Còn chưa để cậu kịp phản ứng lại với lời chào từ tiểu công chúa, một cỗ chấn động dữ dội chợt truyền tới từ viên đá mana khổng lồ đang treo trong sảnh. Không chỉ học viên, trên mặt các giáo sư cũng khó nén kinh ngạc.

“Chuyện gì thế này?”

Một thực thể đen ngòm trước ánh mắt hoảng hốt của tất cả mọi người nhảy từ trên tầng xuống, bay lơ lửng ngay bên cạnh khối đá mana, hai bàn tay gầy guộc ngưng tụ năng lượng từ đá, hình thành phía trên vòng dịch chuyển bốn lốc xoáy khổng lồ, theo thứ tự phong tỏa toàn bộ cửa ra.

Dị biến này xuất hiện quá đột ngột, một số học sinh đang đứng gần cửa lập tức bị đánh văng, ngã thẳng vào dải nước đen ngòm chảy ra từ trận pháp dịch chuyển. Mắt thấy luồng năng lượng đen gần cửa sắp ngưng tụ thành roi mà đánh vào người mình, các học viên không khỏi sợ hãi nhắm mắt. Qua một lát, cơn đau trong dự kiến lại không xuất hiện.

“Giáo sư Kan!” Cảm kích nhìn người phụ nữ tóc nâu đang dùng mana ngăn cản phía trước, vài ba học viên vội vàng dìu nhau đứng dậy, sợ hãi tránh sang một bên.

“Ta không biết ngươi là kẻ nào, đến từ đâu, nhưng dám gây ra chuyện này ở một nơi như Helios thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần lãnh nhận hậu quả.” Giáo sư Kan nhìn về phía bóng đen đang không ngừng rút năng lượng từ đá, giọng nói thập phần nghiêm túc. “Tên ta là Damion. Thức tỉnh.”

Vừa dứt lời, trên người Kan phát ra một luồng sáng chói mắt. Định thần lại, toàn thân cô đã được bao bọc bởi một tầng ánh sáng trắng, mái tóc nâu ngắn cũng biến thành màu bạch kim, lông mày sắc bén chau lại, cả người rực lên một cỗ khí thế chiến đấu.

“Á á á!” Hình tượng cool ngầu vừa mới xuất hiện được ba giây lập tức bị đập nát không thương tiếc. Chỉ thấy bóng đen phía trên như bị Kan chọc giận, cầm một thanh kiếm cũng màu đen lao thẳng về phía cô. Kan nhìn cảnh này thật sự là sợ hết hồn, cũng bất chấp tất cả, dùng tốc độ ánh sáng chạy về phía đối tượng mình cho là an toàn nhất. “Chị Rowell, cứu cứu!”

Rowell bên này vừa phân phó Rom – người cận vệ còn lại ôm lấy công chúa, nghe thấy tiếng Kan cầu cứu, vẻ mặt lạnh lùng rút ra thanh trường kiếm ánh bạc, không có một tia động tác thừa, vung kiếm chém đôi người thực thể màu đen đang rượt Kan.

“Shicmuon, anh có nhìn thấy gì không?” Nhíu mày nhìn dòng nước đen trong thoáng chốc đã hóa thành vòi rồng nuốt chửng các học sinh, bùa dịch chuyển thì liên tục lóe lên tia sáng, tình hình trong sảnh ngày càng trở nên hỗn loạn mất kiểm soát, Rood cảnh giác lùi về chắn phía trước vài người bạn lớp mình, khẽ giọng hỏi người bên cạnh.

“Thấy gì là thấy gì?” Shicmuon chớp chớp cặp mắt xanh trời nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Rood, khóe môi treo một nụ cười thập phần quỷ dị. “Cái thứ nước đen này, nếu suy đoán của cả tôi và cậu đều không sai, vậy địa điểm dịch chuyển của đám học sinh chắc chắn không phải tòa tháp của lão già kia rồi.”

Đang lúc Rood muốn gật đầu tán thành, biểu cảm trên mặt Shicmuon chợt đổi, tròng mắt màu xanh lóe lên tia đỏ thẫm, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém về bóng đen vừa xuất hiện phía sau.

Chỉ nghe một âm thanh trầm đục vang lên, bóng đen bị cắt làm hai mảnh, lại ngay lập tức ngưng tụ trở về hình dạng ban đầu, hai con mắt sáng lòe lòe nhìn kẻ vừa ra tay.

“Thứ này không nhận bất kỳ đòn tấn công vật lý nào đâu.” Giáo sư Kan giật mình nhìn Shicmuon tay không chém đôi vật thể quỷ dị, hô lên.

“Nó cũng có thể tùy thời thay đổi hình dạng nữa.” Rowell thì thầm nói, đưa mắt nhìn viên đá mana khổng lồ đang liên tục bị rút cạn, hạ quyết tâm, một lần nữa cầm kiếm xông tới. “Tên ta là Tessiana. Thức tỉnh.”

