Thuận theo phương hướng của tay hắn chỉ nhìn lại, ước chừng hai mươi bước xa, đám gia nô đang đứng song song hai hàng quần áo thống nhất chỉnh tề, bức tường người trong trang phục người chăn ngựa, người hầu. Bọn họ cùng lúc trợn mắt há hốc mồm đem ánh mắt định yên ở bên này, hơi giật mình nhìn Thạch gia đại thiếu nãi nãi mới nhậm chức.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Huyễn Nhi không hiểu được.

Còn hai người Vô Ngân, Vô Giới kia lại không có khí chất vẫn cười ha hả không ngừng.

“Bọn họ đang hoan nghênh chủ nhân quang lâm, hơn nữa chờ đợi Thạch phu nhân tân nhiệm đến nhận thức bọn họ.” Thạch Vô Kỵ ở bên tai nàng cười nói. Không! Hắn tuyệt không để ý cử chỉ mất phong cách quý phái của nàng! Hắn yêu thương bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng. Quả nhiên, ngay lập tức Huyễn Nhi xấu hổ hai gò má hồng lên, chỉ cầu có một cái hang có thể chui xuống. Nàng lại ở trước mặt gia nô thất thố, hô to gọi nhỏ. Nàng trốn ở trong lòng ngực của hắn khẽ nói:

“Bọn họ liên tục nhìn ta, có phải là vì lúc nãy ta không trang nghiêm hay không?”

“Không! Bọn họ liên tục nhìn nàng, là vì bọn họ chưa bao giờ gặp qua nữ hài xinh đẹp giống như tiên nữ rành rành đứng ở trước mặt bọn họ.” Đây là lần đầu tiên Thạch Vô Kỵ mở miệng tán thưởng dung mạo của nàng.

“Chủ nhân.” Tổng quản Lý Thanh bình tĩnh đi qua, cung kính khoanh tay mà đứng, trên hành lang đã trải lên thảm hồng.

Thạch Vô Kỵ gật đầu, buông Huyễn Nhi ra, kính tự dẫn đầu cất bước mà đi. Huynh đệ Thạch gia đi theo phía sau, còn Vô Hà và Huyễn Nhi đi sau cùng. Huyễn Nhi không rõ tại sao nàng không thể đi bên cạnh Vô Kỵ, nhưng xác định chính mình không thích loại đạm mạc này. Thạch Vô Kỵ là một nam nhân tương đối tự kiềm chế, lúc đem lý trí tỉnh táo bao trùm tất cả, hắn sẽ xa cách không thể thân cận, như một pho tượng băng lãnh, nếu hắn có thể luôn luôn mất khống chế thì thật là tốt biết bao! Hắn sẽ rống to, sẽ cười to, cũng sẽ —— ôn nhu triền miên… Nàng rất thích cảm giác hắn hôn nàng, ôm nàng. Ai! Thực nhớ đến hắn lúc nàng bị thương ngày đó.

“Tẩu tẩu.” Vô Hà ôm tay nàng cùng đi.”Trước mặt người khác, đại ca là thủ lĩnh, là tối cao, bảo vệ sản nghiệp lớn như vậy, không ai có thể tiếp cận huynh ấy.”

“Sợ tổn hại hình tượng cùng uy nghiêm của huynh ấy sao? Cái này là ý nghĩ của huynh ấy phải không? Thực là ngu xuẩn… Không chỉ mắng đại ca của muội, còn là mắng toàn bộ người có loại ý nghĩ này. Lại nói, những người này cũng vô cùng đáng thương, bị ánh mắt của người khác, lễ giáo thế tục buộc đến sít sao, liều mạng làm cho mình ăn trên ngồi trước, vứt bỏ một ít vật trân quý. Nếu như tẩu đã là thê tử của huynh ấy, hẳn nên đứng ở bên cạnh huynh ấy mới đúng. Lần này tẩu bỏ qua cho huynh ấy, nhưng huynh ấy tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai có thể bỏ lại tẩu.”

Vô Hà kinh hô: “Đại tẩu, đại ca sẽ…”

“Đánh tẩu? Trừng phạt tẩu? Tẩu không quan tâm, Vô Hà, đại ca muội là một đối tượng đáng giá mạo hiểm, huống hồ tẩu chính là cùng huynh ấy buộc chung một chỗ, nhất định phải trải qua một đời một thế! Tẩu nhất định phải để cho huynh ấy tiếp nhận tẩu, mà không phải là thay đổi tẩu.” Huyễn Nhi bắt đầu hiểu rõ, Thạch Vô Kỵ không hung ác như biểu hiện bên ngoài, ít nhất hắn cũng không đánh nữ nhân.

Nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Huyễn Nhi, Thạch Vô Hà không khỏi hâm mộ. Vì sao lại có nữ tử kỳ lạ như vậy? Dũng cảm mà không lỗ mãng, biết mình muốn cái gì, làm như thế nào. Trái lại là mình, phụ thuộc vào bảo vệ cẩn thận của ba ca ca, cái gì nàng cũng không lo, nhưng cái gì nàng cũng không biết. Không rõ chính mình có thể làm những thứ gì, ngay cả… cái mình muốn, cũng không dám đi thực hiện.

Nhưng mà, ở trong loại xã hội nam tôn nữ ti này, ai sẽ đối với một nữ nhân yêu cầu chuyện bên ngoài khuê phòng? Thậm chí ngay cả độc lập tự hỏi cũng không được phép. Vô Hà vẫn còn tính là may mắn, mỗi lần trong nhà có hội nghị, nàng đều được phép tham dự. Nếu như song thân (cha mẹ) vẫn còn sống khỏe mạnh, có lẽ nàng chỉ có thể cả ngày nhốt ở trong khuê phòng thêu hoa, yên lặng chờ đợi người nhà an bài xuất giá, làm sao có thể đi theo các ca ca du tẩu chung quanh! Nàng biết Tô Huyễn Nhi là một nằm vùng, nhưng nửa tháng ở chung, Vô Hà lại không có cách nào mệnh lệnh chính mình chán ghét nàng, bài xích nàng. Vì thế, nàng bối rối đã lâu.

