Sáng sớm....Mỹ Tuệ tĩnh thức quay sang nhìn thấy Hàn vẫn còn nằm bên cạnh vui mừng biết bao.Cô lấy tay sờ vào mũi của anh. Hàn tĩnh thức nhưng mắt vẫn nhắm .Anh bắt lại tay cô và nói:

-" Nghịch đủ chưa"

Mỹ Tuệ hón ha hón hén giả vờ ngủ, như chẳng biết chuyện gì.

Anh nghe thấy Mỹ Tuệ không trả lời nên mở mắt nhìn sáng thấy cô đang giả vờ ngủ.Nhanh chóng hôn lấy đôi môi hồng của cô. Mỹ Tuệ vẫn im im cứ giả vờ ngủ. Trình Hàn thấy cô cứ giả vờ liền càng lúc càng hôn sâu vào lưỡi cô. Mỹ Tuệ nhận thức được sự nguy hiểm nên nhanh chóng mở mắt ra đẩy anh sang một bên. Trịnh Hàn vì đỡ tay không vững liền bị đẩy sang bên cạnh.

-" Chả phải lúc nãy em ngủ sao? Sao bây giờ lại tĩnh rồi"

-" Tại anh.....! Thôi em dậy đã!"

Mỹ Tuệ đứng dậy, Hàn liền ôm lấy cô từ phía sau, cằm dựa vào vài cô, liền hôn nhẹ trêи má.

-" Anh làm gì vậy? em phải đi rữa mặt cơ đấy"

-" Lát nữa anh rữa cho em, cho anh ôm như này một chút nữa"

-" Chả phải, hôm qua anh ôm nhiều rồi"

-" Đó là hôm qua, hôm nay là hôm nay"

Mỹ Tuệ cũng chịu thua anh, đành chấp nhận để anh dựa một lúc.Mới đó đã 5 phút.Trịnh Hàn liền ẩm Mỹ Tuệ vào trong phòng vệ sinh.Mỹ Tuệ bất ngờ khi anh làm vậy liền lên tiếng:

-" Anh....Anh làm gì vậy?"

-" Để anh đưa em vào trong, chả phải hôm qua em chưa tắm hay là để anh....?" Hàn cười nham hiểm ánh mắt đầy dẫy sự ɖâʍ ɖu͙ƈ.

Mỹ Tuệ ý thức được độ nguy hiểm nhanh chóng kiếm cớ với anh:

-" À à....em chưa muốn tắm, em muốn rữa mặt rồi ăn sáng" cô nũng nịu trêи người anh cọ cọ đầu trêи ngực anh.

Hàn thấy thế cũng đành nghe theo cô, biết được cô muốn từ chối anh mà.

-" Được rồi để anh rữa cho em, không được từ chối anh nữa?"

Mỹ Tuệ cũng chỉ đành gật đầu nghe theo anh. Hàn đánh răng rữa mặt cho Mỹ Tuệ xong, cô lấy dao cạo râu cho anh, bởi mấy tuần nay anh chưa cạo, mỗi lần cọ xát mặt cô đều nhột nhột.

-" Để em cạo râu cho anh"

-" Em làm được không?"

-" Không tin em ư?" Cô bĩu môi

-" Anh tin em, chỉ sợ tay em bị bẩn"

Cuối cùng vẫn là cô cạo cho anh,Mỹ Tuệ cạo từ trêи xuống từ từ nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên cạo nên cô cũng cẩn thận và rất tỉ mỉ nữa. Cạo xong cô lấy khăn lau hai bên má và cằm cho anh.

-" Xong rồi đấy"

-" Cũng được đó, rất sạch" hay đưa má mình nhìn ngắm trong gương bên trái lại bên phải.

Họ làm vệ sinh cá nhân, Mỹ Tuệ lấy một bộ vest cho anh, còn có cà vạt nữa.Cô thắt cà vạt cho anh và chỉnh sửa quần áo cho anh.Ngắm nhìn mình trong gương Trịnh Hàn bảo:

-"" Rất đẹp, vợ anh chọn khéo lắm" anh lấy tay chạm nhẹ vào mũi cô, hai người nhìn nhau cười nói rất vui vẽ. Thế là họ xuống nhà ăn cơm.Vẫn là những món ngon lại mắt và đầy đủ dinh dưỡng, phù hợp với phụ nữ có thai.

