Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Thẩm Thư Kiệt bị lăn lộn gây sức ép cả một buổi tối, thẳng cho đến khi không thể bắn ra cái gì nữa, mới mềm nhũn xin tha ôm lấy cổ Giang Hạo Phong nặng nề thiếp đi. Giang Hạo Phong buổi sáng còn có một cuộc họp quan trọng, lúc tỉnh dậy thì Thẩm Thư Kiệt bên cạnh vẫn còn đang an ổn yên giấc không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, y cúi xuống hôn trán cậu một cái mới bắt đầu đi làm.

Vương Bằng gọi ba cuộc điện thoại mới mang Thẩm Thư Kiệt tỉnh dậy, toàn thân cậu vô lực mà chậm rãi mở mắt ra, tiếp nhận điện thoại khàn khàn mở miệng: “Vương ca?”

Vương Bằng đem điện thoại lấy xuống bên tai, xác định đúng tên rồi, mới nghi hoặc hỏi: “Giọng của cậu làm sao vậy?”

“Không có việc gì, tối hôm qua uống hơi nhiều thôi.”

“À, vậy chiều nay đến chỗ của Mục Kiến Xuyên hoá trang với chụp vài tấm ảnh nha.”

“Nhanh như vậy?”

“Nhanh cái gì chứ, trước chụp vài tấm ảnh, chụp xong còn phải nhanh chóng tiến vào đoàn kịch nữa, nam nữ chủ đều quay được một nửa rồi, phân diễn của cậu cùng nữ chủ cũng không ít, cô ấy còn đang trông mòn còn mắt kia kìa, tiến vào đoàn kịch còn phải nhanh chóng đem mấy phân diễn của cậu quay cho xong, sau đó lại đi lên núi lấy cảnh nữa.”

“Được, buổi chiều tôi liền qua đó.”

“Giọng của cậu sao lại khàn dữ vậy? Mấy chai rượu ngày hôm qua lợi hại vậy sao?”

“Không có việc gì đâu Vương ca, tôi uống nhiều nước một chút là được.”

“Được rồi, tự chăm sóc chính mình cho tốt đó.”

Cúp điện thoại, Thẩm Thư Kiệt liền ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi một lát, sau đó mới đứng lên thay quần áo xuống lầu. Dì Vương thấy cậu đi xuống, liền đem bữa sáng đã chuẩn bị tốt bày đến trước mặt cậu, sau đó còn giúp cậu lót một miếng nệm gối thật dày dưới ghế, Thẩm Thư Kiệt đứng ở một bên nhìn bà bận rộn bận rộn, đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng.

Ăn xong bữa sáng, quản gia đưa cậu đến chỗ của Mục Kiến Xuyên ở ngoại ô chụp ảnh, mới yên tâm rời đi.

Vương Bằng cắn một điếu thuốc ở trong miệng nhướn mày nhìn cậu: “Cậu say cũng quá lợi hại đi.”

Thẩm Thư Kiệt trên mặt tái nhợt treo lên biểu tình có chút xấu hổ, Vương Bằng nhìn vẻ mặt của cậu cười rộ lên hai tiếng: “Đi thôi.”

Hoá trang phải mất ba bốn giờ đồng hồ, Thẩm Thư Kiệt chịu đựng phần eo bủn rủn của mình, lại không có biểu hiện ra bản thân mình không khoẻ chỗ nào, trang phục tạo hình có hai bộ, một bộ là thuộc môn phái, một bộ là hiệp khách gọn gàng.

Tay áo rộng mở màu xanh nhạt, áo lót tinh thuần màu đen, bên hông còn có một cái đai lưng đồng màu, trên đai lưng rủ xuống một miếng tiểu bài bằng gỗ đào tinh xảo, một tay nắm chặt nhuyễn kiếm sắc bén, chuôi kiếm còn quấn quít chằng chịt dây tơ hồng, càng hiện rõ ra những ngón tay khi cầm kiếm, tựa như bạch ngọc sáng trong.

