Tôi vẫn cảm thấy, người như Lương Trạm, nếu như đổi nghề làm đầu bếp, nhất định sẽ tương đối có tiền đồ. Cho nên, sau khi ăn xong ba bát cháo anh nấu, tôi rốt cục vẫn là nhịn không được mà nói với anh: “Anh thật sự không nghĩ đến chuyện lấy tư cách đầu bếp gì đó ra chơi đùa đấy chứ?”

Hai ngày nay, vị này đã tóm lấy một đầu bếp tay nghề cao nhất đẩy vào bên cạnh, làm chuyên gia cố vấn cho anh, đến khi học nấu nướng được rồi thì mỗi ngày đều tự mình trổ tài chuẩn bị thức ăn cho tôi, thật ra cũng không phải là làm món gì kinh thiên động địa, tất cả đều là vô cùng đơn giản, vô cùng tầm thường, nhưng mà cái nào cũng ăn cũng rất ngon, nhìn thế nào cũng không giống một người chưa từng bước chân vào bếp đã làm. Cứ như thế liên tục mấy ngày sau, tôi dần dần bắt đầu cảm thấy anh không cố gắng tiến thân vào nghề đầu bếp quả là lãng phí nhân tài.

Cứ tưởng là anh sẽ không vui, song anh chỉ nhìn tôi cười, nói: “Giấy chứng nhận tư cách này chỉ có thể do em cấp!” Anh đưa tay, đón lấy chén cháo từ trong tay của tôi, dùng muỗng cẩn thận múc muỗng từng muỗng đút cho tôi, anh nói: “Bắt đầu từ hôm nay sẽ xác định đẳng cấp. Đến lúc nào em cảm thấy khả năng nấu nướng của anh có tiến bộ thì cho anh lên một cấp.”

Anh nói cứ như anh là đầu bếp riêng của tôi vậy. Nói thật giống như là thời gian chúng ta có thể gặp nhau rất dài, rất dài, dài đến cả đời!

Tôi đáng lẽ nên lập tức bóc mẽ anh nhưng có một số việc, nếu thật sự vạch trần thì đôi bên đều sẽ rất khó xử. Huống chi người này ý chí kiên cường, không muốn trả lời câu hỏi của mình, vĩnh viễn đều có thể bình tĩnh thản nhiên lựa chọn không để ý. Nếu bề ngoài anh quan điểm rõ ràng, tuyên bố lần này đơn thuần chỉ là báo đáp tôi đã từng chăm sóc anh lúc anh bị thương, thì ngược lại cũng không tiện nghiên cứu quá kỹ!

Chẳng qua là tính tình của bạn học này rất không phúc hậu, sau vài phút lại mở miệng, không chút do dự đem lời tôi từng nói vứt trở lại: “Em đều là thật tâm đối xử tốt với anh…… Cho nên, anh tình nguyện làm việc này!” Lúc anh nói, còn cố ý bắt chước cả giọng điệu của tôi lúc đó, lại vừa giả như nửa ông nửa bà, khiến tôi từ đầu tê dại đến chân, nhịn không được thẹn quá hóa giận tiếp đó thì phì cười, rất có cảm giác sâu sắc cái gọi là ân hận lúc đầu đã làm sai.

Lập tức ngẩng đầu nhìn anh, tôi cười một cái, nói: “Em ở phương diện này yêu cầu rất cao, rất biến thái, muốn tăng một cấp cũng phải trả một cái giá lớn khó mà tưởng tượng.”

Anh khẽ mỉm cười, nói: “Cam đoan đánh không phản đòn, mắng không mắng lại!”

“Có thật là đánh không phản đồn không?” Ánh mắt tôi sáng rực lên, đấm một đấm qua, thấy anh quả nhiên không tránh không né, ngay cả chén cháo đặt trong tay cũng không đung đưa một cái, thì không thể không cố gắng thu lại độ mạnh yếu trước khi quả đấm đánh lên người anh, ít nhiều có chút khó xử nói: “Thấy anh khổ cực nấu cháo, tạm thời tha cho anh một lần!”

Anh khẽ mỉm cười, dùng cái muỗng múc cháo, đút cho tôi, dáng vẻ khí định thần nhàn.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy trong vẻ mặt bình tĩnh của anh thấp thoáng sự sắc sảo, trong lòng tôi lại dần dần thấy phiền muộn – anh vẫn luôn hấp dẫn tôi, một cái nhăn mày một nụ cười một động tác cũng có thể tác động đến thần kinh của tôi. Nhưng nếu thời gian có thể quay trở lại, lặp lại một lần nữa, biết rõ trước mắt là một cái tình kiếp, thì có thể thành công chống đỡ sự hấp dẫn khổng lồ này ập thẳng đến hay không?