Dưới tốc độ mắt thường có thể thấy, toàn thân cô dần bao phủ bởi băng, phối với gương mặt vô cảm quả thực âm hàn đến dọa người. Trường kiếm chạm đến đâu, bóng đen liền bị đóng băng đến đó. Sau cùng, cả người bóng đen đã hoàn toàn chìm trong băng, vỡ thành từng khối rơi trên mặt đất. Giữa khung cảnh hỗn loạn này, không ai chú ý tới một bóng người từ đầu đến cuối vẫn âm thầm đứng khuất sau góc cột tầng hai.

“Vất vả cho ngươi rồi.”

Heil Ibeik nhìn thực thể đen ngòm hoàn toàn bị Rowell vô hiệu hóa, ánh mắt lại đảo tới trận pháp dịch chuyển đã nuốt lấy không ít học viên, còn có viên đá mana khổng lồ sắp bị rút cạn năng lượng, hài lòng cười.

“Các cậu, đừng để bị tách nhau!” Rood nhìn năng lượng dịch chuyển sắp đạt cực hạn, quay đầu nói với các học viên phía sau. Dio hiểu ý, nghiêm mặt kéo tay Lidusis, bốn người chặt chẽ đứng thành một vòng nhỏ. Đang lúc Rood chuẩn bị tinh thần cả lũ sẽ cùng ra trận, một cánh tay rắn chắc đột nhiên kéo cậu ra, ném thẳng vào luồng nước đen ngòm dưới chân, ngay sau đó cũng lập tức theo sát.

“Rood!” Tình huống này quả thật chưa ai nghĩ tới, Dio và Lidusis đồng thanh hô to. Cũng không để họ kinh ngạc lâu, làn nước đen lại bùng lên, lôi tất cả chìm vào bóng tối vô tận.

Cho đến khi các giáo sư khác phá xong đống mana bịt kín cửa mà chạy vào, toàn bộ người trong đại sảnh đã biến mất, viên đá mana khổng lồ cũng trở về là một cục gạch vô dụng, quanh quẩn khắp sàn nhà chỉ còn dấu vết trận pháp dịch chuyển rải trên nền gạch trống rỗng…

oOo

“A, thằng điên Shicmuon!”

Trên gò đất nhỏ hiu quạnh, một bóng người cao lớn mảnh khảnh đang ra sức chà đạp đất đá dưới chân, cặp mắt xanh lam đậm trong đêm tối lập lòe như ma trơi, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.

Rood Chrishi, hay còn gọi là Blow, giờ phút này quả thực muốn băm Shicmuon ra làm trăm mảnh. Cậu vốn luôn biết hắn là một kẻ ham chiến, có cơ hội sẽ lập tức muốn đấu tay đôi, nhưng thật sự không ngờ hắn lại chỉ vì một cuộc chiến riêng tư mà đành lòng ra tay hất cậu ngã sấp mặt vào cái thứ nước đen ngòm ghê chết người không đền mạng kia.

Nhớ tới cảm xúc khó tả khi cả người đều ngập trong nước, Blow một lần nữa lôi tên tuổi Shicmuon ra chửi lên bờ xuống ruộng. Cũng may là khi đó cậu kịp phản ứng lại, ngay khi sắp bị dịch chuyển đã kích hoạt thức tỉnh rồi đạp cho hắn một cú, cũng không biết hắn văng tới nơi khỉ ho cò gáy nào rồi. Biết sao được, cậu thà rằng bị lạc một mình cũng không muốn cùng tên điên đó đơn độc ở một chỗ đâu.

Cơ mà…

Đưa mắt nhìn không gian rộng mênh mông với từng luồng gió cắt da cắt thịt thổi vù vù, Blow lệ rơi đầy mặt. Chỗ này cũng có khá hơn chút nào đâu?

Vươn tay lục lọi chiếc ba lô đeo sau lưng, cậu thành công tìm được vài món đồ chơi đã lâu không dùng tới. Cầm lấy một khối thủy tinh cầu đặt trong lòng bàn tay, Blow ngồi bệt xuống chờ tín hiệu.

Trong văn phòng chủ tịch Opion, Kielnode đang nằm dài trên ghế sofa xem phim tình cảm, kế bên là Ren cẩn thận sắp xếp lại chỗ tài liệu trên bàn.

“Nam chính có phải não bị úng nước rồi không?” Cắn một quả táo, Kielnode bất bình nghị luận. “Âm mưu hãm hại nữ chính rõ rành rành như vậy còn không nhìn ra, nữ phụ ác độc vừa diễn trò một chút liền bị mắc lừa. Ngu không chịu được.” Nói đến đây, ánh mắt lại nhìn tới nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nữ phụ trong màn ảnh, thở dài. “Cũng khó trách hắn, hồng nhan họa thủy mà. Sau này tôi tuyệt đối không thể để Rood bị những nữ sinh xinh đẹp ở trường mê hoặc đâu.”

“Bị nữ sinh mê hoặc vẫn tốt hơn nam sinh, phải không?” Ren bỏ tài liệu vào phong bì, thong thả nói.

