“Em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc vì chuyến đi này đã xảy ra sự cố. Nhờ vậy em mới gặp được anh.” Linus mân mê chiếc nhẫn đính ngọc tím vừa được Blow tiếp đầy hắc mana, không quan tâm tới vẻ mặt vặn vẹo của ba người bạn học, mắt long lanh nói lên nỗi lòng.

“Được rồi, chỉ là trùng hợp tôi đang có nhiệm vụ bí mật ở đây thôi.” Suốt quãng đường đi với cậu ta, Blow nghe được nhiều nhất chính là loại lời nói cuồng nhiệt bất chấp hoàn cảnh này, cũng đã triệt để vô cảm, ánh mắt đảo qua nhìn thành viên nữ duy nhất của bộ tứ Hereis – Anna Berev họ vừa vô tình gặp được trong lúc di chuyển, vươn tay ra hiệu cho tất cả nhìn về một hướng trên cao – nơi đang phát ra một luồng sáng vàng kỳ lạ. “Tôi không giỏi lắm về thuật truy tung, nhưng dựa theo tần suất mana hội tụ, có một số lớn học viên đang tụ lại trên đỉnh núi đó.”

“May quá, chắc hẳn giáo sư Rowell hoặc giáo sư Kan đã tìm được và tập trung mọi người.” Lapis nhớ lại vài vị pháp sư cấp cao có mặt trong đại sảnh lúc đó, vui vẻ suy đoán.

“Cậu vừa nhắc đến chúng tôi đấy à?”

Ngay sau khi cậu ta dứt lời, một giọng nói không mấy xa lạ vang lên. Tiếp đó, hai bóng người trong trạng thái thức tỉnh một xanh một trắng xuất hiện. Rowell tay cầm kiếm, cả người bao phủ bởi ma thuật băng, không khó để nhìn ra trên mũi kiếm vẫn còn dính thứ chất lỏng đặc trưng của thực vật biến dị. Bên cạnh cô, Kan là người vừa lên tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn năm người, tầm mắt dừng lại trên mặt Blow.

“Anh… có phải là…”

“Hắc pháp sư?” Rowell tiếp lời, ánh mắt sắc bén quét một vòng trên người Blow. Dựa vào đặc điểm khuôn mặt và sức mạnh người nọ, cô nhanh chóng xác nhận được danh tính, cau mày hỏi. “Cậu làm gì ở Ishuella này?”

“Chào hai người.” Blow cười gượng nhìn Rowell, vẫn quyết định nhắm mắt nói dối. “Tôi nhận được một nhiệm vụ tuyệt mật, và khi đến Ishuella thì tình cờ gặp các cậu học sinh này. Theo những gì tôi quan sát thì có vẻ mọi người đang trong tình trạng khó khăn, nên tôi nghĩ là mình nên giúp.” Ngữ khí nói chuyện thong thả bình tĩnh, lại có thêm những cái gật đầu đầy dứt khoát của bốn kẻ phía sau phụ trợ khiến từng câu trong lời Blow có sức thuyết phục hơn hẳn. “Liệu như vậy có được không?”

“Tất nhiên là được!” Kan định thần lại từ nỗi kinh ngạc khi nhìn thấy Hắc pháp sư, vẻ mặt mừng rỡ nói. “Đúng ra chính chúng tôi mới là người nhờ anh giúp đỡ, nhưng lại được đề nghị thế này. Cảm ơn anh rất nhiều!”

“Vậy bây giờ hai người định làm gì vậy?” Blow cười thân thiện.