Bước vào phòng hội nghị của nông trường cỏ, ngay lập tức Huyễn Nhi đối với sàn nhà sáng bóng có thể soi người ở dưới chân rất tò mò; giống như một cái gương, hình như là do đá cẩm thạch màu đen làm thành. Cổ đại có kỹ thuật đá mài tân tiến như vậy sao? Ngẩng đầu đánh giá bố trí bốn phía, bất giác thở nhẹ ra tiếng. Đồng dạng là sắc thái màu đen và hồng tổ hợp mà thành, rường cột chạm trổ1, khí khái phi phàm, đều hoa lệ như nhau, so với Tô Quang Bình kiêu ngạo nội liễm không ít. Còn bình hoa thật lớn thủ tọa hai bên vừa nhìn liền biết giá thành không rẻ, thuận theo hướng thủ tọa nhìn lên, một bức câu đối thật lớn liền đập vào mắt, trước mắt đến xem, nóc nhà cao khoảng sáu mét, còn câu đối từ đỉnh bắt đầu kéo dài đến phía dưới ghế ngồi. (1 : ví với nhà cửa hoa lệ)

Ngạo Thị Cổ Kim Thừa Tiên Hậu

Long Tường Cửu Thiên Ngự Vạn Lý

(xưa nay ngạo mạn thừa nhận trước sau

rồng bay chín ngày đến vạn dặm)

Khá cho một lời văn khí thế hào hùng! Khá cho một hành thư2 rồng bay phượng múa! Thiên! Viết lớn như vậy, có khí thế như vậy, công lực cần phải mạnh bao nhiêu, cùng với dùng bút lông lớn bao nhiêu? Ánh mắt nàng dời về phía lạc khoản3, trừng lớn mắt không thể tin tưởng được! Là Thạch Vô Kỵ! Là trượng phu của nàng!

(2 : một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo

3 : phần đề tên người vẽ trên bức vẽ)

“Huyễn Nhi.” Thạch Vô Kỵ gọi nàng, ý bảo nàng đi qua. Huyễn Nhi đãng trí đi về phía hắn, ánh mắt vẫn bị câu đối hấp dẫn. Sàn nhà rất bóng loáng, bình thường hiện đầy nguy cơ. Dưới chân vừa trợt cả người nàng liền ngã về phía trước, được Thạch Vô Kỵ đúng lúc tiếp được, có thể đoán được tương lai loại tình huống này sẽ thường xuyên phát sinh ¾¾ nếu lúc nào nàng cũng không chút để ý như vậy.

“Làm cái gì sàn nhà biến thành trơn bóng như vậy, làm sao đi được a!” Nàng thấp giọng oán hận. Thạch Vô Kỵ đỡ nàng ngồi ở phía bên phải thủ tọa, nha hoàn vội đưa trà lên. Còn huynh đệ Thạch gia thì bắt đầu chuyên tâm vào trên trướng bổn do Lý Thanh bưng ra, trọn năm quyển lớn, mỗi quyển đều dày mười cen-ti-mét. (từ ‘bổn’ trong ‘trướng bổn’ đứng một mình thì ta sẽ để thành ‘quyển’ nhá)

Vô Hà lấy ra tơ lụa mang bên mình tiếp tục thêu hoa.

Vừa mới bắt đầu, Tô Huyễn Nhi còn có thể “đoan trang”, “chững chạc” ngồi im lặng một bên không lên tiếng, dù sao nàng có thể từ từ đánh giá căn phòng hoa lệ. Nhưng mà, nửa canh giờ, một canh giờ… Thời gian càng lúc càng đi qua, mà thẩm tra đối chiếu trướng bổn kia giống như nhất định phải nhìn cho hết ngày hôm nay. Cây cỏ xanh biếc ngoài cửa như nhân, trời xanh mây trắng đang dụ dỗ nàng, dục vọng muốn đi ra ngoài luôn luôn lên cao… Cuối cùng, nàng lặng lẽ đứng dậy, hướng cửa hông rời đi. (nhân ở đây là tấm đệm, không phải chỉ người, ý tác giả chắc là ví cỏ xanh như tấm đệm ^^)

Mục tiêu: bầy dê cách hai mươi mét. Xông lên! Nàng nhắc váy hướng bầy dê nhảy xổ vào. Bầy dê bị kinh động chạy trốn khắp nơi, hiện lên tình trạng phân tán hỗn loạn. Huyễn Nhi vui vẻ cười ha hả, sau khi làm vài lần, chọc giận mấy con dê tính tình không tốt, truy đuổi nàng, nàng thét chói tai cười to chạy nhanh, trong lúc nàng đang chơi đùa vui vẻ, lại có hai người nuôi dê nhanh chóng cưỡi ngựa chạy qua ngăn cản mấy con dê đang truy đuổi nàng.

“Thực xin lỗi, phu nhân, dọa người kinh sợ rồi!” Hai người sợ hãi cúi đầu kêu to.

“Ta không có hoảng sợ nha! Chỉ là chơi đùa mà thôi. Các ngươi không cần xin lỗi, ách, ta chơi cái khác là được rồi.” Thật là mất hứng! Nàng nhảy lên ngồi trên hàng rào, đôi chân từ đầu đến cuối nhẹ nhàng di động, thấy hai người chăn nuôi vẫn đang đứng ở trước mặt, nàng nhăn mặt nhíu mày.”Các ngươi đi mau đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

Chờ hai người kia đi rồi, Huyễn Nhi ngửa đầu nhìn trời xanh, mặt trời đã ngã về Tây, chẳng biết khi nào mặt đất nhiễm lên một mảnh mờ nhạt, ở giữa thảo nguyên vắng lặng mênh mông bát ngát, phẳng phiu tăng thêm mấy phần thê lương. Nàng nhìn đến ngây ngốc, lần đầu tiên sinh ra thương cảm. Hai hàng nước mắt lại lã chã rơi xuống! Trời đất vốn là mênh mông như vậy, mặt trời mọc mặt trời lặn xưa nay đều giống nhau. Nàng là cô hồn xuyên qua thời không mới có thể sống tạm bợ, tại sao phải tồn tại? Đáng giá sao? Hỏi trời cao, trời cao trả lại nàng vắng lặng vô ngữ, chân trời chỉ có chim nhạn quay về thỉnh thoảng kêu oa vài tiếng, vì hoàng hôn sắp đưa tới màn đêm.

Một ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.

