“Giúp, giúp cái gì?”

Đường Khê bị cánh tay cường tráng của anh bao vây, cả người cứng đờ, khuỷu tay bị đẩy ra sau, giọng nói run run.

“Đừng nhúc nhích.” Tần Kiêu cúi đầu, môi anh rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô khiến Đường Khê rùng mình một cái.

Đường Khê không thoát được vòng tay anh, rụt cổ lại, bị sự ngang ngược của anh dọa sợ phát khóc, “Tần Kiêu, buông ra đi, anh làm em đau.”

Vòng tay ôm eo của Tần Kiêu hơi buông lỏng, Đường Khê nhân cơ hội đứng dậy, nhưng Tần Kiêu lại dùng lòng bàn tay giữ chặt eo cô, ngăn cản cô chạy trốn, ủ rũ hỏi: “Em để ý?”

Giọng anh nghe có vẻ tủi thân.

“Không.” Đường Khê ngoắc ngoắc ngón tay, “Anh say, em sợ…”

“Em sợ cái gì?”

Tần Kiêu nâng cằm cô, kéo mặt cô sang.

Mùi rượu xộc vào mũi, Đường Khê cụp mắt không dám nhìn anh, cảm giác mình cũng hơi say, dưới ánh mắt nóng rực của anh, không thể giả vờ không biết anh đang ám chỉ điều gì, đỏ mặt, khẽ nói: “Anh say, em sợ đau.”

Nghe bên tai có tiếng thở d0c, Đường Khê run lên, nói thêm: “Anh vừa uống rượu xong, lỡ may mang thai, con sinh ra rất dễ không khỏe mạnh. Anh chịu khó… nhịn một chút đi.”

Tần Kiêu im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Cồn đang quấy phá trong người anh.”

“Đúng vậy, rượu thật sự không phải thứ tốt, lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa.” Thấy anh có vẻ bình tĩnh hơn, Đường Khê dỗ dành anh, ngập ngừng khẽ đẩy anh ra.

Vẫn bất động.

Tần Kiêu đột nhiên nói một câu không rõ: “Sẽ không mang thai, em giúp anh, dùng tay.”

Anh nắm tay cô, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Đường Khê hiểu ra ý anh, đưa tay đẩy mặt anh ra, mặt đỏ bừng, “Anh vào phòng tắm giải quyết đi.”

Ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt v3 lòng bàn tay cô, trầm giọng nói: “Anh không.”

Đường Khê sửng sốt một chút, giọng nói còn nhỏ hơn anh, “Em cũng không.”

Tần Kiêu dỗ dành cô, “Anh sẽ dạy em.”

Đường Khê: “…” Anh không hiểu sao?

*

Sáng sớm hôm sau, Đường Khê dần tỉnh lại, cô mắt nhắm mắt mở với tay lấy điện thoại.

Cánh tay hơi đau, Đường Khê ngừng lại, sự việc tối qua hiện lên trong đầu, cô mở choàng mắt.

Người đàn ông say rượu đêm qua không còn trong phòng ngủ. Đường Khê nằm trên giường, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, cảm giác xấu hổ bủa vây khắp tâm trí cô, cô kéo chăn bông che kín khuôn mặt đỏ bừng vào trong.

Tuy không thật sự phát sinh quan hệ nhưng đêm qua những gì không nên thấy đều đã thấy hết rồi. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn cô thấy anh mất kiểm soát như vậy.

Anh không phải say rượu mà là phê thuốc.

Tay cô đau nhưng anh vẫn chưa chịu dừng lại.

Đường Khê nhớ tối qua mình cũng đã hoàn toàn buông thả bản thân, gạt đi vẻ dịu dàng và rụt rè thường ngày, trách anh quá lâu, mắng anh không biết xấu hổ, rõ ràng nói chỉ một lần là đủ rồi, cuối cùng không biết đã làm bao lâu nữa.

Anh nói thế nào?

Anh nói đã lâu không làm nên không thể nhanh được.

Tại sao cô lại đồng ý làm chuyện hoang đường này với anh chứ?

Đường Khê xấu hổ che mặt trốn dưới chăn bông, sau đó vỗ nhẹ lên mặt để tự an ủi mình.

Không sao, mình là một cô gái điềm đạm.

Đường Khê nhấc chân xuống giường, đi dép lê vào phòng tắm.

Đứng trước gương, cô lấy dây chun định cột tóc lên, vừa kéo tóc lên thì thấy trên cổ có hai vết đỏ.

Là do Tần Kiêu tối qua làm ra. Tên cầm thú này.

Trong lòng Đường Khê mắng một câu, buộc tóc lên để rửa mặt rồi lại thả xuống che đi dấu hôn trên cổ.

Vào phòng quần áo thay đồ xong, Đường Khê cầm điện thoại xuống lầu, vừa đi tới cầu thang đã thấy Tần Kiêu đang ngồi làm việc trên sô pha.

Anh mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn tới khuỷu tay, tư thế ngay ngắn, khí chất lạnh lùng, vẻ mặt không lộ rõ cảm xúc như khi, dường như người say rượu làm loạn đêm qua không phải anh.

Đường Khê đứng trên cầu thang, do dự một lúc, không biết nên đối mặt với anh thế nào nên đi ngược lên một bước, định về phòng ngủ tránh, nhưng nghĩ đến chuyện của hai người tối qua là anh muốn cô làm vậy, anh không thấy gì thì sao cô phải trốn tránh, chẳng khác nào chột dạ.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi thẳng xuống bếp.

Trong nồi có đồ ăn sáng đã làm sẵn, hình như anh đã gọi dì Bạch đến đây.

