Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Ngày hôm sau Giang Hạo Phong đi làm, Thẩm Thư Kiệt dậy sớm giúp y chuẩn bị tốt tây trang, liền đem mấy thứ đồ ngày hôm qua giấu đi lấy ra, đi tới phòng vệ sinh.

Giang thiếu gia nhíu mày tìm kiếm chung quanh, thấy người tiến vào liền trưng ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Dao cạo râu của tôi đâu.”

Thẩm Thư Kiệt không chút nào giấu diếm, trực tiếp giơ thứ gì đó ở trong tay ra cong cong khoé mắt cười: “Em giúp anh cạo nha.”

Giang thiếu gia vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt chờ mong.

Thẩm Thư Kiệt thấy y ngầm đồng ý, cầm kem cạo râu lên vẽ loạn trên mặt y, sau đó đắn đo vài giây nên bắt đầu hạ thủ từ chỗ nào. Cậu là lần đầu tiên giúp người khác cạo mặt thật sự là không biết phải xuống tay như thế nào, tay vừa duỗi ra múa máy vài đường cuối cùng vẫn là ôm lấy cổ y nói: “Ôm em lên cao một chút.”

Nói xong đã bị người ôm lên bệ rửa mặt, phía trước mặt của Giang thiếu gia bị vẽ loạn tựa như một ông lão râu bạc trắng, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy bộ dáng này của y thật mắc cười, vươn tay chỉnh sửa lại một chút bọt, điểm đến chóp mũi của Giang thiếu gia, còn chưa có kịp thưởng thức thành phẩm của mình, mặt đã bị đôi bàn tay to dính đầy kem của đối phương dí sát tới, sườn mặt vốn còn đang sạch sẽ lập tức liền nguyên một mặt toàn là kem cạo.

Thẩm Thư Kiệt từ trong tay y né ra, cụng trán của y cười nói: “Đại phôi đản[1]”. Sau đó một tay nâng mặt của y, tay còn lại cầm dao cạo râu phân biệt trái phải nghiêm túc giúp y cạo râu.

[1] Phôi đản: trứng thối.

Tiễn Giang thiếu gia rời nhà xong, Thẩm Thư Kiệt mới đơn giản thu dọn lại một chút, chuẩn bị làm một ít bánh quy, phòng bếp không có hộp thích hợp, cậu từ chỗ quản gia cầm lấy chìa khoá tủ trữ đồ, định bụng kiếm một cái.

Bên trong tủ đồ đặt đồng thời rất nhiều hộp bánh ngọt đủ kiểu dáng, quản gia nói với cậu có vài cái là đặc biệt tự làm, còn có vài cái Giang Hạo Phong cảm thấy tinh xảo nên cố ý lưu lại, Thẩm Thư Kiệt cảm thấy ngạc nhiên, Giang Hạo Phong cư nhiên lại có sở thích tàng trữ mấy hộp bánh này.

Cậu chọn một cái giản dị nhất trong số chúng, vừa định đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện trên hộp sắt có một cái logo cực kì quen thuộc.

Cậu nhìn dòng chữ ở trên, lập tức liền giật mình một phen.

Cái tên này đối với cậu mà nói là cực kì quen thuộc, cùng tiệm bánh trước đây cậu làm giống nhau như đúc. Cậu giật mình lặng yên một lát, lật ngược lại dưới đáy hộp, phía dưới là địa chỉ cùng phương thức liên hệ, khiến cậu càng thêm xác định được tiệm bánh này là ở đâu tới.

Cậu như là sắp vạch trần được một sự thật nào đó, thân thể cũng vì thế mà căng chặt, hộp sắt cầm trong tay cũng để sang một bên, bắt đầu từng cái từng cái ở trên giá lấy xuống nhìn một lượt.

Từng hộp to nhỏ có tới mấy trăm cái, mà cái logo kia gần như là chiếm hết phân nửa.

Cậu nhớ rõ Giang Hạo Phong có ghé qua vài lần tự mua bánh ngọt, nhưng số lượng tuyệt đối không thể nhiều như vậy được.

Hơn nữa cái tiệm bánh ngọt đó trước cả khi hai người kết hôn với nhau cũng đã không còn, hai tay cậu phát run, bắt đầu tìm kiếm ngày sản xuất ở trên hộp.

19 tuổi…

21 tuổi…

18 tuổi…

Ấn theo từng hộp không nhiều lắm, nhưng là ngày tháng năm đều rất rành mạch, toàn bộ thời gian đều tại sau khi bọn họ quen nhau, trước khi bọn họ kết hôn.

Ở trong đầu cậu hiện lên vô số hình ảnh, từ lúc gặp nhau tới khi kết hôn, tất cả hình ảnh vụn vặt nhỏ nhất, cuối cùng dừng lại tại hình ảnh Giang Hạo Phong diện vô biểu tình nói với cậu: “Cậu không thích tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng không thích cậu.”

Cậu trước đó không biết tính tình của Giang Hạo Phong, nghĩ rằng y nói không thích, thì chình là không thích.

Trong lòng cậu dự đoán được một cái đáp án khẳng định, mới vừa lấy điện thoại ra, lại nhận được điện thoại từ Lý Minh gọi tới, cậu điều chỉnh lại một chút mới mở miệng nói: “Lý tổng, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Tiểu Thẩm gần đây có phải bắt đầu tiếp nhận lại công tác đúng chứ?”

