Sau khi cô bị gây mê, Hoàng Trầm gọi điện để thông báo cho Vũ Thiên Phong. Anh nhận được tin thì liên vui mừng, phấn khởi liền kêu Hoàng Trầm đưa cô về Vũ gia. Anh cũng nhanh chóng trở về gặp Hàn Tử Huyên.
Khi Vũ Thiên Phong đã về đến nhà, anh liền ra lệnh cho tất cả mọi người, bao gồm cả bác Bạch nghỉ làm ngày hôm nay. Tất cả mọi người vừa rời đi, Hoàng Trầm cũng đã đến nơi. Anh bế Hàn Tử Huyên trên tay, đi thẳng vào nhà. Thấy cô nằm trên tay Hoàng Trầm, Vũ Thiên Phong liền lo lắng, hỏi:
" Chuyện gì? " " Lão đại, lúc nãy chị dâu biết mình đã bị lừa nên định trốn khỏi xe. Bị thuộc hạ phát hiện nên định ra tay nên đã bị thuộc hạ đã tiêm thuốc gây mê. Có lẽ vài tiếng sau chị dâu sẽ tỉnh lại. " " Được rồi.Để cô ấy cho tôi, hôm nay, cậu đã vất vả rồi. " Nói rồi, Vũ Thiên Phong nhanh chóng bế lấy Hàn Tử Huyên. Anh không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào cô. Vũ Thiên Phong bế Hàn Tử Huyên vào phòng ngủ, đặt cô lên giường. Anh chăm chăm nhìn lúc cô đang say ngủ. Đã lâu rồi, anh mới có thể yên tĩnh nhìn ngắm cô như lúc này. Cũng đã lâu rồi, cảm giác bồn chồn mới lại tìm anh. Anh nghĩ, bây giờ mình nên chuẩn bị một vài thứ, ít nhất vài tiếng nữa Hàn Tử Huyên mới có thể tỉnh lại.
Hơn vài tiếng sau, Hàn Tử Huyên đã tỉnh lại, cô cố gắng dùng sức để ngồi dậy. Nhưng do còn một ít thuốc mê trong cơ thể nên cô cảm thấy có chút khó khăn. Hàn Tử Huyên vừa nhìn sơ nội thất trong phòng thì đã biết, mình đã bị bắt về Vũ gia. Căn phòng này, từ màu sắc, vật dụng đến cách trang trí vẫn không thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay.
Vũ Thiên Phong trên tay cầm theo một ly nước, tuy nước bên trong không nhiều nhưng cũng vừa đủ để Hàn Tử Huyên dùng một lần. Anh vừa mở cửa và bước vào, Hàn Tử Huyên liền quay sang nhìn anh. Ánh mắt Hàn Tử Huyên nhìn Vũ Thiên Phong lúc này đầy căm phẫn. Anh cũng biết rõ những gì mình sắp nhận được từ cô nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Vũ Thiên Phong đưa ly nước cho Hàn Tử Huyên, nói:
" Chạy trốn lâu như vậy, hẳn em rất mệt.Uống nước đi. " Quả thật, hai năm là quãng thời gian tuy không phải dài cũng không ngắn. Nhưng, ánh mắt yêu thương mà Vũ Thiên Phong dành cho Hàn Tử Huyên lúc này vẫn chẳng thay đổi. Cũng đã đủ để hiểu được, tình yêu anh dành cho cô cũng chẳng thay đổi.
" Anh tốt vậy sao?Nếu anh thật sự tốt, vậy tại sao còn cho người tìm tôi làm gì?Không phải tôi đã nói, hai chúng ta, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại rồi sao? " Hàn Tử Huyên bởi vì những chuyện đã làm với Vũ Thiên Phong khiến cô áy náy nên mới quyết định bỏ đi. Cho dù, Hàn Tử Huyên không thể quên được Vũ Thiên Phong, cô cũng không muốn gặp lại anh chút nào.