Bây giờ đã muộn, không biết Tần Kiêu đã ăn sáng chưa.

Đường Khê vốn dĩ muốn hỏi Tần Kiêu một câu, nhưng khi bưng bát lên, cổ tay cô hơi đau. Cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng, trông như loại người mặc quần áo vào lên thì không nhận người nữa. Cô quyết định không để ý đến anh.

Cô không muốn quản anh đã ăn hay chưa, đói thì tự mà ăn.

Cô nhìn đi chỗ khác, múc đầy bát cháo, bưng vào phòng ăn đặt lên bàn, xoay người vào phòng bếp lấy thêm những món khác.

Tần Kiêu từ bên ngoài chậm rãi đi vào, bưng hai đĩa thức ăn đến trước mặt cô.

Đường Khê im lặng ngồi trở về.

Hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn cơm.

Tần Kiêu không nói chuyện, Đường Khê cũng không để ý đến anh. Rõ ràng tối qua anh ta làm chuyện thân mật như vậy, nhưng sáng nay lại làm như chiến tranh lạnh, ai lên tiếng trước thì người đó thua.

Đường Khê nhanh chóng ăn xong, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn, vừa định ngồi xuống sô pha thì thấy Tần Kiêu từ trong phòng ăn đi về phía này. Cô xoay người, lấy máy ảnh chụp vài bức ảnh trong sân.

Thật ra cô cũng không chụp được mấy tấm, phần lớn thời gian Đường Khê đều ngồi trên xích đu ôm máy ảnh ngẩn ngơ, không muốn về phòng.

Cô không biết mình so đo cái gì, nhưng cô không muốn chủ động nói chuyện với Tần Kiêu.

Một lúc sau, mặt trời càng ngày càng gay gắt, không khí ngoài sân cũng bắt đầu nóng lên, ngồi không nổi nữa, Đường Khê quay vào trong nhà.

Tần Kiêu vẫn ngồi ở sô pha làm việc, Đường Khê đi tuốt bên phía bên kia của phòng khách tới cầu thang, Tần Kiêu gọi cô một tiếng, “Đường Khê.”

Anh lên tiếng trước.

Đường Khê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong mắt hiện lên một tia tự mãn, quay đầu nhìn anh.

Tần Kiêu đóng máy tính lại: “Hôm qua… bố vợ gọi điện tới nói nửa tháng nữa sẽ đến sinh nhật ông.”

Đường Khê sững sờ giây lát, cô cho rằng anh nói với bố cô như vậy là vì anh không muốn đi và muốn cô tự giải quyết, không ngờ anh lại chủ động nói ra.

Vì anh đã chủ động đề cập đến nên chắc có thể mời anh cùng cô về dự tiệc.

Cô ậm ừ, nhấc chân bước đến chỗ anh và ngồi xuống.

“Năm nay là sinh nhật lần thứ 60 của bố em. Ông ấy muốn tổ chức lớn hơn mọi năm nên đã mời người thân và bạn bè thân thiết đến dự. Hôm đó anh có rảnh để đi với em không? “

Tần Kiêu ừ một tiếng: “Có rảnh.”

“Vậy anh cùng em đi dự tiệc sinh nhật nhé.” Đường Khê được thể nói tiếp.

Tần Kiêu khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đều nghe theo ý em.”

Dễ nói chuyện như vậy sao?

Đường Khê nhướng mày, cong môi cười: “Vậy chúng ta cùng đi.”

Từ lúc thức dậy Đường Khê đã hơi không vui, nhưng vì Tần Kiêu chủ động bắt chuyện với cô mà cảm giác không vui này đã biến mất. Thấy anh tắt máy, cô tùy ý chọn gợi chuyện, “Anh không bận làm việc nữa sao?”

Tần Kiêu ừ một tiếng.

Đường Khê nói: “Em đã mua cho anh mấy bộ quần áo và đồ ngủ mới lúc đi mua sắm hôm qua. Lần trước anh nói đồ ngủ hơi chật nên lần này em mua rộng hơn lần trước. Tất cả đều treo trong phòng quần áo. Anh có thấy không?”

Tần Kiêu đáp: “Ừ.” Anh đã biết chuyện này vào ngày hôm qua. Đường Khê sử dụng thẻ mà anh đưa cho cô nên anh nhận được thông báo thanh toán từ một cửa hàng thời trang nam.

Nhưng Đường Khê vào cửa hàng thời trang nam mua quần áo cho anh sau khi bố cô gọi điện mời anh đến dự tiệc sinh nhật. Cô mua quần áo cho anh vì muốn anh cùng cô trở về dự sinh nhật bố cô.

Lông mi anh khẽ rũ xuống, giấu đi sự không vui thoáng qua đáy mắt.

Đường Khê không nhận thấy bất cứ điều gì khác thường ở anh, vậy nên cô tiếp tục bảo anh thử quần áo xem có vừa không.

Hai người nói thêm mấy câu rồi Đường Khê lên lầu.

Về chuyện tối qua, cả hai đều giữ im lặng, xem như chưa từng xảy ra.

Ban đầu, Đường Khê hơi lo lắng về buổi tối. Đêm qua Tần Kiêu muốn làm nhưng cô đã lấy lý do anh đã uống rượu để từ chối.

Nếu đêm nay hai người lại nằm cùng giường, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra. 

Đường Khê  lo lắng không yên suốt cả ngày. Buổi chiều Tần Kiêu đột nhiên nói phải đi công tác, thậm chí còn không thể ăn cơm ở nhà. 

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm.

Đứng trước mặt cô, Tần Kiêu thấy cô nghe nói anh phải rời đi mà không hề giữ anh lại thì ánh mắt hơi tối đi.