Ăn cháo xong, anh rút khăn giấy ra cho tôi. Tôi đưa tay ra đón, nhưng lại không bắt được, tờ khăn giấy đã lướt qua tay tôi, trực tiếp nhẹ nhàng rơi lên trên khóe môi của tôi. Qua lớp khăn giấy, vẫn có thể mơ hồ cảm giác được một sự dịu dàng thân thuộc khó có thể nói tràn khắp các đầu ngón tay anh. Trong lòng khẽ nhúc nhích, tôi nhìn anh cười một cái, đưa tay cầm lấy chén trà, nói: “Hôm nay là giao thừa, hai ta dù sao cũng phải ứng với hoàn cảnh mà ăn một bữa bánh chẻo đi!” Nhẹ nhàng xoay mặt, để khăn giấy rơi xuống.

Anh buông khăn giấy ra, dường như vẫn chưa hiểu, cười cười nhìn tôi, nói: “Đến xem anh đã chuẩn bị cái gì trong phòng bếp!”

“Thật sự đã chuẩn bị trước như vậy sao?” Tôi mỉm cười, vén chăn lên, ngẩng đầu hỏi anh: “Mấy ngày qua tại sao anh nhìn có vẻ rảnh rỗi quá vậy?”

Anh cúi đầu nhìn tôi, bỗng nhiên nở một nụ cười, nói: “Hiếm khi bắt gặp dáng vẻ em hấp hối như vậy, không mau chạy tới nhìn cho đã rồi chụp ảnh lưu niệm, chẳng phải là đáng tiếc sao!”

Đúng là vẫn bị anh chọc cười, tôi nhịn không được đưa chân đạp anh, nói: “Muốn chết hả!” Bị anh bắt được chân, vô cùng tự nhiên khom lưng cầm lấy dép của tôi, nhưng chậm chạp không có mang vào cho tôi.

Bàn chân nằm trong lòng bàn tay anh, có cảm giác ấm áp ngưa ngứa tê dại. Đủ để nhiệt độ từng phân từng tấc tràn lên khắp nơi, nhanh chóng xông lên mặt. Tôi nhẹ nhàng rút chân ra, cười cười nói: “Cùng nhau làm vằn thắn đi?”

Anh khẽ mỉm cười không nói, rốt cuộc cũng xỏ dép vào cho tôi.

Đưa tay với lấy áo khoác ngoài, song anh vẫn nhanh hơn tôi một bước, xách tới mặc vào cho tôi, khom lưng, cẩn thận giúp tôi cài từng nút một.

Đầu tôi nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực anh, chỉ trong khoảng cách ngắn ngủn. Tôi phát hiện mình vẫn say đắm vòng tay của anh như vậy, rất có cảm giác không màng tất cả mà lao vào lắng nghe nhịp tim đập của anh**. Mới nghĩ như vậy, đã phát hiện anh đưa tay, ôm chặt tôi vào lòng, ấn một nụ hôn lên trán tôi, rồi cúi đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên lại cúi người thả tôi lên giường, đưa tay, lại cởi từng cái nút áo khoác ngoài của tôi.

Động tác trên tay anh nhanh như vậy, gấp rút vội vả như vậy, xuyên qua không khí, tôi rõ ràng cảm nhận được trái tim anh đập mạnh mẽ như thế. Nhất thời bối rối, nhịn không được đưa tay đẩy anh ra, tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lương Trạm!”

Tay của anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, rốt cuộc ngồi thẳng dậy, xoay người, nói: “Anh đi trước chuẩn bị nhân bánh chẻo!”

Trong ý nghĩ có chút bối rối, tôi cố gắng hít thở, vất vả lắm mới điều hòa được hô hấp, đứng dậy đi vào bếp, thấy anh quả nhiên đang nặn nhân bánh chẻo, đều chằng chặn. Tôi nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn, lại bắt gặp thần sắc anh vẫn như cũ. Đáy lòng hơi ổn định, tôi cười nói: “Ngàn vạn lần đừng nói với em đây là lần đầu anh chuẩn bị nhân bánh chẻo đấy!”

“Đáp án chính xác, thêm một vạn phần!” Anh quay đầu lại nhìn tôi một cái, khẽ mỉm cười, thần sắc dần dần khôi phục thành cái vẻ lạnh nhạt im lìm.

Vỏ bánh chẻo là anh dùng tay cán chuyên dùng của đầu bếp mà đưa cán, đợi anh nặn xong nhân, thì chính là một quá trình tổng hợp, hai người chúng tôi cùng nhau ra tay, nói chuyện một chút nói một chút, thật ra cũng rất thuận lợi trôi chảy.

Dù sao cũng mới vừa ăn cháo xong, cũng không đói. Tôi đã buồn bực ở trong phòng mấy ngày, đợi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, liền nhẹ nhàng hỏi anh: “Cùng ra ngoài một chút đi?”

Anh cúi đầu nhìn vài lần, nói: “Hay là đổi áo lông đi! Bên ngoài tuyết vừa mới rơi, lạnh lắm!”

Tuyết đã ngừng, hoàng hôn nặng nề ụp xuống đầu, nhìn ra ngoài, mọi vật đều hiện lên một hàm ý rất đặc biệt, mơ hồ đầy mông lung. Vốn là một mình đi tới , song lúc gió thổi qua, cái mũ của tôi lại kích động muốn đi theo làn gió, cứ như vậy đưa tay với lấy một cái mũ, thì tay của anh đã tới, giúp tôi nhẹ nhàng ấn chặt mép mũ, sau đó, thuận thế bắt được tay của tôi, song sau khi nhìn tôi một cái, cuối cùng lại nhẹ nhàng buông ra.

