Cô ấy cười cười mở cửa xuống xe. Tôi đoán đây hẳn phải là một bữa ăn rất long trọng, bằng không sẽ không đặt ở một khách sạn xa hoa như vậy ,cũng không cần cả hai cha con cô ấy cùng tham dự. cô ấy vừa mới tiếp nhận công ty, bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra ba cô ấy đang cố ý trải đường giúp cô ấy, bày ra như vậy nhất định cũng vì mở rộng các mối quan hệ, để về sau cô ấy có thể nhanh chóng thích ứng và phát triển công ty. Hành nghề xây dựng không giống những nghề khác, bởi vì nghề này rủi ro cao, đầu tư lớn, ngoài việc phải có nhiều tiền còn cần có mối quan hệ cùng mạng lưới giao thiệp khổng lồ. Thật ra đối với cô ấy tôi cũng có hoài nghi, một cô gái muốn trở nên nổi bật trên thương trường âm mưu đầy rẫy này, nói dễ hơn làm?! Đây là một ngành nghề do nam giới chủ đạo. Một cô gái mỏng manh làm sao có thể chịu được sự tàn phá như vậy?! Làm cách nào để trong tình cảnh tiệc rượu linh đình vẫn có thể ứng đối dễ dàng, lại làm cách nào ở dưới vô số ánh nhìn chằm chằm có thể an toàn lui lại?! Để một cô gái chưa đầy ba mươi tuổi một mình gánh vác những thứ này thật quá mức tàn nhẫn. Dù vậy, tôi chỉ là tài xế của cô ấy, những gì tôi có thể làm được chỉ là đảm bảo cô ấy đi lại an toàn, vì cô ấy tạo chút không gian nhỏ nhoi, nơi mà cô ấy có thể không cần cảnh giác hay lo lắng.
Tôi một thân một mình, an nhàn thảnh thơi lái xe lang thang không mục đích, đúng lúc chạy ngang qua một tiệm rửa xe liền mang xe vào tẩy rửa sạch sẽ một lần. Khi nhìn thấy tôi từ trên xe bước xuống, tất cả mọi người đều nhìn một cách ngạc nhiên. Tôi một lời cũng chưa nói, bởi vì tôi biết điều bọn họ đang suy nghĩ, bọn họ nếu không đoán tôi là con cháu nhà giàu thì cũng cho rằng tôi là tiểu tam. Cái thế giới này chính là như vậy, không dễ chấp nhận người khác giỏi hơn mình, huống chi là phái nữ. Rửa xe xong tôi liền trực tiếp về nhà chờ điện thoại, lúc này đã gần ba giờ, nhưng di động vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Trong lúc lái xe tôi có thói quen đặt đi động ở chế độ im lặng, khi xuống xe lại có thói quen nhìn di động một chút sau đó mới chỉnh thành tiếng chuông. Mặc dù nghe qua khá phiền toái, kỳ thực chỉ trong một cái nhấc tay mà thôi. Tôi ngồi trên sô pha không biết phải làm gì, liền qua phòng Tiểu Tuyết xem một chút, tất cả mọi thứ ở đây đều còn nguyên như cũ, mọi thứ vẫn duy trì trạng thái vốn có như lúc ban đầu. Tôi nằm trên mặt giường sạch sẽ nhìn ngắm những cuốn sách trên kệ, từng cuốn từng cuốn đều đánh dấu những hồi ức tốt đẹp của chúng tôi. Thời đại học, mỗi khi đến kỳ thi cuối học kỳ, tôi và em ấy đều ôm những cuốn sách này ngồi học thâu đêm trên hành lang. Khi đó Tiểu Tuyết rất thích ngủ, lúc nào cũng vậy, chưa thức quá mười hai giờ thì đã tựa vào vai tôi ngủ mất, đợi đến lúc tỉnh dậy lại trách tôi không nhắc nhở cô ấy, sau đó gấp đến nước mắt lưng tròng