Tối hôm đó, sau khi tất cả công việc bị dồn lại mấy ngày ở công ty đã được giải quyết, ai cũng mệt mỏi lết thân xác về nhà.

Lỗi ghé qua phòng của Mạc Toàn, cậu gõ lên cánh của đã mở sẵn rồi dựa lưng vào nó một cách hờ hững nhưng đầy lãng tử.

Anh nhìn cậu bật cười:

- Em đây là định quyến rũ tôi đó à.

Cậu bĩu bĩu môi, sau đó hững hờ bước về phía anh.

- Nhìn cái dáng vẻ tiều tụy của anh, có gì hấp dẫn để quyến rũ?

Anh bật cười lắc đầu, dáng vẻ đầy cưng chiều cũng đầy bất lực.

Hai hôm nay đúng là anh rất mệt mỏi, thời gian nghỉ không đủ khiến cho anh trông như già đi mấy tuổi vậy.

Anh vừa mỉm cười vừa xem nốt đống tài liệu trong tay.

- Sắp xong chưa?

Cậu hỏi anh, anh vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ lắc đầu:

- Chưa, còn vài bộ nữa.

- Ồ..

Cậu chỉ ồ một tiếng rồi lặng lẽ đi đến ghế sofa ngồi xuống, cậu rút điện thoại trong túi ra chơi game, ý trong hành động: Cậu sẽ đợi anh làm xong việc.

Thấy cậu ngồi đó, anh cũng không nhắc cậu trở về cho sớm, cũng không muốn để cậu chờ mình quá lâu, anh mở to mắt để có thể tỉnh táo giải quyết nhanh công việc.

Cậu ngồi đó, anh rất vui, thi thoảng nghe tiếng chiu chíu từ điện thoại cậu cũng không làm anh khó chịu.

Từ bao giờ mọi âm thanh, hành động của cậu tronng cuộc sống này đều khiến cho anh thấy đáng yêu đến lạ.

Khoảng hai tiếng sau, cũng tức là 6 giờ tối.

Anh cuối cùng cũng giải quyết hết đống tài liệu trên bàn.

Anh ngẩng mặt lên, day day thái dương mệt mỏi, lúc này đập vào mắt nah lại là chú mèo lười ngủ quên.

Không biết từ bao giờ cậu đã nằm dài trên ghế ngủ ngon lành như vậy.

Anh chầm chậm tiến lại gần phía cậu, anh đứng phía tay ghế sofa nơi cậu quay đầu ra.

Ngắm nhìn cậu vài giây, rồi anh bất giác cúi đầu hôn lên môi cậu.

Bị hơi thở ấm áp phả vào mặt cùng cảm giác ướt át phía môi cậu giật mình mở mắt.

Sát bên mặt cậu lúc này là khuôn mặt cậu nghĩ tới cả trăm cả nghìn lần thậm chí còn treo cả ảnh trên tường, không mặt cậu muốn đấm lên rất nhiều lần nhưng gần đây lại không lỡ..

Nhìn gần như này đúng là anh vẫn rất đẹp, rất đẹp, nhìn mà xem, cái lớp da căng bóng nhẵn nhụi này nếu không phải hiểu biết chút ít về anh thì cậu còn cho rằng anh chăm tới spa lắm, nó đẹp tới mức có thể khiến một cô gái phải ghen tị.

Cậu đưa tay lên chạm vào mặt anh khiến anh còn đang chìm trong nụ hôn vụng trộm của bản thân phải mở mắt giật mình.

Thay vì thấy có lỗi, anh chống tay lên ghế, liếm liếm môi như gặm nhấm hương vị còn sót lại, anh nhìn cậu:

- Tôi làm em tỉnh à?

Cậu nhìn anh cười giễu cợt rồi lườm anh một cái.

Không anh thì ai, lại tranh thủ lúc cậu ngủ mà chiếm tiện nghi của cậu như vậy.

Điệu bộ hờn dỗi của cậu khiến anh lại bật cười vì quá đáng yêu.

Cậu vươn vai ngồi dậy, sau đó cậu lên tiếng hỏi anh:

- Anh đói chưa?

Cậu không hỏi anh cũng quên bây giờ cũng muộn rồi.

Anh nói cậu muốn ăn gì, anh có thể cùng cậu đi ăn.

Vậy là cậu cùng ăn đi dùng bữa.

Nghĩ kỹ lại thì họ rất hiếm khi đi ăn cùng nhau, khi trước với thân phận bao nuôi cậu cũng chỉ gặp anh khi đã muộn, khi đó có chăng cũng chỉ là chút điểm tâm nhẹ ban đêm.