“Tìm công chúa.” Rowell gạt đi nỗi nghi ngờ đang dâng lên trong lòng, vẻ mặt ngưng trọng nhắc đến chuyện chính. Nghĩ tới những sự kiện vừa xảy ra ở đây, về vòng phép dịch chuyển, về con rối mana có ý thức, cả chuyện đám thực vật vốn vô hại ở Ishuella đột nhiên nổi điên tấn công con người, lông mày cô nhăn thật chặt. Từ khi phát hiện bọn họ mất dấu mọi người, cô và Kan đã đi khắp nơi suốt mấy giờ đồng hồ, lại vẫn không thấy bóng ai cả, cho tới khi gặp được nhóm học sinh trước mặt. Hiện tại điều quan trọng nhất là phải tìm được công chúa. Mặc dù biết ngài ấy vẫn luôn ở cùng Rom, nhưng trong tình cảnh kẻ địch ẩn nấp tung ám chiêu, không ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Sở trường của Rom là phòng thủ, cận chiến và che giấu dấu vết, nếu như có kẻ nhân cơ hội này nhắm vào công chúa và dùng toàn lực truy tìm công kích Rom, khả năng anh ta bại trận là rất lớn, công chúa tuyệt đối sẽ rơi vào nguy hiểm.

Và một khi chuyện đó xảy ra, Rowell cô có tự sát cũng không đền hết tội.

“Lạ quá.” Đứng im lặng một bên, Lapis nhìn qua lại giữa hai vị giáo sư, chợt nhận ra điều gì đó, nhướn mày hỏi. “Cả hai người đều đang ở đây, vậy luồng sáng phía trên kia là ai khởi xướng chứ?”

“Đó là thứ năng lượng chỉ có ở đá mana cấp cao.” Rowell theo hướng chỉ nhìn lên, đập vào mắt là mảng ánh sáng càng lúc càng lan rộng, nhanh chóng phủ đầy cả một tòa núi lớn. “Chẳng lẽ ngoài tôi và Kan, vẫn còn giáo sư của Helios lọt vào nơi này sao?”

“Chevel.” Anna đứng một bên đột nhiên nhận ra gì đó, lên tiếng. “Bên trong luồng sáng đó có mana của Chevel.”

“Gì chứ?” Lapis khó tin quay mặt sang. “Trình độ của hắn từ khi nào tăng nhanh như vậy?” Đùa cái gì, trong khi cậu còn đang lê lết khổ sở với một đám Idun thì không chỉ Linus mà thực lực thằng ngốc Chevel cũng đã bá như vậy sao? Muốn khóc, thật sự muốn khóc rồi!

“Tớ không chắc toàn bộ chỗ đó là Chevel làm đâu.” Anna hơi phân vân. “Cậu ấy chưa từng thực hiện một thuật phong tỏa cấp cao thế này.”

“Thay vì ở đây suy đoán, sao chúng ta không trực tiếp lên đó xem luôn?” Blow cắt ngang tranh cãi của mấy người bằng một câu nhắm ngay trọng tâm.

“Phải đấy.” Kan gật đầu tán thành. “Tìm được thêm người nào hay người đó.” Biết đâu công chúa cũng đang ở trong nhóm này.

Bảy người nhìn nhau, nhất trí tăng tốc di chuyển, hướng về mục tiêu là ngọn núi đang phát sáng.

oOo

Ở một diễn biến khác, bóng đen theo chỉ thị của Heil cầm trên tay viên đá chứa mana có thể xác định được dòng máu Kansiol, lượn như bay qua từng ngóc ngách khu rừng, trên đường ngẫu nhiên gặp được vài ba học sinh đang đi lạc, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng công chúa. Tiếp tục đi mãi, không biết đã qua bao lâu, viên đá trên tay nó chợt động đậy, tỏa ra từng luồng nhiệt lượng nóng hầm hập, tựa như một đứa trẻ đang nhảy nhót phấn khích. Nhận ra điều đó, tốc độ di chuyển của bóng đen nhanh chóng tăng lên. Càng hướng về mục tiêu, nhiệt độ của viên đá càng tăng dữ dội. Cho đến khi bàn tay của bóng đen gần như bốc cháy, trước mặt nó rốt cuộc mới xuất hiện một người.

Thân cao, da trắng, tóc đỏ, mắt đỏ.

Xác định được mục tiêu, da mặt đen sì của nó hiện lên một tia nghi hoặc khó thấy. Nhìn kiểu gì thì đây cũng là một thằng đàn ông mà? Từ khi nào tiểu công chúa biến thành đàn ông? Hơn nữa còn mang dung mạo hao hao với… Shicmuon?