nói: vẫn chưa học xong, vẫn chưa học xong. Biểu tình vừa khiến tôi đau lòng đồng thời cũng muốn bật cười đó của em ấy đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Tôi cứ vừa nhìn vật vừa hồi tưởng, bỗng nhiên bắt gặp cây bút lông nằm trong một góc sáng sủa nơi tủ sách, tôi đứng lên cầm lấy nó, đây là cây bút tôi từng dùng luyện thư pháp mấy năm về trước, bây giờ cũng đã cũ. Tôi lục khắp ngóc ngách tìm ra vài tờ giấy Tuyên cùng một bình mực đen, đem giấy trải trên mặt bàn, đầu bút nhẹ nhàng chấm một ít mực nước, thật cẩn thận viết xuống hai câu thơ: Lưỡng tình ví phỏng dài lâu, đâu cần hẹn ước gặp nhau sớm chiều... Đã lâu rồi không luyện tập, khi viết chữ tay bắt đầu phát run, chữ cũng viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Đột nhiên nhớ lại một câu người xưa từng nói: "Chuyên cần thành thạo tinh thông, mải mê vui thú mà thành hoang vu" Tôi vội vàng xuống lầu mua mấy cây bút lông cùng một cái giá treo bút, còn mua thêm giấy tuyên, nghiên mực. Tôi quyết tâm luyện lại nghề cũ. Vì thế phòng của Tiểu Tuyết trong nháy mắt đã bị tôi biến thành thư phòng. Dọn dẹp một lúc thì đã gần bảy giờ, nấu tô mì ăn thay cơm, nhìn thấy thời gian còn sớm liền lên mạng tìm một bộ phim điện ảnh. Sau khi xem xong đã gần mười giờ, tôi sửa soạn ra ngoài. Tôi lái xe đến cửa khách sạn, thật ra tôi không xác định cô ấy có ở nơi này hay không, chẳng qua là ngoại trừ nơi này tôi lại không biết nên chờ nơi nào. Đến chừng mười một giờ rưỡi, rốt cuộc cô ấy gọi điện thoại đến "Tử Nhan, em ở đâu?" Thanh âm cô ấy tràn đầy mỏi mệt "Em ở trước cửa khách sạn." "Chị hiện giờ không còn ở đó, em đến khách sạn XX đi." "Vâng. Em sẽ nhanh chóng đến." Tắt điện thoại xong tôi lái như bay đến chỗ cô ấy, đến nơi đợi một lát đã thấy Giám đốc được một đám đàn ông vây quanh đi ra khách sạn, đương nhiên còn có cả ba của cô ấy. Tôi vội vàng xuống xe đi đến vị trí phó lái, bên tai nghe được những người đó không ngừng khen ngợi cô ấy, "Hầu tổng thật là tốt số, có cô con gái xinh đẹp như vậy. Sớm biết tôi đã kêu con tôi đợi vài năm nữa hãy kết hôn!" Nói xong liền cười ầm lên một trận "Cháu gái không chỉ tuổi trẻ xinh đẹp còn có năng lực, lão Hầu, cậu thật sự có phúc. Làm cho người ta hâm mộ a.." "Vũ Tình, sau này có khó khăn gì cứ việc tìm chú, chú nhất định giải quyết giúp cháu.." "...." "...." Mỗi người đều nói lời xã giao, nhưng cũng là lời nói thật, bởi không có mấy ai có thể chống lại vẻ đẹp của cô ấy, bất luận đó là nam nhân hay nữ nhân đi chăng nữa. "Các cậu nói chuyện phải nhớ giữ lời a, vậy Tiểu Tình về sau thật sự phải dựa vào các cậu. Mời các vị giúp đỡ nhiều hơn a." Rốt cuộc đợi được ba Giám đốc lên tiếng. "Quá khách sáo, lão Hầu, chỉ dựa vào việc chúng ta quen biết nhiều năm như vậy cậu còn nói những câu này làm gì?" Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát vỗ bả vai ông, "Hôm nay chỉ tới đây thôi, về sau chúng ta còn có thể lại trò chuyện. Lão Hầu cậu yên tâm đi, con gái của cậu cũng xem như con gái của tôi." Hai người bắt tay nhau rồi người nọ lên xe đi trước. Sau đó mọi người đều cáo biệt, nhìn ra được họ rất nể mặt người mặc đồng phục cảnh sát, thậm chí còn có chút e ngại. Giám đốc nói với ba cô ấy mấy câu, liền bước nhanh lại đây, tôi vẫn như cũ giúp cô ấy mở cửa, sau đó tự vòng về chỗ ngồi. Vào trong xe, tôi thấy cô ấy tựa vào ghế nằm nhắm mắt, cặp mày nhíu lại. Thần sắc mệt mỏi không khỏi khiến người thấy đau lòng. Tôi điều chỉnh ghế dựa thấp xuống, muốn cho cô ấy nằm thoải mái hơn. cô ấy vẫn ngủ như vậy suốt chặng đường, xe đến Đế Hào mà vẫn chưa tỉnh dậy, thấy cô ấy ngủ say, tôi không nhẫn tâm đánh thức. Tắt đi điều hòa, tôi mang áo khoác của mình ra đắp cho cô ấy. Tuy hiện giờ là mùa hè, nhưng đến tối vẫn có chút lạnh, huống chi trời đã gần về khuya. Chờ đến khi cô ấy thức tỉnh đã là gần một giờ sáng, thời điểm cô ấy mở mắt, trong giây lát có hoảng sợ, rồi lại ngạc nhiên nhìn tôi "Tử Nhan?" Tôi thấy được cô ấy còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong mắt đều là kinh ngạc "Hầu tổng, vừa rồi chị ngủ quên, cho nên..." Cô ấy ngắm chiếc áo khoác trên người mình, cắt lời tôi nói: "Bây giờ là mấy giờ?" "Gần một giờ rồi" "Em vẫn như vậy chờ chị thức dậy sao?" cô ấy lại ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy kinh ngạc, có gì mà cô ấy lại ngạc nhiên như vậy "Ân, em thấy chị ngủ rất say nên không đành lòng đánh thức. Ách...Lần sau sẽ không vậy nữa." "Không sao, em có thể trực tiếp đánh thức chị." Cô ấy lấy áo khoác trên người xuống trả lại tôi, sau đó định mở cửa xuống xe. "Hầu tổng, khoan đã" Tôi cầm áo khoác gọi cô ấy lại "Sao vậy?" Cô ấy rụt bàn tay đang định mở cửa lại, nhìn tôi và hỏi "Ách...Chị vừa mới tỉnh ngủ, hay là ngồi trong này đợi chút, bên ngoài trời lạnh, đi ra ngoài như vậy rất dễ bị cảm." Không phải tôi muốn nịnh bợ hay lấy lòng, chẳng qua sự mẫn cảm cùng với quán tính của người làm bác sĩ khiến tôi bật thốt lời, tôi không thể không lên tiếng can ngăn cô ấy, cũng như ngăn không được sự quan tâm của tôi đối với cô ấy vào giờ phút này. "Ân, được." cô ấy nhìn tôi một lúc, khẽ nhếch miệng, đáp lại một câu hết sức đơn giản. Tôi mở lên điều hòa, vặn mức nhỏ nhất, cố ý giúp cô ấy từ từ thích ứng, cô ấy nhìn phía trước như đang suy nghĩ điều gì "Tử Nhan, Lộ Diêu nói trước đây em từng là đồng nghiệp của cô ấy, đúng không?" Tôi phát hiện mỗi lần cùng tôi trò chuyện, cô ấy luôn chăm chú nhìn tôi nói câu đầu tiên "Ân, bất quá bây giờ không phải." "Vì sao? Là do em không muốn làm nữa?" "Ân...Không hoàn toàn đúng, nhưng nguyên nhân cũng có phần do em mà ra." Tôi không rõ cô ấy có dụng ý gì, nên bắt đầu nói chuyện cẩn thận hơn "Em không làm bác sĩ thật đáng tiếc", cô ấy lại trầm mặc hồi lâu, "Nếu hiện tại cho em cơ hội quay về bệnh viện làm việc, em sẽ trở lại chứ?" Tôi không rõ ràng cho lắm, tại sao cô ấy lại hỏi như vậy, hai ngày nay tôi chu đáo cẩn thận từng ly từng tí chẳng lẽ còn không làm vừa lòng cô ấy hay sao? Cô ấy hỏi vậy là đang cẩn thận dò xét hay muốn khéo léo đuổi việc tôi?! Hỏi như vậy khiến tôi thật sự không thoải mái thậm chí có chút tức giận, tôi ngẩng đầu nhìn thẳng cô ấy, cứ nghĩ sẽ thấy được một đôi mắt lạnh lùng ảm đạm, nhưng điều tôi bắt gặp lại là một đôi mắt trong suốt sáng ngời, cặp mắt kia tựa như được thần linh ban cho ánh sáng, không hề che giấu bao phủ lấy tôi. Ánh mắt như thế làm tôi hơi bối rối "Sẽ không, từ bỏ công việc là quyết định của em. Hơn nữa, cũng không cảm thấy có gì đáng để tiếc nuối, bản thân em cũng không thích làm nghề đó cho lắm." Tôi nhìn cô ấy cười cười cúi đầu nói "...Ân, không thích thì không nên miễn cưỡng bản thân." Cô ấy quay đầu nhìn qua cửa kính, "Vậy em đối với công việc hiện giờ cảm thấy hài lòng sao?" "Ân, cũng tốt. Ít nhất có thể cho em được ấm no an ổn." Tôi muốn nói với cô ấy tôi không hài lòng, nhưng mà có thể nói ra hay sao. Cô ấy là người thông minh như vậy lại đi hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, tôi thật không hiểu được "A a, không nghĩ tới tâm tình của em cũng không tệ." Cô ấy nhẹ nhàng cười một chút, cô ấy cười lên thật sự rất đẹp "Làm tài xế cho Giám đốc xinh đẹp thế này, tâm tình làm sao có thể không tốt được?!" Tôi thấy cô ấy cười liền không kìm chế, nói ra một câu làm cho chính mình phải kinh ngạc, đây là lần đầu tiên tôi ở trước mặt một cô gái không phải là Lộ Diêu nói ra những lời này. "Đã khuya rồi, chị phải vào nhà. Sáng mai còn phải đến công ty sớm." Nói rồi cô ấy liền mở của xuống xe, tôi vẫn chưa kịp đáp lời cũng chưa kịp thấy rõ biểu tình của cô ấy. Rốt cuộc trong xe chỉ còn lại mình tôi lúng túng xấu hổ... Khi tôi về đến nhà đã là hai giờ sáng, nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ, tôi không muốn nhớ lại buổi nói chuyện hôm nay, cũng không cố suy nghĩ cô ấy có ý đồ gì, bởi trong lòng tôi những thứ kia đều không quan trọng, điều quan trọng là hiện tại tôi cần công việc này. Sáng sớm, tôi vẫn như lệ thường sáu giờ thức dậy, chỉ ăn chút bữa sáng đơn giản, sau đó lái xe đi Đế Hào. Canh thấy gần tám giờ, tôi gửi cô ấy một tin nhắn: "Hầu tổng, tôi đã tới cửa." Tôi không muốn cô ấy phải bận tâm gọi điện đến hỏi, vì thế quyết định trực tiếp nhắn trước cho cô ấy. Không nghĩ đến cô ấy lại thật sự nhắn tin trả lời tôi "Ân, tốt" Ước chừng mười phút sau, cô ấy ra khỏi nhà, một thân áo quần trắng tinh, cao quý tao nhã, khí chất phi phàm. Ngồi trên xe, chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau một câu, tựa như những gì xảy ra ngày hôm qua chỉ là giấc mộng. Mãi cho đến khi tôi dừng xe lại. "Tử Nhan, cùng lên công ty với chị đi. Chị đã chuẩn bị cho em một văn phòng, lên