Ánh mắt Huyễn Nhi từ bầu trời dời về trên thân thể của người trước mặt. Thạch Vô Kỵ, trời chiều ở phía sau hắn khoác lên toàn thân một vòng huân luân4 vàng óng, giống như một vị thần trang nghiêm. (4 : vầng sáng xung quanh mặt trời hoặc mặt trăng)

Ở thế kỷ 20, nàng là một cô gái ôm theo tràn đầy nhiệt huyết thi vào trường cảnh sát, cho rằng hắc bạch bất lưỡng lập5, chính nghĩa công lý vĩnh viễn có thể mở rộng. Vì cứu người mà đánh mất tính mạng, nhân duyên tế hội đi đến niên đại cổ xưa, trở thành một nữ tử yếu đuối có số phận éo le. Ở thời điểm còn chưa làm rõ tình hình đã xuất giá làm vợ của người khác. Trượng phu của nàng, Thạch Vô Kỵ, là nam nhân cùng nàng chung sống cả đời, dây dưa cả đời, anh tuấn trác tuyệt, vĩ ngạn xuất sắc. Nàng muốn hắn yêu nàng! Bởi vì nàng đã sớm đem tâm hồn thiếu nữ ngầm cho phép. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn luôn đem con trai xem như các anh em, trong đống khác giới lăn lộn lớn lên, chưa bao giờ động tâm với ai? Chỉ có sự tồn tại của hắn sẽ làm nàng hoảng hốt, chỉ có ánh mắt của hắn sẽ làm tim nàng đập nhanh. Nàng muốn đụng chạm vào phía sau bề ngoài lãnh mạc của hắn, muốn cùng linh hồn của hắn thổ lộ tình cảm, muốn phóng thích nhiệt tình của hắn! Tất cả có liên quan đến hắn, nàng đều vội vàng muốn cố gắng đi tìm hiểu. Chỉ cầu hắn toàn tâm toàn ý quyến luyến, không cần có năm thê bảy thiếp, chỉ cần yêu một mình nàng. (5 : cả hai không cùng tồn tại)

“Tại sao lại khóc? Mới vừa chuyển mắt nàng không nói một tiếng liền chạy ra ngoài, rất không có quy tắc. Toàn thân đều là vụn cỏ cây, lại là tìm cách thô lỗ bực này, không ra thể thống gì.” Thạch Vô Kỵ thấp giọng trách cứ.

Trong giọng nói có thể có một tia thương tiếc? Mắt Huyễn Nhi mê mê mang mang.

“Vô Kỵ, nói cho thiếp biết, chàng sẽ thay đổi thiếp sao? Lấy tam tòng tứ đức ràng buộc thiếp, lấy nội quy giáo điều nghiêm khắc để thiếp không thể tiếp cận chàng, ở ngoài khuê phòng đối với chàng hết sức lo sợ, lãnh đạm hữu lễ sao? Không thể gọi tên của chàng, chỉ có thể gọi chàng là lão gia hoặc là phu quân? Khi thiếp không ôn hoà thuần hậu, chàng sẽ đối với thiếp lấy phương pháp bạo lực làm khuất phục? Có sao? Vô Kỵ? Chàng sẽ muốn thiếp như vậy sao?” Hai tay mềm mại của nàng vòng ở trên cần cổ hắn, trán nàng đụng vào trán hắn. (từ đoạn này ta sẽ thay đổi cách xưng hô của HN với VK nhé ^^)

“Không! Ta không biết.” Đại não chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra, Thạch Vô Kỵ phát hiện mình bị mê hoặc. Nhìn thấy nước mắt của nàng, ánh mắt yếu ớt của nàng, hắn phát hiện mình lại có thể vì lần này tháo xuống mãn thiên tinh đấu, nếu nàng yêu cầu, hắn cũng nguyện ý, chỉ cầu nàng giương mi mà cười.

Huyễn Nhi nở nụ cười thoải mái, đem tóc dài quấn ở trên cổ của hắn. Khẽ hôn lên môi của hắn.”Như vậy, chúng ta liền cùng chung cả đời đi.” Nàng lại hôn hắn một cái.”Tiếp nhận thiếp, uốn nắn thiếp, nhưng không cần thay đổi thiếp.” Trời ạ! Nàng cực kỳ yêu thích hương vị hắn.

“Huyễn Nhi, dừng lại!” Nàng muốn bức điên hắn sao? Thạch Vô Kỵ kéo nàng lại, thuận thế ôm nàng xuống dưới, khiển trách: “Ở ngoài cửa phòng không thể vượt khuôn(khuôn phép, phép tắc).”

“Nhưng mà, chàng nói…” Nàng kháng nghị.

“Ta biết ta đã nói cái gì, cũng sẽ không đổi ý. Nhưng vẫn có chừng mực có thể khoan dung, nàng cho rằng ở bên ngoài thích hợp tán tỉnh sao?” Hắn cắt đứt lời của nàng. (như vậy ý của ca là ở trong phòng được phép tán tỉnh sao =.=’)

Huyễn Nhi không nói gì, coi như hắn đúng. Cái này sẽ là một trận thi đấu kéo co trường kỳ. Nếu không thể thỏa hiệp, cũng chỉ có thể xem thủ đoạn của ai mạnh hơn.

“Thiếp cho rằng, giữa phu thê có động tác thân mật cũng không tính là vượt khuôn, chàng không thích thiếp hôn chàng sao?” Nàng nhìn thẳng hắn.

“Đêm nay nàng sẽ biết đáp án.” Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng nói. Trực tiếp làm cho hai gò má của Huyễn Nhi đỏ ửng, tránh né cái nhìn chăm chú của hắn. Hắn… chính là đang ám chỉ cái gì? Chưa cho nàng cơ hội chất vấn, hắn nói :

“Trở về trong phòng đi, đến lúc dùng cơm rồi.” Nói xong tự ý đi trước.

Huyễn Nhi chạy bộ theo sát ở bên cạnh hắn. Nhưng hắn thân cao chân dài, nàng làm sao theo cho được? Dứt khoát ôm chặt cánh tay của hắn, để cho hắn nửa kéo đi, dù thế nào đi nữa hắn chính là đừng nghĩ bỏ lại nàng!

“Huyễn Nhi, nàng làm cái gì vậy?” Thạch Vô Kỵ vừa bực mình vừa buồn cười.

“Thiếp muốn đi cùng với chàng, không muốn bị bỏ lại ở phía sau.” Nàng mới không buông tay ra nha.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, Thạch Vô Kỵ dứt khoát ôm lấy nàng, sải bước đi vào phòng trong.

Phòng khách to lớn đã bày ra một cái bàn tròn, bên trên xếp đầy sơn hào hải vị. Lúc này Huyễn Nhi mới giật mình bản thân vô cùng đói. Thạch Vô Kỵ đem nàng đặt ở trên ghế ngồi bên phải thủ tọa của bàn tròn, ba người khác đã sớm nhập tọa. Khi nàng đang đem miệng hạ xuống, hắn cúi thấp ở bên tai nàng lẩm bẩm: “Vui vẻ chứ! Ôm nàng tiến vào,phong quang6 không ít.”