“Lần này anh đi khảo sát một dự án thu mua, sẽ mất một thời gian dài.”

Rất lâu không phải gặp mặt, Đường Khê càng vui vẻ. Cô cố nén nụ cười trên môi, không hề phát hiện ra sự không vui trong mắt Tần Kiêu, cụp mi xuống, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi, anh nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Tần Kiêu lạnh lùng nói: “Có thể phải đi hơn nửa tháng.”

Đường Khê vốn định đồng ý, đột nhiên nghĩ tới nửa tháng nữa là sinh nhật bố cô, mà anh lại đi hơn nửa tháng, vậy chẳng phải anh sẽ không thể tham dự sao?

“Sao lâu thế? Anh có kịp về dự tiệc sinh nhật của bố em không?”

Sắc mặt Tần Kiêu hoàn toàn lạnh băng, lạnh nhạt nói: “Khó nói trước được.”

“Nhưng mà…” Anh đã đồng ý rồi mà.

Đường Khê ngước mắt lên, đụng phải khuôn mặt vô cảm của người đàn ông, hạ giọng xuống: “Được rồi, công việc của anh có việc gấp, anh có thể trở về không đến lúc đó lại nói.”

Tần Kiêu đứng trước mặt Đường Khê một lúc, Đường Khê nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.

Cô cứ nghĩ hành lý của anh còn chưa chuẩn bị xong, không muốn hầu hạ anh, nhưng anh cứ đứng đây nhìn cô chằm chằm khiến cô rất khó chịu, đành thăm dò: “Có muốn em chuẩn bị hành lý giúp anh không?”

Tần Kiêu hờ hững xoay người, thản nhiên nói: “Không cần.”

Nói xong tự mình đi xếp hành lý.

Đường Khê mừng rỡ khi không phải giúp anh chuẩn bị.

Cánh cửa thông giữa hai phòng để mở, Đường Khê ngồi trên giường có thể nhìn thấy Tần Kiêu đang xếp hành lý, sắc mặt căng thẳng, dường như rất không vui.

Cô cũng hơi lo lắng không biết nửa tháng nữa tới tiệc sinh nhật của bố cô, Tần Kiêu có trở về không.

Nhưng cô luôn cảm thấy Tần Kiêu nói vậy là cố ý. Buổi sáng anh chủ động đề cập đến chuyện này, nói sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô, nhưng sau đó lại đột nhiên thay đổi. Đúng là thất thường.

Anh không phải người không giữ lời, anh chỉ đang tức giận thôi.

Cũng không biết cô lại đắc tội anh lúc nào nữa.

Thật sự là lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Nhưng bây giờ cô không dám không kiêng nể gì mà nói mấy lời tình cảm dỗ dành anh như trước. Trước đây cô dám dỗ anh vì cô biết anh không hề có hứng thú với mình, nhưng sau chuyện tối qua có lẽ cô phải thay đổi suy nghĩ.

Nếu làm anh kích động, cô sẽ là người chịu hậu quả.

Dù sao bây giờ cô có dỗ dành anh thì vẫn còn nửa tháng nữa, nếu hôm nào đó anh không vui thì sẽ lại trở mặt, không bằng chờ gần đến sinh nhật bố lại nhắc anh.

Tần Kiêu tự mình xếp hành lý, đem theo rất ít đồ nên chỉ mất vài phút là xong.

Đường Khê liếc nhìn những thứ được sắp xếp gọn gàng trong vali của anh, kinh ngạc trước hiệu quả thu dọn đồ đạc của anh.

Cô cứ nghĩ vali của đàn ông chất đầy quần áo, nhưng không ngờ chúng lại được gấp gọn gàng như vậy.

Thu dọn xong, hai người ngồi đối mặt nhau một lúc, một người trên giường, một người trên ghế đôn.

Tài xế đến đón Tần Kiêu, Đường Khê tiễn anh ra cửa, tài xế thấy cô đi ra thì đem hành lý của Tần Kiêu bỏ vào cốp xe, sau đó trốn trên ghế lái, không dám làm bóng đèn bên ngoài, thu hút sự chú ý của Tần tổng.

Đường Khê đứng bên cạnh hai phút, không nhịn được mà lên tiếng: “Anh không vội sao? Mau lên xe đi.”

Tần Kiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô, nhắc nhở: “Em không có gì muốn nói với anh?”

Anh còn muốn cô nói gì?

Đường Khê nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, mỗi lần cô tiễn anh đi đều nói đôi câu nhắc nhở ân cần và mấy lời yêu thương sến sẩm.

Không phải anh đang đợi cô nói những lời đó với anh đấy chứ?

Chắc là không đâu.

Lúc trước mỗi lần cô nói mấy câu này, anh rất chán ghét mà.

Tần Kiêu vẫn đứng yên trước xe chờ đợi.

Nếu không phải tiệc sinh nhật của bố cô phải mời anh đến thì Đường Khê đã đá anh một trận rồi.

Cô giống như học sinh yếu bị giáo viên kiểm tra đột xuất vậy. Cô không tài nào hiểu nổi câu hỏi mà giáo viên đặt ra, cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Do dự một lát, cô mím môi liếc nhìn tài xế ngồi trong xe, nhẹ nhàng thúc giục: “Mau lên, Tiểu Trương còn đang đợi kìa.”

Tần Kiêu cũng không biết mình muốn nghe cái gì, khẽ ậm ừ một tiếng.

Trước khi nhấc chân lên xe, ngón tay anh lướt qua đầu ngón tay của Đường Khê.