Shicmuon của Hiệp hội?

A!!!!!!!!!!!

Hét thảm một tiếng, cho tới khi hoàn toàn bị ngọn lửa hung tàn xuất hiện từ tay Shicmuon thiêu đốt, bóng đen vẫn không thể lý giải người trước mắt nó là ai, và tại sao viên đá mana lại phản ứng khi đến gần người này. Điều cuối cùng nó nhìn thấy là ánh mắt như ác quỷ của đối phương khi triệu ra ma thuật lửa, thiêu cả nó lẫn viên đá và ống tiêm thành tro bụi.

“Nhìn đủ rồi chứ?” Vẫn giữ biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác, Shicmuon liếc mắt qua bụi cây im ắng đến bất thường, khóe môi hơi nhếch lên. “Lăn ra đây.”

“…” Biết không thể qua mắt được hắn, Rom thầm ảo não, nhìn con rối mana lúc này đã bị thiêu đến bốc hơi, bất đắc dĩ giải thuật.

Sau một chuyển biến nhỏ, bụi cây rậm rạp nháy mắt tản đi, lộ ra hai bóng người một lớn một bé. Rom ôm công chúa Yutiarien bước tới trước mặt Shicmuon, kính cẩn cúi đầu. “Tôi thay mặt đội cận vệ hoàng gia, cảm tạ ngài về sự trợ giúp hôm nay.”

Yutiarien mím môi nhìn hai người, trong lòng có chút e ngại trước khí thế đáng sợ của Shicmuon. Từ khi lạc tới đây, để đảm bảo an toàn, Rom đã dùng bí thuật ẩn hình lên cả hai, cũng nhờ vậy mà họ mấy lần thoát được ngay trước mũi con rối mana đó. Cho đến vừa rồi tưởng như nó đã sắp tìm thấy họ, may sao có người trước mặt can thiệp. Không hiểu sao, đối với người này, cô lại có một cảm giác gần gũi kỳ lạ.

Nghĩ nghĩ, với quy tắc ứng xử đã được dạy dỗ tốt từ nhỏ, tiểu công chúa quyết định phải tự mình cảm ơn. Nhảy xuống khỏi người Rom, cô bé mười một tuổi nở nụ cười, bất chấp ánh mắt đỏ rực nguy hiểm của Shicmuon, hơi cúi đầu xuống.

“Cảm ơn ngươi.”

Rom nhìn tình cảnh quỷ dị trước mắt, có chút xúc động muốn ôm công chúa chạy trốn. Đúng vào ngày ngài ấy ra đời, ‘người kia’ đã từ bỏ cuộc sống hoàng gia, suốt những năm qua hai người họ chưa từng gặp mặt tiếp xúc, nhà vua cũng nghiêm cấm nhắc tới tên ‘người kia’ trước mặt công chúa, kể cả hai hoàng tử Briel và Yumehen cũng không còn đề cập tới chuyện này. Đây xem như lần đầu tiên hai người mặt đối mặt, cơ mà… sao thấy ghê quá!

“Ta không giúp các ngươi.” Shicmuon bình tĩnh gạt đi lời cảm ơn của tiểu công chúa, mặt không đổi sắc trả lời. Hắn cũng không nói dối, con rối mana đó rõ ràng là hướng về phía này, cho dù không có Yutiarien ở đây, viên đá của lão vua già đó cũng sẽ nhắm tới hắn. Heil Ibeik tên giáo sư không có mắt này, vốn đã định bỏ mặc lão, lão còn không biết điều chường mặt ra chứng minh sự tồn tại, vậy trước mắt tạm gác chuyện tìm Mực quyết đấu, đi giết lão ta đã.

Vừa nghĩ thế, hai chân Shicmuon hơi động, xem như không thấy hai người kia, cứ thế hướng về phía ngọn núi đang tản ra thứ mana tương tự con rối vừa bị giết.

“Rom.” Yutiarien khẽ gọi.