(6 : ở đây có rất nhiều nghĩa, ‘phong cảnh/cảnh tượng/quang cảnh/náo nhiệt/nở mày nở mặt/phong quang’; nhưng ở câu này ta nghĩ là nở mày nở mặt giống như ở chương 2.1)

“Thiếp đói bụng rồi.” Huyễn Nhi chu môi, hai mắt xoay tròn nhìn món ngon ở trên bàn.

“Sẽ chờ một mình nàng dọn cơm.” Hắn xoay người nhìn tổng quản đứng ở một bên.”Kêu phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn lên.” Rõ ràng trên bàn đã có đồ ăn rồi, không phải sao? Bốn đĩa tiểu ban điểm (hem hiểu a~), trước mặt mỗi người có một cái chậu thạch anh nhỏ có hương chanh nồng đậm làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Giữa bàn có một đĩa tôm hùm lớn, thực phong phú, chẳng lẽ phòng bếp lại còn chưa đem lên hết? Quá lãng phí đi! Chỉ có năm người ăn mà thôi. (đoạn này hơi khó nên ta edit loạn một chút, đôi chỗ chém chút nên các nàng thông cảm ^^)

“Tại sao các người không ăn chứ?” Nàng đói đến mau chóng dẹp bụng rồi, nhưng lại thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng, không có ý định cầm đũa.

“Tùy nàng dọn cơm, truyền thống của Thạch gia.” Thạch Vô Kỵ nói.

Dọn cơm? Được! Không phải là người thứ nhất gắp đồ ăn đi! Trình tự này có cái gì đặc biệt sao? Nửa tháng ăn ở trong khách điếm cũng không có phép tắc này. Nhưng ánh mắt của bọn họ nhìn nàng lại rất quái dị, chẳng lẽ bước đầu tiên không phải là cầm đũa sao? Vậy phải ăn cơm như thế nào? Lấy tay cầm sao? Không! Đừng mạo hiểm mới tốt, nàng cầu cứu nhìn qua Thạch Vô Kỵ.

“Thiếp không biết làm như thế nào mới gọi là dọn cơm, mà thiếp cũng không muốn làm trò cười, các người không cần phải nhìn ta như vậy.”

Thạch Vô Giới nhanh miệng nói:

“Tẩu không biết? Tẩu không thể không biết nha! Tô lão đầu đối với phương diện ăn uống đặc biệt chú ý, hơn nữa thích bày một ít lễ nghi phiền phức để chứng minh mình thanh nhã, tại sao tẩu lại không biết cần phải rửa tay trước, khai vị xong tiếp tục đến món chính?”

Huyễn Nhi không khách khí phản bác lại :

“Đó chính là bản thân hắn nha! Tẩu đây? Tẩu đây là do vợ bé thấp kém sinh ra nào có vinh hạnh nhìn thấy phô trương kia? Có miếng cơm ăn là may lắm rồi, còn đáng được chú ý!” Theo thái độ của Tô Quang Bình đối với Ngọc nương mà phán đoán cũng biết hai mẫu nử các nàng không có một ngày sống tốt.

Tám ánh mắt toàn bộ không ngừng nhìn nàng. Vô Ngân chậm rãi mở miệng nói:

“Lệnh đường là Tam phu nhân, là lệnh tôn hướng một lão tá điền cố chấp cướp đoạt. Nghe nói lúc trước vì giành được nụ cười của nàng, xây dựng một đại lầu hoa lệ tên là ‘Ngọc lâu’ cho nàng ở. Mặc kim đeo ngân, ân sủng nương tẩu như vậy, tẩu nên có loại đãi ngộ này.”

“Trước kia trải qua như thế nào tẩu không rõ ràng lắm, tình hình gần đây của nương tẩu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: tiền tuỵ, đau khổ…” Huyễn Nhi than nhẹ.”Nam nhân vốn là coi trọng dung mạo. Mỹ nhân tuổi xế chiều, ai còn có thể vì nàng mất đi tuổi thành xuân mà than vãn? Ai sẽ thương tiếc dung nhan già đi của nàng? Trong lúc nàng giống như một đóa xuân hoa, đông tinh tranh củng nguyệt7. Ngắn ngủn mấy năm phong quang, trút bỏ hoa nhan, không còn nổi tiếng, vận mệnh đi kèm chính là đày vào lãnh cung. Nữ nhân trời sinh mạng tiện sao? Cần phải chịu nam nhân an bài như thế! Yêu say đắm một đời một thế, cuối cùng cả đời treo ở trên người một nam nhân, có tình có nghĩa, thành tâm hồi báo từ cổ xưa đến bây giờ có thể có mấy người? Cũng bởi vì nam nhân tầm hoa vấn liễu8 được mọi người lặng lẽ đồng ý, các nữ nhân không thể làm gì khác hơn là năm lần bảy lượt tan nát cõi lòng tổn thương tinh thần. Không cần nhắc lại chuyện đã qua? Tăng thêm thương cảm mà thôi. Vinh quang xinh đẹp chỉ mấy hướng? Còn quả đắng kia, cũng là muốn cùng kỳ cả đời chống đỡ.” Huyễn Nhi nói xong có chút sầu não, lại nhìn thấy Vô Hà chảy nước mắt, cùng với vẻ mặt lâm vào trầm tư của ba nam nhân. Mà tay của Thạch Vô Kỵ ở dưới bàn nắm chặt tay nàng, tựa hồ đang biểu đạt, hứa hẹn cái gì đó, nhưng hắn không có mở miệng.

(7 : nhiều ngôi sao cùng nhau vây quanh mặt trăng => ý nói là nhiều người bao quanh, theo đuổi nàng

8 : đồng nghĩa với tán gái ^^)

“Thiếp thật sự đói bụng! Dùng cơm được không?” Nàng mở miệng.

Thạch Vô Kỵ đem bàn tay để vào trong nước chanh rửa sạch, người hầu phía sau vội vàng dâng lên lụa trắng, những người khác cũng làm theo. Trong lòng Huyễn Nhi thầm kêu một tiếng : nguy hiểm thật! Nàng còn tưởng rằng nước này là dùng để uống đấy! Thạch Vô Kỵ gắp một khối bánh ngọt bỏ vào trong chén nàng, nàng vui vẻ mà cười.”Cám ơn.” Hắn đáp trả nàng bằng mâu quang ấm áp.

