười hề hề chán nản và bàn: 

“An vào tạm quán nước kia ngồi đợi một tí. Anh dắt xe ra đầu đằng kia đổ xăng rồi vòng lại đón em sau.” 

“Thôi, thế thì lâu lắm ạ. Để em dắt bộ đi cùng anh luôn cho nhanh.” 

“Không được. Giày em hỏng rồi, sao đi được nữa? Định đi đất chắc? Không, không, không… Anh không đồng ý đâu.” Cuống cuồng xua tay, Tuệ Minh phản đối ngay. 

“À, hay anh cứ dắt xe đi. Còn em sẽ ngồi ngoan trên yên này này, sẽ không đau chân chút nào đâu. Mỗi tội, lại cực cho anh quá.” 

Vất vả vì em thì Minh không ngại. Anh chỉ là không muốn để An bêu nắng ngoài đường mà thôi. 

“Trời đang nắng thế kia, em không đi được đâu. Cứ nghe anh, vào kia ngồi chờ. Em uống xong cốc nước, anh đến đón là vừa.” 

“Nhưng em…” 

Chẳng để An được nói cho hết mấy lời mè nheo nũng nịu, Minh cứ thế tự ý cầm tay và dắt con bé vào trong quán nước. Trước khi đặt An ngồi xuống ghế, Minh đã kịp hô to gọi đồ như thể để cầm chân con bé lại vậy. Xong xuôi, anh chàng mới chạy ra ngoài dắt xe đi đổ đầy bình, cố tình làm ngơ những tiếng An gọi phía sau. 

Bóng Minh khuất rồi, bánh và nước cũng đã được dọn lên bàn, An thực chẳng còn cách nào khác, đành phải dùng thêm bữa phụ nữa thôi. Ngồi một mình một góc thế này, đầu óc An lại vô thức nghĩ tới Hoài Phong. Liệu rằng cậu chàng đã xem được hết những gì An đăng lên Facebook sáng nay chưa nhỉ? Phong sẽ nổi cơn ghen tam bành hay là cảm thấy yên lòng biết bao vì đã có một chàng trai đối xử với An rất tốt, đúng như những gì cậu vẫn hằng mong đợi? An không rõ. Có điều, Minh hay ai khác, dù có tốt với An thế nào thì trái tim con bé cũng chỉ hướng về Phong mà thôi. 

Nếu là Phong, chẳng cần biết hôm đó An mặc trang phục màu gì hay sở thích của con bé ra sao, cậu chàng vẫn sẽ bất chấp lựa chọn đồ đen theo đúng ý mình. Sẽ không giống như Minh, cố ép bản thân phải tìm ra được cái áo nhìn “tông xuyệt tông” với An dù cho bản thân anh cũng chẳng hề ưng nó lắm. 

Nếu là Phong, cậu sẽ bỏ mặc tất cả những sự kết hợp thông thường để món ăn có thể ngon đúng điệu và chuẩn vị nhất. Chỉ cần nó không ảnh hưởng xấu đến sức khỏe Bảo An, Hoài Phong mặc nhiên sẽ chiều chuộng theo sở thích ăn uống khác người của con bé ngay tắp lự. Thích ăn gì, thích chấm với cái gì, Phong đều để cho An tự quyết. Chẳng hề như Minh ban nãy. 

Nếu là Phong, thay vì ra sức thuyết phục An ngồi chờ ở trong quán nước mát mẻ, chắc chắn cậu sẽ đưa An theo cùng. Vì cậu vẫn thường nói “Với em, nơi an toàn nhất chính là ở bên anh đấy, An ạ” Ấy thế mà giờ đây, Hoài Phong lại nỡ buông tay An ra và đẩy con bé đến với một người khác là sao chứ? 

“Anh chia tay em vì cái lí do quái quỷ gì vậy?” 

Dừng xe trước cổng nhà An, trước khi để con bé bước vào và quay đầu ra về, Minh mới nhìn thẳng vào mắt và khuyên em một câu thế này: 

“Nếu em còn yêu, hãy cố gắng hàn gắn với Phong đi.” 

“Dạ?” Tròn mặt ngạc nhiên, An khá bất ngờ bởi lời kia Minh nói. 

