EDITOR: HANNAH

Thịnh Giang Bắc cúi người, hơi hếch cằm lên, áp lại gần trước mặt cô, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sờ di.”.

*****

Lạnh lùng, sắc bén, tàn nhẫn, đấy là chính là thông điệp toát ra từ ánh mắt của Thịnh Giang Bắc lúc này. Anh như một vua sư tử đang trong cơn thịnh nộ, cảm giác như ngay giây tiếp theo có thể lao lên vồ lấy con môi, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến đối thủ mất tinh thần. Gã thanh niên đối diện cảm thấy dường như đến lúc này mình mới được gặp mặt ông tư của nhà họ Thịnh trong lời đồn, chính là người thay thế cha mình tiếp quản tập đoàn nhà họ Thịnh khi chỉ mới hai mươi ba tuổi, ngăn cơn sóng dữ, dùng thế chẻ tre kéo toàn bộ những công ty con thuộc tập đoàn đang trên bờ vực phá sản trở lại với guồng quay hoạt động, một lần nữa vươn lên nhóm những công ty dẫn đầu trong ngành.

Người đàn ông như vậy một khi đã tức giận thì người khác không cách nào gánh chịu nổi.

“Muốn nói chuyện gì nào, hả?” Thịnh Giang Bắc lặp lại lần nữa, càng đến những âm cuối, giọng anh càng gằn xuống, như một quả búa tạ đập vào màng nhĩ.

Gã thanh niên trẻ tuổi đối diện cả người lảo đảo, gã uống hết một chầu rượu đã say quắc cần câu, đầu óc không còn tỉnh táo, chỉ còn giữ được một suy nghĩ duy nhất, đó là gã hiểu người đàn ông đứng trước mặt đây không thể chọc vào, chỉ có điều gã vẫn muốn thể hiện vẻ ta đây khí phách nên lên tiếng khiêu khích: “Ngày Thịnh cũng để mắt đến nó à? Thế cùng nhau chơi nhé?”

Gã cười ác ý, ngón tay siết chặt thêm khiến Tô An An nhíu mày, càng ra sức giãy giụa.

Hai bên thái dương của Thịnh Giang Bắc đã nổi gân xanh, dùng tốc độ “sét đánh không kịp bịt tai” tóm lấy cánh tay gã thanh niên kia đang giữ lấy Tô An An, dùng sức vặn mạnh khiến gã kêu lên một tiếng thảm thiết, không thể không buông Tô An An ra. Nhưng sau đó Thịnh Giang Bắc vẫn không buông tay, tiếp tục vặn thêm một vòng, tiếng kêu “răng rắc” làm gã thanh niên có cảm giác tay mình gãy lìa rồi.

Chỉ tốn một chút công sức, gã kia đã nằm co ro trên mặt đất, ôm lấy cánh tay kêu gào. Thịnh Giang Bắc xoay người, đỡ lấy người con gái đang lảo đả, cánh tay vòng qua người cô, ôm cô vào lồng ngực.

Chỗ này rất yên tĩnh, bên ngoài lại đang ầm ĩ tiếng nhạc nên hiển nhiên không ai chú ý tới góc này. Thịnh Giang Bắc cụp mắt nhìn gã thanh niên kia, cười lạnh rồi nói: “Ông Trần có mắt nhìn người rất tốt, chỉ có điều dường như đã chọn sai người thừa kế rồi thì phải, chọn đúng một kẻ bất tài vô dụng.”

Sắc mặt gã thanh niên kia thoạt trắng thoạt đỏ, tỉnh rượu hơn phân nửa, khi đã nhìn rõ người đàn ông đứng trước mặt, gã mơ hồ nhận ra mình đã gây họa lớn rồi, miệng lắp bắp mấy tiếng, trán túa mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc nhìn khiến gã nghẹn không thốt nên lời.

Thịnh Giang Bắc không quan tâm tới kẻ đang nằm bò dưới đất nữa mà ôm chặt lấy cô gái trong lòng, đưa cô tới phòng anh ở tầng hai.