Đồ ăn bàn thứ nhất đều chuyển đi, một lát lại lên một bàn sơn hào hải vị lớn danh xứng với thực, cá lớn, thịt heo, đa dạng phong phú, kiểu dáng khéo léo, chỉ nhìn liền thấy mắt không nhàn rỗi, thật không nỡ ăn. Còn Thạch Vô Kỵ giống như định chăm sóc nàng đến cùng, ở trong chén của nàng gắp đồ ăn chất cao lên. Huyễn Nhi buộc lòng phải vùi đầu ra sức ăn, dù sao vốn là đói bụng, cũng làm ra dáng vẻ thục nữ từ từ nhai chậm.

“Tẩu có đọc sách không?” Do khiển từ dùng trong chữ của nàng, Vô Ngân cho rằng có khả năng này.

“Học phú ngũ xa.” Huyễn Nhi cố gắng nuốt xuống cơm trong miệng, ném cho hắn một câu, tuyệt không khiêm tốn.

Vô Giới nghe xong cười sặc sụa.

“Đệ không tin! Không có ai sẽ để cho nữ hài đọc sách, cái này không hợp lễ giáo!”

“Có tin tẩu có thể thuộc lòng toàn bộ Trường Hận Ca hay không? Cổ xưa nhất là Khổng Tử, Mạnh Tử, Kinh Thi, Tiểu Nhã gì gì đó tỷ không dám nói là đọc làu làu, có đọc lướt qua chút mà thôi. Về phần Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Dục, Bạch Cư Dị, tất cả phóng ngựa lại đây, tẩu liền tiếp chiêu.” Huyễn Nhi trừng mắt nhìn Vô Giới. Nhưng lời của nàng lại khiến cho Thạch Vô Kỵ bất mãn.

“Huyễn Nhi, nữ hài nhi không thể thô lỗ như thế.” Nàng làm sao học được những lời nói giang hồ này!

“Vậy sao, nói như thế, tiểu nữ tử đối với văn học có chút nghiên cứu, thừa quân bất khí, hôm nay nguyện lấy văn kết bạn, nâng cao lẫn nhau, ý của huynh đài như thế nào?” Huyễn Nhi nói nghiền ngẫm từng chữ một, chưa nói hết thì mình đã cười ngã vào trong lòng Thạch Vô Kỵ, thật phục chính mình có thể đọc ra những lời rỗng tuếch cổ hũ như thế.

“Thực sự là có một chút học vấn, khó trách lại có những kiến giải độc đáo như vậy.” Vô Ngân nói xong, bắt đầu đối với tẩu tử thưởng thức.

Huyễn Nhi ngừng cười, ngẩng đầu nhìn trượng phu.

“Nếu như có thời gian rãnh, thiếp có thể dạy Vô Hà đọc sách.”

“Nàng đang trưng cầu sự đồng ý của ta sao?” Hắn mới không tin, khiêu cao lông mày.

“Không, thiếp chỉ là nói cho chàng biết trước mà thôi, đương nhiên chàng có quyền nói đồng ý hoặc không. Bất quá, có làm hay không là ở thiếp.”

Lời này quả thực đại nghịch bất đạo, thê tử ngang nhiên phản kháng trượng phu.

“Đây là khiêu chiến sao?” Nữ nhân này lá gan không nhỏ.

“Thiếp làm sao dám! Thiếp mềm yếu như vậy đấy!” Huyễn Nhi nhún vai cười một tiếng, tiếp tục phát ra lời nói kinh người: “Đọc sách cũng không phải là chuyện xấu. Chàng là đại thủ lĩnh nha, không cần vì duy trì tôn nghiêm mà không phân tốt xấu, toàn gia đương nhiên lấy chàng xem như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Chàng là đại nhân xử lý đại sự, hà tất vì chuyện vặt vãnh mà cùng thiếp tranh luận đúng sai! Chàng sẽ không tức giận như tiểu gia tử đúng không? Bảo vệ một sản nghiệp lớn, đảm đương tầng tầng lớp lớp chuyện rườm rà, chàng nhất định là trăm công ngàn việc, người cự phách9 phương Bắc tuyệt không phải hữu danh vô thực đúng không? Chàng vĩ đại như thế, là trụ cột của Thạch gia chúng ta; còn thiếp, một tiểu nữ nhân nhu nhược, vai không thể gánh, tay không thể nhấc, chỉ có đọc sách là có thể khoe khoang mà thôi. Chàng nhẫn tâm không cho phép thiếp thể hiện tiểu tài hoa không đáng cười này sao?” Một phen nói minh tám ám biến10, nói xong Thạch Vô Kỵ dở khóc dở cười. Tiểu nữ nhân này, miệng lưỡi hảo sắc bén!

(9 : ví với người đứng đầu về một mặt nào đó

10 : cái này ta hem rõ lắm, nhưng có thể hiểu sơ sơ là quang minh chính đại khen ngợi nhưng âm thầm chê xấu)

“Bây giờ ta vô cùng đồng ý với lời lẽ chí lý của cổ nhân.”

Thạch Vô Kỵ cũng không có giận tím mặt như trong dự liệu của Huyễn Nhi. Huyễn Nhi tò mò rất nhiều, ngơ ngác tiếp nhận cạm bẫy của hắn thiết kế.

“Lời lẽ gì?”

“Nữ tử không tài chính là đức.”

Mọi người cười phá lên!

“Hừ! Hừ!” Huyễn Nhi cười nhạt.”Đó là cổ nhân phát hiện một khi nữ nhân tiếp nhận giáo dục nhất định sẽ nguy hiểm cho địa vị cao thượng của nam nhân, bởi vì năng lực của nữ nhân không kém so với nam nhân. Quên đi, không nói tới chủ đề thương cảm nữa. Ba đối với hai, bên nữ nhân chúng ta ở tình thế xấu. Tiếp tục ăn cơm nếu không thức ăn sẽ nguội, ăn nha! Mọi người ăn nha!” Nàng dẫn đầu vùi đầu mãnh liệt ăn.

Chưa từng có một bữa cơm ăn nhiều lần nổi lên cao triều như thế, bởi vì từ trước đến nay thời gian dùng bữa không ai mở miệng nói chuyện. Dùng bữa xong, Thạch Vô Kỵ phát hiện mình cư nhiên dung túng tiểu thê tử này đối với quyền uy của hắn trắng trợn khiêu khích. Kế tiếp, có phải nàng tính leo lên đầu của hắn hay không a? Tiểu nữ nhân này hẳn là may mắn vì không phải gả cho thế gia quan lại, nếu không nhất định sẽ ăn đủ loại đau khổ. Tuy nói Thạch gia là cự phú, nhưng ba huynh đệ bọn hắn đồng thời cũng là người trong giang hồ, vả lại sống ở phương Bắc, tính cách càng không có tính trói buột, mới có thể cho phép nàng làm càn như thế. Bất quá Thạch Vô Kỵ phát hiện mình rất thích nhìn vẻ mặt của tiểu thê tử khi phát biểu kiến giải độc đáo. Toàn thân sáng rọi hoa mắt người, hoạt bát sinh động, lòng say thần mê căn bản không để ý nàng đang nói cái gì.