Đường Khê hơi khựng lại, nhưng Tần Kiêu đã lên xe, hạ cửa sổ xuống, bảo tài xế lái xe đi, mặt vô cảm nhìn cô.

Đường Khê đứng trước cửa, nhìn chiếc Maybach biến mất khỏi tầm mắt.

Giơ ngón tay lên nhìn, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh tối qua, mặt cô lại đỏ bừng.

Mấy ngày nay cô thực sự không thể nhìn thẳng vào tay mình nữa.

Tất cả là lỗi của tên lưu manh Tần Kiêu đó.

*

Sau khi Tần Kiêu rời đi hơn mười ngày, công việc của Đường Khê trong khoảng thời gian này cũng không dễ dàng.

Sợ anh cho rằng cô sẽ chỉ gửi tin nhắn cho anh khi có việc phải nhờ, Đường Khê đã đặc biệt gửi cho anh một tin nhắn vào lúc 6 giờ tối vào thứ sáu hàng tuần để thể hiện sự quan tâm dành cho anh.

Sau đó, mãi đến hai ngày trước sinh nhật bố cô, Đường Khê mới gọi điện cho Tần Kiêu và hỏi liệu anh có thể quay về không.

Tần Kiêu rất bận, chưa nói được hai câu đã cúp máy, nhưng anh nói anh sẽ quay về, chỉ là thời gian eo hẹp, anh không thể về trước được.

Đường Khê nghe thấy tiếng thi công xây dựng ở đầu dây bên kia, hình như anh đang ở công trường, chợt cảm thấy ngượng ngùng khi làm phiền anh vì chuyện này nên không hỏi thêm gì nữa.

Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật của bố Đường, Đường Khê đã trang điểm và đợi Tần Kiêu ở nhà.

Bố Đường gọi điện nhắc Đường Khê mấy lần, đã hơn bốn giờ chiều mà Tần Kiêu vẫn chưa về đến nhà, đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn nên dẫn đến tắc đường, phải đợi đến khi hết tắc mới có thể về nhà được.

Họ hàng thân thích đều đã đến, cô là con gái mà đi muộn cũng không tốt. Thế là cô nói với Tần Kiêu rằng cô sẽ về nhà họ Đường trước, bảo anh trực tiếp đến thẳng nhà họ Đường, còn lo lắng cho anh bảo tài xế lái chậm hơn, không đến kịp tiệc sinh nhật cũng không sao, an toàn mới là quan trọng nhất.

Lý Anh gửi cho cô một video.

Đường Khê ấn vào xem. Là tình hình tắc nghẽn trên đoạn đường mà Tần Kiêu đang đi, xe cộ trên đường chật như nêm cối, có vẻ họ sẽ phải đợi khá lâu.

Lý Anh:【 Thưa phu nhân, chúng tôi thực sự bị kẹt xe. 】

Sợ cô không tin họ đang bị kẹt trên đường nên Lý Anh cố tình giải thích.

Đường Khê hơi cạn lời, nhắn lại.

【 Tôi biết các anh đang thực sự bị kẹt xe. 】

Lý Anh:【 Tổng giám đốc sợ cô hiểu lầm anh ấy cố tình nên để tôi giải thích. 】

Đường Khê: “…”

Đường Khê:【 Tần Kiêu sợ tôi hiểu lầm anh ấy? Vậy sao anh ấy không tự nhắn tin cho tôi.】Rõ ràng vừa rồi họ đã gửi tin nhắn WeChat cho nhau. 

Một lúc sau, Lý Anh trả lời.

【 Tần tổng tự nói sợ cô sẽ hiểu lầm. 】

Đường Hi: “…”

Lý Anh cố gắng che đậy lời giải thích của mình:【 Tần tổng thực sự không sợ, nhưng tôi sợ. Bởi vì tôi đã không chuẩn bị kỹ cho chuyến trở về này, tôi đã phạm sai lầm trong công việc khiến Tần tổng không thể đúng giờ dự tiệc sinh nhật của bố cô. Tôi sợ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người nên mới nói nhiều một câu.】

Đường Hi: “…”

Như vậy là Lý Anh sợ cô hiểu lầm hay Tần Kiêu sợ cô hiểu lầm?

Đường Khê ngẫm nghĩ, hẳn Lý Anh mới là người sợ hãi.

Tần Kiêu thì có gì phải sợ, trong bữa tiệc khi hai người họ lần đầu tiên gặp nhau, trước mặt hai gia đình, anh đã chế nhạo bố cô là một người đàn ông vô dụng, chỉ biết bán con gái của mình để kiếm lợi.

Với tư thế kiêu ngạo đó thì có cái gì khiến anh sợ được chứ?

Đường Khê:【 Được rồi, tôi hiểu rồi. Tai nạn xe cộ dẫn đến tắc đường là chuyện không lường trước được, không phải sai lầm trong công việc, nhớ đi đường cẩn thận 】

Đường Khê cất điện thoại và lái xe đến nhà họ Đường.

Khi cô đến nhà họ Đường, rất nhiều người đã tập trung trong phòng khách, đều là họ hàng và bạn bè thân thiết của nhà họ Đường. Mấy người phụ nữ đứng chụm lại với nhau, vây quanh mẹ kế Liên Nhã Ba.

Bà ta là người tốt đẹp về tất cả mọi mặt, là vợ của chủ tịch tập đoàn Đường thị, cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất ở Đường gia.

Đường Khê vừa đi vào, Liên Nhã Ba lập tức nở nụ cười giả tạo, vẫy tay với cô, “Tiểu Khê đến rồi à, lại đây ngồi đi con.”

Đường Khê khẽ gật đầu, lễ phép chào một tiếng: “Chào dì ạ.”

