Trên xe không có nhiều người lắm, và đương nhiên là chẳng có ai quen mặt cả. Trường hơi ngả ghế ra, cắm tai phone vào, ấn tay vào chiếc điện thoại Nokia đã cũ để nghe những bản Bolero đang thịnh hành. Hôm nay anh phải rời xa vợ con để lên thành phố tìm việc làm. Cũng bởi năm nay thiên tai nhiều qua, dân làng ai cũng mất mùa cả. Nhà năm miệng ăn mà chỉ trông chờ vào cái sào ruộng bé tí thì chẳng đủ mà sống. Biết rằng xa vợ sẽ buồn, nhưng vì các con, Trường không còn cách nào khác.

Trước khi đi, vợ Trường vẫn luôn dặn anh rằng:

- Nếu như anh có đi tìm gái thì cũng phải nhớ giữ mình. Đừng có mang bệnh tật gì về cho vợ con đấy nhé.

Trường tự ái, giãy nảy lên:

- Tôi đi làm chứ có phải đi phè phỡn đú đởn đâu mà cô nói thế. Cô không tin tưởng tôi chứ gì?

Vợ anh vốn là người cẩn thận, cô lúc nào cũng dặn những điều rất thiết thực nhưng lại bị người khác bỏ qua. Ai cũng biết nếu xa vợ con, đàn ông dễ dàng sa ngã. Chẳng nói đâu xa, phụ nữ cũng thế thôi. Cho nên cô rất sợ.

Xe bắt đầu lăn bánh, Trường mở mắt nhìn cảnh vật lùi lại đằng sau. Tự hỏi trong lòng không biết phía trước là điều gì đang chờ đón anh, thành công hay thất bại!

"Này dậy đi ông tướng, còn định ngủ đến bao giờ nữa?" - Phụ xe đến lay Trường dậy, chuyến xe đi mất nửa ngày mà anh ngủ không biết trời trăng là gì cả.

Trường vội vàng ôm cái ba lô màu xanh quân đội của mình xuống dưới. Một quang cảnh hiện đại, ồn ào đập ngay vào mắt. Những toà nhà cao chọc trời, những chiếc xe ô tô đời mới lao vun vút trên đường, các cửa hiệu thời trang mọc lên như nấm. Ở nơi này, trên vỉa hè có nhiều người đi lại. Có chỗ ngồi chờ bến xe bus, thậm chí còn có cả những quán ăn bán đồ ăn miền quê mà anh đã ăn đến mòn răng hàng ngày. Trường đứng bơ vơ trước một ngã tư lớn, anh không biết phải đi về hướng nào nữa.

- Bác tài ơi, chờ với, chờ tôi với!

Một chiếc xe bus vừa lao vụt qua, không để ý đến tiếng la hét của cô gái đang hớt hải đuổi theo. Cô gái chống tay vào đầu gối, thở hổn hển. Cô lẩm nhẩm trong miệng một tiếng chửi rất rõ ràng. Trường hơi bật cười. Cô ta nghe thấy, quay lại, chỉ lườm anh mà không nói gì. Trường đi tới hàng ghế chờ xe bus, ngồi xuống ngay cạnh cô và hỏi:

- Cô biết trung tâm việc làm Minh Khuê ở chỗ nào không?

Cô gái lau mồ hôi trên trán, tỏ vẻ không nghe thấy.

- Thú thực với cô, tôi từ dưới quê lên đây, cô chỉ cho tôi với. Tôi phải đến để trình hồ sơ cho người ta trước khi chiều tối.

Cô gái xoè bàn tay ra và nói:

- Có địa chỉ không?

Trường ngơ ngẩn một lúc rồi mới gật đầu lia lịa. Anh lấy từ trong túi ra một tờ giấy. Còn chưa kịp nói gì thì cô gái đã giật lấy, đọc và bảo:

- Xin lỗi, tôi cũng vừa mới lên thành phố này thôi.

Nói rồi cô ta nhoẻn miệng cười, dúi lại tờ giấy vào trong tay của Trường và bỏ đi. Trường nhìn theo cô ta, lắc đầu. Đúng là một kẻ tính toán. Anh chỉ cười cô ta có một cái thôi mà cô ta thù dai như vậy. Còn chưa kể, cái việc cô chửi người khác đâu có tốt đẹp gì. Rất đáng để cười mà.

Trường tìm đến công ty việc làm Minh Khuê, họ có rất nhiều lựa chọn về công việc. Theo hồ sơ của anh thì họ nói anh chỉ hợp với việc chân tay. Trường đồng ý ngay khi nghe mức lương. Ở dưới quê anh có cày cấy cả năm thì mới lãi được hơn hai mươi triệu đồng. Còn ở đây, chỉ cần làm một tháng cũng được những sáu triệu. Chưa kể bao ăn, ở, rồi được đóng bảo hiểm, được thưởng khi làm chăm chỉ nữa. Trường thấy mình lên thành phố là một quyết định đúng đắn nhất kể từ khi sinh ra.

Trường được phân công vào một căn phòng với chín người đàn ông khác. Căn phòng khoảng 30 mét vuông, vệ sinh khép kín, giường tầng, ẩm thấp và đầy mùi mốc meo của chăn gối, của vải quần áo. Song trông ai cũng mệt mỏi vì làm cả ngày, họ chẳng để ý gì đến những chuyện đó nữa.