Do có kinh nghiệm ở chung hơn mười ngày, hắn biết rõ Huyễn Nhi là một tiểu nữ nhân thẳng thắn lại mơ hồ. Thỉnh thoảng sẽ có chút đa cảm, giống như vừa nãy hướng lên bầu trời rơi lệ. Nhưng phần lớn thời gian, nàng đáng yêu đến khôi hài. Nàng như vậy, là thật? Là giả? Trời sinh trực giác nhạy cảm nói cho hắn biết, bản tính của nàng như thế. Nhưng nàng xác thực là đến nằm vùng, tuy rằng nửa tháng không có chút động tĩnh nào. Nữ nhân được Tô Quang Bình phái tới, nhất định không phải là nhân vật bình thường. Nếu như biểu hiện bên ngoài của nàng là cố ý giả tạo mà ra, như vậy, Tô Huyễn Nhi thật đúng là một nữ nhân lợi hại tâm cơ kín đáo không hề tầm thường.

Đã lâu chưa từng tắm rửa thống khoái như thế này!

Huyễn Nhi ngồi ở trong bồn tắm to đến đủ để làm bể bơi đánh giá bốn phía. Sau khi người hầu mang nàng đến gian phòng này, ánh mắt của nàng liền bị màu vàng rực rỡ kia hấp dẫn! Không phải là ánh nến, đương nhiên cũng không phải là ánh đền. Mỗi cột tử sĩ trong gian phòng đều khảm một viên Dạ Minh Châu lớn như quả bóng chày, màu vàng sáng bóng, đem gian phòng điểm xuyết (= làm đẹp, tô điểm) tựa như ảo mộng! Đem đến thế kỷ 20 sẽ kinh hãi thế tục như thế nào nha! Loại bảo bối này, chắc chắn người khác sẽ coi như vật báu vô giá, cẩn thận cất kỹ, nào có người không chút để ý lấy ra dùng để chiếu sáng? Bất quá nói trở lại, công dụng của Dạ Minh Châu vốn là như thế, nếu không nó rất hiếm có, hôm nay mọi người không phải dùng cái này làm chiếu sáng, vậy cần gì chút ánh nến không giữ được? Ai! Thạch Vô Kỵ quả nhiên có tiền, nhưng hắn thông minh không lo làm nô lệ của tiền tài vật chất. Bốn phía của bể tắm là một tầng lụa mỏng, cùng Dạ Minh Châu hoà lẫn, không biết gió thôi qua từ từ đem lụa mỏng thổi thành gợn sóng, tựa như ảo mộng, Huyễn Nhi có chút thất thần… Say mê đến nổi cũng không chú ý tới cửa vào phòng ngủ thông hướng bể tắm có một thân hình cao ngất đang đứng. Mà thân hình kia chậm rãi hướng về phía nàng đi tới gần. Cho đến khi Huyễn Nhi phát hiện thì Thạch Vô Kỵ đã ngồi xổm trước mặt nàng. Huyễn Nhi vội vàng che đậy bộ ngực, thắt đầu lưỡi, lắp bắp nói : “Chàng —— chàng —— tại sao —— thiếp đang tắm —— chàng không thể tới nha!”

“Đây là gian phòng của chúng ta, nàng sẽ không cho rằng đêm nay vẫn cùng Vô Hà ngủ chung một phòng đi?” Hắn đưa tay vào trong nước đỡ lấy eo của nàng, ôm lấy nàng. Huyễn Nhi hô nhỏ! Nhưng không để cho nàng kháng nghị, Thạch Vô Kỵ cầm khăn lông lớn bao chặt nàng, thẳng hướng phòng ngủ đi đến.

Hắn muốn nàng trở thành thê tử danh xứng với thực sao? Huyễn Nhi nghĩ đến tâm hoảng ý loạn!

Thạch Vô Kỵ đặt nàng ở trong giường mềm mại, đem khăn lông lớn kéo qua một bên, không cho nàng có thời gian xấu hổ cùng lùi bước, đôi môi giống như con chim ưng giữ chặt lấy đôi môi anh đào thơm ngát kia! Không còn là biểu đạt tình cảm, nụ hôn nhẹ dừng lại! Cuồng nhiệt, hắn đẩy môi của nàng ra, lưỡi trơn bóng tiến vào trong miệng của nàng cùng nàng dây dưa…

Huyễn Nhi hỗn loạn, sức lực của hắn khiến nàng sợ hãi, tay hắn vuốt ve tràn đầy chiếm giữ, ở trên toàn thân của nàng thăm dò… Nàng hoàn toàn bất lực không biết nên làm như thế nào mới đúng, chỉ có thể run rẩy, chỉ có thể mặc hắn khơi mào nhiệt huyết chưa từng có người dẫn đốt trong cơ thể nàng!

Một trận hôn nồng nhiệt đi qua, Thạch Vô Kỵ cùng ánh mắt nàng nhìn nhau, nàng thở gấp không thôi… Đáng thương ý đồ phát ra thanh âm bình thường, nhưng thốt ra cũng là khàn và nhỏ.”Thiếp —— sợ —— thiếp cũng —— không biết cần phải làm như thế nào…” Nàng van cầu hắn không cần làm, muốn chạy trốn, thế nhưng, nàng lại khát vọng hắn yêu nàng. Trời ạ! Nàng không biết nên làm thế nào cho phải, thật sự hảo bất lực!

“Ta sẽ dạy nàng.” Hắn hôn vành tai nàng, làm cho toàn thân nàng run rẩy.”Ôm ta.” Hắn ra lệnh. Mà hai tay của Huyễn Nhi không biết nên để ở chỗ nào cuối cùng cũng có chỗ có thể đặt… Tay nàng tự nhiên vươn vào trong vạt áo của hắn, đụng vào cơ thể rắn chắc đang tỏa nhiệt… Nhiệt trong người của hắn và nàng giống nhau. Huyễn Nhi hết sức cao hứng với phát hiện này, tâm sợ hãi tan biến không ít… Hắn muốn nàng! Cấp bách muốn nàng, nàng cảm giác được sự hưng phấn của hắn, cái này làm nàng thỏa mãn… Hắn dùng môi hôn để nàng ý loạn thần mê, nàng bắt đầu y theo cách làm… Lý trí ném lên chín tầng mây, hoàn toàn do tình cảm khống chế tất cả. Hắn là nam nhân của nàng, nàng là nữ nhân của hắn. Giờ này khắc này, Tinh Nguyệt làm chứng, bọn họ hòa hợp lẫn nhau. Xuyên qua thời không mấy trăm năm, một linh hồn của thế kỷ 20 cùng một linh hồn cổ đại kết thành vợ chồng, sao sinh tìm tìm kiếm kiếm, tối nay thúc đẩy loại ý nghĩ dây dưa triền miên này? Đan xen trong phút chốc, trở thành vĩnh hằng…

Sau đó.