Khi Liên Nhã Ba nghe thấy xưng hô của cô, nụ cười trên mặt bà ta đông cứng lại.

Các vị phu nhân khác đều cực kì hâm mộ Liên Nhã Ba nhưng cũng muốn xem chút kịch vui.

Kể từ khi Đường Khê trở lại gia đình này năm bảy tuổi, Liên Nhã Ba ngoài mặt đối xử tốt với cô, nhưng lại ngấm ngầm bắt nạt cô.

Người ngoài không biết chuyện này nên bọn họ nói Liên Nhã Ba là mẹ kế nhưng lại tốt bụng rộng rãi, con gái là Đường Khê thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ hiền và con thảo, nhưng người trong nhà đều biết chút nội tình.

Khi có người ngoài, Liên Nhã Ba yêu cầu Đường Khê gọi bà ta là mẹ, còn không cho phép cô gọi bà ta là dì, nếu gọi sai sẽ bị phạt.

Khi Đường Khê còn nhỏ, cô đã nhẫn nhịn bà ta ở Đường gia, phối hợp với bà ta đóng vai mẹ hiền con thảo. Bây giờ cô không còn ở Đường gia, đương nhiên sẽ không cần cho bà ta thể diện nữa.

Liên Nhã Ba nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, mỉm cười tiến lên nắm tay cô, “Sao con lại về một mình? Hôm nay là sinh nhật bố con, Tần Kiêu không đến sao?”

Đường Miểu ở bên cạnh chen vào: “Chắc là anh rể bận rộn, không có thời gian trở về với chị. Thứ bảy tuần trước, Ninh Viễn cùng con đi mua sắm, tình cờ gặp được chị đi mua sắm một mình trong trung tâm thương mại. Chị nói anh rể bận rộn công việc nên không có thời gian đi cùng.”

Ý của cô ta tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu.

Không gì khác là chế giễu Đường Khê không được chồng coi trọng.

“Miểu Miểu, ăn cam đi.”

Tống phu nhân ngồi bên trái Đường Miểu nghe thấy con dâu tương lai chế giễu Đường Khê thì vội vàng đưa quả cam cho cô.

Bất kể địa vị của Đường Khê trong nhà họ Tần như thế nào, cô ấy cũng là thiếu phu nhân thực sự của Tần gia. Bây giờ nhà họ Đường dựa vào cô ấy để được nhà họ Tần giúp đỡ, hơn nữa, bà đã lén dò hỏi và biết được nhà họ Tần rất hài lòng với cô con dâu Đường Khê này.

Sở dĩ hôm nay bà ngồi ở đây, tích cực thúc đẩy hôn sự giữa con trai bà và Đường Miểu cũng chỉ vì bà yêu cái cây đại thụ nhà họ Tần này, không muốn Đường Miểu đắc tội Đường Khê.

Đường Miểu còn nhỏ, được bố Đường và Liên Nhã Ba nuông chiều, đầu cô chỉ toàn tình yêu, không nghĩ được gì khác, cứ nghĩ rằng mẹ Tống thích mình nên nhanh chóng cầm lấy quả cam, đắc ý nhìn Đường Khê nhướng mày.

Đường Khê phớt lờ cô ta, bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Liên Nhã Ba, thản nhiên lên tiếng: “Mọi người nói chuyện đi, con đi gặp bố.”

Thấy cô không quan tâm đến Đường Miểu, mọi người đều cảm thấy cô vẫn ngoan ngoãn như trước, làm Tần phu nhân rồi cũng không thay đổi, tính tình mềm mỏng, cũng không gây chuyện, nên bọn họ cũng không để ý lắm đến cô.

Bố Đường và những người thân khác đang ở trong một phòng khác, Tần Kiêu chưa đến, Đường Khê cũng không đến đó. Cô vào căn phòng nơi mình từng ở với món quà tặng bố trên tay.

Một lúc sau, bố Đường, Đường Hưng Xương, gõ cửa và đi vào, hỏi: “Có phải Tần Kiêu vẫn đang trên đường tới không?”

Đường Khê ừ một tiếng.

Đường Hưng Xương: “Bảy giờ sẽ khai tiệc, cậu ấy có thể đến kịp không?”

Đường Khê đáp: “Không chắc, đường tắc.”

“Bố hoãn tiệc lại đến khi Tần Kiêu tới.”

“Không thể biết được khi nào anh ấy mới tới, chúng ta cứ khai tiệc trước đi, không cần chờ anh ấy.”

“Thế sao được?” Đường Hưng Xương không đồng ý, “Bố chỉ có một người con rể duy nhất, con rể chưa đến đã khai tiệc thì ra thể thống gì nữa.”

Đường Khê không thèm để ý: “Vậy bố cứ chờ anh ấy đi. Hôm nay anh ấy không tới kịp thì những vị khách khác thế nào?”

Đường Hưng Xương: “…”

Tần Kiêu bây giờ là khách quý của Đường gia, cả Đường gia đều dựa vào Tần gia, tất cả mọi người chờ anh cũng không ai dám có ý kiến ​​gì, chỉ sợ cuối cùng nếu người không tới thì ông sẽ rất khó xử.

Nhưng nếu không đợi Tần Kiêu, khi anh đến sẽ cảm thấy bị xem thường, quay mặt bỏ đi, ông sẽ càng khó xử hơn.

Đường Hưng Xương tiến thoái lưỡng nan, nghiêm nghị hỏi: “Con không nói cậu ấy biết sao? “

Đường Khê trả lời: “Anh ấy đã đồng ý nhưng bị kẹt xe trên đường tới đây.”

