【 ồ wow! 】

【 bóng dáng này thoạt nhìn rất xứng 】

【 có sao không vậy mấy má? Chỉ có bóng lưng thôi mà cũng có thể nhìn ra xứng hay không xứng à? 】

【 tôi biết ngay là tuyến mười tám này muốn thừa dịp quay chương trình tiếp cận Giản Du mà!!! Nhỏ này cũng hay thật, chỉ mới ngày đầu tiên mà đã lộ đuôi cáo ra rồi sao??? 】

【 nhìn mặt của Mạnh Chiêu Chiêu và Văn Tây trông rất xứng, bắt đầu cắn CP thôi 】

【 tôi chỉ muốn nói Bùi tổng ơi, tôi có thể! 】

【 thật ra Vân Sơ và Bùi tổng cũng rất xứng, cúi đầu thì thầm ngọt chết ai? 】

【 Chúc Hoàn Nhĩ đáng yêu quá đi 】

【 không phải chứ? Tổ chương trình làm cái gì mà chỉ leak một tí xíu gif như vậy để kích thích sự thèm thuồng của chúng tôi à? Tốt xấu gì cũng phải cũng phải leak cái live photo để tôi nghe tiếng cũng được mà! 】

Ghi hình đến buổi chiều, các khách mời đều đã đi ngủ trưa, mưa cũng bắt đầu rơi tách tí, thôn làng trở nên yên tĩnh, đội ngũ đạo diễn tụm lại cùng nhau xem tư liệu sống, thuận tiện cut ra một chút gif chia sẻ lên official weibo.

Bởi vì có Giản Du, hơn nữa, những khách mời khác cũng có ít hoặc nhiều người hâm mộ, cho nên, nó đã nhận được hơn ngàn lượt thích và bình luận chỉ trong nháy mắt.

Vân Sơ cũng nhìn thấy.

Cư dân mạng nhiệt tình nghị luận bóng dáng ở vị trí trung tâm, vì góc chụp, đầu ngón tay của nàng đang câu lấy tạp dề của Giản Du, không chụp được mặt, nhưng hình ảnh chuyển động chậm làm cho người khác nhìn ra vài phần kiều diễm.

Nàng nhìn một lát, rồi ném điện thoại sang bên cạnh, nằm liệt trên giường, che lại mặt.

Đầu óc bị sắc đẹp làm cho mụ mị mất rồi!*

*色令智昏 - Sắc lệnh trí hôn: bị sắc đẹp/ dục vọng làm cho mê muội, mất đi lý trí.

Tại sao nàng lại lỡ miệng khen eo của Giản Du nhỏ vậy trời? Trên mặt Giản Du là biểu tình gì nàng không nhìn thấy, chỉ nhớ rõ bản thân cứng đờ mà cởi tạp dề cho Giản Du, cởi xong xoay người liền chạy, Giản Du ở phía sau nói một câu: "Em cũng vậy."

— eo của em cũng rất nhỏ.

Vân Sơ lại vớt điện thoại trở về, dùng account phụ đăng lên Weibo: Chị ấy khen eo của tôi nhỏ [ thẹn thùng ]

Càng nghĩ càng thẹn thùng, thoáng nhìn máy quay phim trong góc vẫn còn làm việc cẩn trọng, nàng bừng tỉnh mà ah một tiếng: "Xém chút là quên mi rồi, ta phải ngủ trưa rồi, mi cũng nên nhắm mắt lại nha!"

Vừa nói, vừa lấy khăn choàng che ống kính.

Cách đó không xa, ở phòng làm việc của đội ngũ đạo diễn.

Giản Du rời mắt khỏi một đoạn cắt cảnh trên màn hình, cô đứng dậy, nói: "Nếu đạo diễn còn có cái gì cần hỗ trợ, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."

Việc một đạo diễn quốc tế giúp giải quyết các vấn đề kỹ thuật của một chương trình tạp kỹ nhỏ có hơi lãng phí tài năng*, nhưng Giản Du không có thói quen ngủ trưa, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vừa lúc cũng muốn nhìn phòng làm việc đạo diễn một chút, vậy nên liền tới đây đi dạo.