Huyễn Nhi nằm ở trên người hắn, giống như con mèo lười nhác. Lúc này Thạch Vô Kỵ để cho Huyễn Nhi đem búi tóc đẩy ra, cùng nàng tỏa ra giống nhau.

“Nghe nói búi tóc của nam nhân đều do thê tử chỉnh thúc (sửa sang bó buộc), tỏa ra cũng thế, cái này đại biểu chỉ có thê tử mới có thể phóng thích nhiệt tình của trượng phu.” Thanh âm của nàng mềm mại mà khàn khàn, lưu lại hơi thở nhẹ nhàng sau khi kích tình.

“Cho nên một khi nữ nhân làm thê tử của người ta nhất định phải bàn kế*, ý tứ đều là giống nhau.” Thanh âm của hắn phun ra khí thổi trên lọn tóc của nàng. (* : bàn thì ta hem bk nghĩa, nhưng kế là búi tóc)

Huyễn Nhi ngẩng đầu, khẽ vuốt tóc hắn, tóc hắn tán ra ôn hòa mà gợi cảm, hoàn toàn không có cảm giác nghiêm khắc của ngày thường.

“Thiếp thích nhìn bộ dạng này của chàng, có chút cuồng ngạo, có chút bất tuân, không bằng ngày thường cẩn thận tỉ mỉ, lãnh đạm kiềm chế.”

Có thể cùng hắn thân cận như vậy thật tốt! Có một câu, không một câu, thời điểm không nói chuyện phiếm, im lặng cũng tràn ngập ấm áp, nàng cơ hồ có chút buồn ngủ.

Chân giấu ở dưới mền bông tò mò ma sát chân của hắn, hoàn toàn hưởng thụ không cảm thấy một chút cảm xúc tê ngứa nào, nhưng không bao lâu thì tay của Thạch Vô Kỵ liền ngăn chặn chân của nàng. Huyễn Nhi tò mò mở mắt ra, lại nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của trượng phu, mới đột nhiên giật mình hành vi của mình thập phần khiêu khích, gần như khiêu khích hắn ra dục hỏa. Nàng hẳn là sợ, nhưng nàng lại mềm mại đáng yêu nở nụ cười.”Biết phương pháp có thể khiến chàng mất khống chế thật là tốt.”

Thạch Vô Kỵ cũng không phải là dễ bắt nạt, tay ở dưới chăn của hắn động đậy khiến cho nàng kinh hãi thở gấp, mắt hắn nhìn nàng khẽ cười.”Huề nhau! Huề nhau!”

“Khi dễ thiếp.” Huyễn Nhi hờn dỗi, ngoan ngoãn không dám vuốt râu hổ. Bất quá Thạch Vô Kỵ dường như đối với chân nhỏ của nàng tò mò. Bàn tay của hắn bao chặt một gót sen của nàng, tuy rằng so với bàn tay của hắn nhỏ hơn một chút, nhưng cũng là một đôi thiên túc.

“Nàng không có quấn chân đi! Vì sao?”

“Cám ơn trời đất thiếp không có. Đó là hành vi vô nhân đạo, còn thiếp không quấn chân có lẽ là vì thân phận không đủ cao quý mới may mắn có thể tránh được một kiếp. Vô Hà cũng không có đi! May mắn.” Nàng thổ khí như lan11, giữa lông mày tất cả đều là kiều thái12.

(11 : thổ khí là bật hơi => nói ra hơi thở như hoa lan

12 : hình dáng mềm mại, yêu kiều)

“Nếu song thân vẫn khoẻ mạnh như cũ căn bản không cho phép nàng (ý nói VH) không quấn. Thời kỳ bất thường, hơn nữa thuở nhỏ nàng cùng huynh đệ trưởng thành không có nữ nhân bồi theo nàng, rất nhiều chuyện lẽ ra nên chú ý đều sơ sót.” Hắn có chút cảm khái.

Huyễn Nhi xoay nửa người gục ở trên người hắn mở to mắt.

“Ý của chàng là, chàng thích thiếp quấn chân sao? Thực xin lỗi thiếp không thích cái nhìn của chàng. Cái này rất đau nha! So với mang giầy không đúng chân còn đau hơn trăm lần. Hơn nữa một đôi chân tốt thật sự buộc thành hình dạng kỳ quái rất đáng sợ. Hôm khác chàng tự mình thử nhìn xem một chút, chịu được mới là lạ. Thiếp nghĩ người xưa sáng chế quấn chân, cứng rắn nói “tam tấc gót ngọc13” đẹp mắt, nhất định là không theo đuổi được nữ nhân, cưới không được lão bà, mới cố ý nói như vậy. Chàng cho rằng một đôi chân trở thành bánh chưng thịt lớn sẽ đẹp sao?”

(13 : gót ngọc là chỉ bàn chân bó của phụ nữ Trung Quốc thời xưa => bàn chân bó của phụ nữ trung quốc thời xưa ba tấc được xem là đẹp mắt)

Hắn cười cười, hôn xuống cái miệng nhỏ của nàng.

“Người khác có đẹp hay không ta không biết, nhưng một đôi chân giống như khắc ngọc của nàng, đủ dễ nhìn. Lấy tính tình của nàng, không thích hợp quấn chân, vừa vặn với bộ dạng hiện tại.” Tay hắn vẫn còn đang dao động trên người nàng.