Đó giờ, An vẫn luôn tin tưởng Minh. Tin rằng anh sẽ không khi nào xen vào mối tình của mình với Phong. Anh thương An lắm, như cái cách mà một người anh trai yêu chiều cô em gái của mình vậy. Chính thế nên, An mới nghĩ Tuệ Minh ắt hẳn bây giờ phải ghét Phong vô cùng khi mà cậu ta đã khiến cô em gái này đổ không biết bao nhiêu là lệ buồn. 

Xoa đầu An cưng nựng, Minh bật cười và giải thích với em: 

“Để anh kể cho em nghe câu chuyện này nhé? Có đôi vợ chồng nọ cưới nhau đã lâu. Khoảng thời gian đầu họ sống với nhau rất hạnh phúc và luôn trao tặng nhau những điều ngọt ngào. Rồi sau này vì phải chăm lo cho con cái và gia đình, người vợ đã… ừm, sao nhỉ? Gọi là không còn… ờ, lãng mạn nữa. Đại loại thế, hề hề, anh hơi dốt Văn.” 

Minh cười trừ, An cũng nhăn nhó cố cười theo cho anh đỡ ngại, tiếp thêm động lực để Minh kể tiếp: 

“Ông chồng vì thế mà có người tình bên ngoài. Nghe lời ả ta, ông ấy mới viết đơn đòi ly dị với vợ. Cô vợ không tỏ thái độ gì, liền đồng ý. Có điều, trước khi ký vào đơn, cô muốn chồng thực hiện cho mình một điều ước. Đó là trong vòng một tuần, cả hai sẽ cùng dành cho nhau những cử chỉ yêu thương như cái thời còn mặn nồng. Thế rồi nhá, An biết sao không?” 

Bảo An lắc đầu, Tuệ Minh hào hứng nói thêm: 

“Vi diệu cực kỳ luôn. Mới đầu hai người còn ngại ngùng, như kiểu mới yêu ấy. Sau đấy thì họ… ờ, quay lại với nhau. Trên mạng viết hay lắm mà khổ, anh chả biết diễn đạt thế nào. ‘Tóm váy’ lại thì người chồng nhận ra rằng mình còn rất yêu vợ và họ không ly dị nữa, quay về bên nhau. Câu chuyện đến đây thì cũng hết rồi. Em thấy sao? Hiểu ý anh chứ?” 

“Câu chuyện chắc cảm động lắm nhưng nghe anh kể em cứ thấy buồn cười sao ý.” 

Lời vừa dứt, mặt Minh ngắn tủn lại. Tối hôm qua, ngay sau khi tình cơ đọc xong được truyện này trên mạng, Minh liền nhấc máy và gọi cho An. Biết đâu nó sẽ có ích với An. Nhưng gọi mãi mà An chẳng nghe, Minh lấy làm lo lắng lắm, bèn chạy một mạch tới tận nhà An để tìm. Vừa hay khi ấy, anh trông thấy con bé và Phong về đến. Biết rằng hai đứa vẫn nặng lòng với nhau nữa và vô cùng phật ý với câu nói nông nổi kia của An, Minh nghĩ mình phải nhúng tay vào cuộc. Chính thế nên hôm nay, anh chàng mới dứt khoát lôi bằng được An ra ngoài và cố tình làm trái những gì An thầm mong muốn. Để con bé hiểu ra một điều, người tốt nhất chưa chắc đã là người phù hợp nhất với mình. Minh tốn nhiều công sức như thế, ấy vậy mà An còn… Nhận ra vẻ mặt hụt hẫng của Minh, An mới vỗ vai anh và cười: 

“Cơ mà ý nghĩa cực kỳ luôn.” 

Và cúi mặt nhìn đất, con bé ngập ngừng nói thêm: 

“Em… hiểu anh muốn nói gì mà.” 

“Nếu cảm thấy Phong còn xứng đáng và nếu bản thân em vẫn muốn quay lại với cậu ta thì hãy cứ tán lại từ đầu đi. Theo cái cách mà em đã từng theo đuổi cậu ta ấy.” 

Lời khuyên Minh bày, Bảo An liệu có nên thử hay chăng?