Tại nhà hàng trung quốc, cậu gọi một nồi lẩu uyên ương, cậu thích cay, còn anh không ăn được.

Họ cùng nhau vừa dùng bữa vừa nói vài chuyện vớ vẩn về những chuyến đi của cậu, về những món cậu thích và ghét ăn, cậu cũng nằng nặc hỏi bằng được anh trả lời những điều đó.

Khi câu chuyện tạm dừng lại, anh lên tiếng:

- Ăn xong tôi đưa em về, sau đó tôi đi mua chút đồ và mang vào chỗ Tùng Lâm.

Cậu đang bỏ miếng thịt vào nồi thì khựng lại.

Một cảm giác cay nóng tràn lên họng.

- Hai người đúng là dính nhau như sam nhỉ?

Anh nghe ra vị chua đó, nhưng chỉ biết cười, đúng là bản thân anh trước nay chưa từng nghĩ tới nếu một ngày anh không nhìn thấy Tùng Lâm nữa sẽ như nào, dù sao từ bé đã lớn lên cùng nhau.

- Cậu ấy đang bị thương, cũng vì nhà họ Mạc mà lao lức quá..

Anh biết lời nói này của anh nói ra chỉ để cậu ấy an tâm một chút.

Bản thân cậu ấy cũng hiểu nó chỉ là một lý do nhưng cậu lại cũng không bóc mẽ nó, vì cậu biết người đàn ông trước mặt này trong tình cảm rất đơn thuần, anh ấy không biết người bạn kia vốn không xem anh là "bạn".

- Vậy ăn xong chúng ta cùng nhau đi siêu thị đi rồi tôi tự về cũng được.

Anh cũng cần mua thêm đồ cho luật sư Đoàn chứ, anh ấy cần bổ sung thêm vài món đồ đấy.

Anh cười nhẹ nhàng nói được.

Ăn xong hai người cùng nhau vào siêu thị, cậu chọn ít đồ bánh và quả mang về nhà, dù sao nhà cậu cũng hết đồ ăn vặt rồi, tiện tay cậu nhấc thêm vài lon bia nữa.

Anh còn trêu đùa cậu nếu cảm thấy cần bạn nhậu thì gọi cho anh.

Sau khi mua đồ xong anh vẫn đưa cậu về nhà sau đó mới tới bệnh viện.

Khi vào bệnh viện thì cũng đã hơn 9 giờ tối rồi.

Tùng Lâm có vẻ vừa được kiểm tra sức khỏe, các y tá và bác sỹ phụ trách còn đang đứng đó.

Thấy anh vào họ chỉ chào hỏi mấy câu rồi đi ra.

Anh đem trái cây để vào ngăn mát tủ lạnh để bảo quản, đem mấy vật dụng cá nhân vào nhà tắm.

Dù sao Tùng Lâm vẫn phải ở đây lâu lâu nên căn phòng này phải đủ tiện nghi một chút rồi.

Anh sau khi sắp xếp đâu đó thì vào gần giường bệnh rồi ngồi xuống.

- Cậu thấy hôm nay như nào?

Tùng Lâm không trả lời, cậu nheo nheo lông mày lại,

- Cậu đi ăn lẩu về à?

Bị hỏi bất ngờ khiến Mạc Toàn ngạc nhiên, sau đó anh dơ tay lên hít hít, sau đó cười ha ha:

- Cậu thính thật, tôi vừa cùng Lỗi đi ăn một chút.

Cậu híu mày, dù không nói cậu cũng biết người anh đi cùng là ai, nhưng tận tai nghe thấy từ miệng anh lại rất khó chịu, cậu còn khó chịu hơn trăm lần:

- Cậu chống đối lại phu nhân à? Cậu không còn thấy có lỗi nữa ư?

Câu hỏi của cậu làm nụ cười ngốc nghếch của anh như bị đóng băng lại trên khuôn mặt.

Anh quay qua bóc cho cậu quả cam, nhét nó vào tay cậu.

Thật lâu sau anh mới lên tiếng trả lời.

- Tôi biết, làm vậy không đúng, nhưng tôi lại chọn ích kỷ một chút cho bản thân tôi, dù sao chuyện trước đây cũng là chuyện của thế hệ họ, không phải của chúng tôi.

Cậu nghe anh nói, cậu đoán rằng anh đã lựa chọn rồi.

Nhưng bản thân cậu chắc chắn không thể lựa chọn đó diễn ra được.