" Em đừng ngang bướng như vậy nữa. Đã là thiếu phu nhân của Vũ gia, là vợ của Vũ Thiên Phong này, sao anh có thể để em phiêu dạt bên ngoài vậy chứ? "Vũ Thiên Phong vẫn thản nhiên, tỏ ra không muốn hiểu ý của Hàn Tử Huyên.
" Vũ Thiên Phong, tôi không có thời gian để ở đâu đoi co với anh.Không hẹn gặp lại. " Vừa nói xong, Hàn Tử Huyên định đứng dậy bỏ đi, lại bị Vũ Thiên Phong dùng một tay mà xô lại lên giường. Một bên đầu gối của anh quỳ trên giường, tay vừa xô Hàn Tử Huyên cũng nhanh chóng chống lên giường để cô không thể trốn thoát. Hàn Tử Huyên cũng vì vừa bị anh xô bất ngờ nên khi cô muốn nhanh chóng ngồi dậy, mặt của cả hai đã sát gần lại, sắp chạm vào nhau. Vũ Thiên Phong với ánh mắt đầy ám muội, nhìn Hàn Tử Huyên.
" Em còn không mau uống nước, hay muốn anh đút cho em? " Hàn Tử Huyên không trả lời, cô nhìn anh với ánh mắt đầy chán ghét. Vũ Thiên Phong thấy vậy, anh liền thở dài và lắc đầu. Anh bất ngờ dùng tay, giữ chặt lấy cằm Hàn Tử Huyên và bóp mạnh vào hai bên má cô. Vũ Thiên Phong nhanh chóng đổ hết nước trong ly vào miệng Hàn Tử Huyên. Dù không muốn nhưng cô cũng đã nuốt xuống hết nước trong tình cảnh bị cưỡng ép.
Sau khi cho Hàn Tử Huyên uống nước, Vũ Thiên Phong liền ngồi dậy, rời khỏi giường. Anh đi đến đặt lại chiếc ly lên bàn. Còn Hàn Tử Huyên vì có sự bất ngờ trước hành động của anh. Cô cũng nhanh chóng đứng dậy, lấy tay lau miệng và ho lên vài tiếng, rồi cô quát Vũ Thiên Phong.
" Anh làm gì vậy? " " Cho em uống nước.Nếu như từ đầu đã nghe lời, có khi lại được anh cho uống một cách nhẹ nhàng hơn. " Lát sau, Hàn Tử Huyên cảm thấy cơ thể có chút khó chịu. Rõ ràng, trong phòng có sử dụng máy lạnh, nhưng tại sao người cô lại nóng lên? Hàn Tử Huyên vừa thở gấp gáp, vừa trừng mắt, hỏi Vũ Thiên Phong.
" Anh vừa cho tôi uống gì vậy? " Nghe cô hỏi, Vũ Thiên Phong biết rằng, thuốc đã có tác dụng, nó nhanh hơn những gì anh đã nghĩ.
" Chỉ là nước, có bỏ một ít xuân dược. " " Anh... " Dứt lời, Hàn Tử Huyên đã thấy cơ thể mình càng nóng hơn lúc này, cô cũng cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc,
" một ít " của Vũ Thiên Phong lại có thể khiến cô khó chịu đến vậy.
Không muốn đôi co kéo dài thời gian với Vũ Thiên Phong, có đứng lâu hơn thì anh vẫn là người được lợi. Hàn Tử Huyên nhanh chóng có ý định bỏ trốn. Nhưng cô chỉ vừa đi được vài bước lại ngã xuống sàn. Toàn thân đã chẳng còn chút sức nào, cho dù không thể bỏ chạy, cô cũng quyết phải bò ra khỏi phòng.
Thấy cô khó khăn đến vậy, Vũ Thiên Phong cảm thấy xót xa. Anh đi đến khóa cửa phòng, rồi lại chầm chậm tiến đến chỗ Hàn Tử Huyên. Anh khom người, bế cô và đặt lại lên giường. Cơ thể Hàn Tử Huyên lại làm cho cô khó chịu, cô thở gấp, hơi thở phả vào tai như câu dẫn Vũ Thiên Phong làm anh không muốn phải chờ đợi thêm chút nào nữa.