Vai sóng vai đi tới phía trước, trước mặt lại có học trò tới đây, gọi tôi một tiếng “cô giáo Lỗ!” Thần sắc tôn kính, nụ cười nhạt. Trong nháy mắt tôi liền đỏ mặt, cúi đầu, nói: “Hay là về đi thôi!” Anh khẽ mỉm cười, bỗng nhiên chuyển hướng, nói: “Đi ngắm hoa mai một chút đi!” Xoay người, sải bước đi về phía trước, nét mặt và bước tiến đều cực độ buông lỏng, thanh thản như đang đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình.

Cái gọi là hoa mai, rải rác ở góc Tây Bắc sân trường, cũng chỉ dăm ba gốc, cũng may địa điểm hẻo lánh, xác suất gặp phải người quen giảm xuống rất nhiều. Anh ngẩng đầu nhìn hoa mai, nhẹ nhàng khen: “Hoa mai ở đây mặc dù không nhiều lắm, nhưng tư thái không tầm thường!” Hồi lâu, rốt cuộc quay đầu, nhàn nhạt nói với tôi một câu: “Anh chưa từng chạm vào Hà Viện Viện. Biết thế nào em cũng không có lòng như vậy, biết thế nào em cũng không có tâm tư như thế!”

“Ách……” Thật sự không ngờ anh lại nói ra một câu như vậy. Nhưng thật ra, cũng không cần thiết phải nói cho tôi nghe mà!

Bỗng nhiên có cảm giác đổ mồ hôi trán, tôi ho khan hai tiếng, nói: “Đây là ** cá nhân của anh, em thấy……” Lời còn chưa dứt, lại thấy anh mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Anh cho tới bây giờ chưa từng yêu cô ấy, cô ấy cũng chưa từng yêu anh. Trong lúc vô tình kéo cô ấy vào một cái cọc hôn nhân thuần túy trao đổi lợi ích như vậy, ở trong đó cô ấy hoàn toàn vô tội.” Anh khom lưng, vốc một đống tuyết trắng muốt trên mặt đất lên, đặt ở trong lòng bàn tay vo thành một quả bóng tuyết, ném mạnh đi, đập vào vách tường, rồi mở miệng, nói tiếp: “Ở trên vấn đề hôn nhân, anh từng phạm sai lầm, lẽ ra phải trả giá cho sai lầm của mình, bất luận trả giá đắt thế nào cũng phải. Nhưng trong cái giá đắt này, không nên bao hàm tương lai cùng hạnh phúc của cô ấy. Cho nên, về vấn đề của cô ấy, em không cần lo lắng!”

“Ách……” Nhẹ nhàng mà đáp một tiếng, đủ mọi tư vị cùng nhau nảy lên trong lòng, tôi thật sự không biết nên đáp lại như thế nào, suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu, cẩn thận hỏi anh: “Viện Viện, cô ấy rốt cuộc có biết chúng ta từng không……?”

“Cô ấy biết thì sao mà không biết thì sao?” Anh tiếp tục khom lưng vốc một đống tuyết lên, rồi lại ném vào vách tường, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tôi một cái, lộ ra nét mặt đã hiểu ra gì đó, cười nói: “Anh biết. Thật ra tình cảm giữa em và cô không hề đơn giản, đã sớm vượt ra khỏi phạm vi tình bạn, cho nên em lo một khi cô ấy phát hiện quan hệ giữa chúng ta, có nhịn không được mà nổi cơn ghen, ra tay tổn thương anh!”

Cái gì với cái gì vậy! Chuyện gì mà rối tinh lên vậy!

Lại nói, người này đã sớm không phải là lần đầu tiên vũ nhục chà đạp tình cảm giữa tôi và Viện Viện như vậy. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bắt gặp dáng vẻ anh vui vẻ không thôi, rốt cuộc nhịn không được nhấc chân tới, đạp anh một cái thật mạnh.

Một cước bay qua, anh nhảy qua, vẫn cười thoải mái. Cho nên, tôi liền như vậy một cước lại một cước, nhắm mắt đuổi theo đá anh. Anh trái tránh một cái, phải tránh một cái, toàn bộ đều tránh được.

Anh cười vui vẻ như vậy, từng bước từng bước cao cao nhảy lên, giống như là cậu chàng mười bảy mười tám tuổi hừng hực thanh xuân chạy nhảy trên sân vận động. Tất cả vẻ lo lắng gánh nặng hằn trên mặt của anh, đè trên vai của anh trong khoảnh khắc đó cũng dường như tan biến tựa hư không.

Niềm vui của con người, đại khái chính là như vậy! Không phân chức vị cao thấp, của cải nhiều ít, chỉ có lúc có thể phát ra nụ cười thoải mái ngọt ngào từ nội tâm, mới là hạnh phúc……