*Đại tài tiểu dụng - 大材小用: Gáo vàng múc nước giếng bùn, dùng người tài không đúng chỗ.

Cô gỡ tai nghe Bluetooth xuống, chuẩn bị đi ra ngoài, đạo diễn vội đuổi theo: "Đạo diễn Giản, nghe nói ngài đang casting bộ phim mới?"

"Ừ," bên ngoài trời lạnh, Giản Du cũng không vội ra ngoài, cô giương mắt: "Đạo diễn Trương có diễn viên muốn đề cử sao?"

Đạo diễn Trương sờ mũi: "Thật ra thì có một người, muốn đến thử vai nữ chính."

Phim mới của Giản Du vẫn còn chưa có tên, nhưng phần giới thiệu và tiểu sử của các nhân vật đã lan truyền trong giới.

Bộ phim bắt đầu từ thời thơ ấu của nhân vật chính, cô bé được nuôi nấng dưới sự cưng chiều của gia đình, tính cách hoạt bát đáng yêu, khi lên bảy tuổi thì bất ngờ phát hiện mình có một người chị cùng cha khác mẹ.

Khác với cô bé, cuộc sống của người chị gái này trải qua thật sự không tốt, không có phòng công chúa, không có váy xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã bị cuộc sống mài giũa trở nên lạnh nhạt và tràn ngập lệ khí.

Mẹ nói cho cô bé rằng đây là chị gái của con, tuy rằng chúng ta không sống cùng nhau, nhưng cũng là con gái của ba con.

Trong cơ thể cả hai chảy cùng một dòng máu, trời sinh là đã thân thiết hơn với những người khác, cô bé rất tò mò về người chị này.

Nhưng chị gái lại không để ý tới cô bé.

Cuộc sống chênh lệch giàu nghèo, từng trải qua việc bị người khác coi thường, chị gái chỉ có thể không ghen ghét, nhưng lại không có biện pháp thật sự làm chị em tốt với cô bé.

Cô bé lại giống như thiên sứ vậy, lén chạy đi tìm chị gái, thò khuôn mặt nhỏ ra, đôi mắt cong thành trăng non, nhỏ giọng gọi: "Chị ơi."

Chờ đến lúc chị gái rốt cuộc chấp nhận cô bé, thì một tai nạn xe cộ lại cướp đi sinh mạng của người chị.

Bộ phim không có kết thúc, ngược lại, những tình tiết căng thẳng và mâu thuẫn nhất chỉ làm nền, trọng tâm của bộ phim lại là cuộc đời của nhân vật chính, khiến các nhà đầu tư và nhà sản xuất hết sức rối rắm.

Trương Thầm Hào cũng tới hỏi Giản Du, khuyên cô nên đặt trọng điểm vào mâu thuẫn giữa hai chị em, đừng quay những thứ quá thuộc về phạm trù dòng ý thức, người xem sẽ không mua vé đâu.

Giản Du lại rất kiên trì: "Đây là điều con muốn quay."

Trương Thầm Hào biết tính cách của cô, nói một không hai, nhận định chuyện gì tuyệt đối không sẽ quay đầu, cũng chỉ có thể mặc kệ cô.

Ngay cả khi không được xem trọng, diễn viên thử vai cũng không ít, sơ yếu lý lịch giống như bông tuyết thi nhau bay vào hòm thư của đạo diễn casting, những thứ khác đã quyết định xong hết, chỉ còn mỗi nữ chính là do Giản Du tự mình quyết định.

Giản Du nói: "Nữ chính tôi đã chọn được rồi."

Đạo diễn Trương sửng sốt: "Có, có người được chọn rồi ư?"

Ai vậy?

Nữ chính ngự dụng Trần Sương Tự gần đây vừa nhận một bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh, lịch trình đã định vào mùa đông năm sau nên căn bản không có thời gian.