Anh rất ít khi sử dụng phòng của mình ở căn nhà này, mỗi tháng không ở quá một đêm nhưng bà cụ vẫn luôn để dành những thứ tốt nhất cho cháu trai, thế nên chỗ này vẫn có người quét dọn hằng ngày, chăn ga gối đệm thay đổi mỗi tuần, giờ anh đưa Tô An An vào cũng không có cảm giác bụi bặm.

Tô An An càng lúc càng say đến đầu óc mơ hồ, cảm giác khô nóng từ lồng ngực lan ra khắp người làm cô cứ vặn vẹo người trong lòng Thịnh Giang Bắc, chỉ cần anh lơ là một chút là cô lại tuột khỏi vòng tay.

Thịnh Giang Bắc bị Tô An An “hành hạ” tới mức khóe mắt giật giật, cố gắng hạ giọng hỏi cô: “Cô nhóc đã uống cái gì thế?”

“Hê hê, một ly nước thạch lựu, còn có một ly nước trái cây màu hồng phấn.”

Tô An An nói năng lung tung, cả người uốn éo làm chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt lại trượt xuống mấy tấc, để lộ vùng da trần ở ngực. Hai mắt Thịnh Giang Bắc tối đi nhưng đáy biển sâu kìm nén từng đợt sóng ngầm đang chực dâng lên. Chân anh bước hụt làm cơ thể hơi nghiêng ngả, đành phải dời ánh mắt sang hướng khác. Anh cởi áo khoác trên người, bọc lấy Tô An An như bọc bánh tét, cố ý muốn dùng thứ gì đó khác để dời sự chú ý của bản thân, thế nhưng hơi thở bao quanh lại cứ vương vấn mùi rượu.

Hóa ra cô đã uống sâm-panh, anh nhíu mày nghĩ.

“Rosé vintage brut”, giọng nói trầm thấp như tiếng nỉ non, phả luồng nhiệt nóng vào vành tai Tô An An làm vành tai cô ửng đỏ. Tô An An ngửa đầu, mắt ươn ướt, nghiêng đầu, đầu óc không tỉnh tảo, nấc lên một cái, miệng đầy mùi hương hoa quả, đôi mắt mơ màng hỏi anh: “Cái gì cơ?”

Cô mở to mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội, khiến cho Thịnh Giang Bắc nhớ tới nhân vật con nai Bambi trong phim hoạt hình mà anh từng xem hồi nhỏ. Động tác của anh khựng lại một giây rồi mới lấy lại tinh thần, sắc mặt không đổi quay đầu nhìn sang hướng khác, khẽ hắng giọng rồi đáp: “Khụ, là sâm-panh hồng phấn, cô nhóc đã uống rượu.”

“Không có, cháu không uống, là nước trái cây mà.”

“Là rượu sâm-panh, không ngờ tửu lượng lại kém như vậy.” Mùi rượu hoa quả không quá nồng, có lẽ cô chỉ mới uống khoảng một ly. Thịnh Giang Bắc áng chừng tửu lượng của cô, nghĩ sau này tốt nhất đừng nên uống thì hơn.

Anh mở cửa phòng, bên trong tối đen như mực, tay quờ quạng mở đèn, trong nháy mắt ánh sáng len lỏi đến từng góc, tỏa sáng tự nhiên. Thịnh Giang Bắc nheo mắt, đỡ Tô An An tới bên mép giường, sau khi đỡ cô nằm xuống xong xuôi, mở cửa sổ cho thoáng khí rồi mới vào phòng vệ sinh.

Khi trở ra, trong tay anh đã cầm một chiếc khăn lông màu trắng còn ấm. Tô An An nghển cổ nhìn anh, rõ ràng cô đã hơn hai mươi tuổi nhưng nhìn khuôn mặt này vẫn như mới 16-17 tuổi. Thịnh Giang Bắc chưa từng nhìn thấy cô ở tuổi mười sáu nhưng anh nghĩ chắc cũng như thế này thôi. Anh đắp khăn lên mặt Tô An An nhưng bị cô hất ra, lại đắp lên, lại hất ra. Thịnh Giang Bắc hít một hơi thật sâu, nghiêm khắc nói: “Không được hất ra nữa, tự mình lau mặt đi.”

Tô An An không sợ anh, chỉ cười tủm tỉm, đưa lưỡi liếm chiếc răng nanh nhỏ bên phải của mình, dáng vẻ vừa hoạt bát lại đáng yêu, nằm im không nhúc nhích. Một lúc sau, cô giơ ngón tay chỉ về phía cằm Thịnh Giang Bắc nhưng anh đã nhẹ nhàng né tránh. Cô hơi sốt ruột, vội vàng nói: “Cháu muốn sờ…”

“Không được.”

“Cho cháu sờ đi, không cho cháu sờ cháu kêu lên đấy. Có ai không? Có người… Ưm…”

Mấy tiếng kêu sau đấy đã bị bàn tay to lớn của Thịnh Giang Bắc bịt lại, chỉ còn những tiếng “ưm ưm” tắc nghẹn. Tô An An say rượu quậy điên rồi, quơ chân múa tay linh tinh.

Lòng bàn tay lạnh lẽo của Thịnh Giang Bắc áp lên vùng trán nóng của cô, hai mắt hơi nheo lại, nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Cô nhóc say thật đấy à? Không phải giả vờ đấy chứ?”

Tô An An vẫn cười ngây ngô: “Ha hả… Cháu phải sờ.”

Tô An An cứ như vậy khiến người ta muốn nổi giận cũng không được, cố chấp tới mức người khác không thể từ chối. Thịnh Giang Bắc cúi người, hơi hếch cằm lên, áp lại gần trước mặt cô, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Sờ di.”

Đường xương hàm tạo nên một đường cong hoàn mãy, thêm đường cằm chẻ vắt ngang, vùng râu cạo sạch hơi xanh xanh trên làn da sáng, Tô An An đưa tay thử thăm dò, cảm thấy so với da mình thì hình như hơi thô ráp hơn. Dần dần, cô yên tâm vuốt ve một lần nữa, ngón tay mềm mại vẫn nghịch ngợm xung quanh đường cằm chẻ. Cô sờ rất vui vẻ, hai mắt cong cong trong khi cái người đang bị trêu đùa kia cả người căng cứng, giọng nói cũng trở nên hơi khàn: “Nghịch đủ chưa?”

“……”

Không ai đáp lời. Thịnh Giang Bắc cúi đầu nhìn xuống, thấy Tô An An đã tựa đầu lên vai mình ngủ rồi, ngủ rất ngon còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Anh ngồi bên mép giường đợi một lúc, sau đó khom lưng bế cô lên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, tắt đèn rồi khẽ khàng rời đi.

Tô An An ngủ liền một lúc ba tiếng đồng hồ. Khách khứa tầng dưới lần lượt ra về, nhà họ Thịnh náo nhiệt cả một ngày dần trở lại với sự yên tĩnh, ngoại trừ vợ chồng Thịnh Hoài Nam có việc phải rời đi trước, những người khác đều đang vây quanh bà cụ.

Náo nhiệt cả một ngày, tinh thần bà cụ vẫn vui vẻ. Bà cụ ngồi trên sô-pha, hiền hòa hỏi Thịnh Giang Bắc: “Hôm nay có mấy cô gái rất khá, như là cô cả nhà họ Ngô, là giáo viên trung học, năm nay hai mươi tám tuổi, dịu dàng, vừa nhìn đã biết sau này sẽ là vợ hiền dâu thỏa. Còn có con gái nhà họ Hứa tuổi tác cũng thích hợp, hai mươi sáu, tuy rằng tuổi còn hơi nhỏ nhưng tính cách khá tốt, hào phóng tao nhã, trắng trẻo sạch sẽ, rất xinh. Giang Bắc, con thấy mấy người này thế nào?”