Trịnh Hàn ăn xong rôid cũng chào tạm biệt cô, rồi đi làm.....Mọi việc vẫn cứ thế trôi qua đã một tháng.

[....]

Trong một con phố.....Khả Di đang đi dạo xung quanh đấy..... Đột nhiên bụng cô lên cơn đau, co thắt.... Bên cạnh đấy có một chiếc ghế, Khả Di nhìn thấy liền cố gắng qua đó ngồi, nhìn xuống chân mình, thấy bản thân đã bị vỡ nước ối, mà lúc này người giúp việc đi theo cô đã đi mua nước. Khả Di không còn cách nào đã gọi điện cho Sở Khiêm.

Sở Khiêm bây giờ đang có một cuộc họp rất quan trọng nữa.....Đang tập trung họp, đột nhiên tiếng điện thoại của anh vang lên. Mọi ánh nhìn đều hướng về anh. Anh nhìn qua điện thoại, thấy đó là của Khả Di, liền đứng lên xin lỗi mọi người rồi ra ngoài nghe điện thoại.

-" Xin lỗi mọi người tôi ra ngoài một chút"

[...]

-"" Alo.....Khả Di"

-" Sở Khiêm.... Em ....em hình như sắp sinh rồi?"

-" Em đang ở đâu nói cho anh biết"

Lúc này Khả Di đã được người dân xung quanh đấy đưa vào bệnh viện để sinh....Lúc này người giúp việc nhìn thấy cũng liền hấp hối theo Khả Di vào trong taxi đi đến bệnh viện, nếu bây giờ mà gọi cứu thương chắc chắn không kịp....Khả Di vừa đay vừa hét nhẹ, cô đang cố cắn răng chịu đựng sự đau đớn đó.... Điện thoại bây giờ người giúp việc cũng đã nghe.Liền nói với Sở Khiêm.

-" Chúng tôi đang trêи đường tới bệnh viện, cậu hãy đi tới đó đi ạ"

Sở Khiêm nghe xong liền tắt máy, chạy nhanh nhưng vẫn gữi cho thư kí của mình tin nhắn, xử lí cuộc họp bảo anh có việc gấp.

Sơ Khiêm nhanh chóng lái xe, đeo tai nghe gọi điện cho người giúp việc mang đồ lên bệnh viện. Lúc vừa tới bệnh viện, Sở Khiêm cũng đã nhìn thấy Khả Di, liền chạy nhanh về phía đấy nắm chặt tay cô, động viên cô .

-" Em hãy cố gắng lên sắp tới rồi"

Bước vào trong phòng cấp cứu, Sở Khiêm cũng đành bất lực vì bác sĩ không cho vào trong nên chỉ đứng bên ngoài.

-" Xin lỗi anh Sở, phiền anh chờ bên ngoài"

Anh bất lực đi bên ngoài, cứ đi qua đi lại, ngồi xuống rồi lại đứng lên, khiến ngươi khác chóng mặt, nhưng ai dám nói anh cơ chứ.....Sau đó anh liền gọi điện cho cha mẹ của cô và của mình bảo cô ấy sắp sinh.

Cả hai gia đình nghe tin ai nấy đều vui mừng nhanh chóng chạy đến bệnh viện để thăm cô.Hai gia đình đều đến rồi hỏi anh .

-" Sinh chưa?"

-" Dạ chưa cô ấy vẫn còn bên trong"

Nghe thấy những tiếng hét của cô Khiến Sở Khiêm lòng đau như cắt. Cuối cùng tiếng đèn dừng lại cửa cũng mở ra....Một vị bác sĩ ra ngoài..

-" Xin chúc mừng người nhà là một đứa con gái, mẹ tròn con vuông"

-" Cảm ơn bác sĩ"

Phía sau là giường bệnh của cô đang đẩy tới, Sở Khiêm không quan tâm cái khác, chỉ chạy đến giường bệnh của cô.

Mọi chuyện đều diễn ra rất thuận lợi....Khả Di cuối cùng cũng đã sinh. Mẹ con đều rất mạnh khỏe..