Đường Hưng Xương lại hỏi: “Thế con có biết Tần Kiêu bây giờ đang ở đâu không? Không thì con gọi cho nó hỏi mất bao lâu mới đến được đi.”

Đường Khê không nghe ông: “Không phải bố không biết tính của Tần Kiêu, nói với anh ấy một lần là được rồi, chọc giận anh ấy có khi anh ấy sẽ không tới thật.”

Đường Hưng Xương biết tính khí của Tần Kiêu khi hai nhà gặp nhau lần đầu tiên, đến tận bây giờ cứ mỗi lần nhớ lại ông vẫn thấy sợ hãi không thôi.

Vậy nên chỉ cần Đường Khê nhắc đến sự nóng nảy của Tần Kiêu thì Đường Hưng Xương lập tức lo lắng.

Lúc bọn họ đang nói chuyện thì Liên Nhã Ba đi tới, quan tâm hỏi: “Sao vậy? Mọi người đều tới đông đủ rồi, sao Tần Kiêu còn chưa tới?”

Đường Khê mỉm cười vô tội: “Bà hỏi tôi làm gì? Anh ấy không tới thì bà phải hỏi anh ta chứ. Không phải bà có số điện thoại của anh ấy sao?”

Liên Nhã Ba đã quen với việc Đường Khê phải vâng lời mình nhiều năm qua, lập tức chất vấn: “Nó không phải chồng con à? Con thậm chí không thể quản được chồng mình sao?”

Đường Khê không sợ bà ta, đáp lại: “Anh ấy không phải là con rể của bà à?”

Liên Nhã Ba nghẹn họng, bất lực nhìn Đường Hưng Xương.

Đây là thủ đoạn thường dùng của Liên Nhã Ba, cô đã nhìn thấy nó vô số lần kể từ khi còn là một đứa trẻ ở Đường gia. Mỗi lần bà ta dùng biểu cảm này để đối mặt với Đường Hưng Xương đều là đang tố cáo chuyện gì đó với Đường Hưng Xương.

Khóc lóc than vãn mẹ kế khó làm, con gái thì ngỗ ngược, khó quản.

Đường Hưng Xương vỗ vai bà ta: “Em đi xuống trước đi, anh sẽ nói chuyện với Tiểu Khê.”

Liên Nhã Ba thúc giục: “Mau lên, khách đang đợi đấy.”

Liên Nhã Ba đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.

Đường Hưng Xương đi đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tiểu Khê, có phải con đang trách bố gả con vào nhà họ Tần không? Lúc đó bố cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để con liên hôn mà thôi.”

Vậy tại sao lại là cô mà không phải Đường Miểu?

Đường Khê suy nghĩ một chút, cũng không hỏi.

“Vậy nếu là bây giờ, bố có cách nào sao?”

Đường Hưng Xương: “…”

Bây giờ cũng không có cách nào khác, nhà họ Đường vẫn phải dựa vào nhà họ Tần.

Đường Khê mỉm cười, bình tĩnh nhìn Đường Hưng Xương: “Đừng nghĩ nhiều nữa, hôm nay là sinh nhật của bố, hãy vui vẻ lên.”

Đường Hưng Xương thực sự không thể cười nổi. Sau khi Đường Khê kết hôn, trừ ngày lại mặt, cô chưa bao giờ đưa Tần Kiêu đến nhà họ Đường ăn cơm khiến ông phải lấy sinh nhật năm nay của mình làm cái cớ tổ chức tiệc để mời Tần Kiêu đến.

Kết quả là bây giờ tất cả mọi người đều ở đây, ngoại trừ nhân vật chính, Tần Kiêu.

Ông ấy thực sự nghi ngờ chuyện Tần Kiêu bị tắc đường mà Đường Khê nói chỉ là một cái cớ, vì Tần Kiêu không có ý định đến đây.

Nhưng ông liếc nhìn Đường Khê đang ngồi trên giường, cũng không tiện hỏi thẳng, đành đi xuống lầu với tâm trạng nặng trĩu.

Đường Khê đã lâu không về, phòng đã lâu không có người ở nên hơi ngột ngạt, cô ngồi một lúc rồi ra hành lang hít thở không khí.

Vừa ra ngoài đã thấy Tống Ninh Viễn đi về phía mình.

Đường Khê xoay người muốn quay về phòng để tránh đi thì Tống Ninh Viễn bước nhanh đi tới, ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Tiểu Khê, sao em nhìn thấy anh lại muốn trốn tránh? Không còn xem anh là anh trai nữa sao? “

Cô không có quan hệ gì với anh ta và cũng không xem anh ta như một người anh trai.

Đường Khê chửi thầm trong lòng một câu, ngoài mặt tươi cười càng thân thiết hơn: “Đương nhiên không thể coi anh là anh trai rồi, bối phận không thể lộn xộn được. Chờ anh và Đường Miểu đính hôn, anh sẽ là em rể của tôi. Anh nên theo Đường Miểu gọi tôi là chị đi.”

Trên mặt Tống Ninh Viễn hiện lên vẻ buồn bã, “Tiểu Khê, em trách anh sao?”

Đường Khê: “…”

Sao nghe quen quen thế? Hình như lúc nãy bố cô cũng hỏi cô như vậy.

“Em biết đấy, trước giờ anh vẫn luôn chỉ xem Đường Miểu là em gái của mình.”

Đường Khê đáp lại bằng một nụ cười.

Tống Ninh Viễn buồn rầu nói tiếp: “Khi Đường thị xảy ra chuyện, anh đang ở nước ngoài, không biết chú sẽ sắp xếp một cuộc hẹn xem mắt cho em. Khi anh biết được thì đã quá muộn, em đã lĩnh chứng với Tần Kiêu rồi.”