nhìn một chút." Trước khi xuống xe cô ấy rốt cuộc nói với tôi một câu. "Ân, được." Xuống xe, tôi theo cô ấy tiến vào thang máy. Đến tầng cao nhất, cô ấy đi thẳng vào văn phòng của mình, còn tôi đi theo thư ký đến một phòng khác. Khi tôi đặt chân vào văn phòng, hơi giật mình một chút, bởi lẽ căn phòng rộng mười mấy mét vuông bên trong chỉ có một cái bàn thật lớn, một chiếc ghế xoay, một máy tính, nói cách khác gian phòng này chỉ dành cho một mình tôi. Nếu là tất cả nhân viên lớn nhỏ trong công ty mỗi người đều có một gian phòng xa xỉ như vậy, tôi còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng tình huống bây giờ lại khiến tôi hoàn toàn mơ hồ. Tôi chỉ là một tài xế, về tình về lý đều không đến mức nhận được đãi ngộ như vậy. Tôi ngồi trên ghế, đem mọi chuyện xảy ra trong hai ngày này nghĩ lại một lần từ đầu đến cuối, chính là kết quả vẫn y như cũ ,không nghĩ thêm được gì. Trong lúc tôi đoán mãi không ra, bất ngờ cảm giác một đôi mắt chăm chú nhìn mình, thời khắc tôi xoay sang, ánh mắt xuyên qua lớp tường thủy tinh cùng cặp mắt kia đối diện, đầu óc liền hoàn toàn bãi công. Tại sao lại là cô ấy ?! Tôi nhớ rõ thư ký dẫn tôi quẹo mấy vòng mới đến được đây, như thế nào lại ở cạnh phòng cô ấy?! Trong một phút tôi quên mất mình là ai. Cô ấy nhìn tôi cười cười, sau đó vùi đầu vào xem chồng văn kiện cao cao trên bàn. Xuyên qua lớp thủy tinh, tôi thấy được toàn bộ văn phòng cô ấy, sang trọng quí phái, tráng lệ huy hoàng. Tôi gác lại những ý tưởng và suy nghĩ lung tung, lặng lẽ bật lên máy tính, tùy tiện truy cập vào một vài trang web y học, xem một ít tài liệu y khoa. Đây là thói quen hình thành từ lâu, muốn sửa cũng không sửa được.Trừ bỏ làm chuyện này tôi cũng không biết làm cái gì khác. Không biết đã xem bao lâu, tôi cảm giác miệng rất khát, liền đi phòng nước lấy nước. Mới đi đến cửa, chợt nghe tiếng của mụ lưỡi dài. "Một tài xế như cô ấy dựa vào cái gì có thể vào ở phòng thư ký?! Mặt mày xinh đẹp thì ngon lắm sao?! Tôi thấy cô ấy cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, không chừng là dựa lưng ai vào được chỗ này. Có cô gái nhà đàng hoàng nào lại đi làm tài xế?! Nhìn bộ dáng hỏi không thèm trả lời của cô ấy đi, giả bộ thanh cao cho ai xem?!" "Đúng vậy, cô ấy chỉ là một tài xế tại sao cho phép cô ấy đi vào công ty? Hầu tổng dời tiểu Triệu ra ngoài để cho cô ấy vào văn phòng ngồi?! Lẽ nào Hầu tổng ở nước ngoài lâu quá nên hỏng não?!" Tôi nghe không biết tiếng nói của ai "Tiểu Triệu, sao cậu không nói câu nào?! Tất cả mọi người đang bất bình dùm cậu, cậu lại một tiếng cũng không phản ứng?!" Lại là mụ lưỡi dài cất tiếng "Đây là do Hầu tổng sắp đặt, tôi không có biện pháp gì. Tôi cũng không thể đuổi cô ấy ra ngoài đúng không." Đây là vị thư ký dẫn đường cho tôi lúc nãy, chắc là tiểu Triệu "Cậu đúng là dễ bắt nạt." "Bỏ đi, chúng ta đều đi làm công cho kẻ khác