Không tìm được cảm giác trong phim, cũng không làm được bánh ngọt. Hôm sau Thẩm Thư Kiệt làm một bàn tiệc bông cải xanh để lại cho Giang Hạo Phong rồi kéo hành lý đi theo đoàn phim.

Cuộc sống trong đoàn phim vẫn bình thường như trước, cậu quen biết Tôn Hành Mạo, cho nên phương diện hợp tác cũng không có gì khó khăn, Tôn Đạo còn cố ý dẵn dắt cậu, cũng đặc biệt chỉ dẫn về diễn xuất, bộ phim này, đối với cậu thì không có gì khó khăn, còn tiết kiệm được thời gian đi tìm đầu bếp chuyên nghiệp hỏi về quy trình làm bánh ngọt.

Sau khi quay xong, cậu liền mượn lò nướng của đoàn phim, nướng bánh ngọt rồi chia cho mọi người. Nữ chính vì muốn khống chế cân nặng mà ngày nào cũng ăn cải trắng luộc, nhìn thấy bánh ngọt mà cậu phân phát, ánh mắt lập tức u ám vì đói: “Tiểu Thẩm, em không nên dụ dỗ chị.”

Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm đưa bánh cho cô ấy: “Thỉnh thoảng ăn mấy miếng cũng không sao mà, đúng không?”

“Có sao! Mấy thứ này chính là thiên địch của nữ diễn viên!” Ngoài miệng nói như thế nhưng vẫn nhận bánh ngọt, sau đó lấy di động ra vui vẻ chụp hình, chụp xong liền đăng lên Weibo: @Thẩm-Thư-Kiệt, bánh ngọt rất ngọt, cám ơn chủ quán Thẩm.

Thẩm Thư Kiệt bị động tác của cô chọc cười: “Ăn một chút cũng không sao thật mà, em không có bỏ nhiều đường.”

Gương mặt thanh tú của nữ chính nhăn nhó, rối rắm nửa ngày rồi vẫn không nhịn được mà ăn một miếng nhỏ, sau đó vẻ mặt lập tức sụp đổ đưa cho trợ lý: “Vậy mà còn nói không ngọt?”

“Rất ngọt hả? Em ở nhà làm còn ngọt hơn cái này nhiều.” Nói xong liền đưa một chén nước cho nữ chính: “Thói quen ở nhà, cho nên không hiểu rõ khẩu vị của quần chúng.”

Ánh mắt nữ chính loé sáng, nhanh chóng ngửi được mùi bát quái: “Người yêu em không có khẩu vị của quần chúng à??”

Vấn đề này làm Thẩm Thư Kiệt sửng sốt, cậu nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, trả lời không rõ: “Người yêu?”

“Ha ha ha yêu đơn phương?”

Cậu tự hỏi vài giây, trong mắt loé lên ý xấu: “Em cảm thấy, cũng không phải là yêu đơn phương đâu.”

Nữ chính buông chén nước, quăng cho cậu ánh mắt một lát nữa lại tám rồi đứng dậy trang điểm chuẩn bị quay phim. Mọi người đi rồi, Thẩm Thư Kiệt liền lấy di động ra xem cái bài vừa mới @ mình, cậu lo lắng không biết bình luận có tốt không, vậy mà nhìn thấy ID quen thuộc.

“Nữu Nữu còn ngọt ngào hơn!! Rất đẹp!!”

“Bánh ngọt là do Thư Thư làm sao?”

“Hôn Mỹ Nữu của tôi, chắc chắn là Thư Thư làm, bạn fan trên kia chưa được phổ cập kiến thức sao?”

“Tôi cứ tưởng Thẩm Thư Kiệt là xinh đẹp thông minh thụ, không ngờ lại là hiền lành nhân thê thụ?”

Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét: Ăn sẽ béo.

“Đáng khen, lại nhìn thấy cô vợ nhỏ.”

“Ha ha ha ha ha ha lần này lại thấy vợ nhỏ rồi, vợ nhỏ đừng có chăm chỉ như vậy nữa!”

“@Nhìn-trộm-vợ-của-người-ta-thật-là-đáng-ghét, Nữu Nữu nhà chúng tôi trời sinh ăn hoài không béo! Không được ăn bánh ngọt cũng đừng có ở đây bốc mùi chua được không?!”

“Ha ha ha ha hoà thuận hoà thuận, ôm Thư Thư đi, tiện tay kéo theo vợ nhỏ, ở nhà mình quậy là được rồi, đừng có đi ra ngoài doạ người.”

“Lầu trên ngừng lại!! Đừng có ở bên ngoài thừa nhận cô ta là fan nhà chúng ta!!”

Khi quay phim được một nửa, Thẩm Thư Kiệt xin Tôn Hành Mạo nghỉ một ngày, Tôn Đạo rất khoan dung, không hỏi nguyên nhân mà lập tức cho cậu nghỉ, chỉ cần hôm sau trở lại đúng giờ đừng làm trễ quá trình quay phim là được. Cậu tính toán thời gian rồi đặt vé máy bay vào buổi sáng.

Chạng vạng, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, quản gia bắt máy, giọng điệu cung kính chào hỏi, sau đó cầm điện thoại vào phòng đưa cho Giang Hạo Phong: “Thiếu gia, là điện thoại của lão tiên sinh.”

Giang Hạo Phong buông văn kiện nhận điện thoại, giọng nói trầm ổn: “Ông nội.”

“Dạ, sẽ ăn, ông cũng chú ý thân thể.”

Quản gia tắt máy rồi vào nhà bếp báo với dì Vương: “Không cần chuẩn bị quá cầu kỳ, nấu một bát mì là được rồi.”

Hôm nay trời mưa cả ngày, mấy tiếng trước mới tạnh, Giang thiếu gia ngồi một lát thì buông văn kiện đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời ráng chiều bên ngoài, cảm thấy rất giống gương mặt rụt rè đỏ bừng của người trong lòng, nghĩ như vậy, gương mặt lạnh lùng lập tức ôn hoà, khoé miệng cũng giơ lên. Không biết là đứng bao lâu, đột nhiên trong sân trống vắng có một người đi tới, người đó ôm hoa tươi, bước chân vội vàng.

Giang Hạo Phong sửng sốt vài giây, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng, tim anh đập rất mạnh, trong đôi mắt sâu thẫm cũng phát ra những tia sáng nhỏ bé, giống như biển sao trên bầu trời đêm.

Mưa to làm cho chuyến bay trễ sáu tiếng, Thẩm Thư Kiệt định về sớm làm bánh ngọt nhưng mà có lẽ là không kịp rồi, cậu cầm hoa, trong lòng có chút khẩn trương, không biết hôm nay Giang Hạo Phong có ra ngoài hay không. Nếu ở nhà, nhìn thấy cậu thì có ngạc nhiên và mừng rỡ hay không? Cậu càng đi càng chậm, càng đến gần thì tim đập càng nhanh. Cho đến khi đứng trước cửa, do dự một lát, cuối cùng cũng quyết tâm đẩy cửa ra thì cửa lại bị mở từ bên trong.

Cậu hoảng sợ, vài giây mới nhìn rõ người trước mặt là Giang Hạo Phong. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cậu cười cười, đưa hoa tươi cho Giang thiếu gia, sau đó ghé sát vào tai anh, cười ra tiếng: “Giang Hạo Phong, sinh nhật vui vẻ.”