Cậu với tay khó khăn lấy căp tài liệu màu đen để dưới gối, cậu đưa cho anh đọc.

Anh đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu

- Đây là cái gì?

Cậu nói:

- Cậu tự xem đi.

Đúng là dưới chướng Tùng Lâm rất nhiều người tài giỏi, cả văn phòng Luật sư không chỉ mình cậu có tài.

Chuyện điều tra Lỗi từ khi Lỗi bắt đầu thân phận mới mà quay lại cậu đã có nghi ngờ và cho điều tra.

Lại thấy phản ứng của phu nhân gay gắt như vậy nên cậu không khỏi có nghi ngờ.

Gần đây vì chuyện Mạc Toàn quyết định tiếp tục với Lỗi càng khiến cậu đẩy nhanh tiến độ điều tra.

Những gì cần che dấu thì cậu tra ra gần hết rồi, trong báo cáo kia ghi rõ ràng thân thế của Lỗi, cha là ai, mẹ là ai.

Thậm chí cái chết của hai người đó cậu cũng tả ra hết.

Theo đó thì cậu cũng tra tới việc mẹ Lỗi từng chữa trị bởi bác sĩ nào, và người này lại vô tình có quan hệ với phu nhân, dù chuyện được che dấu khá kỹ, cũng đã qua nhiều năm, nhưng cậu là ai? Cậu có thể tra ra cũng là chuyện tất yếu.

Tuy nhiên cậu chưa đủ thời gian tìm vị bác sĩ kia.

Tuy nhiên, đọc đến móc xích này, điều họ không muốn nghĩ tới nhất nhưng lại không thể loại trừ ra được đó là mẹ cậu có liên quan cái chết của mẹ Lỗi.

Còn năm đó XM thu mua công ty của bố Lỗi thì không tránh được việc có liên quan tới cái chết của bố Lỗi.

Không thể đang yên đang lành XM lại có hứng thú với một công ty bé tí như vậy được.

Mạc Toàn như hóa đá, anh buông thóng tập tài liệu xuống.

Cái gì thế này, mấy hôm trước nghe mẹ anh khóc lóc anh còn nghĩ mẹ anh là người đáng thương nhất trong chuyện này.

Nào ngờ, người đáng thương lại là cậu ấy.

Anh cứ lấy cái ý nghĩ của bản thân là thế hệ sau không liên quan đến thế hệ trước để dây dưa với cậu.

Vậy mà thực tế lại cho thấy, người không xứng đáng là anh.

Nước mắt anh lăn trên gò mà, mấy hôm nay vốn có chút mệt mỏi, bây giờ lại càng tiều tụy, anh đau đớn nhận ra một sự thật phũ phàng.

Anh như kẻ sắp chết đuối muốn tìm thanh gỗ mục mà bám víu.

Anh nhìn Tùng Lâm:

- Cậu giúp tôi một việc, giúp tôi điều tra kỹ mọi chuyện có được không?

Tùng Lâm nhìn anh đau lòng mà không khỏi nhói tim.

Cậu nhìn vào khuôn mặt đang thẫn thờ của anh.

- Cậu chắc chứ? Nếu nhỡ như chuyện tôi điều tra ra lại khiến cậu đau lòng hơn thì sao..

Cậu chỉ hỏi dò như vậy, vì dù anh có không nói thì cậu cũng quyết điều tra.

Nếu, thực sự là nếu Lỗi đã biết mọi chuyện thì chuyện cậu ta tiếp cận Mạc Toàn là rất nguy hiểm.

Hơn nữa, tự nhiên sau bao năm, người tìm cậu quay về lại là Hoàng Long thì càng đáng nghi hơn.

Sợ rằng họ đang có âm mưu gì đó, khi cậu biết được thông tin này cậu đã tự mình hạ chỉ thị tiếp tục điều tra rồi.

- Tôi muốn biết, gia đình tôi nợ cậu ấy bao nhiêu..

Đúng là ai cũng nghĩ anh ngậm thìa vàng, cuộc sống của anh không mảy may vướng bận.

Nhưng ai biết rằng anh đã phải trải qua bao nhiêu khắc nghiệt để trưởng thành.

Đến bây giờ số phận vẫn trêu đùa anh như thế, cứ mỗi khi hạnh phúc mấp mé len vào tim anh thì lại bị một cánh cửa khác ra chặn đứng lại.

Hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ anh không đáng đón nhận điều tốt đẹp gì.

Nhưng bây giờ anh có thể hiểu, hoặc anh nghĩ rằng anh hiểu, là anh đang tiếp nhận báo ứng chăng?.