mà thôi, không nghe lời thì có thể làm gì nữa đây." Tiểu Triệu so với trong tưởng tượng của tôi còn am hiểu lòng người. Đây là câu cuối cùng tôi nghe được, tôi quay trở về phòng, lúc đi ngang văn phòng các cô ấy tôi có ngó nhìn một cái, văn phòng làm việc của họ đều xây những bức tường trắng rất dầy, thì ra phòng của tôi thật sự vốn là phòng chuyên dụng của thư ký. Đối với lời thóa mạ của các cô ấy việc duy nhất tôi có thể làm chính là coi thường không màng để ý, bởi mỗi người đều có miệng, muốn nói sao là quyền của họ. Còn cô ấy, tại sao cô ấy lại làm thế? Chúng tôi chỉ vừa quen biết vài ngày, số lần trò chuyện đếm trên đầu ngón tay. Đối với cô ấy, tôi bất quá là một tài xế nhỏ nhoi mà thôi, hà tất làm lớn chuyện đến mức đem thư ký chuyển ra ngoài?! Tôi lại dẫn theo vô số nghi vấn trở về phòng tiếp tục nghiên cứu tài liệu của mình. Suốt cả buổi sáng văn phòng cô ấy không ngừng đón khách ra vào, thỉnh thoảng tôi còn có thể nghe thấy tiếng cười nói của bọn họ, do có thủy tinh ngăn cách nên âm thanh cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên nét cười xinh đẹp kia tôi lại thấy rõ đến lạ kỳ, cô ấy luôn cười rực rỡ, cũng thật tỏa sáng, tuy nhiên trong ánh mắt lại tràn ngập cô đơn và mỏi mệt. Tôi không thể không thở dài, cô gái này rốt cuộc là người như thế nào?! Đến tột cùng mười năm ở nước ngoài đã xảy ra việc gì, làm cho cô ấy trở nên có trách nhiệm, có khí phách như vậy?! Sức mạnh nào chống đỡ cô ấy trở nên kiên cường như thế?! Đến giữa trưa, cô ấy xách túi ra khỏi văn phòng, tôi cũng theo sau cô ấy đi ra, tôi biết giờ cơm đã đến, cũng chính là lúc cô ấy phải đi xã giao. Lần này địa điểm là một nhà hàng hải sản, "Tử Nhan, buổi chiều không cần đợi chị, chờ chị gọi điện rồi hãy lại đây." "Ân, em biết." Đến nhà hàng, cô ấy xuống xe liền đi vào trong, tôi lái xe về nhà. Sau đó lại chờ điện thoại của cô ấy giữa đêm khuya. Trong khoảng thời gian nhàn rỗi, tôi sẽ ở thư phòng luyện thư pháp, hoặc là xem phim ảnh, tuy nhiên đa số thời gian tôi vẫn dùng để nghĩ về Tiểu Tuyết, em ấy tựa như một ma chú trong cuộc đời tôi, không thể thoát khỏi, không thể giải trừ. Cứ thế ngày qua ngày, liên tục nửa tháng, mỗi buổi sáng tôi sẽ đón cô ấy đến công ty, giữa trưa chở cô ấy đi ăn cơm, sau đó tự mình về nhà, hoặc là ở trong thư phòng luyện chữ đến ngẩn người, hoặc là xem phim rồi ngủ, đến đêm khuya sẽ chờ điện thoại từ cô ấy, lái xe đi đón cô ấy, đưa cô ấy về, sau đó về nhà, sau đó ngủ. Tuy nhiên, mỗi ngày cô ấy đều rất mệt mỏi, nhất là vào buổi tối khi tôi đưa cô ấy về, vừa lên xe cô ấy liền nhắm mắt dựa vào ghế, sau đó lại một lần nữa ngủ thẳng cho đến lúc về nhà mới tự nhiên tỉnh dậy. Mỗi lần xuống xe cô ấy đều cười với tôi nói gặp lại sau, tôi cũng cười nói với cô ấy gặp lại sau. Nửa tháng sau, tình trạng này cuối cùng cũng có cải biến, cô ấy vẫn thường đi xã giao nhưng ít ra cô