“Ân.”

“Thật khéo, bên này có một chương trình thực tế, ban tổ chức cực kì muốn mời cậu tham gia, điện thoại tới cho tôi luôn này, cậu xem có thể tham gia một chút được không?”

Nếu không phải ban tổ chức bên kia quấn lấy không buông, Lý Minh cũng sẽ không tự chủ động liên hệ với cậu, Thẩm Thư Kiệt suy nghĩ vài giây lập tức đáp ứng, cậu không thể không nể mặt mũi của Lý tổng.

“Đi, cùng hai người mới của Hồng Thiên nữa, cậu vất vả dẫn theo bọn họ nhé.”

“Lý tổng nói quá rồi.”

Cúp điện thoại xong, Thẩm Thư Kiệt do dự một lát, cuối cùng vẫn là không có gọi cho Giang Hạo Phong. Cậu nghĩ, nếu đây là sự thật, Giang Hạo Phong đột nhiên bị vạch trần ra, chắc chắn sẽ không thể nào tự nhiên được.

Thời điểm khi Giang Hạo Phong trở về Thẩm Thư Kiệt đang thu dọn đồ vật này nọ, y có chút nghi hoặc hỏi: “Có công tác?”

Thẩm Thư Kiệt gật đầu: “Tiếp nhận một chương trình thực tế.”

Giang Hạo Phong vừa nghe lập tức có chút mất hứng: “Em trước giờ đâu có tiếp nhận mấy loại chương trình này.”

“Là Lý tổng để em dẫn người mới cùng đi.”

Giang thiếu gia nhíu mày: “Lý Minh ép buộc công tác của em?” Nói xong liền lấy điện thoại ra.

Thẩm Thư Kiệt vốn còn đang ngồi trên giường, thấy động tác của y, lập tức đứng lên nhào tới chỗ đối phương, Giang Hạo Phong bị người ta nhào tới có chút cả kinh, lập tức nâng mông cậu lên để cho chân của cậu vắt ngang qua hông mình, Thẩm Thư Kiệt tựa như gấu Koala ôm lấy y cười cười: “Em chỉ là muốn trải nghiệm một chút, vả lại công ty an bài công tác, đi là chuyện dĩ nhiên.”

Giang Hạo Phong ôm lấy cậu đi tới bên giường trên mặt mất hứng: “Lần này em đi công tác là chiếm dụng thơi gian của tôi.”

Thẩm Thư Kiệt hay tay nâng lấy sườn mặt của y, cười tủm tỉm hôn y một ngụm: “Chiếm dụng thời gian của anh lúc nào chứ?”

Giang Hạo Phong có chút không được tự nhiên, lập tức nói sang chuyện khác: “Phải đi bao lâu.”

“Dạng như vậy, có thể là hai ba tuần đi.”

Giang thiếu gia “ừm” một tiếng như cũ bất mãn.

Thẩm Thư Kiệt làm ổ trong lòng y cong cong khoé mắt cười xấu xa: “Nói mau, em chiếm dụng thời gian của anh lúc nào?”

Giang thiếu gia sắc mặt không được tốt lắm mà nhìn chằm chằm cậu: “Em tự biết.”

“Em biết là chuyện của em, anh không nói với em là chuyện của anh.”

“…”

Thẩm Thư Kiệt suy tư hỏi y: “Giang Hạo Phong, anh nói hiện tại chúng ta có được tính là đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt không?”

Giang thiếu gia nghiêm trang nói: “Cái gì mà tình yêu cuồng nhiệt, kết hôn cũng đã lâu như vậy rồi.”

“Vậy anh thích em sao?”

“Em nói xem?”

“Anh cho tới bây giờ cũng chưa nói qua anh thích em, cho nên em làm sao biết được.”

“…”

Thẩm Thư Kiệt ôm lấy cổ y tinh tế hôn vài cái: “Em đều thích anh như vậy rồi, vậy anh có thích em không?”

Cậu nói thẳng ra còn có chút thành khẩn, hai mắt trong suốt, ngoài trừ tràn ngập nhu tình, không còn bất cứ tia tạp chất nào khác: “Giang Hạo Phong, em thích anh, anh có thích em không?”

Ngữ khí nghiêm túc như vậy khiến y không tự chủ được mà mở miệng nói: “Nếu không thích em, tôi cưới em làm…” Giang thiếu gia nói còn chưa xong đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng ngậm miệng không nói nữa.

Thẩm Thư Kiệt trước đó nguỵ trang ánh mắt thản nhiên đột nhiên nảy lên một tầng nước, yết hầu cậu như là bị nghẹn lại, trong lòng ê ẩm trướng trướng, không biết là đau, hay là vui sướng.

Giang Hạo Phong thấy biểu tình của cậu chỉ biết mình đã bại lộ, y quay đầu sang một bên, tính toán mặc kệ Thẩm Thư Kiệt có hỏi cái gì đi nữa cũng quyết chết không thừa nhận.

Đợi một hồi lâu, Thẩm Thư Kiệt cũng không có nói chuyện, cậu chậm rãi tựa đầu vào hõm cổ của Giang Hạo Phong, im lặng mà ôm y, mãi cho đến khi bên cổ cảm nhận được ấm áp ướt át, bên tai mới truyền đến một thanh âm nho nhỏ: “Vậy ra anh thích em lâu như vậy a.”