Lại thêm một ngày nữa trôi qua, đúng như lời hứa, Lỗi đã gửi mọi thông tin về nhóm chấn lột kia cho Mạc Toàn, mọi chuyện được giải quyết bằng một cuộc gặp với công an để cho lời khai và bọn chúng bị tống vào tù vì hành vi đó.

Chúng chẳng biết ai có lá gan lớn mà bán đứng chúng như vậy, nhưng mà nếu chúng ra khỏi trại và tìm ra kẻ đó nhất định kẻ đó chẳng yên thân.

Vài ngày tiếp theo mọi chuyện vẫn cứ như vậy, chỉ khác ở chỗ, Mạc Toàn lui tới trụ sở của S nhiều hơn thường, bởi vì nơi này cần nhiều lần cải tạo mới có thể lấy lại phong độ trước đây vươn lên làm tạp chí hàng đầu.

Đến chủ biên anh cũng mời một người bạn học cũ đã từng du học nước ngoài và có kinh nghiệm chủ biên cho một tạp chí quốc tế về để giúp anh, đương nhiên, số tiền anh bỏ ra là không hề nhỏ.

Ở nơi đó, cũng có khi vô tình hay cố ý anh lui qua lui lại phòng chụp ảnh để giám sát công việc và cho thêm vài thay đổi để cải tiến.

Vì hợp đồng lúc trước ký cùng Anna là kéo dài 1 quý cho nên anh luôn gặp cái đuôi này trong khó chịu.

Hôm nay đúng ngày chụp hình của Anna.

Anh cố gắng né hết sức có thể, cho nên anh yêu cầu sắp xếp phòng chụp hình trước khi Anna tới để anh có thể rời đi.

Đang đứng chỉ đạo việc sắp xếp như nào cho hợp chủ đề quý cùng chủ biên thì bất ngờ mọi người hét lên.

Anh chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra rồi nghe một tiếng rầm.

Thì ra là chiếc đèn phía trên trần rơi xuống, do hôm nay nó mới được treo lên để tạo hiệu ứng một chút cho bức ảnh, không hiểu đội ngũ sắp xếp như thế nào mà nó lại không được cố định chặt chẽ trên đó khiến nó bị rơi.

Mọi người hoảng hốt chạy lại xem người bị đèn đè trúng.

Là Lỗi, Lỗi đứng gần đó nên đã đẩy anh ra, người lẽ ra khi đó nằm đấy là anh chứ chẳng phải cậu ta.

Ngay lúc đó, anh chỉ biết sai người gọi cấp cứu còn bản thân thì lại không ngừng gọi cậu.

- Này Lỗi, cậu không sao chứ? Tỉnh lại tôi xem nào..

này, Lỗi..

Lỗi được đưa tới bệnh, các bác sĩ cấp cứu cho cậu ngay lập tức.

Sau 3 tiếng trong phòng phẫu thuật, bác sĩ trở ra và thông báo cậu không sao, những mảnh kính vỡ đã được gắp ra, lưng cậu cần khâu 3 vết thương với tổng 19 mũi khâu.

May mắn mảnh kính vỡ không găm vào phổi, cậu ấy sẽ được đua về phòng hồi sức theo dõi.

Anh như thở phào nhẹ nhõm, từ khi cậu được đưa vào phòng phẫu thuật anh vẫn luôn ngồi đây.

Khi này nghe được tin tức tốt, cuối cùng anh cũng thở nhẹ nhõm được rồi.

Long lúc này cũng có mặt tại đó, cậu thông báo tin tức về phía công ty.

Sau đó cậu khuyên Mạc Toàn nên về nghỉ ngơi một chút, mọi việc ở đây cứ giao lại cho bác sĩ.

Trở về nhà, anh ngồi phịch xuống ghế.

Tay anh vẫn còn run, anh thực sự sợ, sợ cậu ta xảy ra chuyện gì đó.

Anh rút điện thoại ra gọi cho Tùng Lâm và gọi cậu ấy tới nhà mình.

Khi Tùng Lâm tới, Mạc Toàn chỉ vừa mới tắm xong, cậu còn khoác chiếu áo choàng tắm lỏng lẻo mà chưa chịu mặc quần áo.

