Bên khía cạnh khác, Cô bạn thân Nhã Kiều vẫn còn đang say giấc trêи giương....Một lúc sau mới tĩnh, Đầu cô ấy vẫn còn đau nhức nhối.Chợt nhớ ra thiếu thiếu cái gì đó....lúc sau mới nhớ tới cô bạn thân đi uống cùng cô hôm qua.

Nhã Kiều gấp gáp đứng dậy lục tìm điện thoại,mặc dù vẫn còn cảm thấy choáng váng,nhưng vẫn rất là lo lắng lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì,nếu có chuyện chắc chắn coi không bao giờ tha thứ cho bản thân mình!#

Hồi sau cô mới Tìm điện thoại ,cô nhanh chóng bấm vào dãy số điện thoại gọi cho Mỹ Tuệ, cuộc gọi lần thứ nhất chỉ nghe tiếng:

- Tút , Tút.....

Không ai nhận điện thoại....Nhã Kiều gọi lại lần nữa, cũng chỉ nghe thấy tiếng của tổng đài,...Cô bắt đầu hồi hộp lo sợ,cô liên tục gọi đến thứ n lần vẫn không ai nhấc máy...Cô nhanh chóng sữa soạn bản thân, chạy sang phòng bên cạnh tìm Mỹ Tuệ nhưng vẫn chẳng thấy ai.

Cô liền chạy ra bấm thang máy , để đến bàn tiếp thị, tới nơi cô hỏi :

- Cô có thấy cô gái hôm qua ở phòng bar 125 không?

Cô tiếp thị vui vẽ trả lời:

- Dạ thưa quý khách để tôi kiểm tra lại ạ.

Sau một hồi không lâu cô tiếp thị nói tiếp:

- Dạ thưa tiểu thư... chúng tôi không thấy....nhưng khi nhân viên dọn dẹp vệ sinh hôm qua có thấy phòng 125 ở tầng trêи để lại giỏ cặp và chiếc điện thoại.Bây giờ tôi sẽ lấy đồ của bạn tiểu thư....xin chờ một chút

Cô cũng lên tiếng

- Được rồi!

Trong lúc chờ nhân viên lấy đồ.... cô rất lo lắng nắm chặt hai bàn tay mình run bần bật.5 phút sau cô nhân viên đưa đồ cho cô, rồi lên tiếng:

- Đây đồ của cô thưa tiểu thư

- Cảm ơn cô.

- Đây là trách nhiệm của chúng tôi.

Cô gật đầu sau đó nhanh chân đi lấy xe mình để đến nhà Mỹ Tuệ. trêи đường đi cô không ngừng mong bạn thân an toàn.

Đến khu chung cư X ,cũng có thể khu này khá tốt và an toàn và vô cùng sạch sẽ nhưng cùng với chi phí kha khá cao.Khu chung cư này có 26 tầng còn nhà cô ở tầng 24...cũng có thể nói nhà cô là nơi lí tưỡng ngắm thành phố khi về đêm.

Nhã Kiều dừng xe tại chỗ bãi đổ xe....nhanh chân đến thang máy đến nhà cô....tới nơi cô bấm chuông cửa liên tục sợ là không thấy cô chong nhà:

- Reenggg.....

Một lúc sau cửa mới mở khi cánh cửa được mở ra Nhã kiều liền ôm lấy cô bạn thân nói:

- Ơn trời.... hóa ra là cậu ở đây.... làm tớ lo lắng muốn chết.

Cô chỉ cười nhưng cũng không cười nổi vì cô bạn thân ôm cổ làm cô ấy khó thở...Cô đành lấy tay vỗ nhẹ vào vai Nhã Kiều cùng với lên tiếng:

- Cậu làm tớ khó thở quá đấy....Buông tay ra được rồi đó ,không chết vì say mà chết vì cậu quá...

Khi nghe cô nói vậy cô ấy liền thả tay ra.... nhìn cô cười nói:

- Được rồi cậu không sao là tốt rồi....mà cậu tính không mời tớ vào nhà sao,muốn tớ đứng đây nói chuyện với cậu hả.

Cô cũng thản nhiên đáp lại:

- Đâu có ,tại cậu ôm tớ trước ấy chứ làm tớ chưa kịp mời cậu vào nhà

- Thế bây giờ có mời tớ vào không đây?

- Có có! Xin mời tiểu thư vô nhà!

- Vậy thì không khách khí nữa

Nhã Kiều nhanh chân tháo dày cao gót rồi bước vô nhà ngồi sopha...còn cô thì đóng cữa sau đó cung theo sau cô ấy.