Cũng không nghe thấy Giản Du đi nơi nào để tuyển vai, sao lại chọn được rồi???

Giản Du đẩy cửa ra, bung dù, nghe tiếng mưa rơi vào dù, cô quay đầu lại nhìn góc trên bên phải màn hình.

Khăn quàng cổ che trước ống kính bị gió thổi lộ ra một góc.

Vân Sơ nằm nghiêng trên giường.

Đang ngủ ngon lành.

/

Mưa mùa đông ở phương bắc không kéo dài, nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ, mưa phùn chuyển thành tuyết nhẹ, khi Vân Sơ tỉnh dậy thì trời đã chuyển thành tuyết dày, gió tây bắc buốt giá thổi vào cửa sổ, khiến căn phòng dường như trở nên lành lạnh và dễ chịu hơn.

Nàng nhìn Weibo, vẫn là Giang Ngữ trả lời nàng, một chuỗi dấu ba chấm, tỏ vẻ cạn lời với nàng.

Vân Sơ trả lời: 【 không hiểu tình yêu nên mới nghẹn nói chuyện.jpg】

Những khách mời khác cũng đều dậy, ngồi ở trong phòng khách câu được câu không mà trò chuyện, Giản Du thì ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn lật một cuốn sách, đó là một cuốn sách dày cộm, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.

"Cô tỉnh rồi?" Chúc Hoàn Nhĩ chào hỏi cùng Vân Sơ: "Chúng tôi đang thương lượng buổi tối nên ăn cái gì nè?"

Văn Tây đôi mắt cong cong: "Ừ ừ, mau tới đây."

Trong lòng nàng vui vẻ, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể ăn không uống không, còn có thể không tốn chi phí yêu đương, không ngờ trên thế giới này lại có chuyện tốt như vậy, còn cho nàng gặp được, sao có thể không vui?

Mạnh Chiêu Chiêu nói: "Dựa theo quy tắc của ê-kíp chương trình là có thể mời đối tượng mình thích ăn bữa tối."

Bùi Vãn: "Đương nhiên, khách mời cũng có thể từ chối."

Chúc Hoàn Nhĩ: "Hôm nay, tôi hoàn thành nhiệm vụ từ tấm card trong rương kho báu, có thể không màng sự từ chối của khách mời mà mời cô ấy ăn tối đó."

Văn Tây ngồi bên cạnh Chúc Hoàn Nhĩ: "Mời tôi mời tôi."

Chúc Hoàn Nhĩ nghiêng đầu.

Mạnh Chiêu Chiêu giương mắt.

Bùi Vãn cũng nhìn sang.

Văn Tây: "Cô nấu cơm ăn rất ngon!"

Chúc Hoàn Nhĩ: "......!Được."

"Hai người thì sao?" Bùi Vãn hỏi: "Tấm card khen thưởng trong rương là ai cầm?"

Giản Du nâng tay: "Tôi."

Cô nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Bất quá, hôm nay thời tiết quá kém, vì vậy tôi sẽ không sử dụng phần thưởng này.” Cô hỏi Vân Sơ: "Chúng ta ăn ở phòng ăn nhé, thế nào?"

Vân Sơ hơi mở to mắt.

Ểy? Tại sao Giản Du lại hỏi nàng? Còn dùng giọng điệu tự nhiên như vậy! Làm như hai người các nàng là một đôi vậy! Nhiều người nhìn như vậy, quá, quá ngượng ngùng!

Vân Sơ đỏ mặt: "Được, tốt."

Văn Tây cùng Chúc Hoàn Nhĩ đi đến phòng hẹn hò mà tổ chương trình đã chuẩn bị, dư lại bốn người tuy rằng không biết nấu cơm, nhưng bù lại có chỉ số thông minh cao, cùng tổ chương trình chơi một trò chơi, khiến cho tổ chương trình đáp ứng đưa đầu bếp lại đây, mỹ mãn mà ăn một bữa.