“Không sao, cho dù anh biết sớm thì Tống gia cũng không giúp được gì.” Đường Khê không nhịn được nữa, phải lên tiếng mỉa mai anh ta, trên mặt nở nụ cười xán lạn, nghiêng người hỏi: “Anh đang muốn đi tìm Đường Miểu sao?”

Phòng của Đường Miểu ở bên phải phòng cô.

Cô thật sự không có hứng thú lắng nghe nỗi buồn của Tống Ninh Viễn, cuộc sống của cô bây giờ cũng không vui vẻ gì cho cam.

“Lần trước gặp em cũng không thấy Tần Kiêu đi cùng. Hôm nay là sinh nhật chú, anh ta cũng không về với em. Nếu sớm biết…” Tống Ninh Viễn thở dài, mơ hồ nói: “Anh thật sự hối hận.”

Đường Khê: “…”

Đường Khê cau mày: “Xin lỗi anh Tống vì phải cắt ngang lời anh nhưng tôi muốn hỏi anh, anh đang nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và chồng tôi với tư cách gì?”

“Tiểu Khê, chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc trước người mà trưởng bối hai nhà muốn đính hôn cũng chính là chúng ta. Nếu không phải Đường gia đột nhiên có chuyện, người mà em kết hôn hẳn là… “

“Tống tiên sinh.” Giọng điệu Đường Khê càng thêm gay gắt, “Xin cẩn thận lời nói một chút. Người cùng anh lớn lên là Đường Miểu, tôi và anh trước giờ không hề thân thiết gì.”

Khi còn bé Tống Ninh Viễn thường cùng Tống gia đến thăm Đường gia. Liên Nhã Ba sợ cô cướp đi hôn sự của Đường Miểu nên mỗi lần Tống gia đến đều cấm cô ra khỏi phòng rồi nói với mọi người rằng cô hướng nội, tính cách có phần quái gở, không thích gặp người ngoài.

Vậy nên Đường Khê và Tống Ninh Viễn thực sự không thân thiết.

Cô không biết Tống Ninh Viễn lấy đâu ra tự tin mà luôn cảm thấy cô thích anh ta.

Giống như cô không thể lấy anh ta là mất đi nguồn sống của mình, không thể tiếp tục tồn tại nữa.

Cô đã nhiều lần nói thẳng cô không có hứng thú với anh ta, nhưng Tống Ninh Viễn lại cho rằng vì ngại Liên Nhã Ba và Đường Miểu nên cô không dám thừa nhận tình cảm của mình.

Vẻ mặt Tống Ninh Viễn cô đơn: “Tiểu Khê, em đúng thật là đang trách anh.”

Đường Khê hơi ngước cằm lên, cười lạnh một tiếng. Sau khi làm xong, chính cô cũng sửng sốt.

Từ khi nào cô trở nên kiêu ngạo như Tần Kiêu vậy?

Tống Ninh Viễn cũng sửng sốt chốc lát, cảm thấy tính cách Đường Khê thay đổi rất nhiều so với trước.

Đường Khê không muốn nói chuyện với anh ta nữa nên quay về phòng.

Tống Ninh Viễn còn muốn ngăn cản cô lại thì ngoài hành lang truyền đến tiếng giày cao gót.

“Ninh Viễn, anh tới đây làm gì?”

Đường Miểu chạy tới ôm chặt cánh tay của Tống Ninh Viễn, cảnh giác nhìn Đường Khê.

Đường Khê thấy cô ta nắm chặt tay Tống Ninh Viễn thì mỉm cười đẩy cửa đi vào, khóa lại.

Cô lấy điện thoại ra, phàn nàn với Tô Chi.

Đường Khê: 【 Thật phiền phức. Từ khi bước chân vào nhà họ Đường, tao liên tục gặp những người tao ghét 】

Tô Chi lập tức trả lời lại.

【 Để tao đoán xem ai là những người phiền phức nhé. Mẹ kế của mày này, Đường Miểu này. Hôm nay là sinh nhật bố mày, Tống Ninh Viễn cũng sẽ đến 】

Đường Khê:【 Đúng vậy 】

Đường Khê tóm tắt những gì Tống Ninh Viễn vừa nói cho Tô Chi nghe.

Tô Chi đáp lại bằng những biểu tượng cảm xúc chửi rủa.

Tô Chi:【 Người này cũng thú vị nhỉ, anh ta cho rằng mình là ai? Phụ nữ khắp thiên hạ đều muốn vây quanh anh ta, anh ta xứng sao? Mau cưới Đường Miểu nhanh đi, để cô ta nhốt anh ta lại, đừng để anh ta hại những người khác 】

Đường Khê:【 Chán quá, tao muốn về nhà 】

Tô Chi:【 Tần Kiêu tới chưa? 】

Đường Khê:【 Chưa 】

Tô Chi:【 Mày có thực sự muốn anh ta đến không? 】

Đường Khê nói thật:【 Có. 】

Nếu Tần Kiêu ở đây, ít nhất cô không phải nghe những lời khó chịu đó.

Tô Chi:【Mày giống như nàng công chúa gặp nạn, chờ đợi bạch mã hoàng tử đến giải cứu vậy 】

Đường Khê:【 Này, làm ơn đừng nói với tao mấy lời buồn nôn như vậy nữa 】

Đường Khê định gửi cho Tô Chi gì đó thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Đường Khê còn tưởng rằng lại là Tống Ninh Viễn hoặc Liên Nhã Ba và Đường Miểu, không kiên nhẫn nói vọng ra, “Đừng quấy rầy tôi. Bây giờ tôi không muốn xuống, khi nào Tần Kiêu đến thì gọi tôi.”