Nhã Kiều vẫn còn mơ hồ chuyện hôm qua tại sao cô ấy còn ngủ khách sạn mà bạn thân về nhà rồi?Nên cô ấy lên tiếng hỏi:

- Hôm qua khi uống xong cậu về thẳng nhà luôn sao? Chẳng phải tớ đặt 2 phòng ở khách sạn, một phòng của cậu một phòng của tớ sao? Tại sao chỉ có mình ở lại?

Có quá nhiều câu hỏi từ cô bạn thân khϊế͙p͙ cô cũng ấp úng giải thích như thế nào chuyện đó cho hợp lí....may mà cô nhanh trí biện minh ra được lí do:

- thì do hôm qua khi 2 đứa mình uống xong tớ đưa cậu về phòng mà tớ thấy tớ không quen ngủ trong khách sạn đấy nên mới đi về thôi mà.

Cuối cùng cô cũng có lí do khá thuyết phục , nhưng làm sao cô có thể qua mắt được đứa bạn thân lâu năm như cô ấy, vì mỗi lần hai người đi bar đều ngủ lại khách sạn qua đêm ở đó dù say khướt như thế nào.Nhã Kiều nhìn vào mắt Mỹ Tuệ thấy vậy cố né tránh

Nhã Kiều liền lên tiếng:

- Có phải sự thật như thế không? Cậu nói xạo tớ....nói đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cậu?

Cô cũng thật hết cách....với cái tính bướng bĩnh của cô tiểu thư này nếu không hỏi cho ra lẽ sẽ không bỏ qua cho cô.Cuối cũng cô cũng kể sự tình hôm qua.

Nhắc tới đây sau khi xảy ra chuyện cô liền một mạch chạy về nhà và cũng quên mất cô tiểu thư còn trong khách sạn, khi tới nhà cô chỉ tắm rửa lau chùi những dấu hôn đã để lại trêи người cô.....lúc đó cô cảm thấy bản thân thật là xấu xa,nhục nhã....cô cũng chỉ biết khóc thôi rồi cũng bình tĩnh chở lại....sau một hồi mới nghe thấy chuông cửa kêu lên.

Sau khi Tiểu Kiều nghe xong, cảm thấy rất có lỗi, cô ấy vừa nói vừa khóc:

- Huhu! Tớ xin lỗi đều tại tớ mà cậu mất đi sự Thanh sạch, mà còn là một người không quen biết.

Khi nghe nói vậy cô cũng chỉ cười nhẹ nói:

- Không sao đâu không phải lỗi của cậu....nếu tớ không tin người quá đã không xảy ra việc như vậy

- Không phải lỗi của cậu đều tại tớ rủ rê nên mới thế.

- Không phải đâu nhưng không sao thật mà dù gì nó cũn xảy ra rồi.quên nó đi ha.

Cô cũng chỉ nói vậy để an ủi bạn thân để cô ấy không khóc nữa.Nhưng sâu thẳm trong cô chẳng biết cách an ủi bản thân thế nào.

- Thôi nín đi nào, không sao rồi, mà cậu ăn chưa? Nếu chưa chúng ta cùng đi ăn.

-Ok! Tớ sẽ giấu hết mọi chuyện về cậu nên cậu không cần lo.

- Ừm .... tớ cảm ơn.... mà cậu hãy đi rữa mặt đi rồi cùng đi ăn...

- Được rồi tớ đi liền đây.

Còn ở một người khác sau khi đến công ti, trong lúc đang họp anh cũng không tài nào tập trung nổi , vì anh nhớ đến mùi hương của cô cùng với đôi môi ngọt ngào và cả cơ thể của cô, anh muốn chiếm lấy giữ cho riêng bản thân.

Khi đang họp về các ứng dụng mới về tin học ra thị trường, Trong khi đó nhân viên đều đang tập trung về bản kế hoạch thì khi thư kí hỏi sếp mình về bản kế hoạch:

- Dạ thưa sếp!

các nhân viên ai cũng cảm thấy rất lạ, khi thấy anh không tập trung , đây là lần đầu tiên họ thấy anh như vậy,họ ngạc nhiên vô cùng,Mặc dù lên tiếng như thế anh vẫn không nghe làm cậu thư kí cũng thấy lạ nhưng vẫn lại phải lên tiếng lần nữa mặc dù sợ hãi.

- Dạ thưa sếp! ngài thấy kế hoạch như thế nào?

Lúc ấy anh mới về hiện thực... nhìn chằm vào thư kí.... làm cậu ta và tất cả những người trong phòng họp đều sợ hãi..... Lúc này a mới lên tiếng:

- Được rồi họp tới đây thôi.... lần khác họp lại.....giải tán đi.

Anh đứng lên đi trước thư kí mở cửa cho anh ra....mọi người ai cũng đứng lên chào anh.

Bây giờ các nhân viên mới cảm thấy nhẹ nhõm trong người vì thoát khỏi sự căng thẳng của sếp giành cho họ.