Đi loanh quanh thành phố cả tối tới gần 10h đêm chán mới trở về nhà, lúc này chắc quản gia đã ngủ, căn nhà rộng còn hai đứa nó. Chi xuống xe mở cổng cho nó đánh xe vào gara rồi hai đứa mới lặng yên vào nhà, ai về phòng nấy vì không muốn đánh thức bác quản gia…

Ngày hôm sau là chủ nhật, hai người tỉnh dậy đã gần 9h15, gà đã gáy từ bao giở bao giờ, ánh nắng rọi qua ô cửa kính chói mắt… Lần lượt là Chi xuống trước rồi mới tới Quỳnh.

Vệ sinh cá nhân với ăn sáng cũng tầm 30 phút, chưa kể cả hai cũng phải dặm tí phấn, bôi tí son, chọn thay quần áo mới ra khỏi nhà được.

Hôm nay hai đứa quyết định đến nhà ông ngoại Thư, cũng là ông của Chi luôn…

Trên đường đi:

- Alo, ông à?! Cháu Chi đây!

- Không cần cô nói tôi cũng biết, từ lúc về nước giờ mới thấy cô gọi cho tôi một tiếng!!!

- Ách, bỏ qua bỏ qua!!! Hôm nay cháu gái yêu quý của ông đến thăm ông đây, đi với cả Quỳnh nữa, sang ăn chực bữa cơm.

- Rồi rồi, hai đứa sang đây, ăn chực mấy bữa cũng được. Giờ ông bận việc với Thư tí đã nhé, tí tới nhà, cứ vào nhà chơi, một lúc ông và Thư cùng về luôn.

- Vâng!!!

Nói xong nhỏ tắt máy, quay ra nói chuyện với Quỳnh tiếp:

- Thư sang nhà ông à?

Quỳnh vừa lái xe vừa đáp:

- Ừm, mấy hôm trước nói tới thăm ông, chắc mấy hôm bữa không có nhà ở nhà ông luôn.

- Hừm, thế mà không nói gì cả, đi cùng luôn _ Chi tiếp chuyện

- Thôi má, má sang làm gì, chắc nó sang tiện nói chuyện với ông về công việc luôn.

Chi gật gù hiểu chuyện, không nói gì nữa, nhỏ quay ra cửa kính nhìn ra bên ngoài đường…

Tới nhà ông vừa tròn 10h, vừa xinh. Chi xuống xe ấn chuông cửa. Từ bên trong, một người phụ nữ đã trung tuổi chạy ra, mái tóc lấm tấm bạc nhưng cước bộ vẫn khá nhanh nhẹn, hỏi nhỏ:

- Xin chào?! Cho hỏi cô là ai vậy, có hẹn trước với giám đốc không?

Chi thân thiện. Cười nhẹ, trả lời:

- Chào bác, cháu là cháu gái của giám đốc, bác mở cửa giúp cháu với.

Người phụ nữ hiểu ý, mở cửa ngay cho nhỏ, lại thấy đằng sau còn có xe ô tô, mở cửa to hẳn, xong lại chạy vào nhà lấy điều khiển mở cửa cuốn gara cho nó đưa xe vào.

Chi đứng chờ nó cất xe xong, người phụ nữ ấy cũng đóng xong cửa chính, chuẩn bị vào nhà. Chi nói vọng tới:

- Bác gì ơi nấu cơm cho chúng cháu nữa nhé!

- Được, tôi cũng vừa nhận được điện thoại, hai cô cũng vào trong nhà đi.

Cả hai kéo nhau đi dạo quanh nhà, rồi ra vườn ngồi chơi.

Khoảng 20 phút sau, Thư và ông Minh cùng về tới nhà. Lúc này hai đứa nó đang ngồi trong phòng khách ăn trái cây và xem phim. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, hai đứa nó mới dời sô pha ra ngoài cửa nhìn, quả đúng như dự đoán là hai người.

- Cháu chào ông! _ Chi và Quỳnh đồng thanh

Ông Minh cũng đang đi vào, theo sau là Thư, cả hai đều cầm theo mấy tập tài liệu. Ông nhìn hai đứa nó, vẻ mặt hiền hòa, cười tươi đáp:

- Ấy chà! Chào hai đứa, lâu lắm mới gặp. Hai đứa tới lâu chưa?!

Chi chạy tới bám khoác một bên cánh tay ông, vui vẻ trả lời:

- Cũng được nửa tiếng rồi ông! Chúng ta cùng vào nhà cho đỡ lạnh.

Cả bốn người cùng nhau vào trong, Chi đỡ ông ngồi xuống ghế, sau cả lũ mới ngồi xuống kế bên. Từ bên trong, bác quản gia mang theo 4 tách trà ra cùng một ấm trà nhỏ, đặt xuống trước mặt mỗi người rồi rời đi.

Thư từ lúc đầu giờ tới giờ mới lên tiếng:

- Hai người hôm nay không đi học sao rảnh tới đây?

Quỳnh đáp ngay:

- Thưa người, hôm nay chủ nhật học hành gì, chỉ có người bận bịu không nhớ tới thôi.

Thư ồ một tiếng rồi lại im lặng, ông Minh cười nhẹ, hỏi han hai người nó:

- Bố mẹ hai đứa ở nước ngoài khỏe chứ? Hai đứa về đây cũng lâu rồi mà gờ mới mò tới đây, di chơi quậy phá quên người già này rồi phải không?

Cả hai gãi đầu cười trừ:

- Tụi cháu mới không dám quên ông _ Chi cười

Từ trong bếp, bác quản gia gọi vọng ra:

- Có cơm rồi, mời giám đốc với các cô vào ăn cơm.

Thư đáp:

- Vào thôi!

Ông Minh đi trước, rồi theo sau là ba đứa nó, từ già tới trẻ ngồi vào ghế. Bàn ăn hôm nay thịnh soạn, nhiều món hơn hẳn mọi hôm, đã vậy nhà lại ông cháu, khiến ông Minh không khỏi vui vẻ. Có lẽ suốt thời gian qua, sống một mình một căn nhà, con cháu lại ở riêng, công việc lại nhiều, ông lâu nay đã quên mất cái gọi là hạnh phúc gia đình nhỏ nhoi này. Từ lúc bà nhà mất, căn nhà càng vắng vẻ hơn, tuổi lại càng cao, già rồi nên thỉnh thoảng lại nghĩ nhiều, đôi khi lại hoài niệm về ngày trước… Cầm đũa trên tay nhưng ông chưa ăn ngay, mắt nhìn mấy đứa cháu ăn uống thoải mái như vậy, cũng ấm lòng rồi.

Bỗng Thư lên tiếng, đánh thức ông khỏi miên man:

- Ông mau ăn đi rồi nghỉ ngơi, đừng mãi nhìn bọn cháu như vậy.

Ông Minh cười xòa, gật gù nói:

- Rồi rồi, ăn đi ăn nhiều vào!

Mọi người có một bữa trưa vui vẻ đã lâu từng có, căn nhà hôm nay nhộn nhịp tiếng nói cười, bớt đi cái vẻ đìu hiu thường ngày, giá như ngày nào cũng như vậy thật tốt…