Tiếng gõ cửa lập tức dừng lại.

Sau đó, Đường Khê nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, “Khê Khê, là anh.”

Đường Khê: “…”

Người bên ngoài là…

Tần Kiêu?

Giọng nói này là của Tần Kiêu, nhưng giọng điệu và cách xưng hô lại không phải.

Tần Kiêu luôn gọi cô là Đường Khê.

Anh gọi cô là Khê Khê từ khi nào vậy?

Đường Khê đứng dậy, ra mở cửa.

Cửa mở ra, Đường Khê ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục, nhìn mình với đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt hơi nhướng lên mang theo ý cười.

Đường Hưng Xương, Liên Nhã Ba và một nhóm người theo sau anh như đoàn tùy tùng, đứng chật kín trước cửa.

“Xin lỗi, anh tới trễ.”

Anh nhìn thẳng vào cô làm Đường Khê hơi mất tự nhiên, cụp mắt xuống không biết nên nhìn đâu.

Đường Hưng Xương cười nói: “Không trễ, vừa đúng lúc để khai tiệc.”

Tần Kiêu cau mày khi thấy Đường Hưng Xương cắt ngang.

Anh nói xin lỗi với Đường Khê.

Anh đưa tay, ra hiệu cho Đường Khê khoác vào.

Đường Khê thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, lại nghĩ đến những lời mới vừa nói trong phòng ngủ, xấu hổ cười cười, khoác lấy tay anh.

Cô biết đây là Tần Kiêu đang cho mình thể diện trước mặt người nhà họ Đường.

Đường Hưng Xương thấy quan hệ giữa Tần Kiêu và Đường Khê có vẻ tốt, không tệ như ông nghĩ nên mỉm cười rồi kéo những người khác xuống trước để nhường chỗ cho hai người họ.

Đường Khê nhướng mắt muốn cùng Tần Kiêu nói chuyện. Anh chú ý thấy động tác của cô, chủ động ghé tai lại gần.

Đường Khê thì thầm, “Tại sao mọi người lại đến?”

Tần Kiêu nhẹ giọng nói: “Anh không để ý, bọn họ tự đi theo.”

Đường Khê khịt mũi, không dám hỏi khi nãy anh có nghe rõ những lời mất kiên nhẫn kia của cô không, có lẽ là đã nghe được.

Dường như tâm trạng Tần Kiêu rất tốt, mọi người thay phiên nhau mời rượu anh cũng không thấy anh tức giận.

Nhưng Đường Khê sợ anh uống nhiều sẽ giống như đếm hôm trước, cô bảo anh đừng uống nữa thì anh lập tức lấy trà thay rượu, uống đầy một bụng nước.

Trên đường từ nhà vệ sinh về, anh bắt gặp một cô gái ở hành lang.

Anh chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, đút tay vào túi quần đi thẳng.

“Anh rể.” Đường Miểu gọi một tiếng ngăn anh lại rồi đi về phía anh.

Tần Kiêu bước sang một bên, xa cách nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Thấy anh hờ hững, Đường Miểu hơi sợ hãi, nắm chặt tay hỏi: “Anh rể có biết chị gái em quen Ninh Viễn trước khi gặp anh không?”

Tần Kiêu nhàn nhạt đáp: “Không biết.”

Đường Miểu nghẹn ngào: “Ninh Viễn là vị hôn phu của em, anh ấy là thanh mai trúc mã cùng lớn lên của chị, chị em vẫn luôn thích anh ấy.”

Tần Kiêu hơi ngước cằm lên, khẽ hừ một tiếng.

Thấy anh không tin, Đường Miểu nóng nảy, “Thật đấy. Lúc nãy em nhìn thấy họ đứng ở hành lang nói chuyện một lúc lâu, nửa tháng trước còn gặp nhau ở trung tâm thương mại.”

Tần Kiêu hỏi thẳng: “Cô nói chị gái mình thích hắn, vậy sao hắn lại trở thành vị hôn phu của cô?”

Đường Miểu không ngờ anh lại hỏi chuyện này, sửng sốt một chút, trong đầu nhớ lại những gì Tống Ninh Viễn nói với Đường Tịch, trong mắt hiện lên một tia ghen tị, “Bởi vì Tống gia và Đường gia có hôn ước từ trước, đúng ra chị gái sẽ đính hôn với Ninh Viễn, nhưng Tống gia không tốt bằng Tần gia nên chị đã lựa chọn gả vào Tần gia. Để không ảnh hưởng đến quan hệ với nhà họ Tống, gia đình không còn cách nào khác ngoài việc để em và Ninh Viễn đính hôn.”

Đường Khê nghe thấy giọng Đường Miểu khi cô đi đến cầu thang.

Phải nói rằng lời nói của cô ta khá hợp lý.

Vì chị tôi tham vinh hoa phú quý nên không quan tâm đến vị hôn phu mà gia đình đã sắp đặt, chọn gả vào gia đình giàu có hơn, gia đình đành phải để tôi thay thế.

Tại sao trước đây cô không nhận ra Đường Miểu lại biết ăn nói như vậy chứ?

Liệu Tần Kiêu có tin không?

Đường Khê nín thở, vô thức nắm chặt tay vịn cầu thang, muốn biết phản ứng của Tần Kiêu.

“Ý cô là cô phải nhặt đống rác mà chị cô đã vứt sao?” Giọng nói khinh bỉ của Tần Kiêu vang lên, “Cô còn không xứng nhặt thứ rác mà chị gái cô không cần. Đã rõ chưa?”

* Ghế đôn (ghế cuối giường)