Tuyết rơi cũng không có biện pháp đi dạo, bốn vị khách mới đến buổi sáng đều mệt mỏi sau một ngày ghi hình, sau khi thu dọn xong, liền về phòng nghỉ ngơi.

Đồng thời, cũng đến điểm nổi bật trong ngày ——

Gửi tin nhắn cho đối tượng mình thích.

Vân Sơ rối rắm.

Nàng không thể quá rõ ràng, nếu không thì trông nàng có vẻ có quá nhiều ý đồ, lỡ như lúc sau Giản Du trở nên cảnh giác với nàng thì sao? Cho nên tin nhắn này, hôm nay không thể gửi cho Giản Du.

Nếu không thể gửi cho Giản Du, vậy thì dễ làm.

Gà trống nhỏ điểm ai, nàng liền chọn người đó.

Mạnh Chiêu Chiêu?

Không tệ nha, tư thế cho gà ăn không tồi, nàng rất thích.

Soạn tin nhắn xong, gửi đi.

Mạnh Chiêu Chiêu nhận được tin nhắn của Vân Sơ:???

Tôi và Vân Sơ có nói chuyện với nhau sao?

/

Dưới lầu.

Giản Du cũng đang soạn tin nhắn.

Buổi tối cô còn phải viết kịch bản, cho nên đối với nhiệm vụ này là tốc chiến tốc thắng, tìm ra đối tượng tiếp xúc nhiều nhất với cô ngày hôm nay, Vân Sơ, nhập chữ: Thật vui vì hôm nay có thể cùng em hoàn thành nhiệm vụ, ngủ ngon.

Sau khi gửi xong, đeo tai nghe lên viết kịch bản, viết một chút lại nhịn không được nhìn di động.

Liếc mắt một cái, rồi lại liếc mắt một cái.

Cô thất thần mà gõ bàn phím, nghĩ thầm, từ đêm qua đến giờ Vân Sơ toàn ở cùng với cô, hai người buộc chặt đến gắt gao, Vân Sơ không gửi tin nhắn cho cô còn có thể gửi cho ai?

......!Khẳng định là đang suy nghĩ tìm từ.

Nghĩ như vậy, cô lại gõ hai hàng tự, di động bỗng nhiên rung lên hai cái.

Ngón út trên bàn phím hơi hơi cong lên, khoé môi Giản Du hơi nhếch lên, cô lưu mấy chữ mới vừa viết kia lại, tắt tài liệu, sau đó mới chậm rì rì mà cầm lấy di động.

Cô biết ngay mà, chắc chắn Vân Sơ sẽ gửi cho cô —

Nụ cười cứng đờ, nhíu mày.

Xác thật là có tin nhắn, nhưng lại đến từ Mạnh Chiêu Chiêu và Văn Tây, độ dài tin nhắn của hai người đều không nhiều lắm, nhưng không hẹn mà cùng biểu đạt sự yêu thích đối với cô.

Theo quy tắc, tin nhắn này là không thể trả lời, Giản Du mở hộp thư đến, thẫn thờ nhìn hai tin nhắn chưa đọc.

Nhìn một lát, cô lại lấy di động của mình ra, gửi tin nhắn cho đạo diễn: Mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ gửi tin nhắn cho đối tượng mình thích chưa? Đây là dựa theo trình tự gì?

Đạo diễn trả lời ngay lập tức: Không có trình tự, tất cả khách mời đều gửi xong rồi!

À.

Mặt Giản Du vô biểu tình mà thoát khung chat, lại click vào giao diện trò chuyện với trợ lý.

Tiểu Mộng: Đạo diễn, hôm nay chị Tĩnh của Sơn Trúc giải trí nhờ người tới nói, hy vọng chị có thể chiếu cố Vân Sơ nhiều hơn, Vân Sơ là người mới, hơn nữa vẫn luôn thích ngài.

Vẫn luôn rất thích ngài.

Vẫn luôn.

Rất thích ngài.

Giản Du: "......"

Đây là Vân Sơ, vẫn luôn rất thích cô sao???.