ấy không còn về trễ như trước. Lịch trình của tôi cũng được cải thiện tốt hơn. Cũng sau nửa tháng, vào một sáng đẹp trời Lộ Diêu rốt cuộc gọi điện thoại đến, lúc này tôi đang lướt web trong văn phòng "Rùa con, có nhớ tỷ tỷ hay không?" thật là tốt khi được nghe lại tiếng nói sang sảng của cô ấy "Nữ nhân chết tiệt, còn biết gọi điện thoại cho tôi, hai chục ngày nay cậu đi chơi chốn nào, lại có thêm nam nhân xui xẻo nào bị cậu gây họa?" Tôi đem sức nặng toàn thân dựa vào ghế bắt đầu cùng cô ấy nói chuyện huyên thuyên. "Nói cái quái gì vậy. Muốn gieo tai họa thì người đầu tiên tôi tìm chính là tên tiểu súc sinh nhà cậu." "Hắc hắc, tôi chỉ là một thanh niên "bốn không", sao có thể lọt vào mắt xanh của ngài.... Nhanh khai báo, rốt cuộc đã đi vui vẻ chỗ nào?!" "Bệnh viện của mình cùng bệnh viện Bắc Kinh có mở hội nghị nghiên cứu, thế là mình bị chuyển đi. Ở Bắc Kinh suốt nửa tháng, cuối cùng cũng trở lại...Vừa về tới liền gọi điện cho con rùa đen nhà cậu đó, có thấy hạnh phúc không?" Cô ấy so với tôi càng khoe khoang " Hạnh phúc hạnh phúc, được đệ nhất mỹ nhân Đông Bắc nhớ kỹ là chuyện rất hạnh phúc." " Nói vậy còn nghe được. Nhìn thấy cậu thật lòng như vậy, hôm nay tỷ đãi ăn." " Hay lắm hay lắm... Bất quá ăn hay không không phải do mình quyết định, hiện giờ mình đã là người của giám đốc, việc này cậu phải đi thương lượng với giám đốc của mình. Cô ấy có rảnh thì mình mới rảnh được." Tôi biết Lộ Diêu nhất định sẽ gọi điện cho cô ấy "U, mở miệng là giám đốc này giám đốc kia, gọi mới thân thiết làm sao. Quả nhiên, nói chuyện với người không quan trọng như cậu sẽ không có tiến triển. Mình nói chuyện trực tiếp với Vũ Tình còn tốt hơn. Một lát mình liền gọi điện hỏi cô ấy, trước tiên cậu cứ tự mình đắc ý đi, cúp đây." Nói một tiếng liền cúp điện thoại, tôi nhìn di động nửa ngày không kịp phản ứng Chỉ chốc lát sau, giám đốc nhận được điện thoại, không cần đoán tôi liền biết nhất định do Lộ Diêu gọi đến. Tôi không nghe được các cô ấy nói gì, nhưng thấy giám đốc cười thật vui vẻ, thỉnh thoảng còn liếc qua nhìn tôi vài lần. Giữa trưa giám đốc mời nhân viên trong công ty ăn cơm, từ lúc cô ấy tiếp quản công ty đây là lần đầu tiên tổ chức ăn cơm tụ hội. Toàn công ty từ thấp đến cao mấy chục người chậm rãi đi đến một nhà hàng tự chọn. Lúc ăn cơm, cô ấy đi đến từng bàn mời rượu, cho dù mỗi lần chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng mời một lượt mấy chục người xong cũng đã tương đối nhiều, tửu lượng của cô ấy so với trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn. Uống nhiều như vậy mà mặt chỉ hơi đỏ lên. Ăn cơm xong cô ấy thanh toán, còn cấp thêm tiền cho tài vụ, giao cho hắn dẫn theo mọi người tiếp tục đi chơi đùa giải trí, còn cô ấy nói lời tạm biệt mọi người sau đó liền rời đi. Cô ấy thật sự là một vị lãnh đạo rất tốt, có thể suy nghĩ cho cấp dưới, cô ấy hiểu 1 2 »