Tùng Lâm như đứng hình vài giây, nhưng rồi cậu nhanh chóng cười cợt nhả.

- Sao thế bạn tôi, cậu định quyến rũ tôi đấy à?

Mạc Toàn ném chiếc khăn đang lau tóc về phía Tùng Lâm.

- Cái đồ điên nhà cậu, tôi không rảnh đùa.

Tùng Lâm còn cợt nhả hít hà chiếc khắn còn vương lại mùi thơm dầu gội của Mạc Toàn.

Đến khi bị anh lườm mới chịu dừng lại.

- Được rồi, vậy cậu gọi tôi tới đây là có việc gì?

Mạc Toàn lấy ra một chai rượu Chivas 25 rồi nhấc 2 chiếc ly ra bàn.

Cậu rót chút rượu, rồi khẽ nâng ly lên cạch một chút.

Khá lâu hai người không ngồi bên nhau rồi.

Mỗi người nhấp một ngụm nhỏ, Tùng Lâm yên lặng chờ đợi bạn của mình chuẩn bị để nói ra điều cậu ấy muốn nói.

Từ trước tới nay mỗi khi có tâm sự là y như rằng Mạc Toàn lại bày ra cái bộ dạng này.

Mạc Toàn lắc nhẹ ly rượu trong tay:

- Nếu chẳng phải người thân, cũng chẳng phải bạn bè như cậu và tôi.

Là ai sẽ thay cậu đỡ một mạng?

Tùng Lâm sững sờ, có chuyện gì xảy ra, hôm nay có chuyện gì với cậu ấy à? Tại sao lại hỏi điều kỳ lạ như vậy?

- Có chuyện gì? Cậu gặp nguy hiểm à?

Mạc Toàn lắc đầu, cậu cúi xuống nhìn rượu lắc lư sóng sánh trong chiếc ly ấy.

- Không có việc gì, chỉ là hôm nay xảy ra chút sự cố ở công ty, có một tai nạn nhỏ.

Lẽ ra tôi là người bị thương, nhưng có người đã bị thương thay tôi.

- Cậu không sao chứ? Tùng Lâm hoảng hốt.

- Ừ, người bị thương có phải tôi đâu..

Cậu nói xem, tại sao lại có người thay tôi đỡ tai nạn này chứ?

Tùng Lâm yên lặng nhìn anh một lúc.

Nhìn bộ dạng anh lúc này anh lại không đoán được là anh đang có cảm xúc gì, là cảm thấy tội lỗi, mang ơn hay là cảm thấy cảm động gì đó.

- Là nam hay nữ? Tùng Lâm hỏi.

- Là nam.

- Là tai nạn gì?

- Là một chiếc đèn lớn rơi từ trần nhà xuống.

Nói xong Mạc Toàn cho Tùng Lâm xem lại video camera ghi lại do trợ lý của anh vừa gửi sang cho anh.

Đó là yêu cầu của anh trước khi rời khỏi bệnh viện.

Sau khi xem xong đoạn video đó Tùng Lâm đẩy gọng kính lên một chút, đặt ly rượu xuống, yên lặng một lúc rồi tiếp lời:

- Nghe này, nếu là nam, và trong cái tình huống cậu vừa cho tôi xem, thì đó chỉ là một pha phản xạ có điều kiện khi có người gặp nạn thôi.

Mạc Toàn hoài nghi:

- Thực sự có loại phản xạ xả thân cứu người khác như vậy ư?

- Có thể lúc đó não bộ của cậu ta chưa tính toán được mức độ nguy hiểm của việc đó, cậu ta dự tính bản thân có thể tránh kịp.

Đôi khi những việc bản thân làm nó diễn ra trong vô thức khi não bộ còn chưa kịp xử lý thông tin mà.

Mạc Toàn nhìn Tùng Lâm, rồi lại quay ra nhìn vào khoảng không nào đó:

- Phải không? Chắc vậy nhỉ, vì cậu ta chẳng có lý do gì cứu tôi cả.

Bầu không khí lại trở lên tĩnh lặng.

Tùng lâm chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh, đây là kiểu an ủi tốt nhất của họ, lúc nào cũng vậy, chỉ cầu cậu vỗ vai động viên thì anh luôn cảm thấy ổn hơn bởi biết mình không cô độc..