Huyễn Nhi không nói thêm gì nữa, mềm mại lười nhác tựa ở trên người hắn, hưởng thụ cảm giác thân thiết. Nhịn không được thò ra tay nhỏ vân vê lồng ngực của hắn. Cơ thể rắn chắc ấm áp mạnh mẽ, giống như là khối sắc buộc vải, chứa đựng sức lực vô hạn. Thật kỳ quái, người phương Bắc phần lớn eo gấu lưng hổ, cao lớn rắn rõi. Người phương Nam thì khác nhau, văn nhân có một chút vị của son phấn, nếu bộ dạng đẹp cũng là “xinh đẹp” mà thôi. Thiếu một ít hương vị hùng hồn hào phóng. Nam nhân là như thế, nữ nhân thì sao? Nữ nhân phương Nam liền là bộ dạng hời hợt, phương Bắc thì sao? Bộ dạng Vô Hà mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp ôn nhu, nhưng cũng chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu. Vô Hà nói bộ dạng của nàng không giống nữ nhân phương Bắc. Nữ nhân phương Bắc cao lớn khoẻ đẹp, đầy đặn cường tráng… So sánh một chút, nàng, Tô Huyễn Nhi, không có gì ngoài gương mặt xinh đẹp, những thứ khác… đại khái là phạp thiện khả trần14.

[14 : phàm là dùng để bày tỏ một sự vật, công việc không có ưu điểm gì có thể nói ra lời khen ngợi => hàm chứa ý tứ không hài lòng (theo baidu)

Editor : cái này là ta dùng baidu của TQ tra nghĩa đó, nên chắc là chính xác ^^]

“So với giai nhân phương Bắc, hình dáng tướng mạo của thiếp cũng không xuất sắc.”

“Cực kỳ xuất sắc, khuôn mặt này, thân thể này…” Tay hắn giống như lửa, một tấc một tấc khi hắn dao động ở trên thân thể dẫn ra ngọn lửa, Huyễn Nhi căng thẳng hô hấp, mạch tim nhanh chóng nhảy lên, toàn thân không thể kiềm chế run rẩy… Nàng giương mắt, hai mắt ẩn tình. “Là chàng bức thiếp trước.” Trượng phu của nàng không trả lời, chỉ là đôi mắt lóe lên, lần thứ hai hướng nàng tập kích, lấy hành động triệt để chứng minh…

Ý định ban đầu của Huyễn Nhi không phải là như thế, nguyên bản muốn thừa dịp trong phòng chỉ hai người ở chung một chỗ, muốn hỏi hắn thiệt nhiều vấn đề! Nếu luôn luôn mặc cho một đống lớn nghi vấn đặt ở trong lòng sẽ buồn chết của nàng. Nhưng mà, tối nay hắn là một con dã thú đòi hỏi vô độ, chiếm lấy toàn bộ quyền lợi chuyên thuộc về hắn. Ở trong vui sướng dễ dàng khiến cho gân cốt của người mệt mỏi kiệt lực, cuối cùng ý thức của nàng bị thần ngủ chinh phục, sau cuộc mây mưa nặng nề gối ở trong khuỷa tay của hắn ngủ thiếp đi.

Yêu thích da thịt mềm mại như hài nhi của nàng, Thạch Vô Kỵ ở trên cổ nhỏ bé hiện đầy dấu hôn của nàng vẫn còn đang quyến luyến. Dáng người Huyễn Nhi đương nhiên không thể nói đầy đặn, nhưng chưa từng có một khối thân thể nào để cho hắn điên cuồng như vậy, hơn nữa hoàn toàn đầu nhập. Ngay cả danh kỹ Mã Tiên Mai như đào mận ở phương Bắc cũng chưa từng.

Mã Tiên Mai thân là hoa khôi kỹ viện đệ nhất phương Bắc, đương nhiên không chỉ dựa vào sắc đẹp hạng nhất. Nàng trường tụ thiện vũ15, cầm kỳ thư họa đều có xem qua, một cái nhăn mày một nụ cười, hình dáng quyến rũ nảy sinh bất ngờ. Không biết mê đảo bao nhiêu công tử danh môn, danh sĩ phong lưu. Nhưng, mặc dù không có công bố chính thức, nhưng mọi người đều biết Mã Tiên Mai là hồng phấn tri kỷ của Thạch Vô Kỵ. Có thể làm nàng nhập vào màn chi tân chỉ có một mình Thạch Vô Kỵ16, những người khác chỉ có thể thưởng thức quan sát mà thôi. Mỹ mạo khiến cho nàng tự tin quá mức, khiến nàng tin tưởng, vướng vào Thạch Vô Kỵ tài cao thế lớn không thể chọc người này cưới lấy một kỹ nữ không thể làm chính thất, đương nhiên cũng có thể bảo tọa nhị phòng, đồng thời độc chiếm niềm vui trượng phu, Thạch Vô Kỵ đến cuối cùng vẫn là người của nàng.

(15 : mạnh vì gạo, bạo vì tiền => phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả

16 : có thể hiểu là TVK chính là khách mời đặc biệt của nàng ta)

Đáng tiếc tính toán của nàng ta đánh lầm rồi. Hắn chưa từng đáp ứng nàng cái gì, cũng chưa từng yêu cầu nàng chỉ vì một mình hắn mà thủ thân. Trước khi cưới Huyễn Nhi, xác thực là hắn không ngại nuôi dưỡng Mã Tiên Mai cả đời, dù sao nàng đối với hắn vô cùng thiệt tình. Hiện tại, Thạch Vô Kỵ lại không cho là như vậy! Chỉ có Huyễn Nhi mới là người duy nhất hắn muốn. Tiểu nữ nhân này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn. Trong cơ thể không hiểu chân tình, sau khi gặp Huyễn Nhi lúc nào cũng sinh ra vui mừng không có gì so sánh được. Một cái nhăn mày một nụ cười, toàn bộ đều làm hắn vui sướng.

Đối với tiểu thê tử đang ngủ say hôn rồi lại hôn, cúi đầu khẽ lẩm bẩm:

“Đừng phản bội ta, vật nhỏ, đừng phản bội ta…”

Hai mươi tám năm qua là năm tháng ảm đạm khó khăn gian khổ, ép mình nguội lạnh, ép mình vô tình, trước khi chưa giết được kẻ thù, bức bách toàn bộ bản thân tạo thành hắn ngày hôm nay —— âm u mà lãnh khốc.

Từ lúc cùng vật nhỏ mới gặp mặt, nhất cử nhất động của nàng, bộ dáng xinh đẹp động lòng người khiến cho hắn không tự giác mà tâm hỉ (tâm tư vui mừng), nàng có thể khiến cho hắn thoải mái, có thể khiến cho hắn hoàn toàn thả lỏng, chưa từng có ai có thể khiến cho hắn như vậy.

Hắn sẽ không để cho nàng đi! Mặc kệ nàng là đến nằm vùng, đến trộm bất cứ vật gì của hắn! Một đời một thế, nàng tiếp tục cũng không có cách nào rời khỏi bên cạnh hắn; bởi vì —— hắn muốn nàng.