Nhân viên trang điểm cuối cùng giúp cậu chỉnh sửa lại một chút kiểu tóc mới vừa lòng rời đi. Dưới ống kính, thanh kiếm hiên ngang thẳng tắp tới mây xanh, tựa như quan ngọc.

Mục Kiến Xuyên đứng ở một bên nói với Vương Bằng: “Diễn xuất quá kém, chỉ có cái mặt là nhìn được.”

“Nào có ai hoàn mỹ bao giờ, luôn phải có một cái cửa sổ đóng chặt chớ.” Nói xong điện thoại liền vang lên, hắn cùng Mục Kiến Xuyên nói một tiếng, sau đó mới tiếp nhận: “Lý tổng? Được, tôi biết rồi.”

“Lý Minh?”

“Ân, ổng ở gần đây, nói muốn tạt ngang qua xem.”

“Hắn xem cái gì?”

“Chắc là xem tiến độ công tác đi.”

Bận trăm công nghìn việc Lý tổng còn đảm đương thêm chức vụ lái xe dùng một lần cho Giang thiếu gia, Giang Hạo Phong vừa họp xong liền vội vã chạy về nhà kết quả lại vồ hụt, người cũng không thấy đâu,  quản gia nhìn vẻ mặt sốt ruột của y, chủ động nói cho y Thẩm Thư Kiệt sáng sớm đã ra khỏi cửa đi làm, Giang thiếu gia cau mày trước sau vẫn là không yên lòng, trực tiếp gọi cho Lý Minh một cú điện thoại, nói với hắn, y muốn tìm người.

Lý tổng bận đến chân cũng muốn gác lên gáy, còn phải đem Giang thiếu gia đưa ra ngoại ô gặp bà xã, hắn ngẫm lại liền cảm thấy chính mình mang tiếng là bạn bè thật chất lại chẳng có địa vị khỉ gì, ở trong mắt Giang thiếu gia ngoài trừ có thể đi cửa sau, cũng chẳng còn tác dụng gì khác.

Vương Bằng đứng ở ngoài chờ Lý Minh, kết quả trên xe lại bước xuống hai người, hắn cùng Lý Minh chào hỏi một tiếng, lại nhìn Giang Hạo Phong: “Vị này là?”

“Bạn của tôi.”

Lý Minh cũng không có giải thích nhiều, đi theo phía sau Vương Bằng vào bên trong. Thẩm Thư Kiệt chụp xong bộ ảnh đầu, vừa mới chuẩn bị đổi một bộ quần áo khác, liền nhìn thấy Giang Hạo Phong nghênh diện đi vào, cậu hơi hơi kinh ngạc, đi tới phía sau lưng của Giang Hạo Phong cong cong khoé mắt nở nụ cười, nhanh chân tiến lên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Giang thiếu gia lần đầu nhìn thấy cậu mặc đồ cổ trang, tầm mắt nhất thời không dời đi được, y tạm dừng vài giây mới mở miệng nói: “Lý Minh rủ tới xem.”

Đứng ở phía sau cùng Mục Kiến Xuyên hàn huyên, Lý tổng khoé miệng run rẩy, vội vàng quay đầu nói: “Tiểu Thẩm, thế nào có mệt hay không?”

Thẩm Thư Kiệt khách khí nói: “Không mệt nhọc, cảm ơn Lý tổng.”

Lý Minh đơn giản hỏi vài câu trên phương diện công tác, đã bị một cú điện thoại gọi hồn đi, Giang thiếu gia nhìn theo bóng dáng của hắn ra khỏi cửa lớn, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

Thẩm Thư Kiệt cười hỏi: “Anh là chờ em hả?”

Giang thiếu gia ấy vậy mà lần này không kiếm cớ nữa, đơn giản nói trắng ra mà “ân” một tiếng, không thèm nhắc lại nữa.

“Vậy anh tìm chỗ nào ngồi xuống đi, em đi đổi trang phục diễn.”

Giang Hạo Phong gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Thư Kiệt, phát hiện hai chân cậu thỉnh thoảng hơi run lên, sau đó lại cưỡng ép chình mình đi thẳng lại. Hai hàng lông mày của y cũng nhíu lại thành chữ xuyên.