“Vâng thưa công chúa?”

“Nói cho ta biết, đó là ai?”

“Chuyện này…”

“Ngươi sẽ không thể hiện thái độ kính trọng đặc biệt đó với người chỉ vừa cứu mạng ta.” Yutiarien nhăn mày, khuôn mặt trẻ con hiện lên một tia nghiêm túc. “Hơn nữa, không nhiều kẻ có thái độ bất cần đó với người của Hoàng thất. Nói thật đi, Rom. Đó là ai?”

“Được rồi, tôi sẽ nói hết với ngài, nhưng hiện giờ phải nhanh đi tìm Tessiana. Chúng ta vừa đi vừa nói nhé?”

“Được.” Gật gật đầu, tiểu công chúa cũng muốn ba người nhanh chóng hội mặt, bắt đầu cùng Rom rời đi.

oOo

“Kẻ đứng sau tất cả những chuyện này là ông sao, giáo sư?”

Trên đỉnh ngọn núi đang bị kết giới bao quanh, Chevel nhìn các học viên càng lúc càng lâm vào hoảng loạn, cặp mắt vàng kim chứa đựng nghi ngờ, trực tiếp truy hỏi Heil Ibeik.

“Đúng thế.” Heil rất sảng khoái thừa nhận.

“Làm sao một giáo sư như ông lại có thể làm ra những chuyện như thế?” Vẻ mặt thản nhiên của Heil triệt để chọc tức Chevel. Nghĩ tới những Idun yếu ớt lần đầu tiên tham gia huấn luyện lại bị thực vật biến dị tấn công, còn có một số người vẫn chưa tìm thấy, lạc tan tác ở cái địa phương xa lạ này, hắn càng thêm bất bình. Cầm lấy viên đá mana gắn với sợi dây chuyền hắn vẫn thường đeo trên cổ, Chevel bắt đầu niệm thần chú, ý đồ tấn công Heil.

Xẹt. Xẹt.

Mỗi chuỗi tia lửa điện theo bàn tay Chevel xuất hiện, trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cứ thế chạy ngược vào tấn công lại hắn. Heil nhìn thấy tình cảnh này, nhớ tới cỗ năng lượng đen bản thân từng ếm vào đá mana của Chevel trong sự cố ở thư viện, cười điên cuồng. “Đây là trò tự tìm đấy nhé.”

Sau vài giây, Chevel Phon Hadelio hoàn toàn lâm vào mất kiểm soát, ánh mắt dại ra, cơ thể cứng ngắc như một con rối đứng trước mặt mọi người. Lidusis chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, vừa sợ hãi vừa khủng hoảng, suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò.

“Rốt cuộc thì ông đang muốn gì ở chúng tôi hả?”

“Đoán xem.” Heil nhìn người vừa lên tiếng là Dio, cười nửa miệng, phóng ra một sợi dây mana màu vàng cam quấn lên cổ Dio. “Các học viên thân yêu, mặc dù buổi thực chiến ở Tháp đã bị phá vỡ, nhưng thay vì những bài học sách vở chán ngấy, chẳng phải những kinh nghiệm thực tiễn quý báu ở đây sẽ tốt hơn sao? Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhắc các em, hãy chiến đấu bằng tất cả sức lực của bản thân.” Quấn thêm một vòng quanh cổ Dio, lão nói. “Có một câu châm ngôn mà tôi rất thích, đó là ‘kẻ vô dụng chẳng thể nào sống có ích được’, và theo tiêu chuẩn của tôi thì trò Varus đây chính là kẻ vô dụng đó. Vậy, tôi nên làm gì đây?”

Dio cố gắng giãy ra khỏi sợi dây phép đang siết chặt cổ mình, mắt sắc liếc xuống đáy vực đen ngòm dưới chân, môi nhếch lên một độ cong tà ác, bàn tay âm thầm truyền một ít mana vào sợi dây.

Lão giáo sư điên này, muốn vứt ta xuống kia, cũng phải xem ta có nguyện ý hay không nhé?