- Xin chào!

Không có ai đáp lại tiếng chào của Trường. Anh cười gượng gạo rồi đến chiếc giường của mình. Cấp trên đã cho anh nghỉ nốt hôm nay, ngày mai bắt đầu làm việc. Công việc đầu tiên là người vận chuyển. Nhưng anh không phải người vận chuyện trên đường. Anh giúp chủ nhà bê các đồ vật từ trên xuống dưới. Nhà sáu tầng. Hầu hết những vật nặng đều nằm trên nhà kho tầng thứ sáu.

Cứ như thế Trường lao vào công việc. Anh là một trong số những người năng nổ nhất. Anh khoẻ khoắn, dai sức, cao lớn nên lúc nào làm việc cũng năng suất. Đương nhiên không tránh khỏi rủi ro là một số lần bị mấy người phụ nữ gạ tình. Dù chồng con họ vẫn còn sờ sờ ở đó, thì họ vẫn cứ muốn cùng anh lén làm trò đồi bại. Lúc này Trường mới thấy, không chỉ có đàn ông, mà phụ nữ đôi khi cũng không kiềm chế được bản thân mình. Không biết là do nhu cầu của họ cao, hay là họ thích trêu đùa đàn ông nữa.

Lần gần đây nhất và nguy hiểm nhất chính là có một người phụ nữ thuê anh đến dọn nhà, nhưng khi anh đến, bà ta chỉ bắt anh cọ nhà vệ sinh. Anh vào trong nhà vệ sinh rồi mới tá hoả đó là một cái bẫy. Người đàn bà liền trút bỏ áo choàng vốn đã hờ hững ở trên người, để lộ ra thân hình đã phát tướng vì tuổi tác, bà ta lao vào anh như một con mãnh thú.

- Chị làm gì thế?

- Nào đừng nóng, em trai. Chỉ cần chiều chị, thì muốn gì cũng được. Chị có rất nhiều tiền.

- Đồ điên!

Trường đẩy bà ta ra, anh chạy ra bên ngoài. Người đàn bà đuổi theo, giữ tay anh lại:

- Chị sẽ cho em ba triệu. Nếu không chị sẽ gọi điện đến công ty của em và nói em sàm sỡ chị.

Trường hất tay bà ta ra, tự nhiên anh có cảm giác buồn nôn và ghê tởm. Anh chỉ kịp lắc đầu, bởi vì nếu nói ra điều mình đang nghĩ thì anh sẽ nôn ngay lập tức. Trường cứ chạy mãi trên đường, anh còn chưa hết sợ hãi. Chuyện này anh đã gặp nhiều, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng. Anh không biết tại sao ở nơi này lại có nhiều người phụ nữ ham tình đến vậy. Ở tuổi của họ đáng ra đã không còn nhu cầu nữa mới phải. Càng nghĩ Trường càng cảm thấy thật kinh khủng. Anh chạy vào một hàng cà phê ngồi để bình tĩnh lại.

Lúc này Trường mới cảm thấy lo sợ, nếu bà ta gọi điện đến công ty của anh, thì chắc chắn anh sẽ bị đuổi việc. Anh mới làm ở đây được một tháng, số tiền anh gửi về cho vợ khiến cô vui đến nỗi khóc thút thít trong điện thoại. Trường chưa bao giờ hạnh phúc như thế, dù không ở gần cô. Nhưng nếu giờ anh mất việc, vợ anh sẽ lại phải khóc, khóc vì buồn và thất vọng. Anh không muốn như vậy.

- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?

"Nước cam!" - Trường vừa nhìn xa xăm suy nghĩ, vừa đáp gọn.

Anh không biết phải làm sao với những tình huống như thế này. Thảo nào mà công ty chỉ có nam. Bởi đây là công việc có sự rủi ro quá ư là tế nhị.

Khoảng năm phút sau, nhân viên mang nước cam ra và đặt lên trên bàn. Lúc này Trường mới để ý đến cô nhân viên, trông cô rất quen, hình như anh đã gặp ở đâu rồi. Nhìn thêm một lúc nữa thì bị cô ta phát hiện. Cô khoanh tay lại, dò hỏi:

- Trên mặt tôi có gì hả?

Trường gãi đầu, ngại ngùng:

- Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu. Nhưng nhìn cô rất quen.

- Câu nói này lỗi thời rồi anh giai ạ!

Cô gái bỏ về quầy nước, không để ý gì đến Trường nữa. Trường vẫn không thể nào rời mắt khỏi cô. Sự quên lãng làm anh thấy khó chịu. Anh chắc chắn rằng anh đã gặp cô ta ở đâu đó rồi. Mới gần đây thôi.

"A tôi nhớ ra rồi, chính cô, cô gái chửi thề hôm đó." - Trường reo lên như thể thích thú lắm. Không gian xung quanh đột nhiên im bặt sau câu nói đó. Một số vị khách bắt đầu huýt sáo, cô gái kia mỉm cười đáp lại rất tự tin. Sau đó cô dựa người vào quầy, bảo:

- Đây có phải là cách để gây sự chú ý không? Anh thích tôi đấy à?

Đây là sự gặp gỡ định mệnh hay chỉ là thoáng qua? Sự trùng hợp ngẫu nhiên này sẽ mở ra mối quan hệ giữa hai người. Liệu rằng vợ của Trường có biết điều đó?