Thịnh Giang Bắc bắt chéo đôi chân dài ngồi trên sô-pha, nghe bà cụ nhận xét hai mươi sáu tuổi còn hơi nhỏ thì hơi nhướng mày, cố gắng nhẫn nại giải thích: “Bà ơi, con gái nhà người ta có lẽ đã có người trong lòng rồi, bà đừng đơn phương nhiệt tình nữa.”

Bà cụ không vui, nói: “Cháu ta đẹp trai như thế, giỏi giang như thế, nhìn trúng một cô trong số đó, các cô đấy lại chẳng vui quên trời đất ý chứ, làm gì có ai không bằng lòng?”

Bà cụ tuổi đã lớn nên tính tình hơi cố chấp, mọi người ngồi xung quanh đồng lòng không cãi lại.

Giản Đan ngồi bên cạnh, liên tục ngoái đầu nhìn về phía cầu thang, vì thế khi Tô An An đi xuống, cô liếc mắt đã nhìn thấy, lập tức vẫy tay gọi: “An An, cậu tỉnh rồi?”

Vẻ mặt Tô An An hơi gượng gạo còn có chút xấu hổ. Dưới nhà có cả đống người xa lạ đang ngồi, cô giống như một con nai con đột ngột xông vào lãnh địa của kẻ khác, tiến không được mà lùi cũng không xong, đặc biệt là trong đám người lại có một người đàn ông cô từng gặp, lúc này đang trêu cô: “A, đây chẳng phải là cô gái biến chú tư nhà mình thành ‘anh hùng cứ mỹ nhân’ đây sao?”

Một câu nói này khiến Tô An An không cách nào bước thêm bước nữa, cuối cùng Giản Đan không thể giương mắt nhìn, kéo tay cô xuống, vừa đi tới vừa giới thiệu: “Đây là bạn thân nhất của cháu, tên là An An. An An, đây là cụ của Thịnh Lê.”

Nói xong, Giản Đan khẽ chọc vào eo Tô An An, Tô An An lập tức nhớ tới lời dặn dò của Giản Đan, bà cụ thích những cô gái hào phóng khéo léo, không cần rụt rè nhút nhát.

Cô hít sâu một hơi, đứng nghiêm chỉnh, hơi khom lưng, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của bà cụ, giọng nói trong trẻo vang lên: “Chào cụ ạ, hôm nay cháu thật có lỗi, bất cẩn uống một chén rượu, làm phiền cụ rồi.”

Bà cụ cười ha hả, lặng lẽ đánh giá cô gái trước mặt, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, ánh mắt nhìn thẳng chân thật. Bà âm thầm cân nhắc, với tính cách của cậu tư chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, để khiến cho anh đích thân ra tay có thể thấy vị trí của cô trong lòng anh khá khác biệt, chỉ có điều tuổi còn nhỏ quá, chưa đủ chững trạc, hơi đáng tiếc. Bà cụ hạ quyết tâm, chỉ cần Thịnh Giang Bắc không mở lời thì bà cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Suy nghĩ trong lòng đang cuồn cuộc như sóng gầm như nét mặt vẫn giữ vẻ hiền từ, chỉ nói mấy câu đơn giản rồi “buông tha” cho cô gái nhỏ.

Tô An An thẳng eo ngồi trên sô-pha, thở phào nhẹ nhõm, tay chân cũng dần thả lỏng, chỉ là chưa qua một phút đã lại cứng đờ.

Cô nghe Giản Đan vừa cười vừa nói: “Í, áo của chú út và váy của An An cùng màu kìa, giống như quần áo đôi vậy.”

Tay Thịnh Giang Bắc khựng lại, anh đang cởi nút áo sơ-mi, áo khoác anh còn đang để trên lầu nên lúc này liền cúi đầu nhìn chiếc áo sơ-mi đơn sắc, lại nhìn sang váy của Tô An An, anh cụp mắt, không nói gì. Thế nhưng ánh mắt quan sát thoáng qua của anh lại khiến Tô An An choáng váng. Cô vừa say rượu, sau khi tỉnh lại đã quên hết những chuyện xảy ra, chỉ nhớ hình như mình uống sau làm loạn, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không nhớ.