Tối hôm qua lúc chạm mặt người này, Vương Bằng liền cảm thấy có chút quen mắt, nhưng hiện tại lại chẳng thể nhớ nổi người này là ai, hắn đoán đối phương hẳn là người nhà mà trước đây Thẩm Thư Kiệt đã từng nói, quan sát một chút, mới thuận tay đem cái ghế dựa đưa đến bên người Giang Hạo Phong: “Anh ngồi xuống chờ đi.”

Giang thiếu gia mặt không chút thay đổi nói cảm ơn, cũng không có ngồi xuống. Vương Bằng đứng ở bên cạnh y bắt chuyện: “Bộ diễn này mà lên sóng, hẳn là rất ‘hot’ nha, Thư Kiệt điều kiện không tệ hơn nữa còn rất chịu khó, sẽ đạt được thành tựu.”

Giang Hạo Phong gật đầu: “Cảm ơn Vương tiên sinh đã chăm sóc cho em ấy.”

Vương Bằng rất ít khi bị người khác xưng hô quy củ như vậy, lập tức có chút mất tự nhiên, hắn ha ha nở nụ cười: “Điều nên làm điều nên làm.”

Bộ trang phục thứ hai không có kinh diễm tinh tế như bộ đầu tiên, lần này là giang hồ kiếm khách, áo lam xanh bó bên ngoài là áo trắng giày đen, nhuyễn kiếm dắt bên hông, sau lưng có một cái mũ đội. Nhân viên hoá trang đem tiểu bài bằng gỗ đào trước đó đưa cho cậu, làm đạo cụ.

Mục Kiến Xuyên đối với lần chụp này phi thường để bụng, phần lớn tạo hình của các diễn viên đều đã được tuyên truyền hết ra ngoài, chỉ có vai sư huynh này là bảo trì thần bí, phía trên mỗi ngày đều luôn thúc giục, chỉ có thể run rẩy tay hồi phục: sư huynh là nhân vật then chốt, sẽ không làm cho mọi người thất vọng.

Thẩm Thư Kiệt làm mấy động tác, cũng chưa được thông qua. Mục Kiến Xuyên lại bị cậu khơi dậy cái tính tàn bạo của mình, hắn xé giọng kêu lên: “Mộc bài là sư muội cậu tặng!! Ánh mắt chú ý ánh mắt!! Khoé miệng không cần phải cười cứng ngắc như vậy!! Bình thường cậu cười thế nào thì cười y chang như thế với ống kính cho tôi!! Ống kính có thể đem cậu ăn thịt hả!!! Cậu sợ nó làm mẹ gì chứ!!”

Thẩm Thư Kiệt gật đầu, sau đó lại nghiêm túc nhìn chăm chú mộc bài ở trong tay hơi hơi kéo lên khoé miệng.

“Trạng thái không đúng!”

Thẩm Thư Kiệt có chút không nắm chắc được cảm xúc của mình, chỉ có thể mù quáng sửa lại.

Mục Kiến Xuyên tức giận vươn tay chỉ về hướng Giang Hạo Phong: “Cậu vừa rồi cười với y như thế nào thì cười thế ấy coi!! Dùng trạng thái đó mà cười cho tôi!!”

Thẩm Thư Kiệt đột nhiên nhớ tới Giang Hạo Phong cũng đang có mặt tại chỗ này, cậu có chút xấu hổ, biểu hiện của mình kém như thế, đều bị y nhìn thấy hết trơn rồi.

Ánh mắt Giang Hạo Phong chậm rãi đảo qua Mục Kiến Xuyên đang nổi giận lôi đình, lại nghiêm trang mà nhìn Thẩm Thư Kiệt, hai người đối diện với nhau vài giây, đột nhiên khoé miệng Giang thiếu gia mở ra một khẩu hình, rất nhanh sau đó liền vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, Thẩm Thư Kiệt lập tức đọc hiểu được ý của y, trong nháy mắt con người đều cong lên thành hình trăng non, Mục Kiến Xuyên vỗ cái bụp lên nhiếp ảnh: “Chụp chụp chụp, mau chụp lại.”