“Ôi không, Ren yêu quý, cô đang nói cái gì vậy?” (*゜ロ゜)ノ

“Bỏ đi, chỉ là thuận miệng thôi mà.” Cười khẽ nhìn vẻ mặt ngây ngốc của chủ tịch nhà mình, Ren đứng lên ôm đống tài liệu cất vào tủ. Chợt, viên đá thủy tinh gắn trên mặt bàn lóe sáng, bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc.

[Kielnode, anh có đó không?]

“Blow?” Sửng sốt ghé mắt nhìn viên đá, Kielnode vơ lấy remote tắt vội ti vi, ngạc nhiên hỏi. “Có chuyện gì thế? Em thức tỉnh rồi à? Và… sao lại dùng thứ đồ cổ này?”

“Có chút sự cố xảy ra.” Nhận ra tín hiệu có thể truyền đi thành công, Blow thở phào. “Anh biết nơi này chứ – Ishuella.”

[Ishuella? Có vấn đề gì với mảnh đất bị nguyền rủa ấy?]

“Bây giờ em đang ở đó.” Nheo mắt nhìn đường chân trời bao phủ một màu đỏ diễm lệ, Blow cau mày.

[Khoan, cái gì vậy? Một đứa trẻ đang ngồi trên ghế nhà trường thì làm gì ở nơi đó? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?] Kielnode kích động hỏi.

“Lớp Idun bọn em được dịch chuyển đến Tháp bằng vòng phép của một vị giáo sư, mục tiêu là chuyến huấn luyện thực tiễn. Rồi bỗng nhiên một thứ đen đen cùng đôi mắt xanh lè xuất hiện…”

[Là em!] 

“…”

[Xin lỗi, xin lỗi.]

Thở dài một hơi, Blow tiếp tục. “Em nghĩ nó là một con rối được tạo ra bằng mana của một kẻ nào đó. Nó có liên hệ với cái vòng phép, sau đó làn nước đen bắt đầu tràn ra và cuốn lấy tất cả học sinh.”

[Và rồi em bị đưa đến Ishuella?] Giọng Kielnode bắt đầu có chút phẫn nộ. [Trong những lúc thế này thì giáo sư của Helios đang làm gì chứ?]

Uầy, đang làm gì nhỉ? Nếu cậu nhớ không lầm thì trong sảnh lúc đó chỉ có hai giáo sư là Kan và Rowell, cùng một anh chàng vệ sĩ hoàng gia nữa thôi. Có lẽ hiện giờ bọn họ cũng đang lạc ở đâu đó?

“Chuyện quan trọng bây giờ là tìm các học viên. Kielnode, anh gửi cho em ít mana chuyên dùng cho thuật truy tung được không?”

Đầu bên kia lập tức vang lên thanh âm Kielnode đáp ứng. Chừng vài giây sau, thủy tinh cầu trên tay Blow tỏa ra một luồng nhiệt ấm áp. Cậu lấy ra một viên đá rỗng nắm trong tay, từng chút một hấp thu năng lượng. Cho tới khi mọi chuyện hoàn tất, viên đá trong tay cũng đã được cung cấp đầy đủ.

[Em phải cẩn thận đấy. Ishuella từ trước tới giờ không tồn tại sự sống và luôn được bao quanh bằng kết giới của Tháp, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Chuyện về vòng phép anh sẽ điều tra, nhất định phải cẩn thận…]

Bộp.

Một loạt tiếng bước chân bất ngờ vang lên từ phía sau. Blow giật mình quay đầu lại, đập vào mắt cậu là ba học viên, mà một người trong đó trùng hợp chính là Lapis Yuan Nuadly – bạn cùng phòng của Dio.

“Kielnode, nói chuyện sau nhé.” Nhanh chóng chốt một câu, Blow cất đi thủy tinh cầu, có chút bối rối nhìn khuôn mặt sửng sốt của ba người đối diện.

“Hắc pháp sư?” Thiếu niên tóc tím – cũng chính là Linus En Grium, có chút không tin vào mắt mình. “Anh là Hắc pháp sư phải không?”

oOo

“Xem nào.” Heil đứng trên vách núi nhìn xuống khung cảnh hoang vu của nơi vẫn luôn được xem là cấm địa, cười nhạt. “Có vẻ đã có hai giáo sư lọt vào đây rồi. Trong hai người này, Rowell phiền toái hơi một chút.”

Vừa nói, lão vừa đứng tại chỗ bóp nát cặp kính, cúi người lấy một ít bùn đất bôi lên mặt cùng vài chỗ trên cánh tay, thuận tiện lôi ra một cái gương nhỏ cẩn thận ngụy trang mình thành một thân chật vật. Đang làm đến hăng say, chợt cảm nhận không gian xung quanh có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu, sợ đến suýt hô to.

Chỉ thấy ở phía đối diện cách đó không xa, hai đốm lửa đỏ lòm đang phát sáng. Chính xác, đó là cặp mắt của một kẻ đã đứng đó không biết từ bao giờ. Giữa màn đêm u ám của cấm địa Ishuella, mái tóc đỏ rực cùng khuôn mặt lãnh khốc của hắn nổi bật như quỷ đòi mạng.

Bỏ mẹ! Mình quên tiệt thằng này rồi!