Thế nhưng hai người họ bình tĩnh còn những người khác thì không. Một câu nói của Giản Đan giống như cục đá ném vào mặt hồ yên ả, tạo nên ngàn lớp sóng nước. Hiếm có dịp được trêu chọc Thịnh Giang Bắc, mọi người đều nắm chặt cơ hội không buông, mồm năm miệng mười, đặc biệt là Thịnh Hoài Tây. Tuổi anh ta xấp xỉ tuổi Thịnh Giang Bắc nên quan hệ cũng thân mật hơn, lúc trêu đùa càng không chút kiêng dè.

Trong chốc lát, căn phòng trở nên ầm ĩ: “Có phải bàn bạc trước rồi không thế? Hả? Chú tư, chú tự nói xem nào?”, “Chú tư à, chú lớn tuổi thế rồi mà còn mặc màu hồng nhạt, táo bạo ghê.”, “Này này, đừng nói nữa, nói nữa chọc chú tư giận, sắc mặt lại đỏ hơn sắc áo đấy.”

“Được rồi, Hoài Tây đừng trêu Giang Bắc nữa.” Người vừa lên tiếng là cha của Thịnh Giang Bắc.

“Anh chen vào chuyện của bọn trẻ làm gì.” Người phụ nữ ngồi bên cạnh hùa theo phụ họa, giọng điệu ngọt xớt nhưng lọt vào tai người lớn trong nhà và Thịnh Giang Bắc lại có cảm giác ma quái. Thịnh Giang Bắc vụt đứng dậy, chào bà cụ: “Bà ơi, không còn sớm nữa, cháu về trước đây.”

Bà cụ biết có giữ anh lại cũng vô ích nên chỉ vẫy tay chào.

Thịnh Giang Bắc không rời đi luôn mà vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn Tô An An chằm chằm có phần nặng nề. Tô An An không hiểu nguyên do, hai mắt chớp chớp, ngồi im không nhúc nhích. Giản Đan ngược lại phản ứng rất nhanh, kéo Tô An An lên, nói: “Chú út, đêm nay cháu và Thịnh Lê không về, chú có thể tiện đường chở An An về không?” Vừa dứt lời, Giản Đan đẩy Tô An An làm cô theo quán tính ngã về phía trước, được Thịnh Giang Bắc đỡ lấy. Anh nói khẽ: “Cẩn thận.”

Tô An An vừa đứng vững, anh lập tức rụt tay lại.

Hai người cùng bước ra ngoài, quần áo cùng màu, chiều cao chênh lệch hai mươi mấy phân, người đàn ông cao lớn phong độ, người con gái lại như chim non nép vào bên cạnh, từ xa nhìn lại rất đẹp đoi, ngay cả bà cụ cũng tiếc nuối vì tuổi cô còn quá nhỏ.

*****

Xe từ gara lăn bánh, vững vàng chạy thẳng ra đường lớn, hai bên là hàng cây ngô đồng cao vút. Ánh đèn đường rọi xuống, bên trong xe vô cùng yên tĩnh, biểu cảm trên mặt Thịnh Giang Bắc hơi mơ hồ, không rõ đang vui hay đang giận. Tô An An có ý phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cô khẽ hắng giọng, sau khi giọng nói rõ ràng hơn mới lên tiếng: “Chuyện kia… Có phải cháu đã uống sau không?”

“Ừ.”

“Đây là lần đầu cháu uống sau, cháu không làm loạn chứ?”

“Cô nhóc nói xem?”

“Chắc là không rồi.”

“À, quên rồi à?”

Tô An An lắc đầu, cô đã cố nhớ lại mà không thể nhớ được.

“Thế để tôi giúp cô nhóc nhé.”

Anh vừa dứt lời, xe đột ngột dừng lại. Tô An An tóm chặt lấy đai an toàn, kêu lên một tiếng. Thịnh Giang Bắc áp lại gần, hơi thở mang tính đè nén bao quanh. Tô An An thở hổn hển, tim dường như lỡ một nhịp.